26
Alex
Khi Brittany bước vào lớp cô P hôm thứ Sáu, tôi vẫn đang mải nghĩ cách trả đũa con nhỏ vụ vứt chùm chía khóa của tôi vào rừng cuối tuần trước. Tôi đã mất bốn mươi lăm phút lùng sục tìm kiếm, suốt thời gian đó không ngừng nguyền rủa Brittany. Thôi được rồi, tôi có lỗi vì gây chuyện khó dễ cho con nhỏ trước. Tôi cũng nên cảm ơn con nhỏ vì đã giúp mình giải tỏa về cái đêm bố tôi chết. Vì điều đó, tôi đã gọi điện đến những thành viên kỳ cựu trong băng Blood, hỏi xem liệu họ có biết ai hận thù với bố tôi hay không.
Brittany tỏ ra thận trọng suốt tuần này. Chắc con nhỏ đợi tôi trả đũa vụ ném chìa khóa. Sau giờ học, lúc tôi đang ở bên tủ đựng đồ để lấy sách mang về, con nhỏ lao tới trong bộ đồng phục cổ động quyến rũ.
“Gặp tôi ở phòng tập đấu vật.” Con nhỏ yêu cầu.
Tôi bèn lấy sách và vào phòng tập thể dục nhỏ. Brittany đang đứng đó, chìa ra móc chìa khóa trống trơn.
“Mấy cái chìa khóa của tôi đã biến đi đâu rồi hả?” Con nhỏ hỏi. “Nếu cậu không nói cho tôi biết, tôi sẽ đến trận bóng muộn, và cô Small sẽ loại tôi khỏi đội.”
“Tôi đã ném chúng ở đâu đó rồi. Cậu thực sự cần tới một cái ví có khóa kéo đấy. Cậu không bao giờ biết được lúc nào sẽ có ai thò tay vào lấy thứ gì đó đi đâu.”
“Rất vui khi biết cậu là một tên ăn cắp vặt. Có muốn cho tôi tí manh mối về nơi cậu đã giấu chúng không?”
Tôi dựa vào bức tường phòng tập, hình dung về những gì mọi người sẽ nghĩ tới nếu họ bắt gặp chúng tôi ở đây cùng nhau. “Đó là một nơi rất ướt át. Thực sự, thực sự ướt át,” tôi nói, đưa cho con nhỏ một manh mối.
“Bể bơi?”
Tôi gật đầu. “Rất sáng tạo, phải không?”
Brittany đẩy tôi vào sát tường. “Ồ, tôi muốn giết cậu quá. Tốt hơn cậu nên đi lấy chúng đi.”
Nếu mà không biết Brittany rõ như thế, tôi sẽ tưởng con nhỏ đang tán tỉnh mình. Tôi nghĩ con nhỏ thích trò chơi mà chúng tôi đang cùng chơi này. “Tiểu thư, cậu nên hiểu rõ tôi hơn. Cậu phải tự tìm thôi, giống tôi phải tự tìm lúc bị cậu bỏ lại trong bãi xe của thư viện ấy.”
Brittany nghểnh đầu, nhìn tôi với ánh mắt buồn rười rượi và bĩu môi. Tôi không nên tập trung chú ý vào cặp môi đầy đặn ấy, nó rất nguy hiểm. Nhưng tôi không thể ngưng được.
“Cho tôi biết chúng ở đâu đi. Alex. Làm ơn đi mà.”
Tôi để cho con nhỏ bồn chồn vài phút trước khi đầu hàng. Giờ này trường học hầu như đã vắng tanh. Một nửa lũ còn lại đang trên đường đến sân bóng. Nửa kia thì vui sướng vì không phải tham gia vào trận đấu.
Chúng tôi đi về phía bể bơi. Đèn đã tắt nhưng ánh nắng vẫn còn chiếu hắt qua cửa sổ. Chùm chìa khóa của Brittany đang nằm sâu dưới bể – nơi mà tôi đã ném chúng xuống. Tôi chỉ vào cái vật sáng lóng lánh dưới nước. “Chúng đó.”
Hai tay chống hông, Brittany nghĩ cách lấy chúng. Con nhỏ vênh váo với lấy cây gậy treo tường, vật chuyên dùng để kéo những người chết đuối ra khỏi nước. “Dễ như ăn kẹo,” con nhỏ nói với tôi.
Nhưng khi sục cây gậy vào trong nước, con nhỏ nhận ra nó không hề dễ như vậy. Tôi cố nén tiếng cười khi đứng trên thành bể nhìn con nhỏ chật vật thực hiện nhiệm vụ bất khả thi.
“Cậu có thể lột hết đồ ra và nhảy xuống bể. Tôi sẽ trông chừng cho.”
Brittany tiến lại gần tôi, cây gậy nắm chặt giữa những ngón tay. “Cậu thích như thế, đúng không?”
“Ờ, phải,” tôi nói, sự thật là thế mà. “Dù vậy, tôi phải cảnh báo cậu. Nếu cậu mà mặc đồ lót kiểu của mấy bà già, thì trí tưởng tượng của tôi sẽ thất vọng lắm đấy.”
“Cho cậu tí thông tin nhé, chúng bằng lụa, màu hồng. Sẵn tiện đang chia sẻ thông tin riêng tư, cậu mặc quần lót loại boxers hay briefs hả?”
“Chẳng cái nào cả. ‘Thằng bé’ của tôi rất tự do, nếu cậu hiểu những gì tôi muốn nói.” Được rồi, tôi không hề thả rông ‘thằng bé’ của mình. Con nhỏ sẽ chỉ biết được điều đó nếu tự mình tìm hiểu.
“Ghê quá, Alex.”
