Tử Tình, Hạ Thiền và Nhị Nha ở trong phòng cùng thay đổi xong quần áo. Đồ đạc điều được gói kỷ lưỡng đâu vào đấy. Cửa phòng lúc này lại vang lên tiếng gọi của Bố Ngư.
“Công Tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong, ngài bất cứ lúc nào cũng có thể đi” Bố Ngư đứng ngoài cửa khom lưng cung kính nói.
Tử Tình vui vẽ nháy mắt với Hạ Thiền và Nhị Nha ba người rất nhanh bước ra ngoài.
Bố Ngư có lẽ bất ngờ vì ba người nhanh như vậy đi ra ngoài nên đánh run một cái, mặt càng cúi gầm xuống dưới. Tử Tình thấy vậy cười khẽ. Hôm nay nàng diễn vai ăn chơi tiểu công tử có vẽ quá thành công rồi.
“Xe ngựa ở đâu mau dẫn đường cho chúng ta” Tử Tình giọng phá lệ có chút vui vẽ. Bố Ngư nghe được ngược lại đánh cái rùng mình. ^_^
“Ba vị công tử, xin mời đi theo tiểu nhân.” Bố Ngư cung kính.
Rất nhanh ba người đã đứng trước chiếc xe ngựa. Nhìn qua chiếc xe Tử Tình gật đầu hài lòng. Xe ngựa không tệ. Thành xe, bánh xe, gổ xe đều thuộc loại thượng đẳng. Nghĩ cũng đúng. Xe ngựa cho thuê mà tệ quá thì ai sẽ thuê đây.
“Công tử, đây là đại ca của tiểu nhân, tên là Bố Vũ, là người sẽ đánh xe cho công tử” Bố Ngư dẫn một hán tử đến trước mặt Tử Tình khom người giới thiệu.
Tử Tình gật đầu với Bố Ngư, sau đó chậm rãi lên xuống đánh giá vị hán tử tên Bố Vũ này. Mặt chữ điền, mắt to mày rậm. nhìn qua có năm phần giống Bố Ngư. Tử Tình gật đầu, nhìn cũng không tệ, có vẽ là một người thành thật. Hi vọng đoạn đường sắp tới không có vấn đề gì.
“Tiểu nhân là Bố Vũ, xin thỉnh an công tử” Bố Vũ đứng đối diện Tử Tình khẽ khom người cung kính hành lễ.
Bố Vũ vì thường tiếp xúc với các quý nhân, nên đối với Tử Tình thể hiện sự cung kính nhưng không có sợ hãi. Bố Vũ và Bố Ngư đối với Tử Tình điều là thể hiện sự cung kính. Nhưng không biết vô tình hay cố ý đối với Hạ Thiền và Nhị Nha lại có chút không được cung kính lắm. Cũng phải thôi, nhìn hai người kia mặt lúc nào cũng tỏ ra sợ hãi. Nói cũng không dám nói. Người có mắt điều nhìn ra được hai người họ không phải dạng công tử cao quý gì.
“Được rồi, nếu chuẩn bị xong rồi thì nhanh khởi hành, đừng làm mất thời gian của ta.” Tử Tình vẩy vẩy tay lạnh nhạt nói.
“Vâng, mời ba vị công tử lên xe” Bố Vũ bắt ghế cho đám người Tử Tình lên. Sau đó cũng leo lên ngồi phía trước chuẩn bị đánh xe. Bố Ngư và tiểu nhị nhỏ tuổi lúc này mới đem mấy bao đồ ăn được gói kỷ để lên phía ngoài xe ngựa. Bố Ngư khom người với Tử Tình trên xe ngựa cung kính nói.
“Ba vị công tử lên đường bình an”
Trong xe ngựa Tử Tình khẽ “Ừ” một tiếng.
Chiếc xe ngựa bắt đầu lọc cọc lăn bánh, rất nhanh đám người Tử Tình đã ra khỏi cửa thành. Xe Ngựa thẳng hướng Trấn Tô Dương mà chạy. Tử Tình ngồi trong xe, tâm trạng vừa vui mừng vừa lo lắng. Không biết có an toàn về tới nhà hay không.
Trong phòng đặc biệt.
“Nha, mấy tiểu nha đầu đã đi rồi, hết kịch hay để xem”
Mộc Khách Niên gãi gãi mũi xua không khí u ám nói. Thật là cái tên này, keo kiệt quá, bị tiểu cô nương nói xấu vài câu đã tức giận rồi, còn không có rộng rãi như hắn. Bị nói là “Thụ” người ta vẫn không có tức giận đây này.
