Ba ngày trôi qua. Đôi mắt vốn nhắm chặt bỗng động đậy, hàng mi cong run rẩy, đôi mắt tròn long lanh chậm chạp mở to. Phút chốc, một tia sáng bảy sắc xẹt qua rất nhanh trong đôi mắt ấy.
Tử Tình trở người, chậm chạp ngoi lên từ trong dòng ôn tuyền ấm áp. chớp nhẹ mắt có chút ngẩn người. Mình đang ở đâu đây? Tử Tình tự hỏi.
Trong trí nhớ rất nhanh hiện lên mấy dòng chữ nhỏ chi chít và một cuốn sách củ. Tử Tình nhíu mày.
Đưa mắt tìm kiếm trong dòng nước, chợt phát hiện, mình thế nhưng không có mặt đồ. Tử Tình khó hiểu đưa mắt nhìn quanh, đôi mắt đảo đến một góc cây kỳ lạ nhỏ xíu. Bên cạnh cây kỳ lạ là quần áo của mình đã được gấp lại ngay ngắn. Lại phát hiện phía trên quần áo là cuốn sách nhỏ củ kỷ và một túi vải nhỏ, Tử Tình thở phào. Cũng không có ngạc nhiên khi thấy quần áo và cái cây kì lạ kia. Dường như sâu trong lòng Tử Tình đã hiểu được vì sao như vậy.
Tử Tình rất nhanh đã lượng người bơi vào bờ, nhanh chóng trèo lên rồi mặc vào quần áo.
………
Bên ngoài không gian.
Ba ngày qua, cả nhà Cố Tam nhốn nháo hỗn loạn vì sự mất tích của Tử Tình. Cố Tam điều động hết toàn bộ mọi người để đi tìm kiếm con gái nhỏ.
Chính là bửa chiều ba ngày trước, theo thường lệ, đến giờ cơm mà chưa thấy Tử Tình ra. Cố Tam bèn cho người đi vào phòng con gái nhỏ tìm nàng. Thế nhưng lại không tìm thấy. Cố Tam cũng chỉ nghĩ chắc con gái nhỏ mê chơi chạy đi đây rồi. Thế là đễ hạ nhân đi tìm nàng. Nhưng là, dù lục tung tấc cả mọi nơi, hình bóng Tử Tình vẫn không nhìn thấy. Cố Tam lúc này hốt hoãng, vừa vội lại vừa lo.
Từ sau trận thiên tai, bởi vì có nhiều người đến điều tra dòm ngó nhà bọn họ, nên Cố Tam đã luôn cho người canh giữ cẩn thận của nẽo. Tử Tình bình thường dù muốn đi ra ngoài cũng phải xin phép Cố Tam. Nhưng hiện tại Tử Tình vô cớ không tìm thấy, hạ nhân canh cổng điều nói không thấy nàng đi ra. Như vậy… là sao đây?
Trong khi ba ngày ba đêm cả nhà Cố Tam người người hốt hoảng tập trung tìm kiếmTử Tình, thì chiều tối ngày hôm đó, Tử Tình từ trong phòng nhỏ của mình bình thản chân ngắn dậm đất đi ra. Người thấy Tử Tình đầu tiên là Hộ Chi, một trong hai người Tử Tình chọn để làm việc ở nhà nàng. Trước tiên Hộ Chi còn tưởng mình hoa mắt, sau đó là tưởng mình thấy ma. Cuối cùng bị ánh mắt khó hiểu đầy bực mình của Tử Tình làm trấn tỉnh. Hộ Chi mừng quá la to:
“Đã tìm thấy Tứ tiểu thư, lão gia, phu nhân, đã tìm thấy tứ tiểu thư!” Hộ Chi kích động hô lớn, hô xong thì phải ho khan mấy cái vì đau cổ họng.
Chỉ tội Tử Tình, ngơ ngác đứng một bên không kịp phòng bị nên lỗ tai muốn nổ luôn rồi. Tử Tình nhíu mày, khó chịu xoa xoa lỗ tai nhìn gương mặt kích động của Hộ Chi. Không phải nàng vắng mặt vài canh giờ thôi sau, làm gì mọi người phản ứng ghê vậy?
Tử Tình còn chưa cảm thán xong thì nghe được tiếng bước chân nện ầm ầm trên gạch. Còn đang ngơ ngác thì đã bị một bóng dáng to lớn che lấy nàng, đôi bàn tay thô kệt có chút run rẩy lật qua lật lại người nàng. Sau đó một vòng tay ấm áp ôm trọn lấy thân thể nhỏ xíu núc ních. Lại thêm một hồi, một người một người chạy đến. Phút chốc, một vòng tròn đầy người ôm chặt lấy mình.
Tử Tình khó khăn chui đầu ra khỏi một vòng thịt người ngơ ngác hỏi:
“Cha, nương? đã xảy ra chuyện gì?”
