Xúc Xắc Tình Yêu

Chương 6



Tối Chủ Nhật, tôi đi taxi đến quán Gotham Bar và Grill với tâm trí thỏai mái và thái độ tự tin – thế là thành đạt một nửa trong mọi buổi hẹn rồi – nghĩ rằng có lẽ Marcus là người tôi đang kiếm tìm.

Tôi bước vào nhà hàng và trông thấy Marcus ngay lập tức, anh ta đang ngồi chỗ quầy bar, mặc chiếc quần jean rộng và áo sơ mi kẻ ca rô màu xanh lá cây hơi nhàu, ống tay áo xắn bừa lên – trái ngược với kiểu KMQM.

“Xin lỗi em đến muộn,” tôi nói khi Marcus đứng lên chào tôi. “Bắt taxi khó quá.”

“Không có gì đâu,” anh ta nói, kéo cho tôi chiếc ghế ở bên cạnh.

Tôi ngồi xuống. Anh ta mỉm cười, khoe hai hàm răng và rất trắng. Có lẽ đó là điểm đẹp nhất trên gương mặt anh ta. Hoặc là thế, hoặc là đường chẻ trên chiếc cằm vuông.

“Anh lấy cho em đồ uống gì đây?” Anh ta hỏi.

“Anh đang uống gì vậy?”

“Rượu gin và tonic.”

“Em cũng uống như vậy.”

Anh ta liếc về phía người bartender đến hơn hai mươi lần và rồi lại nhìn tôi. “Trông em tuyệt lắm, Rachel ạ.”

Tôi nói cảm ơn. Đã lâu lắm rồi tôi mới được nhận lời khen xã giao từ một người đàn ông. Tôi chợt thấy là Dex và tôi chẳng có lúc nào khen nhau nữa kia.

Cuối cùng Marcus cũng khiến cho anh chàng bartender chú ý, gọi cho tôi ly Bombay Sapphire và tonic. Sau đó anh ta nói, “Lần gần đây nhất anh gặp em thì chúng ta đều say cả… Buổi tối hôm đó vui thật.”

“Vâng. Em say,” tôi nói, hy vọng là Dex nói thật khi bảo anh ta không cho Marcus biết mọi chuyện. “Nhưng ít nhất cũng về được nhà trước khi mặt trời lên. Darcy bảo với em là tối đó anh và Dex đi chơi khá muộn.”

“Ừ. Bọn anh đi cũng lâu,” Marcus nói mà không nhìn tôi. Dấu hiệu tốt đây. Anh ta đang che giấu cho bạn mình, nhưng lại không giỏi nói dối. Anh ta đón lấy ly rượu khác từ tay bartender, để lại hai tờ đô la và vài đồng xu trên quầy bar, rồi đưa ly tôi rượu. “Của em đây.”

“Cảm ơn anh.” Tôi mỉm cười, ngậm chiếc ống hút nhỏ xíu, hớp một ngụm.

Một cô gái người châu Á gầy nhẳng mặc quần da, kẻ môi quá đậm, khẽ vỗ vào tay Marcus và bảo rằng bàn của chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi. Chúng tôi mang theo đồ uống, đi theo cô ta đến khu nhà hàng, xa chỗ quầy bar. Chúng tôi ngồi xuống và cô ta đưa ra hai tay thực đơn to quá cỡ và một tờ ghi danh sách các lọai rượu.

“Người phục vụ sẽ đến ngay bây giờ đấy ạ,” cô ta nói trước khi hất mái tóc đen dài và quay người rời đi.

Marcus liếc nhìn danh sách rượu và hỏi tôi có muốn gọi một chai không.

“Có,” tôi nói.

“Đỏ hay trắng?”

“Lọai nào cũng được.”

“Em có muốn gọi món cá không?” Anh ta nhìn thực đơn.

“Có lẽ vậy. Nhưng em uống vang đỏ với cá cũng không sao.”

“Anh không giỏi chọn rượu lắm,” anh ta nói, bẻ ngón tay dưới gầm bàn. “Em muốn xem qua không?”

“Không sao đâu. Anh cứ chọn đi. Lọai nào cũng được mà.”

“Vậy được rồi. Anh sẽ gọi,” anh ta nói, khoe nụ cười “đêm nào anh cũng đem hàm kẹp răng”.

Chúng tôi xem xét thực đơn, thảo luận xem món nào có vẻ ngon. Marcus kéo ghế lại gần bàn hơn, và tôi cảm thấy đầu gối anh ta chạm vào đầu gối mình.

“Anh gần như không dám mời em đi chơi, vì chúng ta sẽ đi nghỉ hè ở cùng nhà với nhau,” Marcus nói, mắt vẫn lướt khắp quyển thực đơn. “Dex bảo anh rằng đó là một trong những quy định chủ chốt ở đây. Đừng hẹn hò với một người ở cùng nhà. Ít nhất thì cho đến tháng Tám.”

Anh ta bật cười trong khi tôi lưu lại điều này để về phân tích sau: Dex không tán thành buổi hẹn của bọn tôi.

