Chương 9.1
Editor: Tiểu Phi Tuyết
Sau khi xuất viện, Doãn Doãn kiên trì muốn ở lại nhà của Doãn Tinh, cô không mong nhìn thấy Chức Hạo nữa, đối với cô mà nói trái tim của anh băng giá đến cực điểm. Nhưng mà chỉ cần nhìn thấy anh, trong mắt cô không tự chủ được hiện lên vẻ ôn nhu.
Lòng cô rất đau.
“Doãn Doãn, sao em ngồi đó mặt ủ mày ê vậy?” Cái bộ dạng này của Doãn Doãn đã duy trì mấy ngày nay, Doãn Tinh thật sự không có cách nào yên tâm về cô được.
“Doãn Tinh, em……” Doãn Doãn cắn môi dưới, nước mắt chực rơi ra nhìn Doãn Tinh.
“Xem ra muốn cởi chuông cần người buộc chuông rồi, để chị đi tìm Chức Hạo.”
“Đừng, Doãn Tinh, em không muốn gặp anh ta.” Doãn Doãn vội chạy ra ngoài theo Doãn Tinh. Lúc này, Chức Hạo với đôi mắt màu xanh dương xuất hiện đằng sau lưng Doãn Tinh.
“Chức Hạo, anh cũng thật là, tại sao bây giờ mới đến?”
Doãn Tinh thấy Chức Hạo, căm thù hận đến xương tủy hiện lên trên mặt. Nếu như không phải Doãn Doãn mang cái bộ dạng mất hồn mất vía này khiến cho cô đau lòng đi nhờ Phong Dực tìm cái tên đáng chết không có lương tâm này thì cô nghĩ có lẽ Chức Hạo sẽ không đến tìm Doãn Doãn.
Doãn Doãn thấy người mình thương yêu nhung nhớ, trong lòng dù rất nhớ anh nhưng cũng không vì thế mà nói ra khỏi miệng, Chức Hạo nhìn cô thật lâu bằng đôi mắt màu xanh dương hại cô thiếu chút nữa không thở nổi, liền xoay người chạy về phía căn phòng của mình.
Anh đứng ở cửa nhìn thấy một giây kia, anh chạy nhanh hơn so với cô chặn không cho cô khóa cửa phòng. Doãn Tinh từ nãy đến giờ vẫn đứng nguyên tại chỗ chứng kiến một màn này không khỏi nở nụ cười thỏa mãn, cô tin tưởng thần tình yêu đã bắn trúng họ.
“Tôi không muốn gặp anh. Tránh ra!!!” Đôi chân thon dài của Chức Hạo chặn ở khe cửa làm Doãn Doãn không cách nào đóng cửa lại được.
“Tôi muốn đưa em về.” Chớp đôi mắt màu xanh dương mê người của mình nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn thon gầy của cô.
“Anh là gì mà muốn tôi về với anh? Tôi không muốn về để bị anh nhốt trong phòng nữa.” Vừa nghĩ tới anh đối xử vô tình với mình, trong lòng Doãn Doãn vẫn còn run sợ.
“Tôi sẽ không nhốt em nữa.” Anh đè nén âm thanh nói với cô.
“Ai mà biết được? Tính khí của anh như vậy, khi tức giận lên thực sự dọa người …”
“Tôi sẽ không tức giận với em nữa.” Người phụ nữ này có phải không có đầu óc hay sao, dường như không nhận ra anh đang xuống nước dỗ dành cô.
“Giờ anh cũng đang tức giận đấy!!!” Doãn Doãn có thể cảm nhận được cặp mắt đang phát hỏa kia bắn về phía cô.
“Tôi không có!” Chức Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh … Tại sao lại muốn tôi trở về? Trong nhà anh thiếu nữ giúp việc sao?” Nếu không thì Doãn Doãn thật sự không nghĩ ra cô cùng anh trở về thì được lợi ích gì.
“Cái gì mà nhà tôi lại thiếu nữ giúp việc?” Chức Hạo kiềm chế sự tức giận của mình nói chuyện cùng Doãn Doãn. Chỉ là, anh không nhìn thấy được nét mặt của cô bởi vì cô vẫn đang cúi thấp đầu xuống, căn bản là cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang phát hỏa của anh.
“Anh đã có vợ chưa cưới rồi, cũng có người yêu rồi, Tôi.….Tôi có thể làm gì?”
