Giữa trưa Tô Dương trấn đã bớt náo nhiệt, hai bên đường vài tiểu thương đã dọn sạp về nhà. Dù vậy cũng còn vài gian hàng cố định chưa có dọn.
Cố Tam, Tử Dục, Tử Diệc trên gương mặt vẫn còn đỏ ao vì kích động. Trên người bọn họ hiện tại đang cất giữ ba vạn lượng bạc. Ba vạn lượng đấy ba bao vàng nặng trịch trong tay nảy củ kỷ của bọn họ. Cố Tam trước mắt đã có thể nhìn thấy ngôi nhà mới vững chắc của mình.
Tử Dục và Tử Diệc nuôi hi vọng trong lòng, như vậy có phải bọn hắn sang năm có thể đi học hay không. Tử Dục kích động, xong không dám nói. Tiền này nếu tính toán chi li thì vốn không có phần của hắn. Đây là tiền của tiểu muội kiếm được. Theo lý bọn hắn không có quyền dùng. Nếu tiểu muội có ý muốn giữ bạc lại làm của riêng cho nàng thì không ai nói gì được. Dù đó là cha hay nương.
Tử Dục cúi mắt nhìn tiểu muội gương mặt nhàn nhã đi bên cạnh cha. Trong lòng dao động.
Cũng không thể nói Tử Dục nghĩ hướng tiêu cực. Ở cái thời này, là một đại gia đình, tiền kiếm được điều sẽ do chủ gia đình nắm giữ. Nhưng trong đó không có tính con gái cháu gái trong nhà.
Có nghĩa là trong một đại gia đình, Con trai, cháu trai, con dâu. Nếu bọn họ làm có tiền thì tiền đó sẽ do chủ gia đình (người đương gia) nắm giữ. Nhưng, nếu đó là một cô gái chưa gả đi, gồm là con gái hay cháu gái. Tiền của mấy cô nương đấy kiếm được thì cha mẹ hay người chủ gia đình điều không có quyền đụng đến, Mà các nàng sẽ giữ lại làm của hồi môn của mình.
“Đại ca, ca nghĩ gì mà ngẩn ngơ vậy?” Tử Tình vừa suy nghĩ xong số bạc ba vạn lượng sẽ dùng làm gì thì thấy Tử Dục đi bên cạnh đang nhìn nàng, gương mặt hắn thật khó coi.
“A! Không… không có gì.” Tử Dục hồi hồn không được tự nhiên đáp lời Tử Tình.
“Nha!” Tử Tình nha một tiếng cũng không hỏi tiếp. Nếu nàng biết Tử Dục có ý nghĩ mình như vậy chắc chắn sẽ săn tay áo lên mà đánh vào đầu Tử Dục rồi.
“Tình Nhi, hiện tại con muốn mua cái gì?”Cố Tam tâm tình vui vẽ dẫn con gái đi mua một ích đồ cần thiết cho nàng.
“Mua thịt, mua chăn gối. mua nồi nấu cơm, mua chén, mua gia vị, mua gạo, mua bột, mua…”
Tử Tình mắt tròn vo giơ ngón tay nhỏ nhỏ điếm điếm. Nàng muốn mua rất nhiều a, ai biểu nhà của nàng thiếu thốn nhều thứ quá làm chi.
“Aiiii… Tình Nhi” Cố Tam xoa trán bất đắc dĩ “Chúng ta hiện tại mua vài thứ cần thiết thôi, còn mấy cái khác ngày mai chúng ta đi mua, có được hay không?” Cố Tam cười khổ. Hắn muốn mua nhanh một chút sau đó về nhà báo tin mừng này cho nương tử.
Con gái nhỏ của hắn thật sự là khó nắm bắt, lúc thì như một cụ già trải hết sự đời, lúc thì nghiêm chỉnh như người lớn, lúc náo động phá phách, lúc lại nói nhiều không chịu được. Thật sự làm hắn không nắm bắt được mà.
Tử Tình nhìn mắt của cha, thấy hắn nhìn nàng trong mắt có tia cười sủng nịnh lại có chút cười nhạo. Tử Tình chu mỏ.
