Khải An không quên đi “Vũ Vân”. Một con người với tính cách mềm dẻo nhưng sắc bén, một nam nhân biết dùng đầu óc của mình làm hài lòng người mà hắn tin tưởng hết mực.
Cô không bao giờ quên được con người đó. Như bông hoa thuần khiết giữa chốn tối tăm cô quạnh. Vũ Vân đã khiến cho cô, một con người vô cảm biết thế nào là được người khác quan tâm.
Đôi khi, cô muốn quay về nơi ấy, tìm lại người nam nhân đã gϊếŧ chết trái tim cô. Muốn ôm hắn, cảm thụ hương thơm sữa tắm dịu nhẹ hắn hay dùng.
Hình như… Cả hai còn chưa kịp đính hôn… Hay tính xa hơn, là lễ thành hôn.
Không hiểu tại vì sao trong phút chốc, cả hai đã cách biệt nhau một đời một kiếp.
Nhưng ngay lúc này đây, Khải An có thể ít nhiều cảm nhận được… Người trước mặt này phải chăng chính là… Vũ Vân đã theo cô đến?
Hắn mang tính cách âm trầm mỗi lúc làm việc công, rất hoạt bát và năng động mỗi khi hắn thoát ra khỏi đống công việc hỗn độn đó. “Vũ Vân” trước kia tính cách nửa phần cũng chẳng thấy hoạt bát, nhưng cái bộ dạng lúc hắn làm việc này… Thật khiến cho Khải An không khỏi liên tưởng đến.
“Khải An, nhìn gì đó?” Vũ Vân ngước mắt, trông thấy bộ dạng ngờ nghệch của cô thì mỉm cười hỏi.
“Ơ…à…” Cô giật mình dứt ra khỏi mớ suy nghĩ đang dần lấn át, sau một khoảnh khắc gặp được hắn và bỏ lỡ người nọ, cô đã hạ quyết tâm lần này phải nắm cho thật kỹ.
Còn nhớ những ngày khi “Vũ Vân” còn chưa đến. Cô không kịp tỉnh lại sau cơn mơ, tất cả đối với cô cứ hư hư ảo ảo mập mờ, cô đắm mình trong công việc đến không cách nào ngưng lại.
Nhưng hắn lại đến, như cố tình theo cô tới chân trời góc bể. Vũ Vân đã đến và mang cô lại một bể mật ngọt, ngọt ngào và ấm áp không thể tưởng tượng nổi.
“Em chỉ là… đang ngắm nhìn một mỹ nam công tử xinh đẹp cố gắng hết mức vì một kỳ nghỉ thôi.” Khải An bật cười ha hả, cô bỗng chốc quay trở về như cái hồi xuyên không… Chẳng qua, lần này cô biết, nam nhân tên Vũ Vân đó là người đã thay cô gánh hết tất cả.
“Anh có phải là Vũ Vân…” Cô nằm sấp trên bàn kính, thiu thiu buồn ngủ. Người kia cố tình không muốn để cô nghe thấy, đáp nhẹ một tiếng rất khẽ: “Phải, là Vũ Vân. Là người đã yêu em từ một người khác.”
…
Kỳ nghỉ của cô và hắn không ngoài sự mong đợi. Một chiếc trực thăng riêng với những vé xem phim hạng VIP, những tấm thẻ ngân hàng và hàng chục con số đủ để người nhìn vào phải choáng váng đầu óc.
“Đúng là xa hoa.” Vũ Vân mặc một chiếc áo hoodie nhạt màu, đeo khẩu trang rồi đội một chiếc nón kết trắng trẻ trung, một tay cầm giấy tờ cho cả hai, tay rảnh rỗi còn lại thì nắm chặt lấy tay người kia.
“Kỳ nghỉ đầu tiên của chúng ta mà.” Khải An phấn khởi: “Ngày mai sẽ cho anh một điều bất ngờ.”
“Bất ngờ?”
“Đợi đi, rồi anh sẽ phải khóc lên vì vui sướng thôi!” Khải An một mặt đắc ý.