Nói tới đây, Doãn Doãn liền không nhịn được nghẹn ngào. Có phải hay không bởi vì cô cái gì cũng sai cho nên trong lòng của anh không có chỗ giành cho cô? Thậm chí còn nhốt cô ở trong phòng không cho cô ăn cơm. Anh quả thực rất tàn bạo, nhưng cô lại yêu anh bởi vì tính cách tàn bạo đó! (ọc ọc)
“Em là mẹ của Doãn Húc!” Chức Hạo không biết giữ Doãn Doãn ở bên người có thể làm gì, nhưng ở trong lòng anh có một âm thanh luôn thúc giục anh phải giữ cô ở bên mình, anh không muốn cho cô rời đi, “Em không muốn ở bên cạnh tôi sao?”
“Tôi … Tôi không muốn làm vợ bé.” Coi như ở thời cổ đại, người làm vợ bé nếu như sinh được con trai thì mới được tôn trọng, nhưng cô thì sao?
“Cái gì mà vợ bé? Nói tóm lại hãy cùng tôi trở về nhà trước, những chuyện khác nói sau.” Chức Hạo không biết người phụ nữ này đang băn khoăn điều gì, anh căn bản không có nhiều thời gian dành cho cô, anh tự mình đến đón cô về là đã cho cô mặt mũi. Hơn nữa cái gì mà vợ bé, anh là người nước ngoài căn bản không thể hiểu được.
“Tôi không muốn!!” Doãn Doãn không chút nào suy tính mà lắc đầu.
“Cô..…Khốn kiếp thật! Cô không thể nghe lời tôi được hay sao?” Cô luôn biết cách chọc giận anh, cô rốt cuộc có biết hay không cái gì được gọi là sự dịu dàng, mềm mại của mình.
“Anh là cái gì mà tôi phải nghe lời anh nói? Anh cũng đâu có cho tôi được một chỗ ở tốt.” Doãn Doãn ở trong lòng đối với Chức Hạo vẫn còn tức giận, nhưng căn bản là không có biệp pháp nào để đối phó với anh.
“Tôi phải cấp cho cô chỗ ở tốt như thế nào?” Chức Hạo híp đôi mắt màu xanh dương của mình lại, sự tức giận ở trong lòng đã lên đến đỉnh điểm.
“Tôi không danh không phận, không là cái gì cả vậy vì sao tôi phải ở bên cạnh anh? Như vậy đối với Doãn Húc cũng không công bằng không phải sao?” Cô muốn danh chính ngôn thuận, làm dâu hiền vợ thảo ở bên cạnh anh.
Nhưng Chức Hạo lại hiểu lầm suy nghĩ đơn thuần đó của cô, anh giương mắt lên hung hắn bắn về phía cô, trong lòng cô không khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ cho cô điều mà cô muốn.” Nếu như cô chỉ muốn danh phận mà không phải thật lòng muốn cùng đi với anh, vậy tại sao anh phải làm theo ý cô muốn.
Chẳng biết tại sao, trong lòng anh dâng lên một cỗ cảm xúc mất mát. Anh thật lòng muốn cô đi theo anh. Chức Hạo nắm chặt hai tay, không hiểu mình đau lòng mà khẩn cầu điều gì nữa.
“Không cho thì không cần, tôi cũng không thiếu.” Doãn Doãn quật cường cắn môi dưới bắn ra tia máu, nhưng cô vẫn giả bộ quay lưng lại, đem từng giọt máu nuốt vào trong tim của mình.
“Em đừng ngang bướng nữa, tôi không có nhiều tính nhẫn nại đừa giỡn với em đâu, đừng nên ỷ lại được chiều mà kiêu căng.” Chức Hạo rống lên giận dữ.
“Anh không cần phải rống lên giận dữ như thế, tôi không phải giúp việc nhà anh mà muốn quát lên lúc nào thì quát.”
“Xem ra cô khôi phục không ít, còn hơi sức mà mạnh miệng như vậy.”
“Đúng vậy, nhờ phúc nhà anh ban tặng, tôi mệnh lớn không chết, nếu không chết dưới tay anh không phải là tôi chết oan sao?” Dù sao tính tình của cô chính là vừa cứng, vừa thối, nếu người ta không cần cô, cô cũng sẽ không thèm mà làm phiền, nhưng cô không muốn để lại cho mình bị bất kì một ai làm tổn thương.
