Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan

Chương 28



Tráng Quảchịukhông nổi thiếu gia, đành phải cùng hắn hai người cùng cưỡiHỏa Diễmđi.

May mà Hỏa Diễm thuộc loại Ðại Uyên lương câu, thân cao chân dài, sức chịu đựng tốt, dù phải chởhai nam tử tráng niên cũng không phải cố hết sức.

Chấn Nhân chuẩn bị mang Tráng Quả đến chiến trường phương bắc. Hắn tuyệt đối sẽ không để Tráng Quả rời khỏi mình một bước nào nữa, cho dù thực sự phải chết, hắn cũng muốn Quả Quả của hắn cùng đến hoàng tuyền.

Trải qua một ngày mưa to, không trung sáng nay vừa xanh vừa cao, xanh đến sáng long lanh, cao đến vời vợi, làm tâm hồn người ta như rộng mở hơn. Xem ra mùa thu đã bất tri bất giác đến khi người ta chưa kịp để ý rồi…

“Ngươi còn chưa nói cho ta biết, chuyện ngươi có thê tử là sao. Nói mau, có phải thừa dịp ta không chú ý, ngươi đã ăn bậy ăn bạ ở ngoài không? Chẳng lẽ ta không thỏa mãn được ngươi sao?” Chấn Nhân ủy khuất, lợi dụng yên ngựa nhấp nhô lên xuống, không ngừng dùng hạ thân mình va chạm Tráng Quả.

Tráng Quảcó thể cảm thấy phía sau mình có vật gì đó cưng cứng, không khỏi vì tính dục không cách nào lấp đầy của thiếu gia mà cảm thấy đau đầu. Đêm qua ở trong dục dũng đã làm hai lần, lúc sau lại tiết thêm một lần trên tay y; theo lý thuyết, người bình thường hẳn đã thỏa mãn rồi a, sao thiếu gia chưa đến nửa ngày đã lại…

Đáng tiếc vị trí có thể di động quá ít, Tráng Quả đành phải chịu đựng thiếu gia đang hồ nháo bên tai, vừa phải giải thích cho vị thiếu gia đang tràn ngập ghen tuông vô căn cứ kia, “Ta thật sự không có thê tử mang thai nào cả, cái đó ta chỉ nói để lừa nàng ta thôi. Ba ngày ở Giang Nam kia ta đều ở khách *** luyện quyền pháp mới mà ngươi dạy ta, không đi đâu cả; bởi ngươi đã nói trong vòng ba ngày này phải học được, nếu không thì… Còn lúc đến quan ngoại, nữ nhân trong nông hộ kia rõ ràng coi trọng thiếu gia ngài. Thân thể ta lúc đó thế nào, thiếu gia ngài là người rõ ràng nhất; ngươi đã biến ta thành như vậy, muốn ta đi… đi với người khác thế nào? Còn hành trình đến Hoàng Hà, mỗi ngày ta đều mệt như vậy, buổi tối thiếu gia cũng không buông tha ta, ta còn có tinh thần đi tìm nữ hài tử sao? Về phần nha hoàn trong phủ, ta căn bản chưa bao giờ nói chuyện với các nàng. Chẳng lẽ thiếu gia đã quên, cái này cũng là từ mệnh lệnh của ngài sao? Nếu ta nói với nha hoàn trong phủ quá ba câu, thiếu gia ngài sẽ làm gì ta? Sao ta dám trái lệnh ngài chứ?”

Lúc trướcChấn Nhân thực sự rất đáng sợ, Tráng Quả lúc đó nào dám nói như vậy chứ. Cũng không biết vì sao, những lời này y tuyệt đối không dám nói trước kia thì nay đã có thể thản nhiên nói ra.

Tuy rằng ở chung như vậy có cảm giác hơi là lạ, nhưng y thích thiếu gia bây giờ hơn, giống như đang chờ đợi thiếu gia Chấn Nhân vậy.Sau này, Tráng Quảnhớ lại cảm nhận của mình lúc này, không khỏi mắng to sao lại có ý nghĩ rằng thiếu gia tốt hơn trước đây chứ. Bây giờ thiếu gia căn bản là một sắc ma chưa được ăn no! Mà còn không thèm để ý đến ánh mắt người khác, chỉ chăm chăm làm theo ý mình!