“Cha, cha đã hứa mua thịt cho Tình Nhi, cha không thể nuốt lời”
Cố Tam cười cười bất đắc dĩ xoa đầu con gái:
“Được vậy chúng ta đi mua thịt trước”
Một đường thẳng đi đến quầy thịt heo. Nhìn mấy miếng thịt nạt treo lủng lẵng trước quầy hàng Tử Tình kìm không được nhiểu nước miếng. Xong xấu hổ muốn chết ôm chân Cố Tam chôn kín mặt trong đó.
Cố Tam trên mặt thì cười trong lòng lại đau muốn chết. hắn là một người cha vô dụng. thật vô dụng.
Tử Dục và Tử Diệc cũng không khá hơn bao nhiêu xong bọn người họ rất nhanh bình thường lại. Tử Tình bước tới trước quầy thịt cao giọng nói.
“Ông chủ, có xương không?”
Trương Tể, chủ sạp thịt nhìn mấy người Tử Tình một cái mắt lóe lóe thầm nói. “Nhìn cách ăn mặt thì sang trọng, nhưng cái ánh mắt thèm thuồn kia thì thật không hiểu nổi, Lại còn đòi mua xương. Chắc có lẽ gia cảnh không được tốt, đồ họ mặt chắc cũng là được người khác cho thôi” Trương Tể gật gật đầu cho suy đoán của mình là đúng.
“Xương còn mấy cân. Các ngươi mua bao nhiêu ta tính giá rẻ cho”
Trương Tể vừa lấy xương phía dưới sạp để lên bàn, sau đó nhìn đám người Tử Tình nói.
“Cho Chúng ta 5 cân (2 kí rưỡi), chặt nhỏ dùm chúng ta luôn nha Đại Thúc. Còn nữa lấy cho ta miếng thịt này” Tử Tình vừa nói vừa đưa tay chỉ miếng thịt to chừng năm cân đang treo phía trên. Liếc mắt thấy mấy khối mở trắng phao được để một bên góc bàn Tử Tình vội nói. “Lấy thêm hai cân mỡ nữa”
Trương Tễ bất ngờ, tay đang chuẩn bị chặt xương ngưng lại liếc nhìn đám người Tử Tình một cái sau đó trưng ra nụ cười nghề ngiệp lập tức vâng dạ làm ngay. Ý nghĩ trong đầu lúc nãy cũng bị đá văng không quan tâm tới.
“Thịt 30 văn tiền một cân ở đây là 5 cân, mỡ là 15 văn một cân. Xương này ta không tính tiền, coi như tặng kèm các ngươi. Vậy tổng cộng là…”
Trương Tể còn đang nhẩm nhẩm tính thì Tử Tính đã đáp:
“Tổng cộng 180 văn tiền!”
Trương Tể bất ngờ mở to mắt. Trước mặt chỉ là một tiểu cô nương đứng ngan vạc áo hắn, thế mà lại biết tính toán rồi. Nhẩm nhẩm lại số tiền vừa có đúng bốc. Trương Tể mắt trợn to nhìn kỷ Tử Tình dò xét.
“Tiểu cô nương, ngươi thật tài giỏi”
Trương Tể sau khi gói thịt xong đưa cho Cố Tam mặt cười cười nói.
Tử Tình lấy trong túi nhỏ ra điếm đúng 180 văn tiền sau đó đưa cho Trương Tể.
Trong túi nhỏ của Tử Tình có 500 văn tiền, Lúc nãy 3 vạn lượng được chia ra làm ba phần để trong ba cái tay nãy củ. Tử Tình còn lấy 3 lượng bạc nhờ Cung lão bản đổi ra tiền lẽ sau đó chia cho mấy người Cố Tam. Tử Tình sợ một người cất tiền lỡ có cái gì thì mất hết, nếu chia ra mỗi người cất một ích lỡ xui xẻo bị trộm cướp cũng còn lại một phần. Lúc Tử Tình nói ra suy nghĩ xủa mình Cố Tam cũng đồng ý. Ở vùng này tuy chưa thấy xảy ra mấy vụ trộm cướp nhưng làm sao biết lỡ là mình xui xẻo rồi sao. Bởi vậy hiện tại trên người bốn người bọn họ ai cũng có mấy ngàn lượng bạc, và mấy trăm văn tiền.
