Xuân Thụ Mộ Vân

Chương 13



CHƯƠNG 13

Tuy Nam Ca Nhi hiện tại là người bệnh, nhưng vì huyện nha thực sự thiếu thốn nhân lực tới lợi hại, cho nên, y lại lần nữa đi vào nhà bếp….

Hơn nữa người nào đó sau khi bận rộng làm hết công sự trong nha môn xong, còn phải giặt đồ dọn dẹp phòng ốc, như vậy, cũng bận tới khuya.

Vì thế, Nam Ca Nhi hiểu được tính quan trọng của mình trong huyện nha này____ Cứ nhìn Mạc Thụ tiên sinh đi, quả thật là bận đến không có một phút ngừng nghỉ a!

Nói đi cũng phải nói lại, Mạc Thụ mỗi ngày thời gian nghỉ ngơi ngắn như vậy, ăn cơm thì cực kỳ bình thường không quá hai bữa, cư nhiên còn có thể tinh thần phây phây, thật không biết hắn rốt cuộc làm sao mà lớn.

Ách, được thôi, thật ra cũng có nhiều hơn hai bữa cơm của người bình thường một chút, vì hắn luôn thỉnh thoảng móc ra đồ ngọt nhét vào miệng.

Từ sau khi điều kiện cuộc sống ở nha môn trở nên tốt hơn, Nam Ca Nhi sẽ chuẩn bị một đống lớn đồ ngọt cho Mạc Thụ làm đồ ăn vặt.

Sáng sớm ra ngoài hơi dạo một vòng, Nam Ca Nhi ngồi xổm ở nhà bếp rãi đậu, nghỉ ngơi một ngày, y cảm thấy khỏe hơn nhiều.

Thế giới này không có hạt dưa đậu phộng gì đó, cho nên Nam Ca Nhi tính làm thêm một chút đồ ngọt để ăn vào tháng giêng. Kỳ thật đậu đã nấu xong mấy hôm rồi, nhưng do y lờ đờ mất mấy ngày, y vốn còn lo lắng đậu ngâm trương nước đường lâu như vậy liệu có ngọt quá hay không.

Hiện tại rãi đậu ra xem thử thì cũng không tồi.

Đậu ngâm nước đường này trước đó Nam Ca Nhi đã len lén giấu đi___ Nếu không theo tính toán của y hiện tại chắc chắn chỉ còn cái thau trống không không còn một giọt nước đường rồi.

Loại đậu này hạt khá lớn, nhưng người bản địa rất ít khi lấy làm trà, vì không thể nhập vị, bình thường đều dùng trộn vào cơm để ăn, Nam Ca Nhi trước đó từng được ăn ở nhà cơm, tuy khi đó cũng cảm thấy có thể đổi thành phương thức ăn vặt, nhưng khi đó thật sự không có thời gian thử nghiệm, vô luận là thứ ăn ngon đến mấy, hiện tại cũng không có ấn tượng gì lớn, bây giờ nghĩ lại, nhớ rõ nhất vẫn là các loại đồ ăn vặt ở thế giới thật xa vời kia.

Trên lò đang nấu đường đỏ, hiện tại tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Mắt thấy đường đò đã dẻo rồi, Nam Ca Nhi vội vàng dừng lại công việc đang làm, sau đó bưng mớ đậu đã rang xong xuôi cạnh bên đổ vào cái nồi tràn đầy đường đỏ, sau đó dùng muôi lớn ra sức trộn lên, đảo đều.

Vì việc này rất tốn sức, cho nên Nam Ca Nhi chỉ khuấy một lát, lại nghỉ ngơi một chút, không dễ gì mới làm tương đối ổn thỏa, rồi lại ráng sức bê cái nồi đặt ở nơi lạnh, đổi lên cái nồi khác, nấu chút nước nóng.

Y không giỏi làm cơm, tuy không đến mức là không biết chút gì, nhưng cũng chỉ có thể làm những món đơn giản, còn về cơm tết, nghe nói Mạc Thụ đã bàn xong với người ta rồi, ngày mai đại nương sẽ tới chuẩn bị.

Rãi toàn bộ đậu ra, nước đường để lại làm chút điểm tâm khác___ Y tin mình cho dù tùy tiện cho Mạc Thụ một bát nước đường hắn cũng sẽ rất vui vẻ thỏa mãn mà uống…..

Đang nghĩ vậy, cửa nhà bếp đột nhiên bị người đẩy mở.

Đi vào là sư gia Chu Khê.

Nhìn thấy Nam Ca Nhi ngồi bên bếp lò, Chu Khê cũng ngạc nhiên, “Tiểu Nam, tại sao không nghỉ ngơi cho tốt, ở đây làm gì?”

“Chuẩn bị đồ ăn tết.” Nam Ca Nhi cười khổ một tiếng, “Bỏ lỡ mấy ngày rồi, còn không làm sẽ không kịp.”

Nghe vậy, Chu Khê đảo mắt trắng: “Ngươi quản nhiều thế làm gì, gia hỏa Mạc Thụ đó sẽ làm xong mà.” Đóng cửa lại, đi vào, “Trước kia không có ngươi giúp hắn cũng không phải một mình trải qua sao, cũng không thấy hắn đói chết.”

