Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 33: Ở trong tù làm một phạm nhân ngoan ngoãn. (12)



Chương 33: Nhà tù? Cuối cùng cũng tới rồi.

Mãi cho đến khi tới được nhà tù trong truyền thuyết thì đã là sáu tiếng sau đó. Thời điểm ba người đứng trước cổng sắt nguy nga cao gần trăm mét, ba người mặc đồng phục mặt mày lạnh tanh cũng từ bên trong đi ra ngoài, bước đến chỗ bọn họ, ánh mắt nhìn thoáng qua hai anh em nhà Wilson rồi tập trung lên người cô gái duy nhất ở đây, tế nhị đánh giá.

“Buổi chiều tốt lành, quản lý số 10, quản lý số 11.” Người đàn ông cao lớn mặc đồng phục thấy Kevin và Joe đều có mặt ở đây, sắc mặt cũng dịu xuống, hướng hai người chào hỏi.

Kevin gật gật đầu với đối phương, Joe nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng đều thẳng tắp: “Buổi chiều tốt lành, đội trưởng đội an ninh.”

Đội trưởng lắc đầu cười, thấy dáng vẻ chập vật như bị tẩn qua một trận của họ, hưng trí dào dạt nói: “Chuyến đi lần này có vẻ không suôn sẻ lắm? Tôi đã thật lâu không thấy các cậu thê thảm như vậy.”

“Đúng là không dễ dàng.” Kevin vẻ mặt ghét bỏ cởϊ áσ khoác bị đám động vật làm thành miếng giẻ rách, sau khi dùng nó lau đi vết máu bám dính khắp nơi trên người mình mới không chút do dự ném về phía Joe.

Khoảng thời gian sáu tiếng đó, bản thân đã gặp phải chuyện gì, trải qua thế nào, anh tuyệt đối không muốn nhớ lại!

Joe theo phản xạ bắt lấy áo khoác, mùi máu thoang thoảng lập tức truyền từ vải vóc sang mũi anh ta. Anh ta nhăn mặt, đẩy nó cách xa mặt mình một chút, biểu cảm vặn vẹo như muốn ném phăng nó đi, nhưng không biết nghĩ cái gì, lại thủy chung cầm lấy không vứt đi.

Hai người mặc đồng phục còn lại đứng ở bên cạnh Khởi Dư, trong đó một người cầm giấy tờ, đưa giấy và bút cho cô, lãnh đạm nói: “Xem kỹ rồi cẩn thận điền vào, đừng mắc sai lầm.”

Khởi Dư chưa nhận lấy giấy mà tủm tỉm cười, giơ tay lên: “Còng tay, có thể chứ?”

Hai người kia nghiêng đầu trao đổi ánh mắt, thống nhất nhìn về phía đội trưởng ở bên đó, thấy đội trưởng gật đầu mới lấy chìa khóa từ túi quần ra mở còng tay cho cô.

Thoát khỏi trói buộc, Khởi Dư nắm chặt cổ tay của mình xoay tới xoay lui, hoạt động xong liền vứt gậy gỗ qua một bên, nhận bút, nhanh chóng nhìn qua bản tài liệu chằng chịt chữ viết này.

Ừm, chỉ hỏi những thông tin thường ngày, một số việc tư và quan hệ xã hội.

Khởi Dư viết đến hăng say, khi đầu bút chuyển xuống hàng ‘Bệnh tình’ thì ngừng lại trong phút chốc, sau đó thản nhiên ghi đúng sự thật vào trong, không tới năm phút đã đem trả lại đồ cho người ta.

Hai người kia cúi đầu, cùng nhau quan sát lại lần nữa bản ghi chép của Khởi Dư, thấy không có vấn đề gì thì hướng Khởi Dư gật đầu, nghiêng người, giơ tay làm tư thế mời.

Khởi Dư đưa mắt nhìn chỗ hai anh em nhà kia đang đứng, nhận thấy ánh mắt của cô, Kevin lẫn Joe đều quay đầu nhìn lại cô, trong mắt mang theo một tia trấn an mà ra hiệu cho cô đi theo hai người mặc đồng phục.

