Xuyên Không Gặp Được Tiểu Phu Quân!

Chương 14: Bị Xuất Huyết Dạ Dày



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khải An lục lại mớ ký ức ít ỏi về tính cách của Vũ Vân. Trong đầu cô hiện tại đang rối rắm đến cùng cực, không hiểu vì sao bản thân lại không tài nào nở một nụ cười thoải mái được.

Cô vào nhà vệ sinh vốc một ngụm nước rửa mặt, xong xuôi thì quay lại phòng làm việc. Khải An nhịn không nổi nữa, đưa tay với lấy chiếc điện thoại đặt gần đó, nhập vào một dãy số lạ.

“Có nghi ngờ gì không?” Khải An không đầu không đuôi lên tiếng hỏi.

Người lạ mặt ở đầu dây bên kia có chất giọng trầm khàn đặc trưng, vừa mở lời đã là một chuỗi ba hoa: “Cô em chưa gì đã vào vấn đề chính rồi?

Không hỏi thăm anh đây thời gian qua thế nào sao?”

Khải An trán muốn nổi gân xanh, ghét bỏ cảnh cáo: “Anh thôi cái giọng điệu đó đi!” Lại nói tiếp: “Có phải lần đó anh đã nhận ra hắn là một gã lừa gạt rồi đúng không?”

Người bên kia đầu dây ngưng lại thái độ bỡn cợt, nghiêm túc xác nhận: “Vậy bây giờ cô muốn tôi làm gì đây?”

“Thanh bại danh liệt.” Khải An buông một câu tuyệt tình: “Nếu hắn đã muốn làm một anh hùng, tôi sẽ để hắn làm anh hùng tới cùng!”

Khải An nếu đã không quên được hắn, chi bằng loại bỏ hẳn con người này khỏi cuộc sống của cô. Hiện giờ, cô đã không còn có thể thoải mái như trước, vì Khải An bỗng nhận ra một điều, là dù cho cô có trải qua mấy đời đi chăng nữa, cô vĩnh viễn không bao giờ có được cuộc sống mà cô hằng mong ước.

“Cô quyết định kỹ rồi chứ?” Đầu dây bên kia xác nhận thêm một lần nữa: “Cô không hối hận chứ?”

“Hắn lừa tôi một vố đau như thế, anh nghĩ… tôi sẽ hối hận sao?”

Miệng tuy rằng buông lời đanh thép, nhưng chỉ thâm tâm cô mới biết được bản thân đã đau đớn đến nhường nào.

Cô không dám tin những tên đàn ông đó, càng khômg dám phó mặc số mệnh của mình cho họ.

Ban đêm, Khải An không thể nào chìm vào giấc ngủ say như hồi mới xuyên không. Vốn là cô với Vũ Vân chỉ quen nhau chưa tới ba tháng, những hắn lại có những cử chỉ khiến cô không tài nào dứt được ra khỏi đầu.

Đứng trên ban công, vừa cầm li coffe nóng hổi mới pha, Khải An cảm nhận được làn gió đêm khẽ thổi ma sát với gương mặt của cô. Cô nhắm mắt lại hít sâu một hơi, khi vừa mở mắt đột nhiên lại thấy giật mình.

Bóng người nam nhân mặc áo vest đang đứng ngay cây cột điện nhìn lên vị trí của cô. Bởi vì trời quá tối mà không nhìn rõ được gương mặt người nọ. Trong lòng Khải An nổi hồi chuông cảnh báo.

Cướp? Theo dõi?

Không cần biết là ai, nhưng nửa đêm mà đứng gần cột điện nhìn lên phòng cô thì nghĩ kiểu gì cũng không được bình thường.

Nhưng mà, trước khi quyết định rằng đó là cướp hay kẻ xấu, cô cũng muốn nhìn mặt hắn một chút. Lỡ như báo cảnh sát, cảnh sát hỏi kẻ đó thế nào mà không biết mặt mũi ra sao thì làm cách nào miêu tả chứ?

Với suy nghĩ ngây ngô ấy Khải An liền quay người vào trong kiếm chùm chìa khóa nhằm ý định muốn mở cửa.