Cố Tam nhận thịt từ tay Trương Tể sau đó nắm tay Tử Tình dẫn nàng đi mua gạo. Tử Tình nói, Hôm nay có thịt người một nhà nhất định sẽ ăn rất nhiều cơm, nên phải mua gạo thêm. Dĩ nhiên, mua gạo xong sau đó phải đi mua nồi nấu cơm và nồi nấu đồ ăn. Tử Tình nói thịt rất nhiều, nồi ở nhà quá nhỏ không thể đựng hết nên phải mua.
Sau khi đi vòng vòng mua một vài món đồ cần thiết, trên tay của Cố Tam, Tử Dục, Tử Diệc đã lểnh kểnh đồ. Cố Tam một tay cầm thịt và gạo một tay ôm Tử Tình bước nhanh về nhà, Tử Dục và Tử Diệc tay mõi gần chết nhưng ai cũng cười tươi hớn hở.
………………..
Tô thị hôm nay ở nhà, nàng vừa mần cỏ vườn rau vừa ngóng mắt nhìn phía cửa. Tô thị lo lắng không biết tranh có bán được hay không, lại thấy trời muốn xế chiều mà chưa thấy chồng và các con về nên trong lòng càng gấp gáp.
Tử Nương sau khi nhốt mình trong phòng thì cũng không có đi ra phụ Tô thị mần cỏ. Tô thị nói nàng không khỏe thì ở trong nhà nghĩ ngơi, đừng có làm ráng sức bệnh thì khổ. Có lẽ vì mấy lời nói quan tâm của Tô thị và được nằm trong phòng nghĩ ngơi nên mấy suy nghĩ tiêu cực hồi sáng cũng dần nhạt lại. Nằm ngủ một lúc lâu không biết đến giờ nào rồi Tử Nương ngồi dậy, xoa nhẹ cái eo sao đó chậm rãi đi ra ngoài.
“Nương, cha vẫn chưa về?”
Thấy chỉ có một mình Tô thị ngoài vườn, Tử Nương ngạc nhiên hỏi.
Tô thị cười gượng trả lời: “Còn chưa có về, haizz…zz tranh có lẽ không bán được rồi, chắc cha ngươi buồn lắm.”
Tử Nương im lặng, trong lòng có chút khó chịu. Tam phòng hiện tại ra nông nổi này cũng là vì tiểu muội thôi. Tâm ma trong lòng Tử Nương lại trồi dậy. Nàng biết không nên đổ lỗi cho tiểu muội nhưng thật sự trong lòng không có được thoải mái.
“Nương…” Tiểu Ngủ từ trong nhà dụi dụi mắt bước ra, bé vừa ngủ dậy không thấy ai ở nhà nên mới đi ra đây tìm. Nhìn một vòng chỉ thấy Tô thị và Tử Nương thì bước tới kéo tay Tử Nương gọi
“Nhị tỷ. Cha chưa về hả?”
“Ừ” Tử Nương lạnh tanh nói.
Như cảm nhận được sự không vui của nhị tỷ, tiểu Ngủ nhanh buôn tay Nhị tỷ ra bước tới gần Tô thị. Bé còn nhỏ nên rất nhạy cảm, chỉ cần ai vui ai không vui bé sẽ rất dể dàng nhận ra. Bởi vậy hiện tại thấy Nhị tỷ không vui thì tránh ra xa một chút, để không thôi Nhị tỷ giận lây sang bé thì không tốt đâu.
Chợt từ trong nhà vang lên tiếng gọi thật lớn của Tử Diệc:
“Nương! Chúng ta về rồi..”
Tô thị đang làm nghe thấy thì đứng dậy, tay chân nhanh nhẹn lưu loát bước vào nhà , còn không quên một tay dắt tay tiểu Ngủ, một tay nắm tay Tử Nương.
“Chàng đã về!”
Nhìn thấy chồng và các con trên mặt ai cũng lộ vẽ mệt mỏi lòng Tô thị như bị nhéo một cái. Tranh… có lẽ không bán được rồi, đó là ý nghĩ hiện tại của Tô thị.
Đừng có hỏi tại sao Tô thị lại nghĩ như vậy. Tuy Tô thị biết một vài chữ. Nhưng nàng không hiểu về tranh vẽ. Theo Tô thị, một bức tranh đẹp thì đẹp nhưng so ra còn không bằng cái trứng gà. Trứng gà thì có thể ăn, còn tranh chỉ có thể nhìn. Cũng không có no bụng. Bởi vì vậy nên Tô thị trong lòng luôn lo lắng tranh đem đi sẽ khó bán.