“Cô … Thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng.” Thì ra cô cũng không phai hiền lành như vẻ bề ngoài, Chức Hạo giận đến đánh mất lý trí không còn phân biệt được đâu là lời nói thật, đâu là lời nói dối của cô.
“Dĩ nhiên, nếu không tôi bị người ta bán còn phải giúp người ta đếm tiền, Doãn Doãn tôi đần vậy sao?” Đương nhiên là có, bằng không cô làm gì mà không biết xấu hổ cầu xin anh cho mình một danh phận, muốn vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh, vì anh cô không còn biết xấu hổ là gì nhưng con người lạnh lùng trước mắt này không có chút nào hiểu rõ được lòng cô.
“Một khi cô đã bước ra khỏi cánh cửa này thì tôi vĩnh viễn không tới tìm cô nữa, cô cũng mãi mãi không bao giờ bước vào cửa nhà Lam Đạo được nữa.” Lửa trong mắt Chức Hạo như muốn bắn ra, chỉ sợ ngay cả một tòa thành cũng có thể thiêu cháy.
“Không vào thì không vào. Ai thèm.” Doãn Doãn gắng gượng, tuyệt đối không cúi đầu trước anh.
Cô yếu đuối, nước mắt không tự chủ được mà nhỏ xuống, sự uy hiếp sau lưng cũng không còn nữa, chỉ còn một mình cô đứng trong phòng.
Chức Hạo đáng chết! Tên Chức Hạo thúi tha! Doãn Doãn ở trong lòng mắng chửi một hồi, không nhịn được mà nước mắt chảy xuống nhiều hơn, nhưng anh không xuất hiện nữa rồi.
***
Chết tiệt! Anh cũng không hiểu tại sao tâm tình mình không tốt, lại không biết đi tìm mấy cô gái xinh đẹp uống rượu, anh tuyệt đối là có ý tốt vậy mà cô lại không trở về cùng anh.
Nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại không ngừng hiện lên hình ảnh của người phụ nữ anh thương nhớ, anh có phải bị trúng tà gì rồi, nếu không tại sao cứ toàn tâm toàn ý mà nhớ đến Doãn Doãn.
Chỉ là cô thay anh sinh cho anh một đứa con trai, bất kì người phụ nữ nào cũng có thể thay anh sinh ra một đứa con, nhưng cô có cái gì tốt để mà anh phải nhớ nhung.
“Ngài Công Tước, bên ngoài có một người phụ nữ phương Đông tên Doãn Doãn nói muốn gặp ngài.” Quản gia đột nhiên cung kính tới gõ cửa phòng.
Vừa nghe đến tên cô, Chức Hạo nhanh chóng mở miệng: “Mau gọi người phụ nữ ngu ngốc ấy lên đây cho tôi.”
Cô rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi chứ? Anh cũng không tin anh đường đường là một công tước mà lại phải đi mở miệng mời cô, mong cô trở lại bên anh.
Qua chừng một vài phút, Doãn Doãn được sự dẫn dắt của quản gia đi vào phòng sách.
Chức Hạo cho quản gia lui, đôi mắt màu xanh dương mê người giờ đây chi chit những tơ máu đỏ gắt gao nhìn cô như muốn khóa chặt cô vào trong mắt anh.
Doãn Doãn vẫn cúi thấp đầu, khẩn trương vặn vẹo 2 tay, cô vốn rất không tình nguyện nhưng không thể không tới.
Cả hai người vẫn không ai lên tiếng tạo nên bầu không khí quỷ dị, lúc này Chức Hạo mới cất lên giọng nặng nề mà khàn để phá vỡ cục diện này.
“Cô quyết định muốn quay trở về?”
“Không phải!!” Doãn Doãn vội vàng phủ nhận.
Chợt đôi mắt màu xanh dương như nhuốm màu lửa giận, anh thật không hiểu nổi người phụ nữ này đang làm cái gì, chỉ có điều duy nhất có thể khẳng định là cô có bản lĩnh chọc giận anh.
“Không phải muốn trở về, vậy quay lại làm gì?”
“Tôi muốn quay về Đài Loan, đương nhiên tôi đến đây nói với anh một tiếng, nhân tiện muốn gọi điện cho Doãn Húc.” Thời buổi này chắc chưa có người mẹ nào bi thảm như cô, muốn chào tạm biệt con còn phải nhờ người khác.
“Cô muốn gọi điện cho Doãn Húc?”
