Chương 29: Bên ngoài nhà tù.
Sau sự cố đôi giày, Khởi Dư đau lòng muốn bỏ lại, kết quả cả Joe và Kevin đều ngăn cản cô.
“Tại sao?”
Joe giơ tay vỗ vỗ đầu cô, hàm súc nói: “Bình thường đã đi không ổn rồi, còn muốn cởi giày, cô tính không cần đôi chân này nữa à?”
Khởi Dư: “…” Ừ nhỉ?
Cuối cùng, Khởi Dư vẫn phải mang cái giày vừa dơ vừa bẩn lại vừa nặng do bị dính nước bùn này. Bộ đồ trên người vốn đã chẳng tử tế gì rồi, thế mà đến lượt đôi giày cũng không đàng hoàng được bao lâu, mỗi bên một màu riêng, trông kỳ quái hết sức.
Khởi Dư mệt không thở nổi run rẩy bước tiếp, trong lòng thầm cầu nguyện nhà tù ở gần một chút, để chuyến đi như ma quỷ này nhanh kết thúc một chút.
Từ khi sinh ra đến giờ, đôi chân như hoa như ngọc của cô có khi nào phải chịu tội như vậy đâu.
[ Ký chủ, này là do thể lực của cô quá yếu đấy chứ. ]
Khởi Dư không chút do dự phản bác ngay: “Đừng cho là ta không biết, ở thế giới bên ngoài, mi có thấy ai có xe mà không dùng, rảnh hơi tự dưng đi bộ bao giờ không?”
[ … ] Có đạo lý.
Trong lúc Khởi Dư đang đắc ý vì chặn được họng hệ thống, thì mặt đất dưới chân dường như có rung động, tuy rằng biên độ nhỏ đến khó phát hiện nhưng cô vẫn cảm nhận rõ ràng. Mà Joe, Kevin và ba người áo đen đó phỏng chừng cũng có phản ứng giống hệt cô.
Joe đưa tay sang, cực nhanh nắm lấy cổ tay cô, ba bước gộp thành hai chạy nhanh về phía trước, kéo theo cả người Khởi Dư đang chân tay bất tiện.
“Hey Kevin, tụi anh chạy trước đây, chú và mấy người kia tự lo nhé, nếu được thì làm ơn giảm tối thiểu tổn thương lên ‘chúng’ nha, cơ mà tốt nhất là đừng động vào ‘chúng’ luôn thì càng tốt. Gặp lại sau, bye bye.”
Joe nghiêng đầu, thả một nụ hôn gió cho đám người Kevin vẫn còn đứng đực ra đó rồi túm theo phạm nhân còn đang trên đường áp giải rẽ vào bên phải biến mất.
Kevin trơ mắt nhìn bóng dáng của hai người kia dần mất dạng, gân xanh trên thái dương nhảy thình thịch, anh đưa tay miết nhẹ ấn đường, xoay người nhìn ba kẻ áo đen đứng đằng sau mình, bình tĩnh nói: “Không cần quan tâm họ, chúng ta cứ chạy đi đã, cố gắng tránh xung đột trực tiếp với ‘chúng’.”
“Rõ!”
Bên này, Khởi Dư cau mày bị Joe lôi xồng xộc chạy đi, nhân lúc anh ta không chú ý điều khiển mấy thân cây thô to thu lại cành cây giăng ở khắp nơi, vừa tránh việc bị chọc phải vào mặt, vừa làm đường lối thông thoáng hơn một tí. Cô thở dốc, không để ý mồ hôi liên tục dọc theo sườn mặt chảy xuống, khó nhọc nói với người đàn ông phía trước: “Joe? Làm sao thế?”
Joe vẫn cắm đầu chạy, cũng không quay lại, vui vẻ trả lời Khởi Dư: “Ha ha, lát nữa cô sẽ biết, hữu nghị nhắc nhở, chút nữa sẽ vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ đấy ~”
Nghe giọng điệu không giấu nổi vẻ thích thú của Joe, Khởi Dư càng lúc càng cảm thấy không tốt.
“Hệ thống, cái thứ mà bọn ta đang chạy trốn là cái quỷ gì?”