“Nhưng rồi sau đó anh nghĩ, em biết đấy, việc quái gì phải thế – mình “kết” cô ấy, mình sẽ gọi điện. Ý anh muốn nói là, anh đã định mời em đi chơi từ lần đầu tiên Dex giới thiệu em với anh. Ngay lúc anh chuyển đến đây ở. Nhưng hồi ở San Francisco thì anh cũng đang hẹn hò với một cô trong một thời gian ngắn, và anh thấy là mình nên giải quyết xong xuôi đi rồi hẵng gọi điện cho em. Em biết mà, để cho mọi chuyện đàng hoàng đâu vào đấy đã. Cuối cùng thì anh cũng chấm dứt mối quan hệ đó… Và giờ thì chúng ta đang ngồi đây rồi.” Anh ta lấy bàn tay quệt lên trán như thể nhẹ cả người vì đã thú tội xong.

“Em nghĩ anh quyết định như vậy là đúng.”

“Quyết định đợi ấy à?”

“Không, quyết định gọi điện.” Tôi tặng anh ta nụ cười quyến rũ nhất của mình, nhanh chóng nhắc mình nhớ đến Darcy. Cô ấy không chiếm hết cái góc chợ có tên “sự quyến rũ của phái nữ” được đâu, tôi nhủ thầm. Mình chẳng cần lúc nào cũng phải tỏ ra là đứa nghiêm túc, kém hấp dẫn.

Một cô bồi bàn cắt ngang khoảnh khắc đó. “Chào anh chị. Tối nay anh chị cảm thấy thế nào ạ?”

“Tốt,” Marcus vui vẻ nói, rồi hạ giọng xuống. “Đối với một buổi hẹn đầu.”

Tôi bật cười, nhưng cô bồi thì nặn ra nụ cười mỉm môi cứng nhắc. “Tôi xin phép giới thiệu với anh chị những món đặc biệt được chứ?”

“Mời cô,” Marcus nói.

Cô ta nhìn chăm chăm vào khoảng không ngay phía trên đầu chúng tôi, nói như đọc thuộc lòng danh sách những món đặc biệt, gọi tất cả bằng từ “ngon” – “cá vược ngon”, “cơm Ý ngon”, cứ như thế. Tôi gật gật và chỉ nghe nửa vời trong khi vẫn đang nghĩ đến chuyện Dex bảo Marcus đừng mời tôi đi chơi, băn khoăn tự hỏi không biết điều đó nghĩa là thế nào.

“Vậy anh chị có muốn uống rượu để khai vị không?”

“Có… Chúng tôi định gọi một chai vang đỏ. Cô có gợi ý gì không?” Anh ta nheo mắt nhìn thực đơn.

“Chai Marjorie pinot noir là tuyệt nhất đấy ạ.” Cô trỏ xuống tờ danh sách rượu.

“Được. Vậy lấy chai đó. Tốt lắm.”

Cô ta khoe thêm một nụ cười cứng nhắc nữa về phía tôi. “Còn chị đã sẵn sàng gọi món”Vâng, tôi nghĩ vậy,” tôi nói, sau đó yêu cầu món salad khai vị và cá ngừ.

“Chị muốn cá ở mức nào?”

“Vừa thôi,” tôi nói.

Marcus gọi xúp đậu và thịt cừu.

“Lựa chọn rất tuyệt đấy ạ,” cô bồi bàn nói, khẽ nghiêng đầu giả tạo. Cô ta cầm lấy thực đơn của chúng tôi rồi quay gót đi.

“Đúng là đồ đàn ông,” Marcus nói.

“Gì vậy?”

“Ả đó chẳng có cá tính gì cả.”

Tôi bật cười.

“Anh ta cười mỉm. “Chúng ta nói đến đâu ấy nhỉ?… À, phải rồi, kỳ nghỉ ở Hamptons.”

“Đúng vậy.”

“Dex nói rằng đi chơi với một người ở cùng nhà không bao giờ là một ý hay. Thế là anh nói, ‘Này cậu công tử bột, tôi không thích chơi theo những quy định dở hơi của cái vùng East Cost các cậu đâu.’ Nếu cuối cùng chúng ta thành ra ghét nhau thì cứ ghét thôi.”

“Em không nghĩ là chúng ta sẽ ghét nhau.”

Cô bồi bàn quay lại với một chai rượu đã mở nút và rót một ít vào ly của anh ta. Marcus hớp một ngụm và bảo rằng ngon lắm, bỏ qua những lễ nghi giả tạo thường thấy. Bạn có thể biết được nhiều điều về con người của một anh chàng khi quan sát anh ta nhấp ngụm rượu đầu tiên. Nếu anh ta mà làm trò lắc lắc ly rượu, dí mũi vào tận trong cốc, chậm rãi, trầm tư nhấm một ngụm, tạm ngừng lại, nhíu mày rồi khẽ gật đầu để không làm ra vẻ hào hứng quá, như thế muốn nói rượu này cũng được nhưng tôi đã nếm nhiều lọai còn ngon hơn, thì đó không phải là dấu hiệu tốt. Nếu anh ta thực sự là người sành rượu thì lại là chuyện khác. Nhưng thường chỉ là những trò khoe mã nhìn không hay ho gì mà thôi.