Khởi Dư chớp chớp mắt, tầm mắt lại chuyển lên hai vị đội viên này, cong môi, nhẹ nhàng hỏi: “Trước khi hai người định dẫn tôi đi đâu đó, có thể ưu tiên cho tôi tới gặp bác sĩ được không?”

Lại để lâu thêm, cái chân này cũng không cần nữa rồi.

Hai người mặc đồng phục nghe thế liền ngạc nhiên, vội vàng dò xét trên dưới thân thể Khởi Dư, cuối cùng dừng lại ở ống quần kẻ sọc đầm đìa máu đang không ngừng nhỏ nước xuống đất.

Hai người họ khóe môi co rút, đối diện với đôi đồng tử xanh lục như phát sáng của cô gái nhỏ, khó khăn gật đầu, xoay người bước đi.

Khởi Dư dịu dàng cười, khập khiễng theo sát bọn họ.

Đội trưởng đội an ninh nhìn đoạn đường Khởi Dư đi qua đều để lại không ít máu, lại nhìn Kevin mặt đen lại đang trách móc Joe hổ thẹn không dám ngẩng đầu, nghiền ngẫm suy nghĩ.

Ừm, có thể làm hai vị quản lý vẫn luôn kiểm soát được tình hình ăn khổ một phen, phạm nhân lần này xem ra có chút đặc biệt.

***

Trong phòng khám chuyên thuộc.

Nữ bác sĩ cầm lây băng bông và cồn, cẩn thận nhúng nước lau đi vết máu dính đặc ở bắp chân cô gái, mỗi khi động đến miệng vết thương, bắp chân ấy liền run lên một chút, sau đó lại thả lỏng trở lại.

Nữ bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ tươi cười nhìn chằm chằm vào chân mình, mày đẹp không khỏi chau lại.

Phạm nhân này, cứ quái quái làm sao ấy. Nhưng quái ở chỗ nào, cô ấy lại không nói rõ được.

Khởi Dư thấy biểu tình trên mặt nữ bác sĩ không đúng lắm, nghiêng đầu, khẽ cười: “Trên mặt tôi có dính gì sao?”

“A, không có.” Nữ bác sĩ hoàn hồn, lực chú ý lại lần nữa đặt ở trên chân Khởi Dư, tiếp tục công việc đang dang dở.

Khởi Dư rũ mắt, ngoan ngoãn để bác sĩ xử lý cái chân thương tật của mình.

Mười lăm phút trôi qua, nữ bác sĩ ngồi thẳng người, lột bao tay màu trắng dính đầy máu ra, cùng với đám bông gòn đỏ lòm ném vào thùng rác, nhíu mày nói: “Phần sát trùng và làm sạch đã xong, chỉ là miệng vết thương quá sâu, phạm vi diện tích cũng không nhỏ, cần phải khâu.”

Dứt lời, còn không nhịn được lẩm bẩm: “Vốn dĩ vết thương không tệ đến vậy, kết quả không biết cô làm cái gì khiến miệng vết thương vỡ cả ra, đã thế còn có xu hướng rách sâu xuống dưới, hầy… chả biết quý trọng thân thể gì cả.”

Nữ bác sĩ cất đống dụng cụ vào trong hộp y tế, cầm nó bỏ xuống dưới, kế tiếp đứng dậy, tới chỗ hộc tủ sắt trong góc tường, lấy một hộp y tế còn to gấp đôi cái cũ ra từ ngăn kéo, trở lại chỗ cô gái nhỏ đang ngồi, đặt hộp lên bàn, trải đồ ra.

Khởi Dư nhìn hàng loạt dụng cụ sắc nhọn được bày bố, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp càng thêm rạng rỡ, nhưng trong mắt cũng theo đó xuất hiện từng tia lạnh lẽo không thể hiểu nổi.

Nữ bác sĩ bận rộn sắp xếp đồ vật cho công cuộc khâu vá sắp tới của mình, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Nào, để như vậy khâu hay tiêm một liều thuốc tê?”

“Thuốc tê.”

Nghe được câu trả lời, nữ bác sĩ ngừng động tác, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Khởi Dư.

