Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 2: Tiểu thư thời mạt thế. (2)



“Là con gái!”

“Mau hỏi thử xem…”

“Cô gái, cô là ai? Cô đã bị cắn chưa?”

“Cô còn sống không?”

Khởi Dư: “…” Bọn họ vừa rủa ta đi chết có phải không?

Cây đại thụ: “…” Không, họ không phải.

“Các người hỏi tôi?” Khởi Dư ló đầu sang: “Không phải các người nên giới thiệu trước sao?”

Khởi Dư vừa lộ mặt, cả nhóm liền ngây người, cô gái này… thật xinh đẹp!

Mặt mũi tuy hơi bẩn nhưng cũng không giấu được vẻ thanh tú ngọt ngào, da mặt bóng loáng nhẵn nhụi, cánh môi hồng nhuận như cánh hoa đào, đôi mắt to tròn, con ngươi xanh nhạt nổi bật bị đôi lông mi dài cong vút che khuất.

Từ lúc mạt thế bắt đầu, con người không còn ai quan tâm đến nhan sắc, dáng vẻ mình trông thế nào, chỉ để tâm đến việc bản thân có thể sống được qua hôm nay hay không.

Người còn xinh đẹp như thế này trong mạt thế… quả thực rất hiếm.

“Màu xanh lá! Mắt cô ta màu xanh lá!”

“Dị năng giả, cô ta là dị năng giả! Chúng ta sống rồi!”

Nữ sinh Ất đột ngột hét lên làm cả nhóm giật mình, tiếng hét này vừa làm Khởi Dư sợ đến suýt té từ trên cao xuống vừa thu hút được đám zombie gần đó, chúng rục rịch tiến về phía họ.

Nữ sinh Ất vội vàng che miệng, biết chính mình gây tội, ánh mắt hốt hoảng đảo liên tục rồi dừng lại trên người cô gái ngồi trên cây, cô ta cắn răng chỉ vào Khởi Dư nói: “Cô ta là dị năng giả thì bảo cô ta cứu chúng ta! Đó là trách nhiệm của dị năng giả!”

Khởi *dị năng giả* Dư: “…”

Từ từ, nguyên chủ có dị năng méo đâu?

“Tôi không phải nên cứu mấy người không phải trách nhiệm của tôi.” Khởi Dư nhướn mày nhìn nữ sinh Ất: “Mấy người dựa vào cái gì nói tôi là dị năng giả?”

“Cô còn nói không phải? Mắt cô! Mắt cô có màu xanh, đây không phải màu mắt của người bình thường!” Nữ sinh Ất trừng mắt: “Cô là tính chối bỏ trách nhiệm có không?”

“Không sai, khẳng định là cô ta không muốn cứu chúng ta!”

“Nhìn thì xinh đẹp mà tâm địa lại độc ác như vậy!”

Màu xanh? Cô nhớ mắt cô vẫn luôn có màu xanh mà?

Khởi Dư nghiêng đầu, khó hiểu hỏi thân cây: “Nè, bọn họ nói mắt ta có màu xanh thì chính là dị năng giả sao? Nhưng đây là màu mắt bình thường của ta mà?”

Cây đại thụ khẽ đung đưa ba giây rồi ngừng lại.

Khởi Dư gật gù: “Ra vậy.” Chẳng trách sao họ nói cô là dị năng giả.

Màu mắt dị năng giả của thế giới này đều tùy theo năng lực, giống như người có năng lực hệ hỏa thì mắt sẽ màu đỏ theo màu lửa của mình, đậm hoặc nhạt, người có năng lực hệ thủy thì mắt sẽ là màu xanh dương đậm, người có năng lực hệ phong thì mắt sẽ có màu giống của bầu trời,…

Dị năng của nữ chủ Cố Thư Di là hệ tinh thần nên màu mắt sẽ là màu bạch kim.

Mà người thường thì màu mắt vẫn là màu đen hoặc màu nâu, không có gì khác biệt. Vậy nên, muốn nhận biết ai là dị năng giả họ thường nhìn vào màu mắt của người đó, cũng dựa vào đó để phán đoán năng lực.

Khởi Dư cười cười, không nghĩ tới thế giới này còn rất đa dạng.

Nam sinh Giáp chợt lên tiếng: “Nhưng mắt cô ta là màu xanh, hình như là hệ mộc.”

“Hệ mộc?! Vậy không được.” Nữ sinh Giáp thất vọng: “Hệ mộc yếu lắm, gặp zombie toàn chết thôi.”

