Xuyên Không Làm Huyện Lệnh Hoàng Gia

Chương 4: 4: Người Lương Thiện Nhất Huyện Đào Nguyên



Tiểu nhị cười ha ha nói: “Những vật ô uế đó đã chảy đi theo ống dẫn rồi.”

“Bởi vì huyện Đào Nguyên có địa thế cao, cho nên bên ngoài huyện đã đào nhiều hố to chuyên dùng để chứa vật ô uế chảy xuống.

Nhiều bá tánh trong nhà không có ống dẫn dưới bồn cầu thì cũng có nhân công chuyên thu dọn chất thải rồi chở đến hố.”

Quách Thiên Dưỡng suy nghĩ rồi lập tức nhận ra điều không đúng.

“Mỗi lần có nhiều thất thải chảy xuống như thế, vậy chẳng phải phần cuối ống dẫn sẽ nhanh chóng bị tắc sao?”

Tiểu nhị vỗ tay: “Khách quan thật thông minh! Thật ra diện tích của hố chứa không lớn, hơn nữa còn cách rất gần con sông chảy xuống hạ lưu! Sau đó chúng ta dùng một chiếc xe đặc chế có thể chạy trên nước, nghe nói là thông qua cái xe đó để chuyển chất thải đến chỗ khác.”

“Chuyển đến chỗ nào?”

“Đến huyện bên cạnh.”

Cảnh Đế: “….”

Quách Thiên Dưỡng: …”

Tiểu nhị càng nói càng hăng: “Nói đến ống dẫn, đó là công trình lớn nhất trong cả huyện chúng ta, tất cả người trong huyện phải làm suốt hai năm mới xong!”

“Lúc trước ta cũng tham gia vào công trình này.”

“Huyện lệnh của chúng ta đã nói rồi! Cần phải đặt hố phân ra xa huyện Đào Nguyên, nếu không, sau một thời gian dài, chất thải ngấm vào trong đất sẽ làm nước khó uống! Nước trong huyện Đào Nguyên chúng ta rất ngon! Vừa thanh lại vừa ngọt! Huyện bên cạnh còn nghe danh đến mua nước uống, cũng không thể để người khác thất vọng được!”

“Huyện thái gia lương thiện, không nỡ để người khác không uống được nước tốt nhất!”

Nhổ vào mặt lương thiện! Thế là các ngươi vừa ném phân vào nhà người khác, chỉ để một mình nhà các ngươi có nước ngon, sau đó còn không biết xấu hổ mà bá n nước!

Vẻ mặt Quách Thiên Dưỡng đầy oán hận, ta ở trong cung mà còn chưa thấy ai bỉ ổi như vậy!

Yết hầu Cảnh Đế hơi đắng lại, trong lòng dấy lên cảm giác.

ghê tởm.

Nước ở trong kinh thành rất đẳng, chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân này?

“Ôi, việc lắp ống dẫn không dễ chút nào, Huyện thái gia chúng ta còn cân nhắc việc nối tiếp với sông đào bảo vệ ở kinh thành, dù sao kinh thành có nhiều người mà.”

“Nếu không phải khoảng cách quá xa, địa thế lại phức tạp, lượng xe chở nước không đủ, thì có thể làm được rồi!”

Cảnh Đế và Quách Thiên Dưỡng lập tức trợn ngược mắt lên!

Mẹ nó, lại còn dùng đủ mọi biện pháp thất đức như vậy!

Tiểu nhị không chú ý đến ánh mắt hai người bọn họ, lại tiếp tục giới thiệu: “Ở chỗ chúng ta, trong nhà xí không dùng thẻ xí, cho nên ở đây đã chuẩn bị vòi xịt và giấy xí.”

Nói xong, hẳn ta lấy ra một cái vòi băng gỗ ở phía sau bồn cầu.

“Ngài xem, ở đây có cái cán, ngài chỉ cần ấn một cái là có nước chảy ra.”

Nói xong, tiểu nhị ấn ngón tay xuống, có một dòng nước bắ n ra ngoài.

“Cái vòi xịt này được thiết kế trong két nước riêng, bên trong chứa nước muối, Huyện thái gia của chúng ta nói dùng nước muối mới rửa sạch sẽ được! Toàn bộ khách đi3m trong huyện đều được bố trí như vậy.”

“Mỗi buổi sáng sẽ có người đến bổ sung nước muối cho ngài, hoặc là không đủ thì ngài có thể kéo dây để báo.”

Quách Thiên Dưỡng sáng mắt lên! Cái này được! Quá tiện dụng.

Cảnh Đế lại nhịn không được bóp trán, cảm thấy choáng váng mặt mũi, dùng nước muối để rửa mông, sao có thể xa xỈ như vậy!

Tiểu nhị lại tiếp tục mở một ngăn bí mật bên cạnh bồn cầu ra, để lộ một xấp giấy trắng bên trong.

“Sau khi dùng nước rửa xong rồi ngài dùng cái này để lau khô, ném vào trong sọt rác là được, sẽ có người đến đây thu dọn cho ngài, giấy này chúng ta đã vò sẵn, nếu không đủ thì ngài lại lấy thêm.”

“Dùng giấy chùi đít?”

Cảnh Đế và Quách Thiên Dưỡng đồng thời lộ ra vẻ mặt khiếp sợ!

Tiểu nhị thấy hai người khó hiểu thì giải thích: “Ai…!Nói đến cái giấy này thì đúng là xấu hổ thật.”