Phất Thế mặt âm trầm tức giận, cái tiểu nha đầu kia mắt nào nhìn thấy hắn… nhìn thấy hắn… thật là, nhất định tìm cơ hội dạy dổ tiểu nha đầu kia mới được.
Phất Thế phẩy tay áo đứng lên, giọng lạnh lùng nói với Mộc Khách Niên:
“Ngươi trở về đi, mọi chuyện y theo kế hoạch, nhớ, làm việc cẩn thận một chút. Lão Cáo già kia không dể bị nắm thóp đâu. Sau này có việc cứ tìm Võ Tịch. Để tránh nguy hiểm tạm thời đừng tìm ta. Nhớ phải thật cẩn thận đó”
Phất Thế nói xong liếc nhìn Mộc Khách Niên một cái, trong đôi mắt vốn luôn lạnh lùng chợt lóe qua một tia lo lắng. Sau đó phẩy tay áo rời đi.
Mộc Khách Niên lười biếng tựa trên bàn, trên mặt vẫn là một nụ cười đầy cợt nhã, Nhưng sâu trong mắt lại là một mảnh âm trầm không hợp với bề ngoài.
Sau khi Phất Thế rời khỏi thì Mộc Khách Niên thở dài oai oán”
“Haizz…zzz nhìn tên kia lạnh như vậy, con mắt nào của nha đầu kia nói hắn ta ôn nhu a.” Rồi liếc mắt lên nói với trần nhà “ Ngươi nói xem, hắn ta ôn nhu chỗ nào a. Thật là làm ta đau lòng muốn chết”
Trên trần nhà Mộc Phong đang ngồi gặm bánh màn thầu xém bị mắt nghẹn. Mặt lạnh Mộc Phong phúc chốc thật khó coi. Một vị áo đen ngồi đối diện vội vàng đưa nước cho hắn. đôi mắt trấn an. Không có gì, không có gì.
Phất Thế sau khi rời khỏi tửu lâu. Đi đến một đoạn vắng không người. Tay khẽ vẫy nói với mấy ngọn cây gần đấy:
“Võ Ô, ngươi từ nay không cần theo ta. Nhiệm vụ của ngươi bây giờ là đi theo và bảo vệ tiểu cô nương kia. Đến khi nào ta cho người gọi ngươi trở lại. Nên nhớ, nếu không có chuyện cấp bách thì không được để lộ thân phận.” Giọng của Phất Thế uy nghiêm đầy mệnh lệnh. Hắn không biết hiện tại trong lòng là cái cảm giác gì, chỉ là hắn không muốn mất dấu tiểu nha đầu kia.
“Dạ, Chủ Tử”
Cái cây vẫn yên tỉnh không chút động đậy nào. Nhưng nếu mắt tinh tường nhìn kỷ nhất định sẽ thấy một thiếu niên vận áo xanh từ trong cây bay thẳng ra ngoài.
… …… ….
Xe ngựa lọc cọc chạy không biết qua bao lâu, Tử Tình ngồi dựa vào thành xe nhắm mắt ngủ tạm. Hạ Thiền và Nhị Nha trong lòng rất vui vẽ nên ngược lại không ngủ được. Hai người ngồi đấy mắt nhìn mắt trong mắt điều là vui mừng. Bọn họ như vậy là có thể thoát rồi a.
Chợt xe ngựa đang chạy bỗng dưng thắng gấp. Con ngựa “Hí..” một tiếng lớn. Tử Tình cũng bị kinh động theo quán tính ngã qua một bên.
“Ngoài kia có chuyện gì?”
Tử Tình giọng nói không vui kèm một chút tức giận hét lớn.
Ngoài xe, Bố Vũ lo lắng gấp gáp trả lời Tử Tình.
“Công Tử, có bốn tên đại hán chặn xe ngựa của chúng ta”
Hạ Thiền và Nhị Nha sợ hãi, hai người định nhanh chóng kéo màn lên xem thì bị Tử Tình mắt lạnh ngăn lại. Giọng nàng trầm trầm truyền ra ngoài.
“Ngươi hỏi bọn hắn xem bọn hắn muốn làm gì? nên nhớ, mọi chuyện còn có ta chống lưng cho ngươi, không cần phải sợ”
Bố Vũ mồ hôi rơi lộp bộp vài cái sau đó cố gắng trấn tỉnh lại.
“Các vị đại ca, không biết có chuyện gì mà ngăn xe của chúng ta?” Bố Vũ nhìn bốn hán tử trên tay cầm gậy mộc cố gắng điều chỉnh giọng bình thường lớn tiếng hỏi.