[ Khụ khụ, cô tốt nhất nên chạy nhanh đi, ‘nó’ là —— ]
‘Ét —— ét ——’
Tiếng động ồn ã làm cây cối rung chuyển dữ dội vang lên ngay sau lưng cô, rất rõ ràng, rõ ràng đến mức làm cô ảo tưởng nó ở ngay sát bên cạnh cô, Khởi Dư hoảng sợ, song vẫn không nhịn được tò mò quay đầu lại lén nhìn. Trong nháy mắt, hình ảnh cả đàn động vật thấp bé nhưng sức mạnh hơn người hiện ra trong con ngươi màu xanh lục của cô, thành công làm cô không rét mà run.
Ôi mẹ ơi, lợn rừng!!
“Mẹ nó, Joe, đây không phải là hòn đảo riêng biệt sao! Tại sao ở đây lại có lợn rừng!?” Chưa nói đến việc sao ở đây lại có, các anh mang đám quỷ này từ bên ngoài vào trong đây kiểu gì thế?
Joe nghe được tiếng động cũng chịu quay đầu, nhìn đám lợn rừng hừng hực khí thế đuổi theo bọn họ, trong mắt cực kỳ vui vẻ, tấm tắc nói: “Chà, nhanh hơn hồi trước mười giây rồi, không tệ không tệ, có tiến bộ.”
“Joe!” Thấy Joe không để tâm đến lời mình nói, Khởi Dư vừa bực vừa gấp.
“A, nghe đây. Tại sao á?” Joe không chút khách khí bật cười, như một đứa trẻ nhỏ nhận được đồ chơi mới, hưng phấn tràn trề: “Ha ha, chính là để tội phạm bỏ trốn gặp phải đám này, biết sợ sẽ không tái diễn nữa, đương nhiên, cũng sẽ cho tội phạm mới tới trải nghiệm một lần. Thấy không, nhà tù chúng tôi xưa nay công tư phân minh, không thiên vị bất cứ ai hết, ha ha ha!”
Khởi Dư: “…”
“Ầy, đừng bày ra vẻ mặt đó Dư, cô chỉ mới gặp một đàn này thôi, vẫn còn nhiều chủng loại động vật khác ở đây lắm. Vậy nên nhớ đừng bỏ trốn nha, tan xác đấy ~”
“…” Ta X!
Joe đảo mắt nhìn xung quanh, hình như thấy được cái gì đó, cầm chắc tay Khởi Dư rồi quẹo sang trái, ngay khi Khởi Dư bước qua, các cây dương xỉ nhỏ bé thầm lặng nằm bên cạnh không tiếng động lớn lên, dùng thân mình chặn lại lối đi.
Có vài con bị mất dấu vết chạy lạc, nhưng hầu hết cả đàn vẫn dũng mãnh xông qua cây dương xỉ, theo sát gót chân của Joe và Khởi Dư không rời.
Khởi Dư liếc mắt thấy mấy cây đó chẳng làm ăn được gì, trong lòng tiếc nuối thở dài.
Hai người thở hồng hộc chạy đi, Khởi Dư không phúc hậu lại lần nữa vấp phải đá, chân trượt một cái, suýt thì kéo theo cả Joe cùng ngã, nhưng may mắn ở chỗ, anh ta chạy gần như là bất chấp, khiến cô đến thời gian ngã cũng không có, thân thể bị buộc phải ổn định.
Khởi Dư thấy cứ thế này cũng không ổn, vội vàng cao giọng nói: “Joe, bỏ thứ đồ chơi ở tay tôi đi, chúng ta rách ra, mỗi người chạy một hướng, như vậy mới thoát được a!”
“Không được!” Joe không chút do dự từ chối.
“Mẹ, sắp chết tới nơi rồi anh còn lo tôi chạy à!”
“Không phải, tôi không có ý đó, chỉ là chìa khóa còng tay do Kevin giữ, tôi cũng là lực bất tòng tâm nha.”
Khởi Dư: “…” Tôi đệt cả nhà anh!