Cô ấy chỉ hỏi cho có thôi, không nghĩ tới phạm nhân này thế mà thật sự cần thuốc tê!

Bình thường, ở trong nhà tù, cả trăm tội phạm khét tiếng từ lớn tới nhỏ, hầu như bị thương đến độ cần khâu lại đều trăm miệng một lời mà từ chối được gây tê.

Lúc đó cô ấy không hiểu vì sao lại như vậy, về sau khi được giáo sư thuộc chuyên ngành phân tích tâm lý tội phạm mới biết, bọn họ là tội phạm, từ trong biển máu tôi luyện ra bản năng cảnh giác cao độ. Bởi vì là kẻ đi trên con đường đòi mạng, mấy thứ như thuốc mê, gây tê, xuân dược, ma túy, rượu hoặc các chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ khác sẽ làm bọn họ không kiểm soát được cơ thể của chính mình, vô pháp đảm bảo an toàn cho bản thân.

Tránh xa những thứ như thế, tội phạm mới có thể có được ngày mai.

“Tôi sợ đau. Phi thường sợ đau.” Khởi Dư thấy biểu tình khiếp sợ trên gương mặt thanh tú của nữ bác sĩ, lịch sự mỉm cười: “Cho nên, làm phiền cô.”

Nữ bác sĩ phức tạp liếc cô mấy lần, giây tiếp theo, lấy trong góc hộp y tế một cái kim tiêm bằng ống thủy tinh, cho cô một mũi.

Khởi Dư cảm nhận biến đổi trong cơ thể mình mà vui vẻ, ánh mắt đầy ý cười cũng nhạt dần, khí tức quanh thân bởi vì tâm tình của cô mà hỗn loạn cũng ổn định lại, thậm chí còn lờ mờ hiện ra cỗ khí lười biếng nhàn nhạt.

Đầu óc của cô có hơi mơ màng, nhưng ánh mắt nhìn về đối phương đã chân thành hơn rất nhiều: “Cảm ơn.”

Nữ bác sĩ im lặng nhìn cô gái nhỏ đã sắp không giữ nổi tỉnh táo, thở dài nói: “Ngủ một giấc đi, tỉnh dậy là đã xong hết rồi.”

Khởi Dư ‘ừ’ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nữ bác sĩ khẽ lắc đầu, cầm lên cây kim đã xỏ chỉ, hướng miệng vết thương dữ tợn đang mở rộng bắt đầu khâu.

Tình trạng sau khi tiêm thuốc gây tê thế này, ngoại trừ phạm nhân trông ngốc ngốc này đây, tội phạm ai lại dám để chúng chảy vào người mình chứ.

***

Hai tiếng sau, Khởi Dư chậm chạp tỉnh lại, đợi khi hình ảnh hiện ra trước mắt dần trở nên rõ ràng cô mới ngồi dậy, nhìn thấy cái chăn mỏng trên người mình, chợt khựng lại.

“Tỉnh rồi?” Nữ bác sĩ từ trong giấy tờ loạn xạ trên bàn ngẩng đầu, đặt bút trong tay sang một bên, từ trong ngăn bàn lấy ra một tờ giấy gì đó, đứng dậy, đi tới chỗ cô, đưa giấy ra: “Xem đi, điền cẩn thận vào nhé.”

Khởi Dư nhận giấy, phát hiện không có bút, thế là lại quay sang nhìn nữ bác sĩ.

“À, phải rồi.” Nữ bác sĩ gãi đầu, thò tay vào trong túi áo, lấy cây bút đưa cho cô.

Khởi Dư cầm lấy, cúi đầu nhìn chữ trên giấy, phát hiện toàn bộ đều là hỏi về tình trạng sức khỏe trong và ngoài cơ thể.

“Trong và ngoài cơ thể?” Khởi Dư không hiểu loại từ ngữ hàm súc này lắm.

Nữ bác sĩ bình tĩnh nói: “Trong là tinh thần, tâm bệnh, ngoài là bệnh tật, liên quan tới thực thể, hiểu không?”

Khởi Dư: “…” Có chút cao siêu.