“Nếu không phải thì tôi tới tìm anh làm gì? Nếu như có thể không cần làm phiền anh, tôi cũng không muốn như vậy.….” Doãn Doãn rốt cuộc cũng cảm nhận được lửa giận trên đỉnh đầu mình mỗi lúc một lớn rồi.
“Cô đã không muốn đến nơi này tìm tôi, như vậy tôi cũng không muốn để mình mất mặt.”
“Anh có ý gì?” Doãn Doãn cảm giác được sự khó khăn trước mắt mình.
“Tôi sẽ không cho phép cô gọi điện thoại quấy rối con của tôi.”
“Quấy rầy con trai của anh ư? Doãn Húc là do tôi sinh ra.”
“Là tôi cho phép cô sinh.”
Thật quá đáng. “Anh thật ức hiếp người khác mà!!!” Rốt cuộc anh muốn cô như thế nào? Cô đã đủ uất ức lắm rồi.
“Vậy thì sao?”
“Rốt cuộc anh muốn tôi phải như thế nào?” Doãn Doãn vẫn cố nén nước mắt, cô biết mình cần phải kiên cường nếu không ở trước mặt anh cô sẽ đau lòng mà rơi lệ, cô không thể để cho anh coi thường cô.
“Trừ phi cô ở lại đây, nếu không tôi sẽ không cho cô liên lạc với Doãn Húc.” Đôi mắt màu xanh dương thoáng sự thâm trầm. Anh như thế nào lại muốn dùng cách này để giữ cô lại.
“Anh dám uy hiếp tôi?” Doãn Doãn cũng rất tức giận, anh muốn cô ở lại, rốt cuộc là muốn làm gì?
Nhìn anh và vợ chưa cưới cùng với người yêu ân ân ái ái, ra vẻ mình không có người yêu sao? Anh có biết hay không bộ dáng anh bắt cô ở lại như vậy, thật đáng buồn.
“Có muốn ở lại hay không tùy cô.”
“Tôi sẽ không để bị anh uy hiếp!!”
“Tôi cảnh cáo cô, nếu như lần này cô bước chân ra khỏi cửa chính nhà họ Lam Đạo thì sau này cô sẽ không có tư cách để vào đây nữa, kể cả Doãn Húc tôi cũng không cho cô gặp mặt, tôi muốn cô vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của tôi và Doãn Húc.”
Nhìn thấy khuôn mặt Doãn Doãn giãy giụa trong khổ sở, lòng Chức Hạo dâng lên chút cảm xúc không đành lòng. Anh vốn không có ý định khống chế cô như vậy, nhưng thật sự anh không muốn cô rời xa mình.
Sắc môi Doãn Doãn trắng bệch, nước mắt hàm chứa đã lâu chảy ra trừng mắt nhìn Chức Hạo như tố cáo sự oan ức mà anh dành cho cô, tâm như bị người ta róc xương lóc thịt khiến cho cô không thở nổi.
Doãn Doãn xoay người lại chậm chạp đi về phía cửa. Bắt cô vĩnh viễn cùng anh không có quan hệ, vĩnh viễn không được thấy con trai cô làm không được, bởi vì cô thật lòng yêu anh.
Tại sao anh lại phải tàn nhẫn với cô như vậy.
Doãn Doãn vẫn ẩn nhẫn nước mắt rốt cuộc khống cách nào khống chế được mà chảy xuống, Chức Hạo nhìn thấy cô quay lưng lại với mình, thân thể bất động, trong lòng không khỏi nhộn nhạo, chạy thật nhanh đến ôm cô vào lòng.
“Anh đừng chạm vào tôi, đồ ác ma.” Doãn Doãn quẫy người một cái, nhưng Chức Hạo vẫn cô ôm thật chặt trong lòng.
“Tại sao em lại không biết điều như vậy?” Người phụ nữ của anh có ai mà giống như cô vậy chứ.
“Phải, tôi không biết phân biệt như vậy đó.” Doãn Doãn nhỏ giọng nói, thật ra thì cô cũng không biết mấy ngày hôm nay cô lấy đâu ra can đảm dám đối xử lớn tiếng với anh như vậy.Có lẽ do mấy ngày nay bị anh đối xử như vậy, đáy lòng cô lạnh lẽo, cô hạ quyết tâm. Doãn Doãn dùng đôi tay chống đỡ lồng ngực của Chức Hạo, lòng bàn tay cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể anh, nhưng cô liều chết thôi miên mình không để cho anh mê hoặc.