[ Ký chủ, cô nghĩ cách cùng anh ta đường ai nấy đi tạm thời đi, Joe dù gì cũng là người ở đây lâu năm, tất nhiên sẽ biết cách đối phó thế nào, còn cô, cô cũng có thể sử dụng năng lực của mình để trốn thoát. Lũ lợn rừng này lần người theo mùi, hai người cứ ở cạnh nhau như vậy, không sớm thì muộn sẽ bị bọn nó húc chết! ]
Khởi Dư tán thành, lập tức hét lên với Joe: “Chúng ta mỗi người một ngả, anh đi làm mồi nhử đi, còn tôi tự lo cho mình được!”
Joe quay đầu liếc cô một cái rồi dời đi, không nói chuyện, đến khi cảm thấy Khởi Dư thực sự sắp không chịu nổi nữa, mới do dự nói: “Vậy cô cẩn thận.”
Joe buông tay Khởi Dư ra, từ bên lưng hông cầm lấy khẩu súng, ngắm thẳng vào con đầu đàn, bắn một phát, trong nháy mắt, cả bọn bị chọc giận, tập trung hỏa lực dí Joe.
Nếu không phải tình huống bây giờ không thích hợp, Khởi Dư quả thật muốn quỳ xuống cảm tạ trời đất. Lợi dụng đại đa số sự chú ý của đàn lợn đang ở trên người Joe, Khởi Dư nhanh chóng xoay người chạy về một hướng khác.
Hơn bốn con lợn ở cuối đàn thấy hai mục tiêu tách rời, theo bản năng đuổi theo kẻ yếu ớt nhất đang cố gắng chạy đi.
Khởi Dư chạy thẳng vào trong lùm cây rậm rạp không thấy đường, ở đằng sau lại vang lên tiếng động rầm rã của lũ heo đạp trên đất, Khởi Dư liếm liếm bờ môi khô khốc, nghiêng đầu nhìn năm con heo hì hục đuổi theo mình.
Tại sao cô không thể như những người khác sau khi xuyên không liền ở một nơi xa hoa cao cấp, an ổn đấu trí với đám tiểu thư quyền quý trong giới thượng lưu? Chẳng lẽ chỉ có mỗi cô suốt ngày phải đọ thể lực với thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ sao?
Cảm nhận trái tim ở lồng ngực đập nhanh đến bất thường, giống như không chú ý một cái là nó tùy thời có thể nhảy khỏi cổ họng cô rồi đi mất vậy. Nghĩ như vậy, Khởi Dư chỉ thấy đau đầu, thân thể này khỏe mạnh, nhưng cứ thế này suốt, có ai đảm bảo được tương lai sẽ không bị mắc bệnh tim chứ?
[ Ký chủ, tập trung vào, ấy, cẩn thận! ]
Trong quá trình chạy thục mạng, chân đột nhiên đạp phải khoảng không trống rỗng, Khởi Dư giật mình, giây tiếp theo, cả người cô đổ về phía trước, lăn thẳng xuống dưới. Mấy con heo rừng cũng không vì cô ngã mà ngưng lại cuộc truy sát, tiếp tục lao xuống dưới đuổi bằng được con mồi.
Dù hệ thống đã cảnh báo cô trước đó, nhưng cô chạy nhanh quá, không dừng được.
Khởi Dư bị đất đá trên con dốc lần lượt quệt mạnh vào người, bắp chân trắng nõn bị đá nhọn rạch hẳn một đường dài, máu đỏ tuồn tuột tuôn ra, thấm ướt quần dài kẻ sọc màu da cam. Có mùi máu này, lũ heo giống như vớ được rađa, chuẩn xác tìm được vị trí của cô, càng lúc càng tới gần.
Khởi Dư vẫn không ngừng lăn xuống dốc, cơ thể bị địa hình khúc khuỷu của cánh rừng lăn lộn đến thảm hại, chân phải bị thương nặng nề đè qua lớp đất rắn rỏi, đập mạnh vào tảng đá không lớn không nhỏ ở góc khuất rồi tiếp tục lăn lăn.
Cơn đau dưới chân không ngừng truyền đến đại não, lan ra toàn thân, càng ngày càng nhức nhối, dữ dội giống như muốn xé toạc cô ra vậy.