Khi cô bồi r cho tôi, tôi hỏi Marcus xem anh ta có biết vụ cá cược không.

Anh ta lắc đầu. “Vụ cá cược nào?”

Tôi chờ cho đến khi chỉ còn lại hai người mới nói – cô bồi bàn biết được đây là buổi hẹn đầu cũng đã đủ tệ hại rồi. “Dex và Darcy cá xem có nhận lời khi anh mời em đi chơi không.”

“Em nói đi.” Anh ta há cả miệng để tăng hiệu quả. “Người nào nghĩ em sẽ đi, người nào nghĩ em sẽ từ chối?”

“Ôi. Em quên rồi.” Tôi vờ như bối rối. “Đấy không phải điều quen trọng. Cái quan trọng là –”

“Là bọn họ dí mũi vào chuyện của chúng ta!” Anh ta lắc đầu. “Đồ tồi.”

“Em biết.”

Anh ta nâng ly lên. “Tránh Dex lẫn Darcy đi. Đừng kể gì chuyện tối nay với những kẻ đáng ghét thích chõ mũi vào chuyện người khác nhé.”

Tôi bật cười. “Cho dù buổi hẹn của chúng ta có tốt đẹp – hay tệ hại – đến thế nào đi nữa!”

Ly chúng tôi chạm nhau và cả hai cùng nhấp rượu.

“Buổi hẹn này sẽ không thể tệ được đâu. Điều đó em cứ tin ở anh.”

Tôi mỉm cuời. “Em tin.”

Mình tin anh ta, tôi thầm nghĩ. Tính hài hước và phong cách dễ chịu của người vùng Trung Tây ở Marcus có điều gì đó khiến người khác nguôi giận. Và anh ta lại còn không đính hôn với Darcy nữa chứ. Một điểm cộng tốt đấy.

Đúng lúc đó, Marcus hỏi tôi quen Darcy bao lâu rồi.

“Khoảng hai mấy năm. Lần đầu tiên em gặp cô ấy thì cô ấy đang diện chiếc váy hai dây mùa hè nhỏ nhắn, xinh xắn, còn em thì mặc quần soóc in hình gấu Winnie-the-Pooh ở Sears. Em nghĩ, đó mới là cô gái có phong cách.”

Marcus cười. “Anh cá là trông em cực kỳ dễ thương với chiếc quần soóc gấu Pooh.”

“Không hẳn thế…”

“Sau đó thì chính em là người đã giới thiệu Darcy và Dex với nhau, đúng không? Cậu ta nói bọn em là bạn tốt ở trường luật.”

Phải. Dex, bạn tốt của tôi. Người gần đây nhất tôi lên giường cùng.

“Ưm ừ. Em gặp anh ta vào kỳ học đầu tiên ở trường luật. Em biết ngay rằng anh ta và Darcy sẽ là một cặp đẹp đôi,” tôi nói. Như vậy là hơi phóng đại một chút, nhưng tôi muốn nói cho rõ luôn là tôi không bao giờ nghĩ Dex là của mình. Lúc đó tôi cũng không nghĩ thế. Đến bây giờ vẫn không.

“Thậm chí trông họ cũng giống nhau… Con cái họ sau này ra sao thì ai cũng biết trước rồi.”

“Phải. Chúng sẽ xinh đẹp lắm.” Tôi cảm thấy trong ngực mình thắt lại một cái nút khó hiểu, hình dung ra cảnh Dex và Darcy nâng niu đứa trẻ mới sinh. Không rõ tại sao tôi chưa từng nghĩ xa hơn chuyện đám cưới vào tháng Chín.

“Sao vậy?” Marcus hỏi, rõ ràng là nắm bắt được nét mặt tôi. Điều đó không có nghĩ anh ta là người giỏi quan sát; chỉ là cái mặt tôi không có gì khó dò cả. Số tôi đen đủi thế.

“Không có gì,” tôi nói. Rồi tôi mỉm cười và ngồi thẳng lên một chút. Đến lúc chuyển chủ đề rồi. “Nói về Dex và Darcy thế là đủ.”

“Ừ,” anh ta nói. “Đồng ý.”

Chúng tôi bắt đầu cuộc nói chuyện điển hình trong buổi hẹn đầu, trao đổi về công việc, gia đình và những chuyện thông thường. Chúng tôi nói về công ty kinh doanh trên Internet vừa mới thành lập mà đã chìm xuống của anh ta, và việc anh ta chuyển đến sống ở New York. Đồ ăn được mang tới. Chúng tôi cùng ăn, chuyện trò và gọi thêm một chai rượu nữa. Chúng tôi cười nhiều hơn là im lặng. Tôi thậm chí còn cảm thấy thoải mái đến mức dám ăn một miếng thịt cừu khi anh ta mời nữa kia

Ăn tối xong, Marcus thanh toán tiền. Đối với tôi, đó luôn là lúc ngượng ngùng nhất, cho dù nếu có đề nghị trả tiền (thật lòng hay chỉ vờ đưa tay lấy ví) thì còn ngượng hơn nhiều. Tôi nói lời cảm ơn anh ta, rồi chúng tôi đi ra cửa, đến đó thì cả hai quyết định đi uống với nhau thêm nữa.