Được rồi! Đây là những lời sau này, tạm thời khoan hẵng đề cập tới.

Chấn Nhân nghe giải thích củaTráng Quảxong, cẩn thận ngẫm lại, thấy quả thật như thế, mình đã nghi oan uổng cho Quả Quả rồi.

Tráng Quảhỏi ra nghi vấn vẫn giấu tận đáy lòng, “Chấn Nhân…Vậy… Ngươi không phải là được phong làm chinh bắc Phiêu Kị Đại tướng quânchứ? Sao lại chạy đến đây? Chẳng lẽ ngươi không sợ bị Hoàng Thượng biết? Đến lúc đó, Hoàng Thượng trị tội ngươi thì phải làm sao bây giờ?”

“Quả Quả, ta chỉ biết ngươi tốt nhất,luôn luôn quan tâm ta. Ngươi yên tâm, tên cáo già Hoàng Thượng kia sẽ không biết đâu, mà có biết thì ta cũng không sợ! Chuyện chinh bắc ngươi không cần lo lắng, dưới tay ta có mấy viên đại tướng đều theo tới, không có việc gì. Về sau ta sẽ nói với ngươi. Ngươi cưỡi ngựa đi trước, đến tàng cây kia chờ ta một lát, thuận tiện uống chút nước đi; ta đi có việc, sẽ về ngay. Nhớ kỹ, đừng chạy xa.” Chấn Nhân chuẩn bị đi giải quyết thí trùng theo đuôi kia.

(thí = rắm, trùng = côn trùng/bọ => thí trùng = con bọ chết tiệt (câu chửi thôi, đừng quá để ý ╮(╯_╰)╭)

“Úc, đã biết. Thiếu… Ngươi đi nhanh về nhanh, cẩn thận một chút.” Tráng Quả tuy rằng không biết Chấn Nhân muốn đi làm chuyện gì, nhưng y vẫn quen không hỏi, dựa theo hướng Chấn Nhân chỉ mà cưỡi ngựa đi tới.

Chấn Nhân phi thân từ trên ngựa xuống, mấy lần lên lên xuống xuống đã về lại chỗ vừa đi.

Trong chốc lát, liền thấy đại tiểu thưThiết gia trại Thiết Trinh đang ra roi thúc ngựa chạy tới bên này.

Không hổ là nữ nhi của tràng chủ đại tràng mục đệ nhấtphương bắc, cưỡi tuấn mã thuần hắc khá giỏi, vừa thấy là biết lương câu ngàn chọn vạn tuyển. Nhìn bốn vó như tuyết trắng kia, xem chừng là ‘Đạp Tuyết lâm sương’ nổi tiếng.(con ngựa đen tuyền, có bốn vó trắng)

Mắt thấy con sông cách quan đạo ước chừng ba mươi thước, Chấn Nhân quyết định hảo hảo lợi dụng nhánh sông Hoàng Hà kia.

Thấy Chấn Nhân một mình đứng giữa quan đạo,Thiết Trinh không khỏi thấy kì lạ, nhưng lập tức liền cao hứng.

‘Ha ha, ta đã nói rồi, chỉ là một tên nam sủng dựa vào mặt mũi mà kiếm cơm, sao có thể so được với đại tiểu thư Thiết gia ta đây. Thấy không, đã bị ném lại đây rồi! Ha ha ha!’

Nàng phi đến trước mặt hắn, còn cố ý đi chậm lại, hươ hươ mã tiên, cười nhạo, “Sao vậy? Bị đá rồi? Thật đáng thương a! Nhìn ngươi lớn lên cũng có nét đấy, còn không mau đi kiếm đại gia nào đó đến bao dưỡng đi, đứng đây làm gì?Không phải là ngươi đã lưu lạc đến mức phải cản đường kiếm khách a! Ai nha nha! Thật đáng thương!” Nói xong liền cất tiếng cười to.