Khởi Dư mở to mắt, đồng tử xanh sáng rực nhìn chằm chằm lũ heo rừng đang cố rút ngắn khoảng cách, chợt vươn hai tay nắm lấy một ngọn rễ của gốc cây nhỏ bên cạnh, ngay lập tức, vô số rễ cây ở dưới mặt đất không ngừng trồi lên, cuồn cuộn một đống, chúng bắt được thân thể của Khởi Dư đang lăn tới, không đợi cô ra lệnh đã thi nhau sinh trưởng.
Từng ngọn rễ đã to bằng bắp đùi đàn ông vẫn tiếp tục lớn hơn nữa, chúng dành ra hai ngọn quấn chắc vòng eo mảnh khảnh của cô, còn lại thì tập trung ở sau lưng, sau đó, dưới ánh mắt của heo rừng đẩy cô lên cao.
Heo rừng bị đoạt mất con mồi, tức tối đâm sầm vào thân rễ cây, dùng hai cái sừng mọc ở cạnh mũi ghim vào thật sâu, khiến thân rễ cây bị rạch một vết dài, đứt mất hai ngọn.
Có con đầu khởi xướng, bốn con còn lại làm y hệt, dùng sức mạnh vô địch của mình tàn phá thân rễ cây, khiến một nửa trong số chúng cứ thế tan rã, yếu ớt đổ gục. Khởi Dư ở trên cao cũng bị ảnh hưởng, thân thể nghiêng sang một bên, ngã xuống.
Cảm giác rơi từ trên cao xuống khiến cô không thở nổi, gió lạnh không chút tình cảm đập tới tấp vào mặt cô, mắt thấy mình sắp rơi thẳng vào mũi nhọn như chùy của lũ heo, rễ cây chưa mọc hết ở dưới đất liều mạng tiến lên, cuỗm Khởi Dư khỏi móng vuốt của bọn nó.
Khởi Dư sắc mặt tái nhợt, mồ hôi vã ra như suối, vải vóc trên áo dính sát vào người làm cô không mấy dễ chịu, cộng thêm gió lạnh lần lượt thổi qua cơ thể cô, lạnh lẽo đến độ thành công làm toàn thân cô nổi đầy da gà.
Khởi Dư mặc cho đám rễ muốn làm gì thì làm, dáng vẻ mất sức như mấy cô tiểu thư liễu yếu đào tơ bị ép vận động mạnh, trong đôi mắt hờ hững nhưng rực rỡ như vì sao, lại tràn ngập ý cười khác lạ, mang theo chút quái đản không nói rõ thành lời.
[ Ký chủ, cô… ổn không đó? ]
Khởi Dư mí mắt cong cong, nhếch cao khóe miệng, điềm tĩnh nói: “Đau quá. Ta cảm giác mình sắp đau chết rồi.”
[ … ] Được rồi, thế này hơi đáng sợ rồi đấy.
Khởi Dư nhổm người dậy, ngồi thẳng lại, cúi đầu xem xét chân phải bê bết máu của mình, vết thương dữ tợn dính đầy bùn đất lá cây bẩn thỉu, máu chảy ra đã đông lại, nhưng mùi máu ngập trong không khí vẫn rất rõ ràng.
Khởi Dư giơ ngón trỏ chọc chọc bắp chân run rẩy của mình, cơn đau tức khắp ập đến như thủy triều, khiến sắc mặt vốn chẳng hồng hào càng thêm trắng bệch.
[ Đừng có chọc, cô điên rồi sao! Nghĩ cách thoát khỏi mấy con heo rừng này nhanh lên! ]
Nghe hệ thống phàn nàn, Khởi Dư đang đau đến không thở được cười sằng sặc: “Ha ha, chân phải phế rồi, không làm ăn gì được đâu.”
[ … Vậy bây giờ phải làm sao? ]
“Chờ chết.”
[ ??? ]
Khởi Dư vỗ vỗ đám rễ cây dưới thân, cười nói: “Tìm cây nào cao nhất mà chắc chắn, vứt ta lên đó.”
Rễ cây không nói hai lời càng ra sức nâng cô lên cao, đưa cô về một hướng trái ngược với lộ tuyến ban đầu.
Hai con heo ở gần đó ưỡn người, dùng cặp sừng thô to quệt mạnh vào đám rễ cây, lần này, rễ cây phỏng chừng cũng không muốn ở thế yếu nữa, điên cuồng tiết chất nhựa nhầy nhụa ra khỏi chỗ bị heo rừng xé rách.