“Em chọn quán đi,” Marcus nói.

Tôi chọn một quán bar mới mở ở gần nhà mình. Chúng tôi vào taxi, nói chuyện suốt trên đường đến khu Upper East Side. Rồi chúng tôi ngồi ở quầy bar, nói chuyện tiếp.

Tôi bảo anh ta kể cho tôi nghe quê nhà anh ta ở bang Montana. Anh ta dừng lại một giây rồi nói có chuyện hay để kể cho tôi nghe đây.

“Chỉ khoảng mười phần trăm học sinh lớp mười hai của anh vào đại học thôi,” anh ta bắt đầu kể. “Đa phần bọn học sinh trường anh thậm chí còn không thèm thì SAT 1. Nhưng anh thì có, kết quả thi cũng tốt, nộp đơn vào trường Georgetown và được nhận. Tất nhiên là anh không kể gì với ai ở trường – chỉ nói về chuyện kinh doanh, đi chơi bời với mấy thằng bạn, vân vân. Sau đó các giáo viên nghe phong thanh về chuyện Georgetown, và một hôm ông thầy dạy toán của bọn anh, thầy Gilhooly, tự nhận lấy trách nhiệm thông báo tin tốt lành của anh với cả lớp.”

Anh ta lắc đầu như thể đó là một kỷ niệm đau thương. “Mọi người nói thế này, ‘Thế thì sao? To tát gớm nhỉ.’ ” Marcus bắt chước những đứa bạn cùng lớp chán chết của anh ta bằng cách khoanh tay trước ngực, rồi lấy bàn tay khẽ táp vào miệng. “Anh đoán là phản ứng của bọn họ khiến thầy Gilhooly nổi cáu. Ông ta muốn bọn họ thực sự hiểu ra khả năng của họ kém cỏi đến mức nào và thấy được tương lai mờ mịt trước mặt. Thế là ông ta vẽ ra một cái sơ đồ to trên bảng, cho thấy số tiền anh có khả năng kiếm được với tấm bằng đại học trong tay, trái ngược hẳn với số tiền họ kiếm được nếu làm bồi ở quán Shoney. Và theo thời gian, sự khác biệt đó sẽ ngày càng tệ hơn đến như thế nào.”

“Không thể tin được!”

“Ừ. Thế là tất cả bọn họ đó nói, ‘Thằng Marcus chết tiệt.’ Cứ như thể anh nghĩ mình tinh tường lắm vị một ngày nào đó mình sẽ kiếm được tiền lên đến sáu con số. Anh chỉ muốn cho lão ấy biết tay.” Marcus vung hai tay lên. “Cảm ơn chẳng vì cái gì nhé, thầy Gilhooly. Cách hay để kiếm cho tôi thêm vài đứa bạn nữa đấy.”

Tôi bật cười.

“Vậy giờ thì anh biết làm cái quái gì đây? Anh sẽ phải phá vỡ hình tượng một thằng dở hơi thích nổ tung, đúng không? Thế là anh cố hết sức cho tất cả thấy rằng mình chẳng coi chuyện học hành ra cái đếch gì. Anh bắt đầu ngày nào cũng hút thuốc và không bao giờ bỏ thói quen đó lúc học đại học. Thế nên, ừm, em biết đấy, anh ra trường xếp gần cuối. Chắc chắn là em nghe chuyện cái điều khiển từ xa rồi đúng không?” anh ta hỏi, lấy tay bóc cái nhãn trên chai Heineken.

Tôi mỉm cười, vỗ nhẹn lên tay anh ta. “Có. Em biết chuyện. Trừ một phiên bản em nghe nói là anh xếp thứ bét.”

“Ôii giời!” Marcus lắc lắc đầu. “Dex chẳng bao giờ nói rõ cái chuyện khỉ nợ đó. Số điểm một phẩy bảy của anh còn hơn được một đứa đấy! Gần bét thôi, bồ tèo! Gần bét!”

Sau khi gọi đồ uống hai lần, tôi liếc đồng hồ và nói là muộn rồi.

“Được thôi! Anh cùng em đi bộ về nhé?”

“Vâng.”

Chúng tôi sải bước qua đại lộ 3, dừng lại trước khu nhà tôi.

“Chúc ngủ ngon, Marcus. Cảm ơn anh rất nhiều vì bữa tối. Em đã có khoảng thời gian thực sự rất vui,” tôi nói thành thực.

“Ừ. Anh cũng vậy. Vui thật.” Anh ta liếm môi một cái thật nhanh. Tôi biết điều gì sắp đến rồi. “Anh lấy làm mừng là hè này chúng ta ở cùng một nhà.”