Hiện tại nhìn thấy chồng và con mặt ai cũng đều mệt mỏi không chịu được, Tô thị cho là mình nghĩ đúng. Định xoay người kiêu Tử Nương mang nước tới cho mọi người rửa mặt thì nghe tiếng con trai nhỏ kích động nói lớn.
“A… Thịt! nương ở chổ này có thịt”
Tiểu Ngủ vừa bước vào nhà, bé đi đến cạnh cha định làm nủng thì nhìn thấy rất nhiều đồ để đầy trên bàn. Liếc mắt bé nhận ra trong đống đồ đó có một bao thịt lớn tiểu Ngủ kích động kiêu lên.
Cố Tam thấy phản ứng của vợ và con thì vừa vui vừa sót, Cố Tam bốn bước thành hai không để tâm có các con ở đây mà nhanh bước tới ôm chặt lấy vợ miệng thì thào.
“Tô Ngọc, chúng ta có tiền rồi, có rất nhều tiền, chúng ta không sợ đói nữa, không sợ nữa, Tô Ngọc, thời gian qua khổ cho nàng rồi…”
Tô thị vốn định an ủi chồng nhưng khi nghe con trai nhỏ nói có thịt thì bất ngờ, còn chưa biết là cái gì thì bị chồng ôm lấy, bên tai nghe mấy lời nói đầy chân tình của chồng Tô thị trái tim run rẩy. Đợi khi nghe được tranh đã bán được, còn mua thịt về Tô thị trong lòng vui vẽ. Nhìn thấy thịt rất nhều trên bàn còn có nồi, chén và gạo thì chớp mắt nói.
“Bán được bao nhiêu bạc?” Là một câu hỏi, sau đó nói “Nhưng các ngươi mua thịt như thế này có phải nhều quá hay không, mua vừa đủ các con ăn được rồi, mua nhiều như vậy… Tiền… Chúng ta, còn cần tiền để sửa nhà.” Tô thị có chút lo lắng nói.
“Nương, nương yên tâm, chúng ta bán được rất nhiều bạc. Đừng nói hôm nay ăn thịt, mỗi ngày chúng ra cũng sẽ ăn thịt, cha đã hứa với tiểu muội rồi đấy” Tử Diệc không đợi cha nói đã rất nhanh vui vẽ nói với Tô thị.
Tử Nương nãy giờ vẫn đứng im lặng, nhìn trên bàn để đầy đồ đạc trong đó có thịt món mà nàng đã rất lâu rồi không được ăn qua. Tử Nương có chút ngơ ngác. Bên tai tiếng Tử Diệc văng vẵng “mỗi ngày điều được ăn thịt” Tử Nương lòng phức tạp.
Cố Tam buôn Tô thị ra, đỡ nàng ngồi xuống ghế, nhìn nương tử thật sâu một cái mới cười nói:
“Nương tử, nàng đoán xem, hai bức tranh đó ta bán được bao nhêu bạc?”
Nhìn hành động thân mật của chồng dù ở trước mặt các con Tô thị xấu hổ mặt đỏ bừng, xong nàng biết chồng hiện tại rất vui nên mới không cố kỵ như vậy. Nghe câu hỏi của chồng thì có chút ngẩn ngơ, nhìn mấy món đồ mới mua về trên bàn Tô thị do dự đáp:
“50 lượng?”
Đây là con số nhều nhất mà Tô thị nghĩ. Ngước mắt nhìn đôi mắt sáng quắt của chồng nhìn mình thì ngượng ngùng cúi đầu, tay nhẹ nhéo hông Cố Tam một cái cảnh cáo hắn.
Cố Tam bị nhéo đau cũng không dám trêu chọc nương tử nữa, cười nhìn vợ một cái rồi thò tay lôi ra một bao vải củ để trước mặt Tô thị. Tử Dục và Tử Diệc cũng đem hai bao vải củ đựng đầy bạc để trước mặt Tô thị.
Tô thị sửng sốt. Hai tay có chút run rẩy chậm chạp mở mấy bọc vải ra.
Tô thị muốn chết đứng… không… là chết ngồi. Tô thị mắt trợn to nhìn chằm chằm vào mấy trăm thỏi bạc to trên bàn. Thật lâu… Thật lâu cũng không có động đậy.