[ Ký chủ, có thể hiểu đơn giản thế này, trong, hẳn là nói bệnh tâm thần của nguyên chủ, còn ngoài, chính là vết thương trên cơ thể cô. Nếu tôi không lầm, chắc là cô ấy muốn cô ghi cả những bệnh từng mắc phải trước kia. ] Hệ thống kiên nhẫn giảng giải một hồi.

Khởi Dư bừng tỉnh: “Ra là vậy. Có phải nguyên chủ từng bị cái gì liên quan tới sức khỏe là viết ra hết đúng không?”

[ Đúng vậy. ]

“Hiểu rồi.”

Khởi Dư nhanh chóng điền một loạt từ đầu đến cuối, trước khi đưa giấy cho nữ bác sĩ còn nói: “Bác sĩ, kỳ thực tôi còn có một chuyện.”

Nữ bác sĩ: “Cái gì?”

Khởi Dư xoay người, chỉ chỉ lưng mình: “Muốn cô giúp tôi xem đằng sau lưng, sau đó nghe ý kiến của cô.”

Nữ bác sĩ nhướng cao lông mày. Sao tội phạm mới này tự nhiên thế nhỉ, chú ý giữ khoảng cách hay tâm phòng bị đều không có, giống như tin chắc cô ấy sẽ không thương tổn cô vậy.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng cô ấy vẫn quay người kéo màn che lại: “Bắt đầu đi.”

Khởi Dư cởi cúc áo, áo sơ mi trên người rơi xuống, cô lột hẳn ra đặt ở bên cạnh, vươn tay vén tóc sang một bên. Không còn vật cản trở, tấm lưng nhỏ nhắn của cô gái cũng lộ diện.

Nữ bác sĩ lơ đãng lướt mắt, vừa nhìn thấy lưng cô, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

Khởi Dư đợi nửa ngày nữ bác sĩ vẫn không mở miệng, ngược lại hô hấp ở phía sau ngày một run rẩy, rất không đồng đều, giống như đang nhẫn nhịn cái gì đó. Không nén nổi tò mò, cô bất đắc dĩ lên tiếng: “Bác sĩ?”

Nghe cô gọi, nữ bác sĩ như tỉnh lại, vội vàng xốc màn che đi ra ngoài.

Khởi Dư mặc lại áo, nghe thấy bên kia không ngừng truyền tới tiếng nuốt ừng ực như đang uống nước, tò mò nhất thời không khống chế càng lúc càng lớn.

Rốt cuộc sau lưng nguyên chủ phải tệ đến mức nào mới có thể dọa chạy người ta chứ?

Nữ bác sĩ quay về, thấy cô đã chỉnh đốn quần áo, liền kéo rèm ra, cô ấy đi sang bên cạnh giường, ngồi xuống cái ghế được đặt ở đó, giơ tay bóp ấn đường, biểu cảm không tốt lắm.

“Bác sĩ, lưng tôi làm sao vậy?” Khởi Dư nghiêng đầu hỏi.

Nữ bác sĩ không trả lời cô, trái lại đi hỏi những thứ không liên quan: “Cô tên gì?”

“… Bạch Khởi Dư.”

“Được rồi, cô Bạch.” Nữ bác sĩ đan mười ngón tay vào nhau, mặt mày nghiêm túc, nói: “Lưng của cô… khi đó đã xảy ra chuyện gì?”

Khởi Dư hoàn toàn mờ mịt. Khi đó đã xảy ra chuyện gì? Muốn hỏi qua quá khứ ở ngoại quốc của nguyên chủ? Cô biết cái rắm á!

“Không nhớ.” Cô cúi đầu, nghịch nghịch ngón tay thon dài đầy chai sạn của mình.

Nữ bác sĩ thở dài một hơi, mím môi nói: “Vết… trên lưng cô, chín mười phần là từng bị dội qua nước ở nhiệt độ lớn, cộng thêm cái dấu vết… ừm, giống như còn bị tạt phải axit.”

“?!” Khởi Dư trợn mắt, dùng biểu cảm không thể tin được mà nhìn nữ bác sĩ đang cố tìm từ ngữ thích hợp giải thích cho cô.