“Hiện tại nha môn còn có ta mà.” Nam Ca Nhi cười. “Ta không thể có sức sống cường hãn như Mạc Thụ tiên sinh được.”

“Đó cũng đúng.” Chu Khê tỏ vẻ tán đồng, đi tới, nhìn đậu và đường đỏ đã nguội, lại nhìn đậu mật bên cạnh, “Đây là cái gì?” Một bên còn thò tay muốn chọc.

“Đừng đụng vào.” Nam Ca Nhi vội vàng ngăn cản, đứng lên. Giỡn cái gì a, bị móng vuốt của gia hỏa này chọc cho dơ rồi làm thế nào.

Kết quả hơi quá gấp, trước mắt đen đi, không tự giác ngã nhào tới trước.

“Ô!” Chu Khê vội vàng đỡ lấy.

Đồng thời, cửa bị Mạc Thụ đẩy ra.

Nam Ca Nhi chỉ hơi xuy yếu, cho nên sau khi được Chu Khê đỡ, y cũng rất nhanh hồi phục lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

Trên tay Mạc Thụ cầm một thứ gì đó trắng trắng, lúc này đang trừng mắt nhìn mình___ đích xác mà nói, là đang trừng Chu Khê.

Chu Khê nhìn biểu tình của Mạc Thụ, “Nhìn cái gì mà nhìn, muốn ăn người ta sao.”

Mạc Thụ bước nhanh tới, một phát đánh rớt tay Chu Khê, tự mình đỡ Nam Ca Nhi: “Cho dù ta có chết đói mất, ta cũng sẽ chỉ giết ngươi chôn cùng, mà không phải là ăn ngươi chống đói.” Một bên đem thứ màu trắng đầy lông trên tay phủ lên người Nam Ca Nhi, “Ngươi muốn làm gì Nam Ca Nhi của ta, điểm tâm của ta?”

Thứ được vòng quanh cổ mình, là áo lông tốt nhất.

Thuần trắng vô tà không chút tạp chất, dày rộng mềm mại cực độ ấm áp.

Một chiếc áo lông trắng này, không có nặng nề gì, nhưng vừa phủ lên người, toàn cơ thể đều trở nên ấm áp, thủ cảm cực độ thoải mái, nơi tiếp xúc có tơ làm mềm, cho dù mình trước đây tựa hồ cũng chưa từng có được áo lông trân quý như vậy, có thể xưng là bảo vật vô giá.

Cho nên mới nói, toàn bộ gia sản của nha môn này đem cầm cũng không đủ cho chiếc áo này, Mạc Thụ rốt cuộc là lấy từ đâu ra?

Gia hỏa này sẽ không giết người cướp của chứ!

Nam Ca Nhi chìm sâu vào trong suy nghĩ không thể tự thoát của mình, cho nên căn bản không chú ý đén Mạc Thụ rốt cuộc là nói cái gì.

“Nam Ca Nhi của ngươi, điểm tâm của ngươi.” Chu Khê cười lạnh, “Trên người y có tên của ngươi sao, mấy thứ này,” Đưa tay chỉ chỉ mấy thứ kia, “có khắc tên của Mạc Thụ ngươi sao?”

“Trên đất của ta, chính là đồ của ta.” Mạc Thụ trả lời lý lẽ thỏa đáng, “Cho dù là ngươi, cũng thuộc về ta.” Liếc mắt nhìn một cái, liền có một thái độ ngạo mạn khoa trương, “Lẽ nào ngươi có thể phủ nhận?”

Nam Ca Nhi vừa tỉnh lại, liền nghe thấy mấy câu này, nhất thời bị sét đánh cho tán loạn theo gió.

….. Thì ra, hai người họ là quan hệ như vậy sao?

Khó trách Chu Khê nói chuyện với Mạc Thụ khá là tùy tiện.

Vì hắn là người của Mạc Thụ?

Trời ơi, không, không, chắc là ta nghĩ quá nhiều rồi.

Lẽ nào bình thường Mạc Thụ và Chu Khê hai người ở bên nhau là cái đó lại cái đó sau đó lại cái kia rồi cái kia?

Ách, không đúng không đúng, tuyệt đối là ta nghĩ quá nhiều rồi.

Nam Ca Nhi không tự giác lắc đầu, thầm cảnh cáo mình đừng nghĩ bậy bạ nữa.

Nhưng mà, y phát hiện mớ cảnh cáo đối với tư duy đã bắt đầu chạy xa bay đó không có một chút tác dụng…..

Quả nhiên, ta đã bị tinh thần bát quái của Quảng Điền huyện truyền nhiễm rồi sao?

Nam Ca Nhi có chút tuyệt vọng thầm nghĩ.

Hai người kia sau khi tranh cãi xong xuôi mới phát hiện nguyên nhân tranh luận lúc này đang vẻ mặt quái dị nhìn bọn họ, còn thỉnh thoảng có chút hỗn loạn lắc đầu.

“…..” Mạc Thụ Chu Khê nhìn nhau một cái.

“Sao rồi?” Chu Khê không kìm được hỏi.