“Em cũng vậy.”

Thế rồi anh ta xin phép được hôn tôi. Đó là câu hỏi không phải lúc nào tôi cũng thích. Thì cứ làm đi, tôi lúc nào cũng nghĩ thế. Nhưng vì lý do nào đó, câu hỏi của Marcus không khiến tôi khó chịu.

Tôi gật đầu, và anh ta rướn người, trao cho tôi một nụ hôn ở mức trung bình.

Chúng tôi rời nhau ra. Tim tôi không đập dồn dập, nhưng tôi thấy vui.

“Em có nghĩ Darcy và Dex cá cược điều đó không?” anh ta hỏi.

Tôi bật cười, bởi lẽ tôi cũng đang thắc mắc y như vậy.

° ° °

“Chuyện thế nào?” Darcy gào vào cái điện thọai trong buổi sáng hôm sau.

Tôi chỉ vừa mới ra khỏi phòng tắm, nước vẫn còn rỏ tong tong. “Cậu đang ở đâu đấy?”

“Trong xe cùng với Dex. Bọn mình đang trên đường về thành phố,” cô ấy nói. “Bọn mình đi mua đồ cổ. Cậu nhớ không?”

“Ừ,” tôi đáp. “Mình nhớ.”

“Chuyện thế nào?” cô ấy hỏi lại, nổ kẹo cao su đôm đốp. Cô ấy thậm chí còn không thể đợi đến lúc về nhà rồi mới nhòm ngó buổi hẹn của tôi.

Tôi không đáp.

“Sao?”

“Đường dây liên lạc kém quá. Di động của cậu hỏng rồi,” tôi nói. “Mình không nghe thấy cậu nói gì hết.”

“Cậu chơi được đấy. Nói cho mình tin hay hay đi.”

“Tin hay hay nào?”

“Rachel! Đừng có chơi trò giả ngây giả ngô với mình. Kể cho mình nghe buổi hẹn của cậu. Bọn mình đang muốn biết đến chết đi được đây này.”

Tôi nghe thấy tiếng Dex lặp lại trong điện ai. “Chết đi được!”

“Đó là một buổi tối tuyệt vời,” tôi nói, cố quấn cái khăn tắm quanh đầu mà không làm rơi điện thoại.

Cô ấy ré lên. “Đấy! Mình biết ngay mà. Chi tiết nữa đi! Chi tiết vào!”

Tôi nói với cô ấy là bọn tôi đến quán Gotham Bar anh Grill, tôi gọi cá ngừ, anh ta gọi thịt cừu.

“Rachel! Kể chuyện hay hay ấy! Các cậu có lên giường không?”

“Không thể nói cho cậu được.”

“Sao lại không chứ?”

“Mình có lý do riêng.”

“Thế nghĩa là có rồi,” cô ấy nói. “Nếu không phải thì cậu chỉ cần nói ‘không’ thôi.”

“Cậu muốn nghĩ gì cũng được.”

“Đi mà, Rachel!”

Tôi bảo cô ấy là không, tôi sẽ không làm trò vui cho cô ấy trong khi cô ấy đang trên ô tô đâu. Cô ấy nói lại với Dex như vậy, và tôi nghe Dex nói, “Bruce là trò vui cho chúng ta trong khi đang trên ô tô rồi. Bảo cô ấy như thế.”

Trong xe đang phát bài Tunnel of Love.

“Bảo Dexter đó là album chán nhất của Bruce.”

“Tất cả các album đều chán. Springsteen dở tệ.” Darcy nói.

“Cô ấy vừa mới bảo album này chán à?” Tôi nghe thấy Dex hỏi Darcy.

Darcy nói ừ và vài giây sau, bài “Thunder Road” vang lên ầm ĩ, Darcy hét lên bắt anh ta vặn nhỏ xuống. Tôi m�

“Thế nào?” Darcy hỏi. “Cậu có kể cho bọn này nghe không?”

“Không.”

“Nếu mình hứa là không kể cho Dex?”

“Vẫn không.”

Darcy kêu lên một tiếng bực bội. Rồi cô ấy nói với tôi rằng không cách này thì cách khác, thế nào cô ấy cũng tìm hiểu bằng được, và cúp máy. Lần tiếp theo tôi nhận được cuộc gọi của Dex là tối thứ Năm, một ngày trước khi bọn tôi rời thành phố để đi Hamptons như đã lên kế họach.

“Cô có muốn đi xe cùng không? Bọn tôi còn chỗ cho một người nữa đấy,” anh ta nói. “Claire sẽ đi cùng. Cả anh bạn trai của cô nữa.”

“Ừm, nếu như vậy, tôi cũng sẽ đi,” tôi nói, cố làm ra vẻ vui tươi, thản nhiên. Tôi cần phải cho anh ta thấy là tôi đang tiếp tục sống tốt. Tôi đang sống tốt.

