Xuân Mang Lưu Luyến

Chương 66



Nghĩ đến người hiện tại đang ở chỗ ở của Cầu Thế Trinh là Thẩm Thanh Lạc chứ không phải mình, nghĩ đến bị đám người hầu đang lăng mạ chửi rủa, nghĩ đến người chủ mưu mới chính là Thẩm Thanh Lạc, Tiêu Nguyệt Mị tâm hoả sèn soẹt thiêu đốt, không trở về nữa, kéo váy vọt vào Liệu Phong Hiên.

Sau khi Thẩm Thanh Lạc sai Lý thị an bài người đi Hái Nguyệt lâu gây chuyện, liền mệnh Tố Tâm đi mời Thẩm Tử Du đến. Tiêu Nguyệt Mị vọt vào Liệu Phong Hiên thì Thẩm Thanh Lạc đang lôi kéo tay Thẩm Tử Du, chảy nước mắt giao phó hậu sự.

Lách ca lách cách. . . . . . Bang bang bốp bốp. . . . . .

Tiêu Nguyệt Mị chạy vào nhìn thấy cái gì liềm đập bể cái đó, Thẩm Thanh Lạc giận đến mắt trợn trắng, vốn đang dựa người vào đầu giường, liền nghiêng người vô lực té xuống.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ. . . . . .” Thẩm Tử Du kêu to, Thẩm Thanh Lạc nếu có chuyện gì không may sảy ra. . . . . . Bạc trắng trước mắt Thẩm Tử Du bỗng tan thành bọt nước.

Thẩm Tử Du cũng không phải là ngồi không, từ nhỏ bị Tiêu thị quán , ngang ngược vô cùng, không thể so thục nữ với Tiêu Nguyệt Mị, mắt thấy tài thần của mình bị Tiêu Nguyệt Mị làm tức giận đến bất tỉnh, chết sống không rõ, trong lòng không khỏi tức giận, sự từ gan sinh ra, đứng lên cầm cái ghế gỗ (ghế đẩu) đang ngồi, hướng Tiêu Nguyệt Mị quét tới.

Nghĩ đến chuyện Thẩm Thanh Lạc nếu chết rồi, mình một phân tiền cũng không lấy được, Thẩm Tử Du hận Tiêu Nguyệt Mị giống như kẻ thù giết cha, ra tay tàn nhẫn có lực, then cửa của Tiêu Nguyệt Mị không lợi hại bằng ghế gỗ, lại thấy Thẩm Tử Du lao đến như muốn liều chết, nhất thời mềm nhũn, ném then cửa xuống cuống quít chạy trốn.

Tâm Nhi thấy Tiêu Nguyệt Mị chạy cũng vội chạy theo, hai người hoảng hốt chạy bừa, đợi lúc hồi hồn, mới phát hiện không chạy tới nội viện mà lại chạy đến bên cửa lớn (cổng chính).

“Tiểu thư, không bằng trở về xin gia.” Tâm Nhi bị Thẩm Tử cầm ghế đuổi đánh, quá hoảng sợ nên quên mất có hai vị hộ vệ cùng mình vào phủ.

“Cũng được, để cho Ca Ca ta đem hai nữ nhân kia trị chết.”

“Nhị phu nhân có thể đi ra ngoài, những người khác không được, cần phải bẩm báo với đại phu nhân.” Cầu Sơn theo như Thẩm Thanh Lạc phân phó, ngăn Tâm Nhi lại không cho đi.

Tiêu Nguyệt Mị tức giận đến phát run, giơ tay muốn đánh Cầu Sơn. Cầu Sơn cũng không khách khí, giơ tay lên chặn lại.

“Ngươi. . . . . . Ngươi chờ đấy. . . . . .” Tiêu Nguyệt Mị đành hạ tay xuống, bảo Tâm Nhi chờ nàng, còn mình chạy vội đi ra ngoài.

Tiêu Nhữ Xương không ở trong nhà, hắn hôm qua thấy Tiêu Nguyệt Mị không xảy ra chuyện gì, trong lòng an tâm một chút, ngày hôm đó hẹn Ứng Viễn Phi đi du ngoạn, hắn muốn thử dò xét ý tứ của Ứng Viễn Phi, mau sớm thúc đẩy Ứng Viễn Phi cùng Thẩm Thanh Lạc.

Tiêu Nguyệt Mị chạy về nhà không thấy Tiêu Nhữ Xương, không ai ra mặt cho nàng, nhưng lửa giận trong lòng nàng càng lúc càng tăng không dừng lại được, chỉ muốn lập tức cho người đem hai tỷ muội Thẩm Thanh Lạc giết chết.