“Cô nương, công phu ngươi thế nào? So với Tráng Quảthì sao?” Không để ý tới Thiết Trinhđang cười nhạo châm chọc, Chấn Nhân đột nhiên nói tới đề tài hoàn toàn không liên quan.

“Thế nào, ngươi muốn cùng ta tỷ thí, nói người thắng có thể tiếp tục ở bên cạnh y phải không?” Thiết Trinh ngồi ngay ngắn lại, từ trên cao nhìn xuống Chấn Nhân.

“Đương nhiên không phải! Chỉ là muốn ngươi chuẩn bị sẵn sàng mà thôi.” Chấn Nhân lạnh lùng cười.

“Cái gì là chuẩn bị tâm lý?” Thiết Trinh cảnh giác.

“Nghe Tráng Quả nói, ngươi là do y cứu phải không? Nói cách khác, công phu của ngươi kém hơn y nhiều a! Ân, ngươi có biết Tráng Quảdùng toàn lực ứng phó với ta, có thể tiếp được bao nhiêu chiêu không?” Chấn Nhân nói, vươn một bàn tay, rồi nói tiếp, “Năm mươi chiêu.”

“Ngươi không phải là nam sủng của y?!” Thiết Trinh bị Chấn Nhântrước mắt làm chấn động. Người này là người vừa nãy còn làm nũng trong lòng Tráng Quả sao? Từ trong cốt tủy đã lộ ra uy nghiêm, lãnh khốc, tướng mạo xuất chúng, cử chỉ… Mọi thứ đều đang nói thân phận hắn không phải là nhỏ.

“Ta có phải là nam sủng của y hay khôngkhông quan trọng. Ta muốn nói với ngươi là, Tráng Quảsống là người của ta, chết cũng là quỷ của ta! Ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào muốn nhúng chàm y, tuyệt không! May là ngươi không phát sinh chuyện gì với y, nếu không ngươi cứ chờ xem ác mộng kiếp sau của ngươi sẽ còn mơ đến sự bi thảm hôm nay! Bây giờ ta chỉ trừng phạt ngươi tí ti, xem như là cái giá phải trả vì ngươi đã quấy rầy Tráng Quả đi.” Chấn Nhân như trước thực bình tĩnh nói.

“Ngươi cho là ngươi là ai? Muốn trừng phạt ta? Ngươi nằm mơ đi! Cô nãi nãi cũng không sợ ngươi! Có gan ngươi thử xem xem!” Thiết Trinh lớn tiếng kêu lên.

“A, ta đang chuẩn bị.” Nói xong, Chấn Nhânvai bất động, cả người chưa nghiêng, nhẹ nhàng điểm nhẹ vào thân Đạp Tuyết(tên con ngựa chị ý đang cưỡi a), vươn tay điểm vào huyệt đạo trên vai Thiết Trinh.

Thiết Trinh rõ ràng thấy ngón tay Chấn Nhânchỉ vào mình, nhưng nàng không thể trốn tránh, trơ mắt nhìn ngón tay hắn điểm vào huyệt vị trên vai mình; lập tức cả nửa người trên cứng còng, không thể động đậy.

Chấn Nhân kéo cương ngựa, đứng trên lưng ngựa, vững vàng điều khiển ngựa chạy về hướng con sông, chỉ nháy mắt đã tới nơi.

Bắt lấy đai lưngThiết Trinh, cứ như vậy mà xách nàng xuống ngựa.

“Ngươi muốn làm gì! Nếu ngươi dám làm gì, Thiết gia trại sẽ không tha cho ngươi! Cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Có nghe thấy không! Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Thiết Trinh không bị điểm á huyệt (huyệt câm, đại để là điểm huyệt đó thì im luôn, khỏi nói gì nữa) liều mạng kêu to.

Như không nghe thấy gì, Chấn Nhân thân thiết hỏi Thiết Trinh, “Cô nương, ngươi biết bơi không?”