“Anh đừng đối xử tàn nhẫn với tôi như thế được không? Cho tôi gặp Doãn Húc đi được không? Tôi rất nhớ con.….” Doãn Doãn vùi vào ngực Chức Hạo khóc sụt sùi.
“Em cũng đừng đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy.” Anh xụ mặt xuống xin cô ở lại.
“Tôi nào có đối xử với anh tàn nhẫn?” Doãn Doãn không hiểu ngước lên đôi mắt đầy nước ngóng thủy nhìn anh. Khuôn mặt anh tuấn hiện lên sự khổ sở.
“Anh làm sao vậy?” Cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt những nếp nhăn trên mặt anh
Chức Hạo quyến luyến sự dịu dàng này của Doãn Doãn, anh cúi đầu vùi mặt mình vào lòng bàn tay cô nói: “Trong lòng tôi rất đau.….”
“Tại sao?” Doãn Doãn cẩn thận nhìn Chức Hạo, cảm giác lòng của mình cũng rất khổ sở.
“Tôi yêu thích một người không thích tôi.….” Chức Hạo rất kinh ngạc khi anh nói với Doãn Doãn những lời này.
“Sao lại vậy??? Anh không cho người ta biết tình cảm của mình sao?” Doãn Doãn cho rằng người mà anh nói trong miệng là người khác.
“Nhưng tôi đã có hôn ước.” Đây cũng chính là nguyên nhân mà anh không thể cho cô được danh phận.
“Ra là vậy.” Cho nên Chức Hạo mới có thể khổ sở như vậy, anh không chỉ có vợ chưa cưới, còn có một nữ nhân yêu mến, vậy còn mình thì sao? Doãn Doãn âm thầm khổ sở, nhưng cô vẫn đè nén, không để cho sự khổ tâm đó tràn ra ngoài.
“Không sao, anh có thể nói với người mình yêu rằng anh rất thích cô ấy, xin cô ấy chịu uất ức một chút ở lại với anh, sau đó anh vẫn cứ kết hôn với vợ chưa cưới của anh. Có điều, làm vậy thì vợ chưa cưới của anh sẽ rất bất hạnh, hơn nữa.….” Hơn nữa anh còn có tôi, chỉ là anh đã xử lý xong, chính là buộc tôi rời đi. Doãn Doãn bổ sung phía sau nhưng cô không dám nói ra, cô nhìn anh mà đáy lòng như đang đổ lệ.
Chức Hạo không nhìn thấy cô che giấu sự bi thương, ánh mắt anh sáng lên, cho là Doãn Doãn đã ám chỉ nói cho anh biết, chỉ cần anh mở miệng giữ cô lại, cô nhất định sẽ chịu ủy khuất một chút ở lại với anh.
Vì vậy, Chức Hạo nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Doãn Doãn, nhu tình trong đôi mắt xanh dương mê người lóe lên, anh nói với cô: “Vậy em ở lại bên cạnh anh được không?“
“Tôi ở lại bên cạnh anh?” Doãn Doãn ngây ngẩn cả người.
“Em cũng biết chuyện này rất phức tạp, rất khó giải quyết, anh.…. Anh cũng đã rất đau đầu. Em ở lại, một mặt có thể giúp anh, một mặt anh sẽ cho Doãn Húc về tham gia lễ cưới mà em cũng có thể gặp mặt con, như thế nào?”
Ánh mắt anh sáng rực lóe lên tia mong đợi, lấy Doãn Húc làm mồi nhử, anh tin tưởng Doãn Doãn nhất định sẽ ở lại.
Doãn Doãn cắn môi dưới, tâm của cô đau, vừa nghĩ tới cô ở lại tham gia lễ cưới của anh, cô rất muốn chạy trốn. Nhưng lại nghĩ đến nếu như cô ở lại, có thể được gặp mặt Doãn Húc một lần, cô lại do dự.
“Doãn Doãn, em ở lại được không?” Chức Hạo chưa bao giờ cầu xin người khác, anh đã cố gắng xuống nước để Doãn Doãn ở lại với anh
“Tôi.….” Doãn Doãn muốn nói cô không muốn ở lại, nhưng Chức Hạo không nghĩ là cô sẽ cự tuyệt, anh sợ mình lần nữa sẽ phát điên, làm tổn thương cô, vì vậy không cho cô cơ hội cự tuyệt, anh trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Môi của anh mang theo lực cùng hơi ấm mút đôi môi lạnh lẽo của cô, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy trên má cô, không ai biết được cô đang đau thương.