Chất lỏng đặc sệt chảy xuống, không chút lưu tình rót vào hai mắt và lỗ mũi của heo rừng, tuy rằng không có tính Acid, mùi cũng không thối, nhưng được cái chúng nhão nhoét như bùn đất lại như cao su, bàn về khó chịu thì chất lỏng này tuyệt sẽ không thua kém bất kì chất lỏng nào khác.
Quả nhiên, hai con đó rống lên như thọc tiết, điên tiết lắc đầu, lắc mạnh thân hình béo mập của mình, hỗn loạn đâm thẳng vào đám rễ vẫn còn ở trên mặt đất rồi đâm vào đồng bạn, cả đám hỗn loạn.
Rễ cây bị lũ heo tức giận tàn phá như thế đã lỏng lẻo đi không ít, tựa hồ hụt hơi, tốc độ đưa cô đi bay chậm lại.
Khởi Dư nhìn mấy con heo rừng loạn cào cào ở dưới, trong lòng thực sự muốn một đao gϊếŧ chết tất cả, nhưng chân phải hiện tại vẫn đau đến chết đi sống lại, chưa kể, còn đang nỗ lực công tác truyền tải cơn đau ra khắp mọi chỗ, ảnh hưởng không nhẹ đến cơ thể cô. Tới lúc đó, động tác lóng ngóng mà xuống đấu tay đôi với lũ heo, chỉ sợ não bị úng con mẹ nó nước rồi.
Lại chuyển tầm mắt, phát hiện phía trước có một gốc cây đa so với những cây khác to hơn gấp đôi, cũng cao lớn lạ thường, tán lá xanh mướt rậm rạp, dày đặc đến độ lấn chiếm vị trí của các cây khác xung quanh, trông như là cây lâu đời.
Khởi Dư vui vẻ, nhẹ nhàng cong ngón tay gõ lên mặt rễ cây, nhẹ giọng nói: “Nào, 100m nữa, cố gắng lên.”
Có được lời nói này của Khởi Dư, đám rễ cây tàn tạ như được tiêm thêm máu gà, thân hình tiếp tục bành trướng, thay thế cho những chỗ bị heo rừng xé đứt không thương tiếc. Chúng gồng mình, liều mạng đẩy nhanh tốc độ bay đến mức tối đa, nhanh tới nỗi làm Khởi Dư khó lòng mở mắt, da mặt cũng bỏng rát.
Bọn heo rừng chỉ thấy rễ cây càng ngày càng không thấy đầu, mà mùi của con mồi cũng loãng dần trong không khí, nó gấp gáp kêu lên, ba chân bốn cẳng chạy theo.
Trong khi cả bốn con đều bám theo Khởi Dư, chỉ có duy nhất một con là ở lại, vẫn đang không ngừng nghỉ lặp đi lặp lại thao tác đâm đầu vào gốc rễ cây, trên khuôn mặt mập mạp của nó chảy ra hai hàng chất lỏng màu xanh nhạt, nó giống như muốn hất chất nhựa này đi, nhưng làm thế nào cũng không được.
Ngay lúc Khởi Dư sắp tới được chỗ cây đa kia thì đám rễ đột nhiên rơi ầm xuống, nặng nề ngã gục. Mất đi chỗ dựa, Khởi Dư theo quán tính ngã cùng đám rễ kia, vừa vặn bốn con heo cũng đã đuổi đến, thấy cô rơi tự do, bọn nó cực kỳ hào hứng nâng cặp sừng vừa cứng vừa nhọn của mình lên, hướng về phía cô đâm thẳng tới!
[ Ký chủ! Cô thực sự không tính làm gì à! Đã nghe qua câu ‘Tàn mà không phế’ chưa, cô cứ để yên như vậy sẽ bị lũ heo rừng này húc chết đấy! So với cơn đau cô đang phải chịu bây giờ còn khủng khiếp hơn nhiều! ]
Vốn dĩ Khởi Dư còn đang ngoan ngoãn chờ heo rừng lấy mạng mình, không nghĩ tới lời này của hệ thống thế mà chạm đến tử huyệt của cô, làm bản năng cầu sinh của cô vốn chẳng được nhiều mãnh liệt trỗi dậy. Cô mở to mắt, sắc xanh trong đồng tử tụ lại, đậm dần, cây đa đằng kia bất giác vặn vẹo thân thể, hàng chục cành cây thô to tức thì bay ra, đánh ngã con heo rừng gần cô nhất rồi đỡ lấy cơ thể cô.