Bổng dưng Tô thị đứng bật dậy. Một hai ba bước đi thẳng về phòng, nhắm chặt mắt, leo thẳng lên giường nằm xuống. nằm im ru. Cố Tam, Tử Tình, Tử Diệc cũng nhanh theo vào. Thấy Tô thị cứ như vậy leo lên giường rồi nằm xuống thì khó hiểu. Cố Tam trên mặt đầy vạch đen. Các con có lẽ không biết nhưng hắn thì biết đấy. Nắm tay che miệng ho khan hai tiếng sau đó quay ra nói với Tử Tình và Tử Diệc:
“Hai con đi ra ngoài đi, cha cùng mẹ nói chuyện một lát”
Tử Tình và Tử Diệc không hiểu, nhưng cũng bước ra ngoài. Tử Tình còn muốn nghe lén nhưng Tử Diệc đã một tay lôi nàng đi.
Tử Tình không hiểu nổi. Đợi đến khi Tử Tình biết được từ miệng Cố Tam chuyện gì thì muốn cười vỡ bụng. Nàng còn không biết nương của nàng lại có lúc đáng yêu như vậy.
Thì ra lúc nhìn thấy bạc nhiều Tô thị nghĩ rằng nàng đang mơ, bởi vậy chạy nhanh về phòng nằm ngủ cho mau tỉnh dậy. Đây là tật xấu của Tô thị, khi nào có chuyện gì bất ngờ quá mức với mình Tô thị sẽ tưởng rằng là mơ. Lần đầu mà Cố Tam biết Tô thị có tật xấu này là lúc Tô thị mang thai Tử Dục. Nàng cũng từng như vậy.
Hiện tại Tử Tình và Tử Diệc ra phòng lại chứng kiến Tử Nương gương mặt thật tức cười. Tử Nương gương mặt vặn vẹo đứng cạnh bàn nhìn mấy trăm thỏi bạc. Không biết đang cười hay đang khóc nữa.
“Nhị tỷ, tỷ không sao chứ?”
Tử Tình nhìn không được nữa rồi nên mở miệng nói.
Tử Nương hoàn hồn, gương mặt vui mừng nhìn Tử Tình “tiểu muội, muội nói đây là số bạc bán tranh có được? đây là bạc của chúng ta”
Tử Tình cười gật đầu, kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, nâng tay rót ly nước uống một hơi mới nói:
“Nhị tỷ, chúng ta bán hai bức tranh được 3 vạn lượng bạc. Chúng ta có bạc rồi, mai mốt nhà chúng ta sẽ qua rất tốt. Nhị tỷ sẽ không vất vả đi làm ruộng nữa. Mai mốt Nhị tỷ sẽ ở nhà học thiêu thùa hay làm bất cứ thứ gì tỷ muốn. Còn nữa… mỗi ngày sẽ có thịt ăn” Tử Tình vẫn không quên mỗi ngày ăn được thịt.
Tử Dục đứng bên cạnh mắt lóe sáng, nhìn Tử Tình do dự muốn nói lại thôi. Tử Diệc thì cái miệng nãy giờ vẫn cười không khép lại được, chỉ tội tiểu Ngủ, bé bị ca ca tỷ tỷ bỏ quên. Bé đứng nãy giờ rất lâu rồi mà không ai cho bé ngồi. Tiểu Ngủ uất uất ngồi bệt xuống đất, mắt đáng thương phủ đầy hơi nước. Bé cũng muốn ăn thịt nhưng không ai nói cho bé ăn, bé uất ức nha.
Tử Tình thấy Tử Nương nét mặt bình thường lại thì thở phào. Năng lực thích ứng của mấy người này tệ quá. Liếc mắt nhìn xuống thấy tiểu Ngủ ngồi trên đất, mắt long lanh đáng thương nhìn mình Tử Tình cười cười, không kìm được cúi xuống xoa đầu bé.
“Sao tiểu đệ ngồi đây, mau đến tỷ bế đệ lên ghế”
“Đệ cũng muốn ăn thịt! được không?” Tiểu Ngủ đáng thương không đầu không đuôi nói.
“A!” Tử Tình không hiểu nhưng rất nhanh đáp “ Được chứ, chúng ta đều được ăn thịt, không phải cha mua về rất nhều thịt sao? sẽ để cho tiểu Ngủ ăn đủ.