Mặc dù anh hôn cô, nhưng trong đầu Doãn Doãn hiện lên người đàn ông này trong lòng đã có người yêu, hơn nữa sắp cùng một người phụ nữ mình không thương yêu kết hôn, mà cô là người giúp anh sinh con, cô ở trong lòng anh vốn chẳng là gì, anh giữ cô lại.…. Là vì cái gì đây?
Trước là vì nhục nhã cô, bây giờ cần cô giúp một tay. Nếu như không có mối quan hệ này, cô có lẽ sẽ không cùng anh chung đụng, nhưng cô thật sự rất thích cảm giác anh yêu thương ôm cô trong vòng tay.
Chức Hạo không phát hiện ra cô đang suy nghĩ phức tạp, dục vọng của anh lại như nước lũ trào dâng ra ngoài.
Có lẽ anh trong đáy lòng anh không muốn thừa nhận tấm chân tình này, nhưng là anh sẽ không buông tay, bởi vì anh đã tìm cô sáu năm, khoảng thời gian sáu năm ấy đã cướp đi người phụ nữ cùng con trai của anh.
“Doãn Doãn, anh muốn em.….” Lời nói trầm ấm xen lẫn nhu tình, đáng tiếc Doãn Doãn lại vùi lấp chính mình trong suy nghĩ không nghe thấy được lời anh nói, nếu không cô sẽ phát hiện được rằng trong đôi mắt màu xanh dương ấy lóe lên một sự thâm tình.
Amber phát hiện Chức Hạo thay đổi, kể từ khi người phụ nữ kia vào biệt thự ở, cô cảm nhận được địa vị của mình đã chao đảo sắp ngã, trực giác của người phụ nữ rất rõ ràng, cái đồ hồ ly chẳng những sinh ra một đứa con trai cho họ Lam Đạo, còn cướp đi trái tim của Chức Hạo.
Trên mặt Amber lộ ra sự nguy hiểm dữ tợn, thừa dịp Chức Hạo đến học viện, cô cố ý mặc bộ lễ phục mà anh tự tay thiết kế cho cô dâu đến tìm Doãn Doãn ra oai.
“Doãn Doãn, cô là nữ quản gia mới đến biệt thự phải hay không?”
“Doãn Doãn nghe xong ngẩn người ra, nữ quản gia? Cô nặn ra nụ cười khổ, biết về sau trong lâu đài này cô sống sẽ không yên ổn với nữ chủ nhân này.
“Thưa cô Amber, cô tìm tôi có chuyện gì không?”
“Cô không thấy trên người tôi mặc bộ lễ phục dành cho cô dâu sao?” Amber khiêu khích chỉnh lại lễ phục trên người, Doãn Doãn nhìn cô một cái, bộ lễ phục trắng như tuyết đâm và mắt cô
Doãn Doãn quay mặt đi căn chặt môi dưới, đôi môi đỏ mọng run rẩy nói: “Thấy được.” Cô không chỉ có thấy được mà lòng của cô cũng rỉ máu.
Khóe môi Amber nhướn lên ý cười tia hả hê nói: “Nhìn thấy không? Đây là Chức Hạo tự tay thiết kế cho người phụ nữ mà anh yêu mến, chỉ có trở thành vợ anh thì người phụ nữ ấy mới có tư cách mặc vào, cho dù có người đã thay anh sinh ra một đứa con trai, cả đời cũng không cách nào mặc vào được.”
“Vậy thì thế nào?” Doãn Doãn giấu lòng mình vào nơi sâu nhất, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhạt.
“Cũng chẳng thế nào cả! Tôi chỉ là tâm tình tốt mặc tới để cho cô biết, cô thấy được chứ? Anh là muốn cùng tôi đầu bạc răng long, anh ấy thật là dịu dàng nha!”
Nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt Amber, thân thể Doãn Doãn khẽ run rẩy.
Ở trong giới thiết kế, có ai không biết tứ đại hộ vệ vì một nửa kia của mình mà thiết kế lễ phục cô dâu, bộ lễ phục này tứ đại hộ vệ giành cho phụ nữ mình yêu mến, hơn nữa cũng là cùng anh bầu bạn cả đời. Doãn Doãn mặc dù biết Amber không phải là người trong lòng mà Chức Hạo thích, nhưng vừa nghe đến tên “Màu trắng tinh khiết” đó vẫn làm cho lòng cô bị đau đến biến dạng.
