“Giống bộ dáng gì, mau đem chó của con gọi trở về, để nó buông Đường Đường ra.”
Một đạo quát lớn âm thanh, thành công lôi thần trí Cố Thiển Vũ trở lại.
Cố Thiển Vũ hoàn hồn mới nhớ tới cái này quái vật khổng lồ là khuyển Tịch Duyên thích, gọi Drew.
Nguyên chủ cùng Drew vẫn luôn không ưa nhau, chó dữ này mỗi lần nhìn thấy nguyên chủ đều sẽ như vậy nhào tới, thậm chí có một lần còn cắn bị thương nguyên chủ.
Cho dù là thế nào, Tịch Duyên cũng không có trừng phạt Drew, bởi vì ở trong lòng Tịch Duyên, nguyên chủ kém hơn Drew quan trọng.
“Drew, trở về.” Tịch Duyên nhàn nhạt mở miệng.
Nghe thấy Tịch Duyên thanh âm, Drew lập tức vui vẻ chạy trở về bên thân chính mình chủ nhân, trước khi đi nó còn hướng Cố Thiển Vũ nhe răng một chút.
Cố Thiển Vũ mặt lập tức liền đen, tê liệt, thật là có chủ nhân kiểu gì, liền có ác khuyển kiểu đó.
Từ dưới đất đứng lên về sau, Cố Thiển Vũ đã nhìn thấy đứng ở cửa Tịch Duyên, còn có Thẩm Tích Tích.
Không nghĩ tới Thẩm Tích Tích hôm nay cũng trở về, như thế làm Cố Thiển Vũ kinh ngạc một chút.
Thẩm Tích Tích đứng tại Tịch Duyên bên cạnh, cụp mi rũ mắt, dáng vẻ thập phần nhu thuận.
Đứng bên khác của Tịch Duyên là một cái lão nhân thập phần uy nghiêm, tuy rằng đã hơn 50 tuổi, tóc mai điểm bạc, nhưng là lưng lại rất thẳng thắn.
Người này hẳn là Tịch lão tướng quân.
“Để nó lăn ra ngoài, lần sau nếu là lại để cho cha thấy được nó nhào vào Đường Đường, cha liền lột da ngoài của nó.” Tịch lão tướng quân quát lớn Tịch Duyên giống như đồng dạng quát lớn thuộc hạ.
Tịch lão tướng quân giáo dục Tịch Duyên luôn luôn đơn giản thô bạo, Tịch Duyên từ nhỏ đã được quân nhân bồi dưỡng, làm sai chuyện không phải phạt tư thế hành quân, chính là tập chống đẩy – hít đất hoặc là nằm ngửa ngồi dậy.
Nếu như Tịch Duyên phạm chuyện lớn, Tịch lão tướng quân trực tiếp cầm roi quất.
So với Tịch Duyên khắc nghiệt, Tịch lão tướng quân quả thực đem nguyên chủ sủng lên trời, muốn ngôi sao tuyệt đối không cho mặt trăng.
Tịch lão tướng quân nuôi con trai nghèo nuôi con gái giàu, hắn vẫn luôn muốn nguyên chủ làm nữ nhi mình.
Từ lúc lão tử nhà mình sau khi về hưu, Tịch Duyên vẫn luôn tại nước Z độc đại, ai dám ghé vào lỗ tai hắn nói một cái chữ “Không”?
Thái độ Tịch lão tướng quân làm cho Tịch Duyên thật mất mặt, nhất là ngay trước mặt Thẩm Tích Tích, sắc mặt của hắn lập tức liền có chút không vui.
Mặc dù có chút không cao hứng, nhưng là Tịch Duyên vẫn là phất phất tay để Drew đi ra.
Tịch Duyên ngẩng đầu trừng mắt liếc Cố Thiển Vũ, cảm thấy nếu như không phải nữ nhân này, hắn cũng sẽ không bị mắng.
Chờ Tịch Duyên dư quang quét đến cổ Cố Thiển Vũ, sắc mặt của hắn lập tức lạnh xuống, đáy mắt cũng nổi lên phong bạo.
Cố Thiển Vũ trên cổ quấn rất nhiều băng cá nhân, bên trong một cái bị Drew không cẩn thận đẩy ra, lộ ra một cái dấu cực kỳ mập mờ.
Phát giác được Tịch Duyên ánh mắt bất thiện, Cố Thiển Vũ vô ý chột dạ sờ lên cổ của mình.
Động tác này của cô triệt để làm Tịch Duyên phát hỏa, hắn bước nhanh hướng Cố Thiển Vũ đi tới, con ngươi lửa giận mang theo hận không thể xé nát Cố Thiển Vũ.
“Cô làm gì?” Nhìn khí thế hung hăng của Tịch Duyên đến gần chính mình,
Cố Thiển Vũ nhíu mày lui về sau một bước. Tịch Duyên tiến lên một bước kéo lấy cánh tay Cố Thiển Vũ, sau đó xé mở băng cá nhân ở cổ cô.
Tịch Duyên động tác rất thô lỗ, băng cá nhân bị xé mở thời điểm, Cố Thiển Vũ cảm giác da của mình cũng bị xé một tầng, bị đau cô hít vào một ngụm khí lạnh.
“Cô thật là gan.” Tịch Duyên bóp lấy Cố Thiển Vũ cổ, cắn răng nghiến lợi mở miệng, ngữ khí lạnh lẽo âm u: “Cô lại dám cho tôi đội nón xanh, ai cho cô lá gan?”
Tịch Duyên bóp lấy Cố Thiển Vũ, lực đạo lớn đủ để cho cô ngạt thở.
Cố Thiển Vũ hô hấp không khoái, mặt nghẹn đến đỏ bừng: “Buông ra…… Thả tôi ra!”
“Nói, nam nhân kia là ai?” Tịch Duyên hai mắt đỏ, giống như là dã thú bị triệt để chọc giận.
Là nam nhân đều không thể tha thứ vợ của mình cho mình chụp mũ, hơn nữa còn trắng trợn như thế.