“….. Ách, không có gì.” Nam Ca Nhi giật mình một cái, nói.

“…. Rất đáng nghi.” Chu Khê cẩn thận đánh giá Nam Ca Nhi.

“Thật sự không có gì.” Nam Ca Nhi nghiêm sắc___ y cảm thấy nếu như là chuyện mình không nên biết thì vẫn giả như không biết thì tốt hơn.

Sau đó dời chủ đề đi, hỏi Mạc Thụ: “Mạc Thụ tiên sinh, cái này.” Chỉ chỉ áo lông trên người, ngẩng đầu, nhìn hắn, “Để làm gì?”

“Cho ngươi.” Mạc Thụ trả lời ngắn gọn, sau đó quay người nói với Chu Khê, “Không có chuyện thì đi làm việc đi.”

“Thiết.” Chu Khê thái độ phi thường không tốt xì một tiếng, quay người đi ra khỏi cửa.

“Cho, cho ta?” Nam Ca Nhi kinh dị mở to mắt, “Ngươi từ chỗ nào mà có được!” Phản ứng đầu tiên của y không phải hỏi tại sao cho mình, mà là hỏi Mạc Thụ từ chỗ nào có được cái áo lông tốt như vậy___ vì y quá rõ chuyện nhà của Mạc Thụ.

“Săn được.” Mạc Thụ lý lẽ thỏa đáng nói, thậm chí còn lộ ra một biểu tình ‘ngươi không phải chính mắt thấy qua rồi sao?’ với Nam Ca Nhi.

Không đúng với vô số khả năng suy đoán trong lòng Nam Ca Nhi, Mạc Thụ trả lời như vậy khiến y ngây ngẩn ra.

“Săn được?” Ngây ngây lặp lại.

“Hôm đông chí đó, nướng thịt, còn thừa lại cái này.” Mạc Thụ giải thích, “Sau khi cắt bỏ lớp da lông đi, hôm nay mới làm xong.”

“Mớ thịt rất cứng đó!” Nam Ca Nhi nhớ lại, đối với thức ăn ngày đó ấn tượng lớn nhất chính là thịt rất cứng___ cho dù sau đó đã được đổi cho miếng thịt không bị rắc bột hóa cứng.

“Ân, thịt bị rắc bột hóa cứng.” Mạc Thụ đưa ra kết luận chính xác.

“A….” Đích thực, đó là con thú màu trắng, trước giờ chưa từng thấy qua, từ đông chí cho tới bữa nay, cũng đã gần hai tháng rồi.

Từ lúc đó đã bắt đầu chuẩn bị rồi sao?

Nghĩ tới điểm này, Nam Ca Nhi không tự giác cười cười, đưa tay nhẹ nhàng rờ rờ lớp áo lông mềm mại: “Cảm ơn.”

…. Tuy mặc áo lông hoa lệ như vậy lại chui vào bếp làm đồ ngọt, nhưng y biết trong mắt của Mạc Thụ có lẽ cái áo lông này chỉ có tác dụng giữ ấm mà thôi, hoàn toàn không cần suy tính có trân quý hay không.

Cho nên, y cũng liền hưởng ứng theo hiệu triệu của Mạc Thụ, mặc áo lông màu trắng, đi ngang bếp lò đen ngòm, sau đó bưng đậu đã được rãi xong: “Muốn thử một chút không?”

Đôi mắt Mạc Thụ phát sáng, có chút vui sướng đáp: “Muốn.” Sau đó cầm đôi đũa cạnh bên gắp một hạt bỏ vào miệng, sau đó chân mày nhướng lên, lại gắp.

Lại gắp lại gắp lại gắp lại gắp…..

“Được rồi.” Nam Ca Nhi đúng lúc ngăn cản, “Còn ăn nữa, mai mốt đón giao thừa không có mà ăn nữa.”

“Đón giao thừa?” Mạc Thụ nuốt hạt đậu trong miệng xuống hơi kinh ngạc hỏi, sau đó nhìn Nam Ca Nhi, mới đột nhiên ý thức được: “…. Đúng rồi, ngươi cũng cùng ta đón giao thừa.”

Nam Ca Nhi bị biểu tình của hắn làm cho không hiểu gì cả.

“Ân, để giành tới lúc đón giao thừa hẵn ăn.” Lần này, Mạc Thụ ngoài ý muốn phi thường nghe lời, sảng khoái bỏ đũa xuống, sau đó đưa tay vỗ vỗ đầu Nam Ca Nhi, “Ta đi làm việc nga.”

….. Làm gì lại đột nhiên trở nên tràn đầy hăng hái vậy?

Nam Ca Nhi nghi hoặc nhìn theo Mạc Thụ đi xa.

Cửa lần nữa được đóng lại.

“A, nghĩ lại, Mạc Thụ đến để đưa áo lông, vậy Chu Khê đến làm gì?” Y lẩm bẩm một câu như vậy.

Trước cửa thư phòng nha môn, Chu Khê ai oán gầm thét: “….. Tại sao ta mới bị gia hỏa Mạc Thụ đó móc khóe liền trở về rồi, đói bụng quá a!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.