Trong lòng của Chức Hạo, phụ nữ mà anh thích nhất định sẽ là màu trắng hồn nhiên mà anh yêu thích, anh vẫn nhất định là muốn cùng cô gặp lại, cho nên anh mới đặt cho lễ phục này một tên đẹp như vậy.
Ánh mắt của Doãn Doãn tràn đầy sự đau thương và khổ sở. Cô nghĩ, chắc Chức Hạo thật ra rất muốn để cho người phụ nữ mình yêu thích mặc bộ lễ phục này, nhưng mà lần đó hộ vệ chọn lựa đồng phục của những tài năng mới nổi, Amber lại lan truyền gả cho anh nên anh không thể cự tuyệt.
Hơn nữa khi Amber trở thành vợ của Chức Hạo, cô nhất định sẽ không thối lui, hơn nữa coi như đáy lòng Chức Hạo xuất hiện người phụ nữ anh yêu thích “Màu trắng tinh khiết” cũng sẽ mặc trên người cô ấy, cho nên bất luận như thế nào, kết quả đều không phải Doãn Doãn nguyện ý nhìn thấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Doãn tái nhợt, Amber thấy bộ dạng đó của cô cho là cô nhìn thấy trên người mình mặc bộ “Màu trắng tinh khiết” bị đả kích, cười đến chói tai.
“Đến lúc đó, chúng tôi kết hôn còn có thể mời Doãn Húc con trai của cô làm hoa đồng*, cô sẽ đến chúc phúc cho chúng tôi chứ?” (dâu rể nhí phụ)
“Các người muốn Doãn Húc làm hoa đồng?” Sắc mặt của Doãn Doãn càng thêm tái nhợt.
Đây là điều khó chịu biết dường nào? Doãn Húc là do cô sinh ra, tại sao lại phải giúp người phụ nữ khác nâng váy?
“Cô yên tâm, Doãn Húc sau này chính thức là con trai tôi, tôi sẽ đối đãi với nó thật tốt, tôi cũng rất yêu thích Doãn Húc.”
Amber nhìn khuôn mặt Doãn Doãn trắng bệch, không bỏ sót một tia lăn lộn khổ sở nào trên mặt cô, chứng kiến một màn này lòng của cô ta lại càng thêm vui vẻ.
“Tôi cảm thấy được cô không xứng để mặc bộ lễ phục này.” Miễn cưỡng lấy lại tinh thần, Doãn Doãn liếc mắt nhìn bộ lễ phục tự đáy lòng nói.
“Cô nói cái gì?” Âm thanh bén nhọn của Amber truyền đến.
“Tôi cho rằng cô căn bản không xứng với bộ lễ phục này, cô không phải vì người thiết kế mà cô mặc vì ghen tuông với phụ nữ khác trong lòng.” Doãn Doãn không ưa bộ mặt hả hê của Amber, sắc mặt cô lạnh lùng nói chuyện.
Amber giận giữ nhíu lông mày, không để ý đến hình tượng tiến lên nhìn chằm chằm Doãn Doãn: “Cô nói cái gì? Chẳng lẽ cô cho rằng kể bần tiên như cô thì có thể xứng đáng mặc bộ lễ phục này hay sao?”
“Tôi…. Tôi không có nói phải là tôi.”
“Vậy người cô nói là ai?” Nhìn Doãn Doãn ấp úng, Amber đề cao cảnh giác.
“Chức Hạo đã nói với tôi, trong lòng anh thích nhất một người phụ nữ, người phụ nữ kia không phải là cô cho nên tôi đoán bộ lễ phục này chỉ mặc trên người người phụ nữ mà anh ta yêu thích nhất, cho nên cô không cần quá phô trương.” Doãn Doãn vui vẻ nói, nhanh mồm nhanh miệng trả thù, vừa rồi Amber ra uy với cô, điều này làm cho tâm tình của cô tốt lên một chút.
“Cô nói cái gì? Chức Hạo nói với cô trong lòng có thích nhất một người phụ nữ?” Amber dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Doãn Doãn, cô biết người phụ nữ phương Đông này không có can đảm nói láo, chỉ có điều, cô hoài nghi.….
