Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 235



Trịnh Triều Dương lạnh lùng nhìn cảnh này, lại nghe La Chiêu nghiến răng nói: “Phó Trọng Liên, cậu tự mình không muốn sống tốt, đừng có kéo tôi xuống hố. Ai thân thiết đi đâu cũng có nhau với cậu? Nếu không phải cùng trường, tôi còn không biết cậu là ai?”

“Hôm nay, trước mặt mọi người, cậu nói đi, công việc này của cậu có liên quan gì đến tôi? Ai cho cậu lá gan lấy tên tuổi của tôi khoe khoan, lừa gạt, rồi còn làm những việc bất hợp pháp này?”

Quản lý lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm vào Phó Trọng Liên, hỏi: “Thằng khốn, mày không phải nói mày và Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự có quan hệ rất thân, là bạn cũ sao? Còn lừa tao nói có cơ hội sẽ giới thiệu cho tao. Tên khốn kiếp mày hại c.h.ế.t tao rồi.”

Nói xong, hắn định động tay đánh người nhưng bị cảnh sát bên cạnh ngăn cản.

Phó Trọng Liên lui về phía sau một bước, dưới cái nhìn chằm chằm của La Chiêu, không dám cất lời đáp trả. Nhưng lúc bị mắng gã cũng nổi giận. Gã nghĩ ngày hôm nay mình không thể trốn thoát được, nếu như vậy còn không bằng mắng một trận sảng khoái.

Gã giơ tay lên, tặng cho vị quản lý kia một cái tát vào mặt béo phệ: “Còn dám chửi tao? Bọn phụ nữ không chính đáng đó đều do mày lôi kéo vào đây cả? Có liên quan gì đến tao? Nếu không phải mày cứ đặt chỉ tiêu cho tao, bắt tao tìm mọi cách kiếm tiền cho quán hát, không làm được thì phải cút, tao có thể làm được điều đó sao?”

Quản lý á khẩu không trả lời được, chỉ biết trừng mắt nhìn Phó Trọng Liên đang phẫn nộ.

Phó Trọng Liên giống như mắng đã nghiền, thậm chí còn nhắm mục tiêu vào La Chiêu, ngay cả Lâm Linh đứng ở một góc nhỏ cũng nghe gã quát vào mặt La Chiêu: “La Chiêu, mày có cái gì đặc biệt chứ? Đừng tưởng mặc cái bộ đồ đó là ai cũng phải kính nể. Thế nào, không phải để Vạn Tiểu Tuệ vứt bỏ mày sao? Cô ấy đi nước ngoài, kết hôn với một người nước ngoài, lấy được thẻ xanh thì không cần mày nữa. Mày có cái gì chứ, lên mặt với ai vậy hả?”

Trịnh Triều Dương:…

Cao Bằng Phi trợn mắt kinh ngạc, nhìn La Chiêu, một lúc lâu không biết phải làm sao.

Những cảnh sát có mặt ở đây chẳng ai dám nhìn La Chiêu, ngay cả khi không cố ý, mọi người cũng có thể nhìn thấy từ khóe mắt khuôn mặt La Chiêu đã biến sắc, vô cùng khó coi.

Trịnh Triều Dương thấy tình hình không ổn, cau mày quát: “Im miệng, đừng có mà ăn nói bậy bạ. Hai người các cậu dẫn hai người này đến một căn phòng khác trông chừng trước đi.”

La Chiêu nghiến chặt răng, nhìn Phó Trọng Liên bị dẫn đi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cuối cùng cũng không đánh Phó Trọng Liên.

Những chuyện Phó Trọng Liên nói, La Chiêu vẫn luôn giấu kín trong lòng, không muốn dễ dàng nghĩ đến, cũng không muốn nói với bất kỳ ai. Bây giờ chuyện này bị công khai phơi bày, để tất cả mọi người đều biết về quá khứ khó xử này, làm sao anh có thể chịu nổi?