Ngày hôm sau, lúc năm giờ, chúng tôi tụ tập nhau lại trong xe ô tô của Dexter, hy vọng kịp khởi hành trước giờ giao thông cao điểm. Nhưng các đường đều đã kẹt cứng rồi. Phải mất một tiếng chúng tôi mới đi hết đường hầm Midtown, rồi gần bốn tiếng để lái xe một trăm mười dặm đến Đông Hampton. Tôi ngồi ở ghế sau, giữa Claire và Marcus. Darcy đang trong tâm trạng hồi hộp vui sướng quá mức. Hầu hết thời gian trong xe cô ấy dành để ngồi quay lại, đối diện với ba chúng tôi ở ghế sau, nêu ra vô số đề tài chuyện trò, hỏi han đủ điều, nói chung là toàn cô ấy nói. Cô ấy khiến cho mọi thứ có cảm giác như đang ăn mừng: tâm trạng vui vẻ ấy lan ra khắp mọi người cũng như khi tâm trạng không vui khiến mọi người khó chịu vậy. Marcus là người nói nhiều thứ nhì trong nhóm. Trong suốt ba mươi dặm, anh ta và Darcy cứ như những tập phim hài ngày nào cũng chiếu, toàn trêu chọc lẫn nhau. Cô ấy bảo anh ta lười, anh ta bảo cô ấy là đồ thích được chú ý. Thỉnh thoảng Claire và tôi chêm vào. Dex gần như không nói năng gì hết. Anh ta im lặng đến mức có lúc Darcy gào lên bảo anh ta đừng có làm một kẻ chán ngắt nữa đi.

“Anh đang lái xe,” anh ta nói. “Cần phải tập trung.”

Thế rồi nhìn tôi qua gương chiếu hậu. Tôi băn khoăn không hiểu anh ta đang nghĩ gì. Đôi mắt anh ta chẳng nói lên điều gì cả.

Lúc chúng tôi đỗ lại mua ít đồ ăn nhanh và bia ở một trạm xăng trên đường 27 thì trời đang bắt đầu tối dần. Claire khép nép đi tới chỗ đứng trước quầy bán khoai tây chiên, khóac lấy tay tôi và nói, “Mình nhận thấy anh ta thực sự thích cậu đấy.” Trong giây phút tôi sững sờ, cứ tưởng cô ấy ám chỉ Dex. Rồi tôi nhận ra là cô ấy đang nói đến Marcus.

“Marcus và mình chỉ là bạn bè thôi,” tôi nói, chọn một hộp khoai tây chiên Pringles Light.

“Ôi, thôi đi mà. Darcy đã kể cho mình về buổi hẹn của các cậu rồi,” cô ấy nói.

Claire lúc nào cũng là người biết tất cả mọi thứ – phong cách thời trang mới nhất, quán bar hay ho mới khai trương, bữa tiệc lớn sắp tổ chức. Những ngón tay tỉa tót đẹp đẽ của cô ấy như bắt được mạch của cái thành phố New York. Và biết chi tiết về những người độc thân ở Manhattan cũng là một phần trong sở thích của cô ấy nữa.

“Chỉ là một buổi hẹn thôi mà,” tôi nói, vui mừng vì Darcy còn chưa biết chuyện với Marcus, cho dù đã tuôn ra hàng tráng những câu chất vấn. Thậm chí cô ấy còn viết e-mail điều tra Marcus; anh ta đã gửi cho tôi cái thư đó, trên tiêu đề anh ta ghi là: “Những kẻ đáng ghét thích dí mũi vào chuyện người khác.”

“Ừm, mùa hè còn dài lắm,” Claire nói ra vẻ thông thái. “Cậu chưa quyết định hứa hẹn cho đến khi biết được sẽ còn chuyện gì nữa, như thế là khôn đấy.”

° ° °

Chúng tôi đến ngôi nhà thuê để nghỉ hè, một căn nhà nhỏ, không đẹp lắm. Claire tìm ra nó khi đến đây hồi giữa tháng Hai, bực mình với tất cả bọn tôi vì không chịu hy sinh mấy ngày cuối tuần để đi tìm nhà. Cô ấy thu xếp tất cả mọi thứ, trong đó có cả việc sắp xếp người thuê nửa còn lại của căn nhà. Trong lúc mọi người đi quanh xem xét, cô ấy lại nói xin lỗi vì nhà không có bể bơi, than thở rằng những phòng chung không thực sự đủ lớn để mở tiệc đình đám. Chúng tôi trấn an cô ấy, nói rằng cái sân rộng sau nhà với cái lò nướng bù lại cho điểm đó rồi. Hơn nữa, chúng tôi ở gần bãi biển để có thể đi bộ ra được, theo ý tôi thì đó là điều quan trọng nhất đối với một ngôi nhà nghỉ hè.