Tiểu Ngủ rất nhanh vui vẽ trở lại, bắt đầu cười nói không ngừng. Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương cũng góp vui. Có bạc trong nhà, tâm trạng ai cũng thoải mái. Nói chuyện cũng lớn tiếng vài phần.
“Tình Nhi!”
Đang cười nói vui vẽ chợt nghe tiếng gọi kích động của Tô thị phía sau, Tử Tình xoay người lại thì ra là Tô thị.
Tô thị sau khi phục hồi tinh thần, nghe chồng nói tranh bán được tới ba vạn lượng bạc thì tiếp tục thất thần. Đến khi tỉnh táo lần nữa thì chạy nhanh đi tìm con gái nhỏ của mình. Tô thị kích động ôm chặt con gái nhỏ.
“Tình Nhi. Con gái của nương thật giỏi, đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Con gái nhỏ của nương hiện tại là người có tiền a, xem ra tương lai nương phải dựa vào con rồi” Tô thị vừa nói xong chợt thấy không ổn, liếc mắt nhìn chồng một cái lo lắng. Nàng là đang sợ lời nói vô tình của mình làm chồng không vui.
Cố Tam thấy vợ nhìn mình thì cười với nàng. Thật ra lời vợ vừa nói làm hắn có chút không thoải mái. Nếu là lúc trước nghe những lời như thế này từ vợ Cố Tam nhất định sẽ nổi nóng. Nhưng hiện tại không giống vậy. Trải qua nhều ngày cơ cực tâm lý của Cố Tam cũng thay đổi một chút. Sỉ diện thì được gì cơ chứ, chỉ cần vợ và các con có cuộc sống tốt là tốt rồi, dù người khác nói hắn núp váy vợ con hắn cũng sẽ không để bụng. Cố Tam cười với Tô thị một cái sau đó nhìn Tử Tình nói đùa:
“Tình Nhi a, con cũng không thể chỉ nuôi một mình nương của con, còn phải nuôi cha và ca ca tỷ tỷ đệ đệ của con nữa đó. Tương lai cả nhà điều nhờ vào Tình Nhi rồi a”
Cố Tam khó có dịp nói đùa, hôm nay cũng mở miệng đùa một câu. Tuy là nói đùa nhưng đại ý cũng là như vậy. 3 vạn lượng bạc này không phải do hắn kiếm được. Bởi vậy nói cả nhà này tương lai nhờ vào Tử Tình là không có giả.
Tử Tình bị Tô thị ôm chặt trong ngực muốn bị nghẹt thở, mặt nhỏ đỏ ao. Vừa chui ra khỏi lòng ngực của Tô thị thì nghe Cố Tam giọng nói tuy đùa nhưng đầy thâm ý và mấy đôi mắt nhìn về nàng. Tử Tình nhìn thấy vậy mặt nhanh lạnh xuống. Nàng không muốn như vậy, nếu cứ tiến triển theo hiện tại thì tương lai nàng ở trong cái nhà này sẽ trở thành người bị lợi dụng. Tử Tình nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra.
“Cha, Nương. Con không muốn như vậy, con không muốn mình là người nuôi cả nhà, con… không muốn…” Mặt Tử Tình tức khắc đen lại, giọng nói non nớt nhưng lạnh lùng.
Cả nhà chấn động. Cố Tam gương mặt đang cười chợt tắt. Mày nhíu chặt. Gương mặt khó coi nhìn Tử Tình, giọng nói có chút không tự nhiên.
“Tình Nhi, con nói vậy là có ý gì?”
Tô thị bất ngờ có chút không dám tin nhìn chằm chằm Tử Tình, trong mắt đầy lo lắng. Con gái nhỏ của nàng mới nói cái gì?
“Cha, nương, chúng ta là người một nhà đừng có nói ai nuôi ai. Tình Nhi còn sống đến hôm nay, còn được ở bên cha mẹ là điều nhờ cả nhà không ghét bỏ con. Không có chê Tình Nhi phiền phức, không chê Tình Nhi vô dụng. Cũng không bởi vì Tình Nhi thường bị bệnh uống thuốc tốn tiền mà bán con. Vì Tình Nhi, cha và mẹ còn chống lại ông nội để phải bị ông nội đuổi ra khỏi nhà… ”
Tử Tình nói tới đây thì xúc động nước mắt trên mi cũng từ từ lăn xuống. Tựa vào lòng Tô thị bắt đầu nói tiếp:
“Cha, Nương, đại ca, nhị tỷ, tam ca, ngủ đệ, trong lòng Tình Nhi cả nhà điều là người mà Tình Nhi yêu quý nhất. Đừng nói bạc là do Tình Nhi kiếm được, nếu không phải có mọi người thì Tình Nhi cũng không còn sống tới hôm nay.”