Ở trước xe ngựa. bốn vị hán Tử mày rậm mắt hí hùng hùng hổ hổ xì mũi nói với Bố Vũ:
“Trên xe các ngươi là ai? ta muốn lục soát”
Bố Vũ tức giận, mấy tên này là ai đây, tại sao bọn chúng to gan giữa ban ngày ban mặt mà chặn đường xét xe đây. Bố Vũ hắn giọng nói.
“Các ngươi là ai? có quyền gì mà muốn xét xe chúng ta?”
Tử Tình ngồi trong xe ngựa xoa trán. Bố Vũ ơi là Bố Vũ, ngươi nói câu đó chẳng khác nào làm cho bọn họ càng muốn hung hăng mà xét xe của ngươi a. Phải biết một câu nói nhưng lại có hai câu khiêu khích a.
Đúng như Tử Tình nghĩ, ngoài xe bốn vị hán tử sau khi nghe Bố Vũ chất vấn thì nổi giận hướng xe ngựa đi tới. Một vị hán tử to con nhất hung hăng nói.
“Muốn biết chúng ta là ai vậy thì đến hỏi Diêm Vương đi. Ta chính là muốn lục soát xe của ngươi đấy. Nếu không muốn chết thì mau gọi người trong xe ra. nếu không đừng trách ta không nương tay.”
Bốn hán tử này là hạ nhân của Thạch phủ đấy. Từ sáng sớm bọ hắn bị bắt đến đây, canh chừng tấc cả người nào đi qua. Họ đang tìm người bỏ trốn hồi khuya hôm qua đấy. Đừng hỏi tại sao bọn họ dám to gan chặn xe xét người như vậy. Bởi vì theo luật lệ. nha hoàn đã bán mình khế sinh tử nếu bỏ trốn sẽ bị luật lệ triều đình trừng phạt. Nặng còn có thể bị đóng dấu lên mặt nữa. bởi vậy chuyện nha hoàn thạch phủ bỏ trốn bọn họ đã báo quan. Thạch phủ còn đút lót một túi tiền cho quan tri huyện. Bởi vậy, quan binh dù biết Thạch phủ to gan chặn đường người khác nhưng vẫn nhắm một mắt mở một mắt xem như không biết.
Nhưng bọn người này cũng biết lựa người mà ức hiếp. họ chỉ chặn đường thương nhân, và người dân thôi. Còn mấy quý nhân này nọ thì chính là nhắm mắt cho qua đó.
Tử Tình từ trong xe mặt lạnh đi ra. Chính là đứng từ trên xe đảo mắt nhìn bốn hán tử thô lỗ kia. mày nhíu chặt. Liếc mắt nhìn Bố Vũ rất không hài lòng. chân khẽ nhất đạp vào lưng Bố Vũ một cái khá mạnh mắng lớn.
“Ta thuê ngươi để làm gì, có bốn tên hán tử thôi lại không giải quyết được? Chẳng lẽ để ta gọi ảnh vệ của ta ra à. Ngươi là đồ vô dụng!” Sau đó Tử Tình mặt âm trầm như muốn giết người liếc mắt nhìn đám hán tử kia, trong mắt đều lóe lên tia cuồn nộ cùng khát máu.
“Các ngươi là ai? dám chặn xe của gia. Nói! chủ nhân các ngươi là ai lại to gan như vậy, ban ngày ban mặt lại dám ở đây ngan nhiên hoành hành ngan ngược.” Tử Tình mặt âm u dọa người “Sao hả, các ngươi là không muốn sống?”
Không khí xung quanh thoáng chốc ngưng đọng. Tử tình một thân nhỏ bé đứng đó lại toát ra một cổ khủng bố kinh người. Nó giống như mạng các ngươi nhất định sẽ không còn nếu dám chống lại ta.
Võ Ô ngồi trên cái cây gần đấy khẽ rùng mình. Chính là vừa rối rắm vừa tò mò. Vị tiểu cô nương này là ai? tại sao khí thế trên người nàng ta lại có thể mạnh mẽ như vậy. Nó giống như lúc chủ nhân nổi giận, bầu không khí sẽ bị ngưng đọng như thế này. Võ Ô run rẩy lau mồ hôi trên trán. Ô… Ô… hắn muốn trở về, hắn không muốn trái tim nhỏ bé của mình bị dọa nạt như vậy.
Bốn vị hán tử đứng phía dưới trong lòng thầm kiêu không tốt. Bọn hắn chính là nhìn thấy chiếc xe ngựa này bình thường nên mới dám ngăn lại. Như thế nào bên trong xe lại có một ôn thần đây? vị hán tử to con run run chấp tay hướng Tử Tình cung kính nói.