“Tiệm chúng ta chỉ có thể cung cấp loại giấy như vậy, dùng vẫn còn cứng lắm, nghe nói trong nha môn còn được dùng loại giấy mềm mại đến nỗi có thể lau mặt được cơ.”

“Đúng rồi, nếu các ngài đi đến nhà vệ sinh công cộng bên ngoài để giải quyết thì cũng dùng giấy này! Huyện thái gia của chúng ta không cho dùng thẻ xí, ngại bẩn, cho nên trong huyện chúng ta không có.”

“Còn có chuyện phải nói cho hai vị! Trước kia trong huyện tiến hành cải cách, lúc bät đầu dùng giấy này có nhiều người không quen, bên cạnh huyện lệnh có một tên khốn nạn tên là Trương Bưu, nhìn thấy người nào dùng thẻ xí là sẽ lấy phân của người đó trát lên người họI”

“Nếu các ngài nhìn thấy hắn thì tuyệt đối đừng trêu chọc hẳn, người này có một nốt ruồi trên trán, dung mạo bình thường nhưng sức lực vô cùng lớn, hơn nữa đầu óc không bình thường!”

“Ta đã để sẵn bàn chải đánh răng và khăn mặt ở trong đây.

cho ngài, nếu có vấn đề gì khác thì các ngài cứ gọi ta bất kỳ lúc nào, ta đi trước đây!”

Hai người đã bị khiếp sợ tột đỉnh, cúc hoa cũng xoän lại.

Cảnh Đế mệt mỏi xua tay đuổi tiểu nhị đi.

Ông quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt bàn còn có bàn chải đánh răng và khăn mặt.

Phía trên còn có một tấm gương mà lúc nãy ông không phát hiện ra!

Ông có thể nhìn thấy rõ mình trong gương, trên mặt đã xuất hiện thêm một ít nếp nhăn, hai bên tóc mai đã đổi màu trăng.

Cảnh Đế nhịn không được sờ lên, cái gương này…!cũng thần kỳ như vậy!

Sau đó, ông cười khổ: “Trẫm già rồi sao?”

“Vì sao mỗi một thứ ở nơi này đều là những thứ mà trẫm chưa từng nghe thấy bao giờ…”

Quách Thiên Dưỡng thấy tiểu nhị đi rồi mới như chó điên vồ mồi bổ nhào vào ngăn bí mật, cầm ra một đống giấy rồi vuốt v e.

“Bệ hạt Là giấy tốt! Là giấy tốt đấy! Có thể viết chữ lên trên được!”

Cảnh Đế đánh giá tập giấy trắng rồi gật đầu nói: “Đã biết.

Trẫm mệt mỏi rồi, ngày mai tìm cơ hội đi gặp mặt huyện lệnh nơi này một lần, trãm muốn xem hắn là dạng người kỳ tài gì mà có thể quản lý một huyện nho nhỏ thành thế này!”

Nha môn huyện Đào Nguyên, trong hậu viện.

“Tiểu Đào, thủ pháp xoa bóp của ngươi còn kém xa các cô nương trong lầu Tuyết Nguyệt! Nhẹ quá!!”

Phương Thượng năm liệt trên ghế dài, trong miệng nhai mứt, nói năng hàm hồ không rõ.

Phía sau hắn là một nha hoàn xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời.

Nha hoàn tên là Phương Tiểu Đào, là cô nhi được Phương Thượng nhận nuôi từ sáu năm trước, tên cũng là do hắn đặt cho, hiện giờ đã mười sáu tuổi.

Nghe thấy giọng nói bất mãn của Phương Thượng, Tiểu Đào cả giận dùng sức đẩy ra: “Vậy ngài đi đến lầu Tuyết Nguyệt đi!”

“Được…!Ta đi.”

Phương Thượng lười biếng nhấc người dậy, lại bị Tiểu Đào ấn trở lại, đôi tay nàng cũng dùng sức bóp mạnh.

“Đùng rồi! Mạnh như thế này, giữ vậy nhé.”

Tiểu Đào nghiến răng nghiến lợi bóp mạnh, Trương Bưu lại đi đến.

“Thiếu gia! Các huynh đệ thủ hạ truyền tin tới, nói có hai thương nhân mới từ kinh thành đến đây, buôn bán đồ sứ”

“Có nên bắt người đến đây không?”

Phương Thượng bất mãn läc đầu nói: “Vội cái gì mà vội! Làm trộm cướp quen thói rồi à?”

“Đến giờ tự bọn họ sẽ đến.”

“Giờ đã khác xưa rồi, hiện tại không ít cửa hàng trong huyện mới vừa bắt đầu khởi nghiệp, có rất nhiều thứ phải đi theo con đường chính quy!”

“Nếu hợp tác với người khác, làm dân chúng tức giận oán than thì không tốt, đấy không phải là kế lâu dài!”

“Chỉ dựa vào chiến tích của bổn thiếu gia thì có thể thăng chức bất cứ lúc nào, tự nhiên sẽ có một kẻ nào đó nuôi oán hận trong lòng, nhảy ra nói nhăng nói cuội, thiếu gia ta còn không được trực tiếp vào triều đình mới là lạ!”

“Trương Bưu, ngươi đang ngóng trông ta nhanh chóng thăng chức đúng không?”

Trương Bưu nhe răng trợn mắt nói: “Thiếu gia ngài cứ yên tâm! Ai cũng không thể đưa ngài đi được, có Trương Bưu ta ở đây, có chết thì ngài cũng được chết ở huyện Đào Nguyên!”

“Cút!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.