Nữ sinh Ất tức giận nhìn Khởi Dư, khẽ mắng: “Phế vật!”

Khởi Dư: “???” Mắng cô làm gì a?

“Không còn thời gian để ở đây tán phét nữa đâu! Chúng nó tới rồi kìa!!” Nam sinh Bính vội vàng gào lên rồi co cẳng chạy, những người khác thấy vậy cũng nhanh nhanh chóng chóng theo sau.

Nhìn hai nhóm một người một zombie chạy dần xa, Khởi Dư hơi kì lạ: “Hệ mộc yếu lắm à?”

Cây đại thụ: “…” Chắc vậy.

“Cơ mà, bọn họ nói không sai.” Khởi Dư cười tít mắt: “Ta thực sự rất phế vật, để ta đấu với lũ sinh vật ngoài kia thì chỉ có đường chết.”

Cây đại thụ: “…”

Khởi Dư hạ khóe miệng xuống, lẩm bẩm: “Nhưng họ cũng sai rồi, ta không chết được…”

Lời này của cô cực kỳ nhỏ, cũng theo gió mà tan biến, không một ai nghe được.

“Grrr…”

“Oa! Zombie kìa!” Khởi Dư kinh hoảng nhìn ba con zombie đang cố trèo lên cây, theo bản năng ôm càng chặt thân cây, lầm bầm lầm bầu: “Cây à, nhớ phải bảo vệ ta cho tốt, ta giao bản thân mình cho mi đấy.”

Cây đại thụ: “…” Nó mệt quá!

Mắt thấy zombie bò càng gần kia, Khởi Dư không có động tĩnh gì, vẫn giữ nguyên động tác ôm cây nhìn chằm chằm tụi nó, điểm không giống ở đây là màu xanh trong con ngươi của cô có xu hướng đậm dần, cành cây bao quanh cô cũng bắt đầu dài ra, biến đổi thành từng góc nhọn sắc bén như mũi giáo, chỉ cần lũ sinh vật này chạm vào người cô thì cành cây sẽ lập tức đâm xuyên qua thi thể tụi nó.

Phập!

Khởi Dư kinh ngạc nhìn ba con zombie trúng mũi tên lửa từ trên cây rơi xuống, màu xanh đậm đặc trong con ngươi của cô rút đi rất nhanh, cành cây cũng trở lại bình thường.

Cô quay người, trên đường là một chiếc xe dã chiến sáu chỗ được gắn trang bị, hai người đứng trước cửa xe một nam một nữ, nữ cầm cung tên, nam ở cạnh bên giơ lên ba ngón tay lửa, hẳn ba cung tên lửa đã cứu cô là từ họ.

Khởi Dư híp mắt, hai tay đưa lên làm động tác loa: “Cảm ơn!”

Hai người kia khẽ gật đầu với cô xem như đã nghe thấy.

“Ha, Nhị tiểu thư sao lại ở đây? Bị người ta vứt bỏ à?”

Xuất hiện trong tầm mắt cô là một nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ từ trên xe bước xuống, hắn ta có dung mạo còn đẹp cả hơn cô, ngũ quan tinh tế, đôi mắt đào hoa mê hoặc lòng người không nhanh không chậm quan sát cô, môi mỏng khẽ nhếch lên tạo một đường cong tuyệt đẹp.

Nếu phải dùng hai chữ để miêu tả gương mặt này thì chỉ có thể là — xinh đẹp.

Dáng người tiêu chuẩn, vai rộng eo thon, chân lại dài, cực phẩm ở đâu đây a?

[ Mạc Phong, dị năng giả hệ băng, bạn tốt của nam chủ Hàn Lâm, có thực lực và nhan sắc không kém gì nam chủ, sau này vì được nữ chủ Cố Thư Di cứu mạng nên mang lòng biết ơn, từ đó dần phát triển thành tình yêu, bị nữ chủ lấy ra làm bia chắn hay lợi dụng sức mạnh đều cam tâm tình nguyện, còn thay nữ chủ giải quyết những kẻ cản đường. Đến cuối, Mạc Phong vì cứu nữ chủ mà bỏ mạng. ]

“Mạc Phong… tên không tệ, mặt đẹp tính tốt, nữ chủ sao lại chê nhỉ?” Khởi Dư nghĩ một lát rồi búng tay: “Quên mất, bọn họ không liên quan tới ta, tò mò chết người, tốt nhất là nên tránh xa thật xa họ ra.”