Tử Tình nói xong thì im lặng rút vào lòng Tô thị âm thầm lắng nghe phản ứng của mọi người.
Tử Tình ở hiện đại đã từng thấy qua, có người lúc nghèo thì cả gia đình quây quần yêu thương nhau, nhưng khi giàu có rồi thì mỗi một người điều sinh ra tật xấu. Chưa kể đến trong một gia đình một người làm có tiền thường được anh chị em và cha mẹ yêu thương. Người làm ra tiền đó cũng lấy tiền của mình cho cả nhà dùng. Có lẽ theo thói quen, thời gian qua đi cả nhà dần phụ thuộc vào đồng tiền kiếm được của người kia, vì vậy khi người kiếm được tiền kia trở thành tâm điểm của cả nhà. Có nhiều khi bực trong lòng cáo gắt một vài câu với cả nhà nhưng cả nhà không ai phản bác lại, họ chỉ im lặng cúi đầu nhưng trong lòng của cả nhà bắt đầu có sự ngăn cách. Thời gian trôi qua, sự ngăn cách càng ngày càng lớn, đến khi người kiếm được tiền kia phát hiện ra thì đã khó có thể cứu vãn lại rồi. Tử Tình chính là sợ hãi điều đó nên bây giờ mới nói nhiều như vậy.
Cả nhà im lặng thật lâu, không ai nói với ai câu nào. Trong lòng bọn họ hiện tại là cảm động, là vui sướng. Bọn họ không nghĩ thế nhưng Con gái/ tiểu muội/ lại yêu thương gia đình mình nhều như vậy. Tử Nương còn cảm thấy xấu hổ vì đã từng nghĩ không tốt về tiểu muội. Trong nội tâm cô bé 8 tuổi bắt đầu từ hôm nay đã thay đổi hoàn toàn. Có lẽ quá khứ Tử Nương là một cô bé hay tính toán hơn thua, hay kì thị và mặc cảm, nhưng bắt đầu từ hôm nay trong lòng cô bé đã nghiên về một hướng mới.
Cũng không riêng Tử Nương, cả nhà hiện tại điều vì câu nói thân tình của Tử Tình đã làm thay đổi hoàn toàn tính cách bọn họ. Cả nhà cứ im lặng chìm trong cảm xúc của mình. Cũng không biết qua bao lâu, bụng Tử Tình bểu tình “ỌC… ỌC…” một tiếng
“Nương. con đói!” Tử Tình xoa bụng xấu hổ vì cái bụng không biết thời thế của mình.
“Aii… Xem ta hồ đồ chưa, để ta đi hâm nóng đồ ăn lại cho cha con các ngươi ăn. Đi từ sáng tới giờ chắc các ngươi đói lắm” Tô thị đứng nhanh dậy cười cười nói.
“Nương.. Nương, đừng có hâm, chúng con có ăn bánh gạo nên không có đói nhều,chúng ta nấu thịt ăn đi nương.” Tử Tình nghe nói hâm đồ ăn thì gấp gáp. Nàng muốn ăn thịt bây giờ. Mấy cái khác nàng nuốt không vô nổi rồi.
Tô thị nhìn mấy đứa con mắt phát sáng nhìn bọc thịt trên bàn thì cười mắn “Xem các ngươi, lúc nãy ai còn than với nương là đói bây giờ lại nói không đói rồi? Ta xem các ngươi là muốn ăn thịt đi” Tô thị tuy là mắn nhưng cũng cười cầm bao thịt lên chuẩn bị đem vào nấu.
“Thịt nhều như vậy? các ngươi muốn ăn món gì?” Tô thị nhìn một bao thịt lớn hơn chục cân thì xúc động. Tay run run vờ trấn định hỏi.
“Ta thì món gì cũng được, nàng hỏi các con xem” Cố Tam nói.
Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương cười nhìn Tử Tình. Tử Diệc hỏi:
“Tiểu muội, muội muốn ăn món gì?”