Ôm thân hình bé nhỏ mềm mại trong lòng, nghe được mùi hương quen thuộc của con gái nhỏ. Tâm trạng Cố Tam dần ổn định lại. Cố Tam có chút tức giận lớn tiếng hỏi:
“Tình Nhi, con mấy ngày nay đi đâu? có biết cả nhà lo cho con lắm hay không? không có chuyện gì tại sao tự dưng lại biến mất. Con làm cha lo muốn chết có biết hay không?”
Tô thị mắt cũng đỏ hoe, kéo Tử Tình từ trong lòng ra nhìn từ trên xuống dưới vài lần, phát hiện con gái nhỏ vẫn bình thường mới tạ ơn trời nói:
“Ông trời phù hộ, Tình Nhi con gái con bình yên trở về, ngày mai con sẽ nấu măm cơm chay cúng ông a”
Tử Dục, Tử Diệc, tiểu ngũ và Tử Nương cũng thở phào mừng rở.
Tử Tình thấy phản ứng của cả nhà thì trưng lên khuôn mặt vô tội. Không lẽ nàng ở trong không gian tới tận mấy ngày? Chuyện này có chút ngoài sức tưởng tượng của nàng nha. Nàng như vậy cư nhiên lại nằm trong suối suốt ba ngày.Tử Tình nghiên đầu né tránh đôi mắt dò xét vì lo lắng của Cố Tam nhỏ giọng ngập ngừng nói:
“Cha, Tình Nhi ham chơi nên ngủ quên… chứ Tình Nhi đâu có đi đâu đâu.”
Cố Tam vốn vui mừng vì tìm được con gái nhỏ, tại vì quá lo lắng nên mới lớn tiếng hỏi nàng, hiện tại nghe con gái nhỏ nói thế thì trong mắt lóe lóe, nhìn con gái nhỏ từ trên xuống dưới một lần, phát hiện con gái hiện tại dường như có sự thay đổi, nhưng mà thay đổi chổ nào thì hắn không biết.
Tô thị nãy giờ cũng đã phát hiện điều đó, nhưng bởi vì vậy nên nàng mới không truy cứu chuyện biến mất ba ngày ba đêm của Tử Tình. Tô thị trong lòng suy đoán, có lẽ con gái nhỏ mấy ngày qua đã đi tới nơi mà các nàng vốn không thể tới được. Dĩ nhiên, Tô thị không biết Tử Tình có không gian, nhưng là thường thường có lúc không nhìn thấy Tử Tình, nhưng cuối cùng nàng luôn xuất hiện nơi mà mọi người đã tìm kiếm qua nên thành ra trong lòng mọi người điều biết Tử Tình bé con của họ có bí mật không nói cho cả nhà biết. Mọi người trong nhà lúc đầu điều là vừa kinh vừa sợ, nhưng dần dần dường như cũng quen dần với nhiều việc kỳ lạ mà Tử Tình mang tới, nên cũng không ai để ở trong lòng.
Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương và Tiểu ngủ không hẹn mà có cùng suy đoán giống như Tô thị. Cứ như vậy, trong sự ngạc nhiên khó hiểu của hạ nhân. Chuyện Tử Tình oanh liệt không nhìn thấy kết luận là nàng chui xuống gầm giường chơi trốn tìm với tiểu ngủ rồi ngủ quên luôn.
Lời giải thích có vẽ không hợp lý nhưng cũng không có ai dị nghị. Hạ nhân của Cố Tam gia điều là người trung thành và hiểu chuyện. Nếu chủ tử không muốn nói thì bọ họ cũng không muốn hỏi. Vô tình trở thành mọi người trong Cố Tam gia hạ nhân điều đoán Tứ tiểu thư mấy ngày không thấy là bởi vì có cao nhân khinh công tốt mang nàng trốn đi chơi. Ai biểu Tử Tình bình thường luôn náo loạn muốn đi ra ngoài chơi làm gì, hiện tại bị hạ nhân đoán bậy là phải. Dĩ nhiên cao nhân mà bọn họ đoán chính là người kia … Ngạo tiên sinh rồi.
… …….
Tử Tình sau chuyện này đã hiểu được một chút nguyên nhân vì sao mình có thể xuyên không, cũng biết được tại sao mình có không gian. Cũng giải thích được tại sao trong giấc mơ nàng gặp được mẹ của mình. Xem ra, mẹ ở hiện đại là người cùng Tộc với cô. Chí ích, nàng có thể giải thích được vài chuyện ly kỳ mà mình trải quá là được rồi.
Lại nói trong quyển sách nhỏ kia nói nàng là người của Bán thần tộc, đúng là chuyện quá sức tưởng tượng rồi. Nhưng là, trong sách nói rõ không muốn nàng tìm hiểu về vấn đề này, muốn nàng cứ im lặng sống trong thân phận con người cho đến hết thiên kiếp của Tộc các nàng. Điều đó có nghĩa nàng vẫn sẽ bình thản sống cuộc sống của mình ở đây, và cái không gian kia sẽ là món quà cho thân phận của nàng đi.