[ Cô nói tốt vì sao lại tránh? Không tính cuỗm hắn về làm của riêng sao? Nam nhân như vậy không còn đâu. Chưa kể, cô nắm hắn tới tay, hắn sẽ không bảo vệ nữ chủ nữa mà chuyển sang cô, không thử cân nhắc lại sao? ]

“Không! Cố Thư Di là nữ chủ, không phải ta, cũng có nghĩa những gì nên thuộc về họ vẫn sẽ thuộc về họ, ta là một con người thức thời biết nhớ rõ thân phận và vị trí. Cho nên, mi tẩy não ta cũng vô dụng thôi.”

“Cá nhân ta cảm thấy mình nên ở đây luôn để tránh bị zombie đè ra cắn hay bị nam nữ chủ gây khó dễ.”

“Ừm, một ý tưởng tuyệt vời!”

Hệ thống: [ … ] Hình như nhiệm vụ của ký chủ là thu thập chỉ số ngầu mà phải không?

Cây đại thụ: “…” Người này chả có tí tiền đồ gì cả!

Mạc Phong đi đến trước cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đang ngồi trên cành cây: “Nhị tiểu thư không nên xuống dưới sao?”

Khởi Dư: “Tại sao phải xuống?”

“Cô không về căn cứ? Định ngồi ở trên đó làm thức ăn cho zombie?”

Khởi Dư: “…” Thật sao?!

Nhớ đến ba con zombie lúc nãy, hình như đúng thật là chúng nó có thể trèo được lên cây, vậy cô ngồi đó thực sự sẽ nguy hiểm sao?

Nhưng mà cô không muốn đi với họ a! Đến căn cứ sẽ đụng mặt nam nữ chủ, cô mới không muốn!

Nhưng nếu không đi sẽ bị ăn…

Thật lâu sau, Khởi Dư rốt cuộc cũng lên tiếng: “… Được.”

Nghĩ đi nghĩ lại, mạng sống quan trọng, thân thể quan trọng!

Gặp nam nữ chủ thì thế nào? Bổn bảo bảo tài năng như vậy né còn không được??

Khởi Dư đứng dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ nhảy từ trên cao xuống, an toàn tiếp đất rồi tiến về chiếc xe.

Không tình nguyện lắm nhưng cũng không còn cách nào, cô không muốn trở thành thức ăn cho lũ đáng sợ đó!

Mạc Phong nhìn bóng lưng mảnh mai của thiếu nữ rồi nhìn độ cao người thường không thể nhảy từ chỗ cô mới lao xuống, một lời khó nói hết.

Chưa nói đến việc nhảy xuống, cô làm thế nào trèo được lên đó?

Theo như hắn được biết, Tần nhị tiểu thư là một nữ nhân vô dụng, có mặt mà không có tâm, kiêu ngạo hóng hách, không có dị năng hoặc tài năng gì lại cứ thích khoe khoang.

Người như vậy sao có thể từ trên cao nhảy xuống không việc gì?

Mạc Phong chợt cười rồi xoay người rời đi, quan tâm làm gì, có liên quan gì đến hắn đâu.

***

Trên xe, năm người ngồi ở ghế sau trầm mặc nhìn nhau, đúng mười phút, Khởi Dư rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, cô ngượng ngùng hỏi: “Cái đó… mấy người có nước không?”

Dựa theo cốt truyện, thức ăn và nước uống là vật tư vô cùng quan trọng, nếu không phải rất thân thì nhất định sẽ không ngu ngốc gì mà đưa ra.

Chính vì điều này mà Khởi Dư mới ngượng ngùng.

Mạc Phong nhìn đôi môi hồng khô lại của thiếu nữ khẽ thở dài, cầm một chai nước đưa sang.

“Cảm ơn.” Khởi Dư cảm kích nhìn Mạc Phong một cái, sau khi nhận lấy chai nước liền uống hai ngụm vừa phải, cổ họng khô rát cuối cùng cũng được thông thuận.

Cô gái đối diện cô chợt hỏi: “Dị năng giả?”

Khởi Dư: “…” Cô nói không phải, họ có tin không?

Mạc Phong nghe vậy cũng nhìn kỹ vào màu mắt của người bên cạnh, đúng thực là nó không còn màu đen như lúc trước nữa mà thay vào đó là màu xanh, hắn ghé sát lại nhìn sâu vào đôi đồng tử của cô, hắn có chút ngạc nhiên, cô nhóc này khá đặc biệt.