“Em đang tự nói mình sao?”
“Hừ.” Cô càng thêm nắm chặt tay hắn, có thể cảm nhận lòng bàn tay Vũ Vân hơi ngứa… Có lẽ là bị con mèo nhỏ cắn yêu.
Cả hai ngồi trên máy bay vài giờ đồng hồ, rốt cục cũng đến được một hòn đảo nhỏ xinh đẹp giữa biển cả mênh mông. Ánh mặt trời của buổi chiều tà mang một màu sắc hồng nhạt pha trộn đỏ và cam trông đẹp mắt vô cùng.
Bàn tiệc trắng xóa tinh khôi cùng một chai rượu vang đã được chuẩn bị từ trước. Trong không gian lãng mạn của buổi hoàng hôn, khi mà cả hai vừa kéo vali đi tới. Khải An bỗng nhiên dừng lại quay người đối diện hắn, từ trong túi áo đem ra một hộp nhung đỏ.
“Anh nợ em một lời cầu hôn.” Cô tinh ranh mở ra hộp nhung sang trọng, lời nói có ý trêu đùa đối phương, nhưng tay chân lại rất thật thà nghiêm túc nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn bạc chói lóa vào ngón tay áp út của hắn.
“Chưa thấy người nào như em, chuyện hôn nhân cả đời lại dễ dàng làm ra như thế.”
“Hơ, anh buồn cười. Là tại anh xông xáo chạy vào phòng làm việc của em trước, không chịu nói lý lẽ đã đòi đính hôn với em… Đây không phải là việc một thanh niên hai mươi lăm tuổi có thể tùy ý làm.” Khải An đứng chống hông, hai má phồng lên nhìn thật sự rất đáng yêu.
“Em có thể từ chối, hoặc tìm mọi cách để đá anh ra khỏi đó mà.” Gương mặt Vũ Vân nhu hòa, tràn đầy yêu thương chọc ghẹo cô.
“Ừm…” Khải An cẩn thận suy nghĩ, thật ra là có thể… Chỉ là lúc đó… Như có một thế lực vô hình trấn áp khiến cô không muốn làm thế!
“Sao? Hối hận rồi? Bây giờ có hối hận cũng muộn, anh không trả lại nhẫn đâu.”
“Hứ! Ai thèm?” Cô bế xốc hắn lên, thân hình Vũ Vân nhỏ con nên khá nhẹ, bế lên hẳn cũng không tốn của cô bao nhiêu sức. Gân xanh đồng thời nổi lên trán: “Anh đừng có mà nói móc! Là do anh chạy vào phòng em trước, em không phải là một người tùy tiện với chuyện cả đời mình như anh đâu!”
“Ha…” Hắn nhếch lên khóe môi nở một nụ cười ranh mãnh: “Không tùy tiện? Có muốn anh vạch trần em ngay tại đây không? Rằng em trên giường, là một người như thế nào? Có hay không tùy tiện?”
“Anh! Cái đồ… Cái đồ, cái đồ gian manh này!”
…
Không phải vô tình hay cố ý, không phải là do nhất thời bồng bột hay tùy tiện. Anh và em vốn đã được kết nối với nhau ở rất nhiều thế kỷ trước và sau đó… Có thể nơi mà em đã xuyên không đến là ở một nơi nào đó thuộc tương lai… Có thể ở thời điểm đó, em là người đã đem anh bán đi, nhưng cũng tại ở thời điểm đó… Chúng ta đã gặp nhau.
Em chết đi, anh cũng theo em đến Hoàng Tuyền. Theo đến rồi, lại cùng nhau đầu thai chuyển kiếp về quá khứ. Một vòng lặp vô hạn tuần hoàn, nhưng cho dù là thế cũng có nghĩa là mặc cho mọi sự ngăn trở, mặc cho cả hai có nhiều lần mâu thuẫn… Cuối cùng vẫn không tránh được cùng nhau ở một chỗ, cũng không tránh được sợi dây duyên phận gắn kết…