Đợi một chút! Dội nước sôi? Tạt axit? Con mẹ nó, chơi lớn như vậy còn chưa chết?

Quả nhiên, khoảng cách giữa nhân vật phụ với nhân vật phản diện cách nhau tới tận một khoảng trời bao la mà. Một người là không tận lực chú ý thì lập tức treo máy, một người là định sẵn phải chết trên tay nhân vật chính, dù là gián tiếp hay trực tiếp.

Khởi Dư đỡ trán, cô thật sự không hiểu nổi mạch não của người có bệnh tâm thần này.

Tiêu dao khoái hoạt ngốc ở bên ngoài không suиɠ sướиɠ sao? Ăn ngon ngủ kĩ làm cá muối dính ở đít nồi không tốt sao? Vì cái gì cứ phải một lòng tìm đường chết thế này!

Khởi Dư thở ra một hơi rõ dài. Bỏ đi bỏ đi, quan tâm làm quái gì, không nên câu thông với một kẻ đầu óc có bệnh, đây chính là chân lý.

“Xấu xí lắm à?” Cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không kìm được tò mò thò tay ra sau lưng sờ sờ, ừm, không thay đổi, xúc cảm ghê tởm y như lần đầu chạm vào.

Nữ bác sĩ hắng giọng vài tiếng: “Có thể tưởng tượng thế này, lớp da sau lưng cô bị người ta lột ra, sau đó lại bị cưỡng chế nhét vào, như dùng đất sét mà tạo thành hình, nhăn nheo gồ ghề. Hình ảnh đó, khụ, hẳn là hiểu rồi đi?”

Khởi Dư: “…” Đột nhiên phát hiện hệ thống khi đó thật tri kỷ.

Nữ bác sĩ nhận thấy sắc mặt Khởi Dư liên tục thay đổi, cho là cô đang nhớ lại ký ức không vui, vì thế đồng cảm vỗ vỗ bả vai cô, qua vài phút, cô ấy nhanh chóng trở lại với cương vị của mình, dặn dò đủ thứ cần kiêng kị cho cô, còn nhắc nhở cô một tuần sau trở lại đây rút chỉ.

Khởi Dư gật gật đầu, nói cảm ơn với nữ bác sĩ xong liền rời giường, lúc rời khỏi phòng khám bên ngoài trời cũng đã hơi xuống sắc.

Cô còn đang tính đi tìm hai người mặc đồng phục đã đưa mình tới đây, thì từ bên cạnh xuất hiện hai bóng hình nghiêm chỉnh đi đến, động tác đều đặn như được huấn luyện qua.

Khởi Dư nhìn vẻ lạnh lùng trên gương mặt của hai người, nhạy cảm bắt được tia mỏi mệt dưới đáy mắt họ, trong lòng có chút áy náy: “Hai vị đứng đây đợi tôi gần ba tiếng đồng hồ thật đấy à?”

Họ không trả lời cô, lạnh mặt quay người rời đi, Khởi Dư gãi gãi đầu, nhấc chân đi theo họ.

Hai người mặc đồng phục dẫn theo cô gái nhỏ băng qua hành lang âm u dài hẹp, sau khi đi hết ba tầng lầu thì dừng lại ở cánh cửa có đính biển hiệu ‘Phòng làm việc của bộ phận quản lý’.

Khởi Dư nhìn cánh cửa ấy, lại nhìn hai người bên cạnh, nói: “Tôi phải vào trong đó, đúng không?”

Hai người gật đầu, vẫn không nói chuyện.

Khởi Dư nhún vai, đẩy cửa bước vào. Tận mắt thấy cô gái nhỏ đã đi vào trong rồi hai người họ mới xoay người đến bên cạnh cửa, thành thật đứng đợi ở đấy.

Sau khi vào phòng, Khởi Dư nhận ra nơi đây so với tưởng tượng của cô còn lớn hơn nhiều, phong cách bài bố đồ đạc và chọn màu nền cho căn phòng đều thiên về hướng tươi sáng tích cực, cực kỳ thuận mắt, ngẫu nhiên còn đem lại sự thư giãn không tên đến, khiến người ta có cảm giác thoải mái như ở nhà.