“Muội a, hiện tại món nào cũng được chỉ cần là thịt thì muội đều muốn ăn” Tử Tình cười híp mắt đáp lời Tử Diệc sau đó quay sang hỏi tiểu Ngủ.
“Tiểu Ngủ, đệ muốn ăn món gì?”
Tiểu Ngủ gãi gãi đầu khó xữ, sau đó bắc trước Tử Tình nói “ Chỉ cần là thịt đệ điều muốn ăn”
Nhìn các con hòa thuận Tô thị trong lòng vui vẽ “Vậy nương sẽ đem thịt chi làm ba phần. một phần kho tàu, một phần nấu canh, một phần băm nhuyễn tối sẽ làm sủi cảo, có được không?”
“Dạ được!”
Năm đứa trẻ cùng đồng thanh hô to.
“Ơ… nhưng sao có nhều xương vậy?”
Tô thị lúc này mới phát hiện phía dưới bao thịt là xương nên thắc mắc hỏi. Bởi vì xương heo ở đây ích có ai mua lắm. bởi vì xương không ăn được, lại nặng cân. Mua xương tốn tiền còn không ăn được bao nhiêu nên người nông dân ở đây thông thường muốn ăn thịt heo đều đi mua thịt thôi. Xương heo rất ích ai chịu bỏ tiền ra mua.
Thấy Tô thị nhíu mày Tử Tình vội nói. “Nương, xương này chúng ta đem ninh (hầm) đi. Có thể dùng nước làm sủi cảo và nấu canh. Ăn rất ngon, trong sách viết xương heo có rất nhiều can-xi tốt cho thân thể. Sau này chúng ta phải thường mua về ninh cho cả nhà ăn. Như vậy cả nhà điều sẽ có thân thể tốt .”
Tô thị và Cố Tam còn không có biết mấy khúc xương cứng ngắt này lại có thể giúp thân thể tốt. Nhưng con gái nói tốt tức nhiên bọn họ điều tin tưởng. Tô thị gật đầu rồi mang mấy khúc xương xem ra muốn quý hơn thịt cẩn thận đi vào nhà bếp chuẩn bị nấu.
“Khoan đã… Số bạc này hiện tại chúng ta cất ở đâu đây? Nhiều bạc như vậy ta thật không biết phải làm sao..” Cố Tam do dự ngăn bước Tô thị chỉ đống bạc nằm chểm chệ trên bàn .
Tô thị bước chân dừng lại, nàng cũng có chút lúng túng. Bạc nhiều như vậy nàng thật sự có mơ cũng chưa có mơ qua. Nhìn ngôi nhà củ bị dột của mình thì lo lắng. Số bạc này phải cất chổ nào đây?
Tử Tình cũng khó khăn gãi đầu. Đây là việc khó à nha. Nếu không cất kỷ để bị người ta phát hiện ra thì lúc đó có phòng cách mấy cũng chỉ sợ trộm ghé nhà làm khách thường xuyên thôi. Bởi vậy người ta hay nói, người nghèo giấc ngủ rất ngon, người giàu thì luôn sợ trộm. Suy nghĩ một lát Tử Tình nãy ra một ý kiến.
“Cha, chúng ta đào đất lên làm một cái hầm nhỏ rồi chôn bạc xuống dưới. Bạc để ở đó sẽ không bị người ta phát hiện, cất chổ đó rất an toàn”
Tử Dục mắt sáng lên gật đầu nói “Cha cách này rất tốt đó”
Cố Tam và Tô thị cười gật đầu.
“Vậy hiện tại chàng và Dục nhi đi đào trước cái hầm nhỏ cất tạm đi, sau này chúng ta cất nhà mới rồi thì sẽ đào hầm mới đàng hoàn hơn. Ta mang các con đi nấu cơm.” Tô thị cười nhìn Cố Tam nói.
Cố Tam đáp ứng, rất nhanh cùng Tử Dục đem bạc trên bàn che lại, sau đó lấy cuốc đi về phía gầm giường của mình chuẩn bị đào hầm cất bạc.
(Hôm nay “Thịt” nhều lắm đó nàng Dạ Tích Nguyệt, nàng có nghĩ tới “Thịt” kia nữa không? .
Hôm nay up truyện hơi trể, tại ta ngủ quên các nàng à. Hổm rài ta mắc ngủ hoài hà. Không làm ăn gì được.” )