“Công tử tha mạng. Chúng tiểu nhân là hạ nhân của Thạch gia. Đêm qua mấy kho phòng Thạch gia bị phóng hỏa. Nha hoàn mà Thạch gia mua về nhân lúc hổn loạn nên chạy trốn hết. Thạch gia ra lệnh chúng tiểu nhân ở đây ngăn đón người qua lại xem có nhìn thấy bọn người bỏ trốn kia không. Công tử, chúng tiểu nhân chỉ là hạ nhân, dù không muốn làm như vậy cũng phải làm, nếu không Thạch gia nhất định sẽ đánh chết chúng ta a. Công Tử xin người đại nhân đại lượng bỏ qua cho chúng ta lần này a”
Tử Tình trong lòng thầm khen vị hán tử kia. Đúng là dám ở đây chặn đường xét người thì nhất định không phải loại hạ nhân tầm thường, Thử hỏi, nếu không khéo chặn trúng xe của quý nhân bọn họ chính là có mười cái mạng cũng không đủ bồi. Nhưng chỉ cần có miệng lưỡi khéo léo thế này. bị đánh một trận thì khó tránh khỏi nhưng nhất định không ảnh hưởng tới tính mạng.
Tử Tình đứng thẳng người trên xe ngựa, hai tay chắp ra sau. Gió khẽ thổi nhẹ bay bay tà áo bằng gấm màu xanh ngọc bích. Trong không khí cũng tản bớt một phần nào ngột ngạc. Mắt nhìn mấy vị hán tử kia có chút do dự xem xử thế nào. Trầm ngâm một lúc lâu, Tử Tình chán nản vẩy tay với đám người kia.
“Được rồi, các ngươi lui đi. Lần này ta bỏ qua cho các ngươi. Nhưng nếu có lần sau…” Tử Tình nói tới đây thì mắt liếc đám người đó nở nụ cười lạnh lẽo. “Ta sẽ cho các ngươi sống thật tốt đấy”
Bốn hán tử run rẩy, bọn họ chính là chọc trúng tiểu ma vương nha. bốn người nhanh quỳ xuống vệ đường.
“Tiểu nhân không dám, chúng tiểu nhân không dám”
Tử Tình hài lòng gật đầu, sau đó chậm chạp kéo màn bước vào trong xe. Hạ Thiền và Nhị Nha chính là dùng ánh mắt sùng bái nhìn nàng. Tử Tình vỗ ngực thở phào một cái. “Phù…nguy hiểm quá”
“Bố Vũ, đánh xe!”
Giọng Tử Tình lười biếng truyền ra ngoài. Bố Vũ lúc này mới hoàn hồn vội vàng hô “Dạ” một tiếng rồi nhanh chóng đánh xe chạy đi. Trong lòng lại không quên đối với Tử Tình càng thêm kính sợ.
“Tử Tình muộ…” Hạ Thiền xém quên lời dặn của Tử Tình. chữ muội chưa kịp phát ra thành tiếng thì vội che miệng lại. Nhìn Tử tình trong mắt nàng có ngượng ngùng.
“Tử Tình, ngươi thật giỏi. Ta và Thiền… Thiền ca nãy giờ lo sợ muốn chết kia”
Nhị Nha làm bộ vỗ vỗ ngực hướng Tử Tình cười nói. Hạ Thiền cũng gật gật đầu.
Tử Tình cười cười. Chờ xe chạy một khúc thật xa Tử Tình mới nhỏ giọng hỏi Bố Vũ.
“Bố Vũ, lúc nãy là bất đắc dĩ, ngươi không sao chứ?
Bố Vũ nghe Tử Tình hỏi thăm mình thì cảm động. Giọng nói sáng sủa vọng vào.
“Công tử, Cảm ơn người đã quan tâm, tiểu nhân không sao.”
“Tốt” Tử Tình cười nói.
Xe ngựa càng chạy càng cách xa Thanh Thành huyện, trời bắt đầu chiều, xe cũng vừa tới trấn An Di. Trấn này không lớn bằng trấn Tô Dương nhưng cũng khá nhộn nhịp. Xe vừa vào cửa trấn Tử Tình nhìn trời cũng chiều vội nói với Bố Vũ.
“Này cũng chiều rồi, ngươi tìm một quán trọ an toàn một chút. Chúng ta qua đêm ở đây đi, trời tối đi nguy hiểm lắm”
“Dạ, công tử. Người yên tâm, ở An Di trấn này tiểu nhân biết mấy phòng trọ rất an toàn.”
Bố Ngư ngồi bên ngoài đánh xe tự tin nói.
Tử Tình hài lòng gật đầu.
“Tốt”