“Ngươi, đi Ngụy gia tìm Ngụy công tử .”

“Tiểu thư, gia phân phó, khi tiểu thư vào Cầu phủ rồi, không cho phép tìm Ngụy công tử, cũng không được cho Ngụy công tử vào phủ, ai dám thay tiểu thư báo tin tìm người, đánh chết.”

Tiêu Nguyệt Mị liền tìm những người hầu khác, mọi người đều trăm miệng một lời, không có người nào chịu thay nàng đến Ngụy gia tìm Ngụy Long.

Tiêu Nguyệt Mị tức khí mắng to, tức giận đấm đá vào đám người hầu, một người bị đánh đau, vội tiến lên hiến kế: “Tiểu thư, nếu đám nô tài đi tìm Ngụy gia sẽ bị Gia đánh chết, nhưng tiểu thư tự mình đi tìm, gia biết cũng sẽ không làm gì .”

Có đạo lý, Tiêu Nguyệt Mị xoay người định đi tìm Ngụy Long, nàng lúc này tóc tai bù xù quần áo xộc xệch bộ dạng điên khùng, người hiến kế vội đem nàng ngăn lại: “Tiểu thư chờ đã, nô tỳ đi lấy nước cho tiểu thư tắm rửa. . . . . .”

Tiêu Nguyệt Mị rửa mặt, ăn mặc trang điểm xinh đẹp vội vàng hướng Ngụy gia đi. Cầu phủ bên kia, Thẩm Tử Du sau khi thấy Tiêu Nguyệt Mị chạy đi, vội chạy đến cửa viện hô to gọi nhỏ, Lý thị cùng Bệ Mộng Dao đã tới, vừa bấm vừa gọi. (bấm huyệt cho Thanh Lạc tỉnh lại)

Thẩm Thanh Lạc một lúc sau mới tỉnh lại, thở hồng hộc khoát tay ý bảo Lý thị cùng Bệ Mộng Dao rời đi, cũng bảo Tố Tâm đi ra ngoài, lôi kéo tay Thẩm Tử Du kể khổ, nói rất nhiều lời xong, run rẩy xuống giường, đi tới trước bàn trang điểm cầm lên hộp trang sức đưa cho Thẩm Tử Du, lại lấy ra ngân phiếu năm trăm lượng, khóc ròng nói: “Tình cảnh như vậy, tỷ phu muội nếu không về được, tỷ cũng không sống nổi nữa, những thứ đồ này tất cả đều cho muội.”

Cuối cùng cũng không uổng phí vào Cầu phủ một chuyến, Thẩm Tử Du âm thầm cao hứng, trong tai nghe thấy Thẩm Thanh Lạc khóc ròng nói: “Trước kia tỷ phu muội muốn để ngân phiếu cho ta thu, ta cho là không cần, sớm biết hắn lại đột nhiên. . . . . . Khi đó ta liền cầm, hôm nay cũng có đủ bạc chuộc thân, hoặc cũng cho muội, chứ không trắng tay tiện nghi (có lợi) cho người ngoài.”

“Tỷ tỷ thoải mái chút. . . . . .” Thẩm Tử Du trong lòng vội vã muốn trở về mở hộp ra xem bên trong đồ trang sức giá trị bao nhiêu, an ủi mấy câu, đem Thẩm Thanh Lạc đỡ lên giường, nói: “Tỷ tỷ, đừng suy nghĩ nữa, ngủ một giấc đi.”

Thẩm Thanh Lạc ừ một tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiếng bước chân rời đi, Thẩm Thanh Lạc mở mắt ra, từ từ ngồi dậy.

Có thể thành công hay không, vậy phải xem lần diễn trò này có để cho Hàn Tiêu động lòng hay không. Sau khi khóa mục tiêu là Hàn tiêu, bọn họ vốn có thể đem Hàn Tiêu bắt lại tra hỏi, chỉ là như vậy, tin tức lấy được là thật hay giả cũng không thể biết chắc được, không bằng khiến Hàn Tiêu tự nguyện nói ra, mới có thể tin được.

Hàn Tiêu ở trong phòng lo lắng chờ tin tức, thấy Thẩm Tử Du ôm hộp trang sức vào cửa, cũng không nói chuyện, vội vàng mở cái hộp ra trước.