Chúng tôi dỡ đồ trong ô tô ra, tìm phòng mình. Darcy và Dex nhận phòng có giường to nhất. Marcus ở phòng riêng, điều đó có ích đấy. Claire cũng ở riêng – đó là phần thưởng cho công sức của cô ấy. Tôi sẽ ở chung phòng với Hillary, hôm nay cô ấy trốn làm, tối qua đã đi tàu hoả đến. Hillary lúc nào cũng trốn việc. Tôi chẳng biết có còn ai hững hờ với công việc hơn thế không nữa, mà nhất là lại ở một công ty lớn. Hôm nào cô ấy cũng đi làm muộn – cứ mỗi năm qua đi thì dần dần càng gần mười một giờ cô ấy mới đến – cô ấy không thích chơi những trò mà các đồng nghiệp khác hay bày ra, như là buổi tối trước khi ra về thì họ vắt áo khoác lên lưng ghế hay đặt một cốc cà phê lên bàn để cho đồng nghiệp nghĩ rằng họ mới chỉ đi đâu đó để nghỉ ngơi một lát thôi. Năm ngoái cô ấy chỉ làm chưa tới hai ngàn tiếng đồng hồ, vì thế không được nhận tiền thưởng. “Cậu cứ tính toán đi rồi sẽ thấy mỗi tiếng tiền thưởng kiếm được còn ít hơn so với việc giao bánh hamburger ở quán McDonald ấy chứ,” năm nay cô ấy đã nói như vậy khi người ta phát cho chúng tôi tờ đánh dấu ngày làm việc.

Giờ thì tôi gọi cho cô ấy bằng máy di động. “Cậu đang ở đâu đấy?”

“Quán Cyril,” cô ấy gào lên át tiếng đám đông. “Mình nên ở đây hay là gặp các cậu ở chỗ khác?”

Tôi chuyển câu hỏi đó cho Darcy và Claire.

“Bảo cậu ấy là chúng ta sẽ đến thẳng bar Talkhouse,” Darcy nói. “Giờ cũng muộn rồi.”

Sau đó, đúng như tôi đoán, Claire và Darcy nhất định đòi đi thay quần áo. Và Marcus, người vẫn mặc nguyên bộ quần áo đi làm, cũng thay. Thế là Dex và tôi ngồi đối diện ngau ở phòng chung, chờ đợi. Anh ta cầm cái điều khiển từ xa nhưng không bật ti vi lên. Đây là lần đầu tiên chúng tôi ở riêng với nhau kể từ sau Sự Cố đó. Tôi nhận thấy mồ hôi đang toát ra bên dưới cánh tay. Sao tôi lại lo lắng nhỉ? Chuyện xảy ra giữa chúng tôi thì đã qua rồi. Qua rồi. Tôi phải thoải mái, phải cư xử bình thường.

“Cô không định ăn diện cho anh bạn trai ngắm à?” Dex hỏi khẽ, không nhìn tôi.

“Vui tính quá.” Thậm chí chỉ nói chuyện qua lại thôi cũng có cảm giác sai trái.

không à?”

“Tôi mặc thế này được rồi,” tôi nói, liếc nhìn chiếc quần jean yêu thích và chiếc áo len màu đen. Điều anh ta không hề biết là tôi đã suy nghĩ rất kỹ khi chọn bộ trang phục này lúc thay quần áo sau khi tan sở.

“Cô và Marcus làm thành một đôi được lắm.” Anh ta lên liếc chỗ cầu thang.

“Cảm ơn. Anh và Darcy cũng vậy.”

Chúng tôi nhìn nhau hồi lâu, cái nhìn chất chứa quá nhiều ẩn ý không biết phải bắt đầu hiểu từ đâu. Và rồi, trước khi anh ta kịp đáp, Darcy nhảy chân sáo xuống cầu thang, mặc chiếc váy vàng nhạt ôm sát lấy các đường cong trên cơ thể. Cô ấy đưa cho Dex một chiếc kéo, cúi mình xuống chỗ chân anh ta, túm tóc lên. “Cắt hộ em cái mác với.”

Anh ta cắt gọn. Cô ấy đứng dậy, quay một vòng.

“Sao? Trông em thế nào?”

“Đẹp,” anh ta nói, sau đó liếc tôi một cái ngượng ngùng như thể cái lời khen gồm một cái ngượng ngùng như thể cái lời khen gồm một từ dành cho vợ chưa cưới của anh ta có thể khiến tôi khó chịu.

“Trông cậu tuyệt lắm,” tôi nói để anh ta thấy là không phải như anh nghĩ đâu. Không một chút nào.

° ° °

Chúng tôi trả tiền vé rồi len qua đám người đông nghịt ở Stephen’s Talkhouse, quán bar yêu thích của cả bọn ở Amagansett, chào hỏi tất cả những người quen trong rất nhiều nhóm bạn ở New York. Chúng tôi thấy Hillary ngồi ở quầy bar với một cốc bia Budweiser, mặc quần jean ngắn, áo phông trắng cổ tròn và một đôi dép xỏ ngón xanh nhạt, kiểu dép mà Darcy và Claire chỉ đi khi nào sửa móng chân. Ở Hillary chẳng có một chút gì của tính giả tạo hết, và như mọi khi, tôi vui biết bao khi trông thấy cô ấy.