Joe thấy cô gái nhỏ đứng ngẩn ngơ ở cửa, giơ tay lên vẫy vẫy, cô vừa nhìn sang anh ta liền nhe răng cười: “Hi, lại gặp mặt rồi.”

Khởi Dư đảo mắt liếc một vòng, trông thấy có không ít người có mặt ở nơi này, đoán chắc đây là phòng làm việc chung của tất cả thành viên trong bộ quản lý.

Cô đi tới bàn làm việc của Joe, anh ta hất đầu, tỏ ý cô có thể ngồi xuống, đợi khi cô ngồi ngay ngắn vào chỗ, anh ta mới lấy ra từ đống tài liệu trên bàn mấy xấp giấy tờ đưa cho cô: “Đọc kĩ đi, luật lệ cả đấy.”

Khởi Dư cầm giấy lật ra xem. Trang đầu tiên là thông tin có liên quan tới cô, thân phận, phòng giam, số thứ tự, khu vực được phép di chuyển đi lại…

Trang thứ hai là nói về luật lệ trong nhà tù, không được phép sử dụng bạo lực, động tay động chân với phạm nhân khác, không được cố ý tàng trữ đồ nóng, hàng cấm có gây ảnh hưởng không tốt tới nhà tù và phạm nhân khác, không được tùy tiện quấy nhiễu không gian làm việc và nghỉ ngơi của nhân viên và phạm nhân khác, không được phép truyền tin đồn bậy bạ làm lung lạc phạm nhân khác để gây ra bạo động ngoài ý muốn, không được…

Khởi Dư nhìn một loạt ‘không được’ này, trong lòng hết sức hài lòng, tiếp tục lật sang trang thứ ba.

Nội dung trang thứ ba là giải thích sơ lược về kết cấu của tòa nhà tù này, mấy thứ như phòng ăn và phòng khám được viết rất rõ ràng, còn nói cả cách thức nghỉ ngơi và làm việc của phạm nhân, thời gian hoạt động bên ngoài và yêu cầu đặc biệt muốn nói, còn có cả mục viết đỏ, yêu cầu phạm nhân đúng vào đầu tháng đi kiểm tra sức khỏe và trí não.

Từ từ, trí não? Sao phải kiểm tra cả trí não nữa?

Khởi Dư nghi hoặc xem đến trang tiếp theo.

Trang thứ tư hầu hết là viết về thân phận của tầng trên, cục bộ quản lý, còn tốt bụng giải thích cặn kẽ việc phân chia công việc quản lý phụ trách, hậu quả khi quấy rối và chống đối cấp trên ở thời điểm thi hành nhiệm vụ…

Trang thứ năm…

Đọc hết một lượt, nội dung của bảy tờ giấy lớn được Khởi Dư ghi nhớ trong đầu.

Thấy Khởi Dư đem xấp giấy trả lại cho mình, Joe híp mắt cười, lấy ra một tờ giấy khác, chuyển bút và lọ bột phấn đỏ cho cô.

Khởi Dư thở dài, thầm nghĩ phiền phức, lại lần nữa đọc tiếp.

Cái giấy mà Joe đưa không phải hỏi về vấn đề nghiêm trọng hay phức tạp gì, này chỉ đơn giản là mục xác nhận thân phận trong nhà tù.

Khởi Dư cầm bút kí tên xong, lướt thoáng qua lọ bột, nâng tay ấn ngón cái lên mặt bột đỏ mềm mại đó, khi ngón tay đã nhiễm màu liền ấn vào chỗ yêu cầu vân tay.

Thủ tục hoàn tất, Khởi Dư mệt mỏi ngả ra sau tựa lên lưng ghế, ngước mắt nhìn Joe cầm tờ giấy xác nhận đang xem lại một lượt.