Heo rừng bị ngã bật ngửa, ủn ỉn kêu lên, bốn cái chân ngắn của nó liên tục cử động như bị lên giây cót, mấy con phía sau vấp phải nó cũng ngã lăn ra, loạn thành một đoàn.
Khởi Dư thở hổn hển cầm lấy cành cây sần sùi nhô lên, nhìn khoảng cách của bản thân với lũ heo kia càng lúc càng xa, trái tim đập nhanh như đánh trống rốt cuộc cũng chịu chậm lại một chút.
Cây đa bất động thanh sắc thu lại từng cành cây đã phóng ra, kéo theo cả người Khởi Dư, đẩy cô lên phía trên, đặt cô ngồi ở chỗ cao nhất, gần với đám lá dày đặc đang làm tổ ở đấy.
Khởi Dư mềm oặt tựa vai lên thân cây, khóe miệng vẫn cong như ban đầu, chỉ là ý cười trong ánh mắt tan dần, trở nên thật lạnh nhạt, tựa như tiếc nuối chuyện gì đó.
Đám heo kia không thấy Khởi Dư đâu nữa, mặc dù hoàn toàn mất dấu con mồi nhưng vẫn lảng vảng đi lại chung quanh, phỏng chừng còn chưa chịu bỏ cuộc, như không cam lòng chính mình cứ thế mất đi con mồi.
Một lúc lâu sau, hệ thống bỗng lên tiếng: [ … Vậy là an toàn rồi? ]
“Ừ, an toàn rồi.”
Khởi Dư mệt mỏi nhắm mắt lại, mười phút qua đi, hô hấp cô nặng nhọc nhưng đều đều, bộ dạng như đã thiếp đi. Đám lá cây đung đưa một hồi rồi chậm rãi lấn sang chỗ Khởi Dư, che trên người cô như chăn mà đắp, mấy cành cây bên cạnh cũng rục rịch tiến tới, một cái chắn ở trước người cô, một cái đỡ đằng sau lưng cô, giống như sợ cô không cẩn thận ngã xuống vậy.
Hệ thống chứng kiến từ đầu đến cuối hình ảnh này, trong lòng hâm mộ cùng cảm thán: Thật mẹ nó tri kỷ!
———
*Góc nhỏ của truyện*
【Cùng lúc đó, trong một khung cảnh khác】
Người áo đen Giáp: Tại sao không thể làm tổn thương lũ lợn rừng?
Kevin bình thản vuốt nếp nhăn trên áo, không để ý nói: Bởi vì anh trai tôi là một tên tăng động, không thể nào ngồi yên một chỗ, mà chúng tôi lại là bộ phận quản lý tội phạm, tất nhiên sẽ không được rời khỏi đảo thường xuyên. Anh trai nói quá chán, chỉ có mỗi bọn động vật này làm thú tiêu khiển cho anh ấy, đương nhiên sẽ phải hao tâm tổn trí giữ gìn.
Người áo đen Ất đổ mồ hôi: Anh ta… anh ta không sợ lật xe sao?
Kevin nghe thế không nhịn được cười khẩy: Sợ? Ha, anh ấy lúc mười tuổi đã có sở thích đi nghịch dao rồi.
Người áo đen Bính e ngại nói: Vậy, có phải Joe thường…
Kevin gật đầu: Đúng, anh ấy rất hay ra ngoài đi chơi với lũ động vật trong rừng, dù có bị thương tới bể đầu chảy máu cũng không dừng lại, thậm chí là còn tích cực hơn. Bao nhiêu lần nhặt xác cho anh ấy, đến cả tôi cũng thấy anh ấy còn sống đến giờ, đúng là kỳ tích.
Người áo đen Giáp, Ất, Bính:…
Nhà tù rốt cuộc tìm được tên quái vật nào thế này?