“Này, các cậu!” cô ấy hét lên. “Sao lâu thế?”

“Giao thông tệ quá,” Dex nói.”Và rồi lại còn có mấy người cần phải chuẩn bị nữa.

“Tất nhiên là bọn em phải chuẩn bị chứ!” Darcy nói, ngưỡng mộ nhìn xuống bộ trang phục của mình.

Hillary nhất định bảo rằng cả bọn cần phải có cái để khởi động cho buổi tối, rồi gọi rượu cho tất cả mọi người. Cô ấy đưa rượu, bọn tôi đứng sát nhau thành một vòng tròn, sẵn sàng cùng uống.

“Vì mùa hè tuyệt nhất!” Darcy nói, hất mái tóc dài thơm mùi đứa ra sau vai. Năm nào vào đầu hè cô ấy cũng nói như thế. Lúc nào cô ấy cũng có nhiều kỳ vọng cao quá mức, những kỳ vọng tôi chẳng bao giờ có chung. Nhưng mùa hè này có thể cô ấy nói đúng.

Chúng tôi ngửa đầu uống cạn ly rượu có vị như vodka không pha vậy. Sau đó Dex mua thêm đồ uống một lần nữa, và khi đưa cho tôi chai bia, những ngón tay anh ta lướt qua tay tôi. Không hiểu có phải anh ta cố ý làm thế không.

“Cảm ơn,” tôi nói.

“Không có gì,” anh ta lẩm bẩm, nhìn tôi chăm chăm như lúc ở trên ô tô.

Tôi thầm đếm đến ba rồi nhìn đi chỗ khác.

Khi buổi tối chậm chạp trôi đi, tôi thấy mình cứ quan sát Dex và Darcy chuyện trò với nhau. Tôi ngạc nhiên khi thấy cảm giác nhói đau xâm chiếm mình lúc quan sát hai người đó bên nhau. Đó không hẳn là ghen, nhưng cũng gần gần như vậy. Tôi chú ý cả những điểm nhỏ nhặt mà trước đây không hay để ý. Ví dụ như, có một lần, cô ấy thò bốn ngón tay vào phía sau quần jean của anh ta, ngay chỗ đai quần. Một lần khác, khi anh ta đang đứng đằng sau Darcy, anh ta lấy một tay tóm lấy tóc của cô ấy, rồi giữ giống như làm thành cái đuôi gà tạm thời trước khi lại thả tóc cô ấy xuống vai.

Lúc này đây, anh ta rướn người để nói gì đó với cô ấy. Cô ấy gật đầu và mỉm cười. Tôi tưởng tượng ra những gì anh ta nói là “anh muốn em đêm nay” hay gì đó từa tựa thế. Tôi tự hỏi không biết kể từ sau khi tôi và anh ta ở cùng nhau, họ đã ân ái lần nào chưa. Chắc chắn là rồi. Và điều đó xảy ra mỗi khi bạn coi ai đó có tên trong Danh sách của bạn ở bên cạnh một người khác. Tôi tự nhủ bản thân rằng mình có quyền gì mà ghen. Mình có quyền gì mà thêm anh ta vào Danh sách ngay từ đầu.

ôi cố gắng tập trung vào Marcus. Tôi đứng gần anh ta, nói chuyện với anh ta, cười với những trò tếu của anh ta. Khi anh ta mời tôi nhảy, tôi chẳng ngần ngại gì, đồng ý luôn. Tôi theo anh ta bước ra sàn nhảy đông người. Chúng tôi vã mồ hôi, nhảy nhót và cười đùa. Tôi nhận ra rằng, cho dù chẳng có mối tình to tát lớn lao nào, tôi vẫn đang vui vẻ. Và ai mà biết được? Có thể chuyện này sẽ dẫn tới đâu đó thì sao.

“Bọn họ đang muốn biết chuyện buổi hẹn đầu của chúng ta đến chết được,” Marcus nói vào tai tôi.

“Sao anh lại nói thế?” tôi hỏi.

“Darcy lại hỏi han.”

“Thế ư?”

“Ừ.”

“Lúc nào vậy?” “Tối nay. Ngay sau khi chúng ta vừa đến đây.”

Tôi ngần ngừ rồi hỏi, “Dex có nói gì không?”

“Không, nhưng lúc đó cậu chàng đang đứng ngay cạnh cô ta, có vẻ tò mò hứng thú lắm.”

“Mấy người xấu tính,” tôi nói đùa,

“Anh biết, những kẻ đáng ghét thích dí mũi vào chuyện người khác… Bây giờ em đừng nhìn, bọn họ đang nhìn chúng ta chằm chằm đấy.” Mặt anh chạm vào mặt tôi, râu ria cọ vào má tôi.

Tôi vòng tay qua vai Marcus, xích người vào anh ta. “Vậy thì,” tôi nói. “chúng ta hãy cho họ có cái để mà nhìn nhé.”

— —— —— —— ——-

1 Là kỳ thi chuẩn hóa cho việc đăng ký vào một số đại học tại Hoa Kỳ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.