“Mặc kệ như thế nào, tôi là người được ông chủ lựa chọn, cũng là Chức Hạo đồng ý, mặc kệ trong lòng anh có ai, người phụ nữ kia cũng không thể trở thành nữ chủ nhân của họ Lam Đạo được.”
“Gả cho một người trong lòng không thương nhớ cô, cô cũng sẽ không hạnh phúc.”
“Đồ khốn, lại dám nguyền rủa tôi….” Amber tức giận tát lên mặt Doãn Doãn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhất thời sưng lên.
Thấy Amber lên mặt phách lối, Doãn Doãn thấy hai gò má mình đau rát nóng bỏng, cô cũng dùng sức đáp lễ lại Amber một cái tát, vốn muốn tát cô ta một cái để lấy lại chút công bằng, nhưng cô vừa mới vung bàn tay ra đã bị ai đó chặn lại giữa không trung.
“Tại sao cô lại ra tay đánh người?” Một âm thanh lạnh lùng đáng sợ từ trên đỉnh đầu truyền đến.
“Chức Hạo anh đến rồi, anh không biết cô ta ghen tị với em có thể mặc bộ lễ phục cô dâu gả cho anh, cho nên liền động thủ đánh em….Hu hu…..” Amber vừa nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Chức Hạo nổi cơn thịnh nộ, không phân vân tốt xấu bắt đầu hãm hại Doãn Doãn.
“Chỉ vì như thế mà cô ra tay đánh người?” Chức Hạo thực sự hoàn toàn thất vọng về Doãn Doãn, đôi mắt chứa sự lạnh lẽo.
Doãn Doãn quật cường không muốn biện hộ, cô chỉ là mở to đôi mắt của mình tố cáo Chức Hạo.
Chức Hạo nhìn Doãn Doãn bộ dạng không chịu nhận lỗi kia, tính tình nóng nảy không khỏi bộc phát, anh dùng lực đẩy Doãn Doãn ra cô đứng một bên không vững liền ngã nhào ra đất.
Chức Hạo không thèm nhìn Doãn Doãn lạnh lùng nói: “Tại sao cô có thể đáng sợ đến vậy, cô chuyện gì cũng làm ra được, mười mấy tuổi mua “trai bao” rồi mang thai sinh con, còn lấy đứa trẻ uy hiếp người ta cho cô danh phận, bây giờ cô còn ghen tị với người khác có địa vị hơn cô, kế tiếp đây cô muốn như thế nào? Giết chết tôi cùng vợ chưa cưới của tôi sao?”
Giết chết anh cùng vợ chưa cưới sao????
Doãn Doãn bị Chức Hạo điên cuồng hét lên nhất thời sững sờ, anh cứ như vậy bảo vệ vợ chưa cưới của mình, cho dù anh không thương cô, vậy nếu như là anh yêu người phụ nữ này, như vậy không phải là cô nên đi xuống địa ngục sao?
Doãn Doãn tuyệt vọng nhìn Chức Hạo đang tức giận nói: “Đúng thế thì sao?” Cô không muốn giải thích, cũng không nghĩ nên nói cái gì.
Lòng của cô đã bị anh đẩy đến cực hạn, Doãn Doãn ẩn nhẫn nước mắt không chịu khuất phục nhìn thẳng vào mắt Chức Hạo.
Suy nghĩ của cô chính là một loại quyết liệt tùy hứng cùng quật cường làm Chức Hạo tức giận, ánh mắt màu xanh dương phun ra hỏa diễm, sau đó chuyển thành lạnh lẽo.
“Nếu như cô tâm cơ nặng như vậy, tôi giữ cô ở lại bên cạnh mình thật sự quá nguy hiểm, chờ hôn kễ của tôi kết thúc, cô cút luôn khỏi đây đi.”
Chức Hạo vừa nói xong liền tức giận xoay người rời đi, không ai nhìn thấy trong đôi mắt màu xanh dương đang ẩn nhẫn vết thương.
Amber lạnh lùng liếc nhìn Doãn Doãn ngã nhào trên đất, ưu nhã xách làn váy trắng chạy theo anh.
Cho đến giờ phút này, Doãn Doãn mới để cho uất ức cùng bi thương theo nhau cùng dòng nước mắt chảy xuống, cô nắm tay thành quả đấm đưa ra nhét chặt vào miệng lặng lẽ khóc…..