“Xong rồi.” Joe hài lòng gật gật đầu, lấy cái giấy cô đã ký chỉnh lý với đống giấy tờ khác làm thành một bản kẹp tư liệu riêng, anh ta đứng dậy khỏi chỗ, cầm bản kẹp màu xanh đó tiến về phía tủ ngăn kéo lớn trong góc tường, lấy chìa khóa ra cắm vào ổ vặn vặn, mở khóa xong liền ném bản tư liệu vào đó, anh ta khóa lại tủ cho cẩn thận rồi mới lại trở về bàn làm việc.

“Như vậy, hoan nghênh phạm nhân số 44 chính thức bước vào nhà tù, tôi là quản lý số 11, thuộc bộ phận quản lý tội phạm thiên tài, chức vụ giám sát và huấn luyện tội phạm, từ nay về sau sẽ phụ trách cô, rất vui khi được làm quen.” Joe cà lơ phất phơ cười cười, đưa tay ra.

Khởi Dư theo phép lịch sự bắt lấy tay anh ta, đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, cô cười nói: “Tôi cũng vậy, quản lý số 11. Tương lai hi vọng quản lý sẽ giám sát tôi thật cẩn thận.”

Hai người nắm tay nhau tầm ba giây rồi buông ra. Đối diện với gương mặt có tính công kích của Khởi Dư, Joe cũng sảng khoái đáp ứng.

Mấy vị quản lý khác một bên cúi đầu làm việc, một bên trộm đánh giá phạm nhân mới này, trong mắt mang theo sự vui vẻ hứng thú như thấy đồ chơi mới.

Joe mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra mấy bọc đồ đưa cho Khởi Dư, nói: “Quần áo của cô từ giờ về sau đấy, giữ cẩn thận nhé.”

Khởi Dư nhìn ‘Số 44’ được in đậm bằng phông màu trắng trên đám quần áo kẻ sọc màu đen này, gật đầu.

Joe phất phất tay: “Được rồi, công việc của cô ở đây đã xong, trở về đi, sáng mai tôi dẫn cô đi tham quan, thuận tiện nhắc nhở mấy điều cần đặc biệt chú ý cho cô luôn.”

Khởi Dư ‘ồ’ một tiếng, nói lời cảm ơn với anh ta xong liền quay người rời đi.

Thấy cô rời khỏi phòng, hai người mặc đồng phục nhanh chóng tiến lên dẫn đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục đi theo bọn họ.

Sau khi bị hai vị mặt than này dẫn đi đây đi đó một hồi, Khởi Dư mệt như chó, thời điểm muốn bỏ cuộc thì lại được dẫn về phòng ở tương lai của mình, kết thúc một chuyến đi hành hạ thể lực.

Nhìn hàng chục thanh sắt dày chắn ở trước phòng làm cửa, Khởi Dư cạn lời đi tới. Hai người mặc đồng phục đợi khi cô đã bước vào liền đóng phần khung sắt lại, móc chìa khóa cắm vào ổ, cẩn thận khóa tận ba lớp.

“Yo, người mới tới… hửm, người Hoa?”

Nghe được tiếng nói chuyện, Khởi Dư liếc mắt về nơi phát ra giọng nói, phát hiện ở có hai cái giường tầng, người nói là một trong ba người phụ nữ ngồi xếp bằng ở trên giường, đang hướng cô nhếch môi cười.

“Đúng vậy, rất vui được làm quen, tôi là phạm nhân số 44, quốc tịch Trung Quốc.” Khởi Dư ôn nhu cười lại.

Người phụ nữ tóc ngắn ‘ồ’ một tiếng, nói: “Tôi là số 2, không cần phải căng thẳng đâu.”

Thấy người phụ nữ kia lên tiếng, hai người còn lại cũng lục tục giới thiệu.

“Tôi là số 9. Rất vui được làm quen.”

“Tôi là số 17, hi vọng chúng ta sẽ ở chung vui vẻ.”

Khởi Dư gật đầu, trong mắt tràn đầy ý cười: “Hi vọng sau này sẽ được các vị giúp đỡ nhiều hơn.”

Buổi giao lưu cơ bản giữa các bạn cùng phòng với Khởi Dư kết thúc trong bầu không khí hết sức thân thiện.