“Ngươi muốn làm gì? Ta… Ta Không nói cho ngươi!”

“Trả lời ta!” Chấn Nhân lớn tiếng hỏi.

“Oa! Oa… Ô ô… Ta biết…” Thiết Trinh bị sự lãnh khốc nghiêm khắc của Chấn Nhân làm sợ tới mức khóc lớn.

Nghe được đáp án, Chấn Nhânkhông chút mềm lòng ném Thiết Trinhđang cầm trên tay xuốngsông, còn bồi thêm một câu, “Nhớ kỹ, phải dùng chân mà bơi đứng, nếu không sẽ bị chết đuối, biết chưa?”

Chấn Nhân không thèm liếc mắt đến Thiết Trinh đang chìm nổi thế nào giữa dòng sông, xoay người cưỡi Đạp Tuyết, ném hành lý trên lưng ngựa xuống, đề cương chạy đi. Con ngựa này xem như phí bồi thường tổn thất tinh thần cho hắn, cũng coi như cho Tráng Quả đang không có ngựa có thứ mà cưỡi.

Ở giữa sông chìm nổi, liều mạng dùng chân bơi đứng, Thiết Trinh chửi ầm lên, “Ngươi là tên trộm ngựa, bại hoại khi dễ thiếu nữ tử, ta sẽ không buông tha cho ngươi! Ngươi nhớ kỹ cho ta… A! Ô ô! Tức chết ta!”

***********************

Chấn Nhân cưỡi ngựa đi đến tàng cây đã hẹn vớiTráng Quả, thấy Tráng Quảđang tựa vào trên cây ngẩn người, không khỏi buồn cười.

Không biết Quả Quả suy nghĩ cái gì mà nghĩ đến xuất thần như vậy.

“Quả Quả! Ta đã trở về. Ngươi suy nghĩ cái gì?”

“A! Thiếu gia, a, không, Chấn Nhân, ngươi đã trở lại! Ta không nghĩ gì, không nghĩ cái gì cả.” Tráng Quả ngượng ngùng lắc lắc đầu.

“Ngươi có chuyện gạt ta!” Chấn Nhân mất hứng.Quả Quả có chuyện gì mà không thể nói cho hắn? Sẽ không phải y thật sự có gì đó với nữ tử họ Thiết kia chứ? Chấn Nhân quyết định tối nay sẽ hảo hảo hỏi thân thể Quả Quả một chút, xem bọn họ thực sự có gì đó hay không.

Không biết tại sao lại rùng mình một cái, Tráng Quảthấy Chấn Nhâncưỡi ngựa quay về, không khỏi tò mò hỏi han, “Ngựa này của ai vậy? Hình như ta đã thấy ở đâu đó rồi thì phải.”

“Trên đường kiếm được, nghĩ rằng vừa lúc có thể cho ngươi nên dắt về.” Chấn Nhân mặt không đỏ tâm không loạn nói dối.

Đáng thương cho Tráng Quả, căn bản là không biết thiên lý mã như vậy đương nhiên không thể nào nhặt được trên đường. Nghĩ Chấn Nhân nói thật liền gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Tráng Quả muốn nhường Hỏa Diễm lại cho Chấn Nhân cưỡi, nhưng Chấn Nhânkhông muốn để Tráng Quả cưỡi con ngựa của Thiết Trinh. Hắn không muốn đểTráng Quả dính hương khí của người khác. Cuối cùng không còn cách nào khác, Chấn Nhân cưỡi Đạp Tuyết,Tráng Quảcưỡi Hỏa Diễm.

Đường, tiếp tục hướng về phía bắc mà đi.

Một lát sau, Tráng Quả vẫn là nhịn không được mở miệng nói với Chấn Nhân, “Chấn Nhân ta có việc muốn nói với ngươi.”

“Chuyện gì? Ngươi nói, ta nghe.”

“Quê nhà ta ngay ở gần đây, đã mười bảy mười tám năm nay ta chưa trở về, ta muốn về nhà nhìn thử một chút, được không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.