Nhưng anh lại không thể quay đầu rời đi ngay. Cao Bằng Phi nhìn Trịnh Triều Dương, thoáng có ý trách móc, rồi đặt tay lên vai La Chiêu, nói: “Đừng nghĩ nữa, hiện nay những người như vậy nhiều lắm. Tôi nói chứ, cô gái đó chỉ muốn lấy thẻ xanh, muốn quốc tịch người nước ngoài. Bây giờ có một số người thật sự điên rồ, vì thẻ xanh mà không cần để ý gì khác, kể cả ông bà già trong nhà cũng bỏ mặc. Haizz không có cách nào, đời là thế.”

Trịnh Triều Dương do dự một lúc, rồi cũng bước đến, vỗ lưng La Chiêu, nói: “Anh em, chuyện ngày hôm nay là do tôi hiểu lầm cậu.”

“Chẳng qua trái lại tôi phải nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa, không nghĩ đến, cậu còn là một người chung thủy, người nữ cũng đã chạy đi ra, nghe nói cậu còn chờ mấy năm.”

La Chiêu ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi: “Anh đang khen tôi hay đang cười tôi vậy?”

Trịnh Triều Dương vội nói: “Không phải cười cậu, có gì đâu mà cười?”

“Nói thật, tôi thấy cậu là người trọng tình nghĩa đấy. Nếu không như vậy đi, tôi sẽ giới thiệu con gái của nhà cậu của tôi cho cậu. Hôm nào cậu rảnh, hai người gặp mặt đi. Nếu hợp thì tiến tới, không hợp thì thôi.” .

||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||

La Chiêu nhìn vào khuôn mặt thô ráp và vóc dáng to lớn của Trịnh Triều Dương, lập tức từ chối: “Thôi đi, tôi không đi.”

Ánh mắt dò xét của La Chiêu khá rõ ràng, Trịnh Triều Dương nhìn vào liền hiểu, đây là đang ghét bỏ ông ta không đẹp trai, sợ em gái họ của ông ta cũng xấu xí.

Ông ta lườm một cái, nói: “Cậu còn khinh thường người ta à? Em gái họ của tôi là sinh viên giỏi, da trắng, dáng người đẹp. Nếu không kén chọn, cô ấy cũng không đến nỗi 25 tuổi vẫn chưa tìm được người yêu. Cậu 30, cô ấy 25, không hợp à? Nếu không phải thấy cậu là người trọng tình nghĩa, tôi còn không muốn đâu.”

La Chiêu khoát tay, nói: “Thôi đi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa.”

Anh cũng không chìm đắm trong tâm trạng tiêu cực quá lâu, dù sao chuyện này cũng có không ít đồng nghiệp biết. Cũng có chút khó xử, nhưng sống trên đời, đôi khi phải mặt dày một chút, nếu không sẽ không sống nổi.

Anh nhớ rõ chuyện quan trọng cần phải làm gần đây, nếu hiểu lầm với Trịnh Triều Dương đã được giải quyết, vậy thì nhân cơ hội này bàn chuyện hợp tác.

Anh liền nói: “Chuyện này đến đây là hết. Trịnh đội, nếu anh không có ý kiến gì, người mà anh bắt hôm nay, tôi cũng muốn thẩm vấn một chút.”

Trịnh Triều Dương có chút áy náy, lúc này lại sẵn sàng hợp tác. Liền hỏi: “Cậu muốn thẩm vấn thì không có vấn đề gì, là vì vụ án nào, có thể nói không?”

La Chiêu nhìn Lâm Linh, mới nói với Trịnh Triều Dương: “Là hai vụ án người c.h.ế.t trôi sông, Tiểu Lâm giúp chúng tôi giám định, trong đó có một nạn nhân là nữ, khoảng 30 tuổi, cao gần 1m70, nặng 55kg, không có con, chân trái bị gãy, chúng tôi nghi ngờ cô ấy từng làm việc ở các quán bar hoặc phòng karaoke.”

Không cần giải thích thêm, Trịnh Triều Dương liền hiểu, người này đã chết, không tìm được danh tính, vậy thì những phụ nữ bán dâm ở khu vực xung quanh Giang Ninh có thể biết thông tin của cô ấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.