“Oa! Tỷ phu ta đưa cho tỷ tỷ nhiều đồ trang sức như vậy!” Thẩm Tử Du kinh thán(sợ hãi) không thôi. Hàn Tiêu cũng có chút giật mình, đồ trang sức trong cái hộp kia, số lượng ước chừng phải đến 1 vạn lạng vàng.

“Cầu Thế Trinh đối với tỷ tỷ nàng, thật đúng là tình thâm ý trọng.”

“Đương nhiên, hắn còn muốn đưa ngân phiếu cho tỷ tỷ ta giữ đấy, nghe ý tứ tỷ tỷ, đó không phải con số nhỏ, nàng nói lúc ấy nếu là thu lại, hôm nay tiền chuộc cũng có. . . . . .” Thẩm Tử Du nghĩ tới số ngân phiếu kia, than thở không dứt.

“Tỷ tỷ nàng cho nàng tất cả những thứ mình có, xem ra tình cảm hai tỷ muội cũng không tệ.”

“Tất nhiên, cha ta cùng mẹ ta đối với tỷ ấy không tốt, ta mặc dù cũng không có đối tốt với tỷ ấy, nhưng tốt xấu gì cũng là muội muội duy nhất.”

Cầu Thế Trinh vì Thẩm Thanh Lạc, mà mua nhà cho bọn hắn lại cho bạc để lấy vốn làm ăn, xem ra hắn đối với Thẩm Thanh Lạc cực tốt, thật sự là không thể dùng lẽ thường để do được. Nếu Thẩm Thanh Lạc không chết, lúc Cầu Thế Trinh trở lại, bọn họ có thể từ trong tay Thẩm Thanh Lạc bắt được chỗ tốt, chỉ sợ cũng không phải ít.

Vốn là muốn một vạn lượng vàng, dưới mắt riêng chút đồ trang sức này liền có con số này rồi, hắn muốn chiếm được nhiều hơn.

Nếu có tin tức chuẩn xác của Cầu Thế Trinh, nói vậy bệnh Thẩm Thanh Lạc sẽ tốt lên.

Hàn Tiêu suy tư hồi lâu, lúc hoàng hôn liền cử bút viết một phong thư, phong thư này chỉ có chín chữ —— Cầu Thế Trinh bị Lang Hoàn Các bắt.

Thẩm Thanh Lạc cả ngày đứng ngồi không yên, lo sợ số trang sức buổi sáng không thể đánh động Hàn tiêu, nếu vậy nên làm thế nào cho phải.

Gần bữa tối thì Bệ Mộng Dao tới, nàng đi rất gấp, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Tẩu tẩu, đây là tin Lam Điềm vừa rồi mới cho người len lén đưa tin tới cho muội.”

“Hắn làm sao biết muội ở đây? Cũng lấy vợ rồi, còn đối với muội dây dưa không rõ sao?” Thẩm Thanh Lạc cau mày.

“Là Trì đại phu nói cho hắn biết, sau khi hắn lấy vợ, từng đến nhà muội tìm muội, nghe nói là Trì đại phu đã dẫn muội đi, lại đi tìm Trì đại phu, nói là hắn phụ ta, trong tay có chút bạc, muốn cho ta bạc để bồi thường. Tẩu tẩu, những thứ kia tạm không nói, tỷ mau đọc cái này.”

—— Tiêu gia tiểu thư ở Ngụy gia chết rồi, bọn họ lên kế hoạch muốn làm người sống đưa về Cầu phủ, cẩn thận!

Lam Điềm lúc viết thư tinh thần đang rất hốt hoảng, chữ viết vội nên không rõ nét, Thẩm Thanh Lạc từng chữ từng chữ nhìn xong, tay chân lạnh như băng.

“Tẩu tẩu, làm thế nào?” Bệ Mộng Dao gấp gáp hỏi.

Tiêu Nguyệt Mị tại sao lại đột nhiên chết đi, Thẩm Thanh Lạc cũng không có thời gian suy đoán nguyên nhân.

Tiêu Nhữ Xương yêu Tiêu Nguyệt Mị hơn sinh mạng mình, nếu Tiêu Nguyệt Mị chết ở Cầu phủ, chỉ sợ Tiêu Nhữ Xương đem toàn bộ người trong Cầu phủ giết chết mới cam lòng. Thẩm Thanh Lạc bờ môi run rẩy, bấm mạnh vào bắp đùi một cái, cố gắng trấn tĩnh, nói: “Lập tức phân phó, đem cửa chính cùng cửa sau khóa lại, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào, bảo hộ viện tăng cường tường tuần tra các nơi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.