Chỉ là hiện tại nhớ lại, nàng có cảm giác dường như những gì liên quan đến Tộc điều đối với nàng điều có chút…. Nghĩ nghĩ, có lẽ nàng ở cái thời không kia chắc cũng là người được yêu thương a. Lại nói cái gì băng cái gì hỏa?.. có phải là nó liên quan đến lúc trước khi nàng bị bệnh sao đó bị đóng băng không? lúc đó quả thật cả cơ thể giống như ở trong hầm băng, lại giống như ở trong lò hỏa vậy. Giờ nghĩ lại cảm thấy, có phải cái đó gọi là Hỏa Băng mà Thần Tổ nhắc tới không? Vậy lúc đó chẳng lẽ thần thức của nàng đang muốn thức tỉnh?
Trở về chuyện nhà nàng. Tử Dục sau cái ngày Tử Tình trở ra từ không gian thì đã âm thầm cho nàng biết một tin tức liên quan đến vị tam bá mà các nàng đã luôn tìm kiếm trong thời gian qua.
Theo tin điều tra được, Người mua Tam bá bọn họ đã chết, chết trong trận hỏa hoạn mười mấy năm trước. Theo thông tin mà những người may mắn thoát chết kể lại, Trận hỏa hoạn đó cháy vào ban đêm. Ngay lúc cửa nhà khóa kín. toàn bộ một tòa nhà rộng lớn điều bị cháy sạch sẽ. Tấc cả gia chủ điều bị chết trong đó. Chỉ có 8 người là may mắn thoát chết. Nhưng đó điều là nữ, chỉ có 1 người duy nhất là nam nhân. Người nam nhân kia hiện giờ đang bán than củi ở trong trấn đó. Còn bảy cô nương kia sau trận hỏa hoạn đã dùng bạc ôm được trong lúc chạy trốn, mua chuộc quan phủ. Sau đó bảy cô nương kia cũng được quan phủ cấp lại hộ tịch lương dân, thoát khỏi thân phận nô tịch.
Sau trận hỏa hoạn đó, quan phủ đã tra xét thân phận của những người đã chết cháy. Và cũng đã xác nhận được trong số người chết đó có Tam bá của Tử Tình. Tuy là thân hình bị lửa cháy đến biến dạng, nhưng mấy vị cô nương kia điều có thể nhận dạng được người đó là Sinh Sinh, nam nô của Lão gia.
Tử Tình nghe được tin tức thì âm trầm, trong lòng cảm giác chuyện này không phải như vậy, nhưng mà nàng lại không biết phải làm sao để điều tra sự thật. Cuối cùng Tử Tình cũng bỏ qua chuyện này. Nếu đúng như dự cảm của nàng, có thể vụ cháy này có liên quan đến 8 người kia. Và trong bảy vị cô nương đó có một người là tam bá của nàng.
Tử Tình cũng không rỏ vì sao nàng lại có cảm giác như vậy, chính là khi vừa nghe Tử Dục nói xong thì từ trong suy nghĩ đã nổi lên nghi ngờ rồi. Cũng vì vậy Tử Tình đã không cho người đi điều tra nữa, nếu thật sự 8 người kia là người âm mưu chuyện này thì có nghĩ bọn họ đã chuẩn bị sẵn một đường lui sáng sủa rồi. Và tam bá của nàng hiện tại cũng có thể có cuộc sống yên ổn. Còn nếu không phải như vậy thì tam bá của nàng hiện tại đã chết. Mà chết rồi thì tìm nữa làm gì.
Tử Tình sau khi suy nghĩ đã thương lượng cùng Tử Dục, nàng biết Cố Tam trong một năm qua cũng đã âm thầm cho người tìm kiếm tung tích của Tam bá. Hiện tại các nàng tra được thì Cố Tam cũng rất nhanh sẽ tra được. Lúc đầu nàng định cho người tạo dựng tin giả rằng Tam bá đã có tiền chuộc thân và đi nơi khác sống rất yên ổn. nhưng mà cuối cùng nàng lại không làm. Đau nhiều hơn đau ngắn. Nếu gạt Cố Tam lần này thì Cố Tam cũng sẽ vì chuyện này mà cho người thâm dò tin tức với ý muốn giúp đở tiền bạc với Tam bá. Nàng có thể gạt một lần nhưng lỡ sau này Cố Tam biết được sự thật nhất định sẽ một hồi phong bão. Bởi vậy thà để Cố Tam biết được Tam bá chết rồi, có lẽ Cố Tam sẽ đau lòng một thời gian nhưng ích lắm sẽ không bị tổn thương tinh thần.
Mãi đến sau này, Tử Tình mới thấy may mắn vì mình không có đưa ra quyết định sai lầm. Nếu như hôm nay nàng làm ngược lại có lẽ sau này nàng gặp rất nhiều rắc rối.