Bốn người thông qua trò chuyện chuyển từ người lạ thành có quen biết, Khởi Dư nhờ đó mà cũng biết được rất nhiều chuyện khác chưa có trong mục luật lệ cần chú ý.

Trong đó, sự phát hiện lớn nhất là, nhà tù này ngoại trừ nhân viên, thu nhận tội phạm cũng chia làm hai loại.

Một là tội phạm thiên tài khiến người mẻ đầu sứt trán, một là phần tử khủng bố khiến người người phẫn nộ.

Hai khu đó cũng được chia riêng ra, gọi là khu A và khu B, ngoại trừ thời gian ăn cơm và hoạt động giao lưu ngoài trời, hai loại tội phạm này hầu như không có giao thiệp với nhau gì nhiều, nước sông không phạm nước giếng.

Cho nên, cái mà Joe đưa cô đọc, là bản dành riêng cho tội phạm thiên tài. Còn loại tội phạm thuộc phần tử khủng bố này, tuy cũng có điều luật gần giống như vậy, nhưng được nới lỏng hơn. Bởi vì nhân viên bên đó, đối với thành phần không hợp tác, họ sẽ trực tiếp sử dụng bạo lực cảnh cáo, còn với tội phạm thiên tài, họ thường sẽ cảnh cáo bằng lời trước, sau đó sẽ dựa theo biểu hiện của tội phạm đó mà phân xử vào lần tới.

Số 17 là người từng lượn qua khu giam giữ phần tử khủng bố mấy lần, cũng tốt bụng nói cho cô biết, có một số tội phạm thiên tài thuộc khu A như bọn họ có trí tuệ mà không sức mạnh, cứ vào thời gian giao thoa giữa hai khu tội phạm, người của khu B thỉnh thoảng sẽ sang bắt nạt chúng ta, trực tiếp làm lơ nhân viên và cấp trên mà sử dụng bạo lực lên người chúng ta làm trò tiêu khiển.

Bởi vì ỷ vào người bên trên không được phép gϊếŧ chết mình vì án tù chung thân của bản thân, vậy nên chỉ cần họ không làm chết người, trở về chịu phạt một chút thì có làm sao?

Giữ ý nghĩ như vậy, khu B càng ngày càng càn rỡ, nhưng đó chỉ là số ít, mấy kẻ không chịu nổi hình phạt của bộ quản lý nhanh chóng lùi một bước, còn kẻ cứng đầu, chỉ tin tưởng chính mình và ham muốn làm chủ mọi thứ mới là chủ lực khiến người của khu A đau đầu.

Khởi Dư nâng cao lông mày, hơi nghi ngờ: “Tốt xấu gì cũng là tội phạm, chẳng lẽ người trong khu A chúng ta không phản kháng nổi?”

Số 17 xoa tóc, bất đắc dĩ nói: “Loại tội phạm như chúng ta, dựa vào dụng cụ hoa mỹ để gϊếŧ người, dùng IQ thượng đẳng trong đầu mà phản trinh sát để trốn thoát. Khi tới nhà tù này, bị tịch thu dụng cụ có thể gây nguy hại đến mọi người xung quanh, người không có sức mạnh, mất đi đồ vật trợ giúp, dựa vào cái gì mà chống lại?”

———

*Góc nhỏ của truyện*

Nữ bác sĩ cắn cắn móng tay, phiền não nói: Người này cư nhiên cần thuốc tê! Là ngốc bạch ngọt không có tâm phòng bị mới tới hay là kẻ điên đến chính mạng mình cũng không coi trọng? Không sợ ta nhân cơ hội ngươi mất ý thức lấy mạng ngươi sao?

Khởi Dư nhún nhún vai, hoàn toàn không để tâm: Có thể liền đưa ngươi. Cơ mà đừng nghĩ nữa, ta từng dùng cách thức tàn bạo nhất và thảm khốc nhất ngươi không tưởng tượng được để tự sát còn không chết được, nhân loại nhỏ bé như ngươi có thể làm được gì?

Sóng não không cùng một tuyến, nữ bác sĩ: ???

Hệ thống:…

Cho nên, cô đang tiếc nuối cái quỷ gì vậy?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.