Mắt cô không giống người bình thường cũng không giống với bất kỳ dị năng giả khác, nếu nhìn ở khoảng cách gần giống như hắn thì có thể thấy rõ được sau lớp màng bọc màu xanh lá là những đường vân nhỏ có màu xanh đậm hơn một chút, chúng giống như sợi chỉ quấn rối vào với nhau, từng ngóc ngách trong con ngươi ấy đều bị những sợi chỉ này lấn chiếm.

Mà dị năng giả chỉ thay đổi màu mắt chứ không thay đổi cấu tạo của nó.

Khởi Dư nhìn khoảng cách của hai ngươi càng rút ngắn, cảm thấy kỳ quái nên theo bản năng nhích sang bên cạnh.

Mạc Phong làm sao có thể không nhận ra động tác của cô? Nhưng hắn cũng chỉ nhếch môi cười, ngồi thẳng lại, hắn khoanh tay trước ngực, híp nhẹ mắt nhìn cô: “Nhị tiểu thư mới bộc phát dị năng? Quả là trong họa có phúc nha.”

“Ừm.” Khởi Dư hoàn toàn đồng ý lời này, mới xuyên vào suýt chút nữa ngỏm rồi.

“Hệ mộc… nếu tập luyện thường xuyên thì cũng không yếu lắm.”

“Không cần.”

“Vì sao không cần? Cô không muốn mạnh lên? Không phải cô muốn tỏa sáng hơn Cố Thư Di? Đừng nói là cô quên rồi nha…” Mạc Phong cố ý kéo dài âm cuối.

Khởi Dư: “… Ừ, quên rồi.”

Đó là ý muốn của nguyên chủ, không phải của bổn bảo bảo, chớ hiểu lầm!

Mạnh lên làm gì? Bổn bảo bảo chỉ muốn làm cho xong nhiệm vụ rồi rời khỏi thế giới này thôi mà!

“Đội trưởng, đằng trước là xe của Hàn đội trưởng.” Tiểu Nhã tay ôm cung tên cẩn thận ngắt cuộc đối thoại giữa hai người.

“Ồ?”

Xe sau dừng lại cách xe trước mấy mét, Mạc Phong đẩy cửa bước xuống xe đi về phía trước, ngoại trừ tài xế và Khởi Dư thì những người còn lại cũng theo sau lưng hắn.

Khởi Dư nhìn bóng dáng của họ, trong đầu không hiểu sao lại liên tưởng đến hình ảnh gà mẹ dẫn đàn gà con đi xông pha giang hồ.

***

Phía trước có hai chiếc xe ô tô, một nhóm tầm khoảng mười người mặt khá nghiêm trọng đứng xung quanh, mà tại vị trí trung tâm, có hai người nổi bật nhất, chỉ cần nhìn khí chất vương giả của họ bạn liền biết họ chính là người đứng đầu, nhưng họ dường như đang trao đổi về vấn đề gì đó.

“Làm sao thế?” Mạc Phong đi đến đứng cạnh Hàn Lâm, tò mò hỏi.

Hàn Lâm lạnh lùng nói: “Phía trước cách 300m có một khu trung tâm thương mại, thoạt nhìn có vẻ chưa bị đụng chạm gì, nhưng vấn đề là xung quanh đó có rất nhiều zombie, số lượng không thể coi thường, đi qua hẳn không được, nếu đánh thì không đủ sức.”

“À, tệ thật.” Mạc Phong choàng tay qua vai Hàn Lâm, nhiệt tình đề xuất: “Hay cậu đi dò đường trước? Nếu bỏ mạng tôi giúp cậu nhặt xác, thế nào?”

“Nghĩ hay quá.” Hàn Lâm khinh bỉ liếc Mạc Phong một cái, hất tay hắn ra rồi đi đến chỗ Cố Thư Di.

“Tại sao cậu ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?” Mạc Phong quay đầu hỏi: “Các cậu không cảm thấy nó là một ý kiến hay à?”

Tiểu Nhã: “…”

Tiểu Phong: “…”

Tiểu Hắc: “…”

Im lặng là vàng.

———-

*Góc nhỏ của truyện*

Hàn Lâm: Cậu tính giúp tôi nhặt xác kiểu gì?

Mạc Phong: Là kiểu chờ cậu bị zombie cắn, lây nhiễm rồi sẽ gϊếŧ cậu, sau đó nhặt xác về. Vui vẻ không? Cảm động không?

Hàn Lâm: Bệnh thần kinh!

Mạc Phong:…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.