“Không thử sao biết,” tôi bảo Brittany, rồi đi về phía cửa.
“Cậu bỏ đi đấy à?”
“Ừa… phải.”
“Cậu không giúp tôi lấy chùm chìa khóa sao?”
“Ờ… không.” Nếu ở lại, tôi sẽ yêu cầu con nhỏ từ bỏ buổi cổ vũ trận bóng để đi chơi với mình mất. Tôi chưa sẵn sàng nghe câu trả lời cho đề nghị này. Đùa giỡn một tí thì được, nhưng bộc lộ chân tướng như tôi mới làm hôm trước thì sơ hở quá. Tôi không muốn làm vậy lần nữa. Đẩy mở cửa ra, tôi liếc nhìn lần cuối về phía Brittany, tự hỏi liệu việc rời bỏ con nhỏ vào lúc này có biến tôi thành một thằng đần, một tên ngốc, một kẻ hèn nhát, hay sẽ là tất cả.
Ở nhà, khi đã cách xa Brittany cùng chùm chìa khóa của con nhỏ, tôi tìm thằng em mình. Tôi đã tự nhủ sẽ nói chuyện với Carlos tuần này, tôi đã trì hoãn đủ lâu rồi. Trước khi tôi kịp biết, nó sẽ tình nguyện bị đập một trận như một nghi thức gia nhập Latino Blood giống tôi mất.
Tôi tìm thấy Carlos trong phòng ngủ, đang lôi lôi kéo kéo thứ gì đó dưới giường mình.
“Làm trò gì đấy?” tôi hỏi.
Nó ngồi lên giường, khoanh tay lại. “Có gì đâu.”
“Đừng có nói vớ vẩn với tao là không có gì, Carlos.” Tôi đẩy nó ra và nhìn xuống gầm giường. Đúng như dự đoán, một khẩu Beretta 25 ly sáng bóng đang chĩa về phía tôi. Chế nhạo tôi. Tôi lôi nó ra, giơ lên. “Mày lấy cái này ở đâu?”
“Không phải việc của anh.”
Lần đầu tiên trong đời, tôi nghiêm túc muốn dọa cho Carlos sợ vãi mật. Tôi dí mũi súng vào ngay giữa hai mắt nó, cho nó thấy cảm giác của một thằng du côn bị đe dọa và không biết ngày nào sẽ là kết thúc của cuộc đời. “Tao là anh trai mày, Carlos. Bố đã rời bỏ chúng ta, để lại cho tao trách nhiệm phải dạy dỗ mày.” Tôi nhìn vào khẩu súng. Từ sức nặng, tôi biết nó đã được nạp đạn. Hừm, nếu nó vô tình bị cướp cò, Carlos có thể bị giết. Nếu Luis tìm thấy nó… chết tiệt, điều này thật khủng khiếp. Carlos cố đứng dậy, nhưng tôi nhấn nó xuống giường.
“Anh có thể đi loanh quanh gây chuyện,” nó kêu lên, “Tại sao em không thể?”
“Mày biết tại sao. Tao là một đứa trong băng. Mày thì không. Mày sẽ đi học, vào đại học, và sống đàng hoàng.”
“Anh nghĩ mình có kế hoạch cho cả đời bọn em à?” Carlos phun ra. “Này, em cũng có một kế hoạch đấy.”
“Tốt nhất nó không bao gồm việc mày tham gia vào băng đảng.”
Carlos im lặng.
Nghĩ mình đã mất nó, cả người tôi gồng lên, căng thẳng. Tôi có thể ngăn cản việc Carlos tham gia, nhưng chỉ khi nó bằng lòng để tôi can thiệp. Tôi nhìn bức ảnh của Destiny trên giường nó.
Hè vừa rồi nó đã gặp con bé ở Chicago khi chúng tôi đi xem bắn pháo hoa từ Bến Tàu Hải quân ngày 4 tháng 7. Gia đình con bé sống ở Gurnee. Kể từ khi chúng gặp nhau, thằng nhóc đã mê tít nó. Chúng gọi điện cho nhau hằng đêm. Con bé rất thông minh, là một cô nàng gốc Mexico, và khi thấy tôi với chi chít hình xăm lúc Carlos thử giới thiệu chúng tôi với nhau, con bé đã sợ hãi tới mức đưa mắt liếc nhìn xung quanh như thể mình có nguy cơ bị bắn chỉ vì ở gần tôi trong vòng năm bước.
“Mày nghĩ Destiny sẽ muốn hẹn hò với mày nếu mày là một thằng du côn chính hiệu sao?” Tôi hỏi.
Không trả lời, điều này có vẻ tốt. Nó đang suy nghĩ.
“Con bé sẽ đá đít mày sớm nhất có thể ngay khi mày nói đến khẩu 25.”
Carlos nhìn chằm chằm vào tấm hình con bé treo trên bức tường bên giường nó.
“Carlos, hãy hỏi con bé định vào đại học nào. Tao cá là con bé cũng có một kế hoạch. Nếu mày muốn có kế hoạch tương tự, mày có thể làm được.”
Thằng em nhìn tôi. Nó đang đấu tranh với chính mình, phân vân giữa những gì nó biết sẽ dễ dàng đến với mình – cuộc đời của một thằng du côn – và những điều khó khăn hơn, như Destiny.
“Ngừng quấn lấy đuôi Wil đi. Tìm vài người bạn mới, và tham gia vào đội bóng của trường hay cái gì đó. Hãy sống như một đứa bình thường và để tao lo những chuyện còn lại.”
Tôi nhét khẩu Beretta vào cạp quần jean của mình và ra khỏi nhà, hướng về phía căn nhà kho.