Khải An quả thật là thông minh sắc sảo hơn người. Không ai phủ nhận được, nhưng trong một số tình huống thì mấy cái đó đều không dùng được. Mà tình huống lần này là tiêu biểu.

Vừa hé cửa, Khải An lén lút đưa mắt nhìn ra bên ngoài, may mắn bóng người vẫn còn đứng như trời trồng ở đó. Cô chỉ có thể men theo ánh đèn mập mờ mà phác họa những đường nét của gương mặt nam nhân.

Bỗng cô nhận thấy một cảm giác khá quen thuộc.

Người này, cả quần áo và giày dép… Khải An nhíu mi nhìn kỹ hơn, ngỡ ngàng phát hiện, người kia không phải Vũ Vân thì còn ai?

Hắn làm gì ở đây?

Khải An nộ khí xung thiên, không quan tâm bây giờ là nửa đêm hay mấy giờ sáng, đạp cửa cái rầm làm nam nhân vẫn nhìn lên ban công nãy giờ giật bắn mình, luống cuống giây lát. Chưa kịp định hình, Khải An đã xông tới đá vào bụng hắn một phát đau điếng.

Kiếp trước cô chính là vận động viên Karate.

Khải An không lưu tình, giận dữ hỏi: “Đêm khuya thế này anh dám đến tận nhà theo dõi tôi?”

Vũ Vân bị một cước kia làm đau đến nhăn mặt không gượng dậy nổi. Ánh mắt nổi lên hơi nước, cố gắng nặn ra từng chữ: “Anh…anh, chỉ muốn… đến thăm em.”

Khải An “hừ” một tiếng, mặt vênh lên chán ghét: “Thăm tôi? Anh chơi tôi một bàn, bây giờ muốn đến thăm tôi?”

“Nói đi! Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi? Hay là, anh vẫn còn lưu luyến nguyên chủ nên mới ở cạnh tôi?”

Khải An lườm một cái nam nhân đang ôm bụng trên nền đất lạnh: “Tôi với anh quen nhau không lâu, không thể nào anh lại có tình cảm với tôi được. Tôi đoán, đoạn tình cảm hèn mọn kia của anh, không phải cũng là đóng kịch đó chứ?”

“Anh không…”

Khải An giận dữ ngắt lời: “Anh là con chuột thối tha! Vơ vét lòng tin của tôi vì cảm giác của anh! Anh không thấy…” Đoạn sau chưa kịp nói đã bị màu sắc của máu làm cho nghẹn lại. Khải An trợn to mắt nhìn người đang nằm trên đất, máu chảy ra lênh láng làm cô sợ hãi muốn nhảy dựng lên.

Khải An vội vã tìm điện thoại trong túi áo bấm gọi cấp cứu. Tâm trí như muốn phát điên, vừa nâng hắn ngồi dậy, nhìn vào người đang hôn mê trong vòng tay mà tim cô siết chặt đau đớn.

Hắn, hắn bị xuất huyết dạ dày!

Khải An luôn cho mình là đúng nhưng đột nhiên cô lại nhận ra bản thân ngu ngốc đến không thể tưởng.

Ngồi trên xe cấp cứu, cô thẫn thờ nhìn lên gương mặt không có chút huyết sắc của nam nhân. Trong đầu dấy lên một trận hối hận không nguôi, cùng với đó là cơn đau nhói ở tim cứ mãi không dứt.

Cuối cùng thì cô nên làm gì đây?

Khải An dựa vào vách xe, mệt mỏi chợp mắt một lúc khi mà y tá đang sơ cứu cho hắn.

Cô nhớ lại khoảng thời gian cô bị tai nạn xe, vừa tỉnh lại đã chứng kiến Vũ Vân hai mắt thâm đen mừng rỡ hỏi han. Đương nhiên là cô không biết, lúc bản thân hôn mê, Vũ Vân đã vì cô mà có tâm trạng đau khổ dằn vặt cỡ nào.

Cô vĩnh viễn không biết, rằng cô mới là người hắn nguyện ý dùng cả đời để đổi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.