Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 33



Trang viên mà Tiêu Vĩnh Gia hồi môn cho con gái nằm ở trấn Nam Giao Kinh Khẩu, tọa lạc ở một nơi có núi và sông bao quanh, cách trấn chỉ hơn mười dặm là đến, ban đầu nó là sản nghiệp của một sĩ tộc nơi đó, chính là thuộc sở hữu của gia tộc Cố Úy mà đêm thành hôn của Lý Mục đã có xung đột với Đới Uyên.

Cố gia dù mang danh là sĩ tộc địa phương nhưng con cháu lại rất bình thường, gia đạo suy sụp, nhập không đủ xuất, họ đã có ý định bán sản nghiệp ở đây từ lâu rồi chỉ có điều ngại ra mặt. Mới mấy ngày trước, họ biết được trưởng công chúa phái người tới nơi đây tìm kiếm trang viên làm của hồi môn cho con gái, bấy giờ mới chủ động lấy lòng mà sang tay sang tên luôn.

Tiêu Vĩnh Gia về đổi tên trang viên thành Trường Nhạc uyển, ra lệnh cho Cao Thất tới đây sửa chữa gấp rút, chuẩn bị người hầu, dự định là để Lạc Thần sống lâu dài ở đây.

Lạc Thần hôm nay cũng là lần đầu tiên tới Trường Nhạc uyển.

Trên đường đi, A Đình đi sát bên a tẩu, vui tươi hớn hở, cả đường ríu rít như chim, cả xe toàn là tiếng nói chuyện tiếng cười đùa của cô bé.

Lạc Thần câu được câu chăng với A Đình, ánh mắt thì trôi ra bên ngoài cửa sổ xe.

Nàng đã sớm nhận ra, Lý Mục dường như có việc gì đó, sở dĩ đáp ứng đưa mình đi ra ngoài chẳng qua cũng chỉ bởi Lư thị dặn dò mà thôi. Ở trên trấn còn tốt, Lạc Thần còn thỉnh thoảng nghe được tiếng chào hỏi của dân trên trấn đối với hắn. Ra khỏi trấn rồi, người đi trên đường ít dần, hắn liền không nói lời nào, cưỡi ngựa đi bên cạnh xe, hai mắt nhìn thẳng phía trước, rõ ràng là có dáng vẻ đăm chiêu.

Lạc Thần cười nhạt trong lòng, thả mạnh rèm cửa xe xuống, không thèm nhìn hắn nữa.

Chiếc xe trâu lắc lư trên con đường đất ở nông thôn một lúc, đi qua một cây cầu đá rồi dừng lại.

Đến Trường Nhạc uyển rồi.

A Đình còn chưa đợi xe dừng hẳn đã tự nhảy vút xuống dưới.

Lạc Thần từ cửa xe cúi xuống định đi ra, Lý Mục tiến đến đưa tay ra, A Đình phía sau hắn đột ngột len tới, tranh đỡ Lạc Thần với hắn.

Lạc Thần cười, bám lấy tay A Đình đưa tới, giẫm lên đạp chân mà thị nữ vừa đặt xuống.

Lý Mục thu tay về.

A Đình đắc ý cười hì hì với hắn, sau đó nhìn trang viên phía trước.

Cánh cổng rộng mở, đủ để hai chiếc xe ngựa song song đi qua. Tường vây hai bên được xây bằng khối đá xanh lớn vuông vức như được gọt đẽo, cao hơn một trượng, kéo dài từ đông sang tây. Một dòng suối trong vắt dẫn vào tường thành, từ trong cổng nhìn vào có thể mơ hồ nhìn thấy phía đối diện có đình đài cùng non bộ nối tiếp nhau trùng điệp, mười mấy đầy tớ người hầu cùng vú già do quản gia dẫn đầu từ bên trong nhanh chóng đi ra nghênh đón, mặt mày tươi cười.

A Đình mắt trợn tròn, không kìm nổi kêu lên, quay sang Lý Mục:

– A huynh ơi, nhà của a tẩu to quá nha! Khi nào a huynh mới có được trang viên kiểu này vậy?

Quản sự mang theo tôi tớ đã đến gần, cùng đồng loạt cất tiếng “Lý lang quân”, “Tiểu nương tử”, chợt nghe A Đình thốt ra một câu như thế, tất cả đồng loạt nhìn Lý Mục, dáng vẻ muốn cười mà không dám cười, nom rất quái dị.

Lý Mục thì bật cười, toàn bộ là dáng vẻ không chút để tâm, chỉ đưa tay xoa đầu A Đình, quay sang Lạc Thần hờ hững đứng bên cạnh mình:

– Đi thôi, ta đưa các nàng vào.

– Không cần đâu. – Lạc Thần lạnh nhạt nói, – A gia chỉ bảo huynh đưa bọn tôi đến. Chúng tôi đến rồi, nếu huynh có việc thì cứ đi làm đi.

Lý Mục hơi chần chừ, ngay sau đó gật đầu:

– Thế cũng được. Vậy  hôm nay phiền nàng trông nom A Đình. Giờ Thân ta tới đón mọi người.

– A huynh ơi, huynh không ở cùng muội và a tẩu ạ? – A Đình đầy vẻ thất vọng.

– A huynh có chút việc, đi một lát sẽ trở lại ngay. Đến đây thì muội không được nghịch ngợm, phải nghe lời a tẩu biết chưa. – Lý Mục dặn dò.

A Đình vâng dạ ngoan ngoãn.

Lý Mục quay sang Lạc Thần cười áy náy, nói một tiếng “làm phiền” rồi lên ngựa, con ngựa phi nước đại đi về hướng thị trấn, bóng dáng mau chóng biến mất ở cuối đường.

Lạc Thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng biến mất của hắn, thu ánh mắt về, cầm tay A Đình nói:

– Đi theo a tẩu nào. Muội cứ coi nơi này là nhà mình nhé.

Tòa trang viên này bao trùm diện tích rộng lớn, chia làm ba khu vực sinh hoạt, trồng trọt và hoa viên, bên trong xem như có khoảng trời riêng, mấy chỗ tạo cảnh, thấy rõ việc xây dựng rất có tâm. Nhưng so với những lâm viên hoặc tao nhã lịch sự tinh xảo hoặc khí thế rộng rãi được tổ tông sĩ tộc Tam Ngô giàu có cùng với sĩ tộc đỉnh cấp phụ cận Kiến Khang thì nó cực kỳ nhạt nhòa. Ở trong mắt Lạc Thần, nó chỉ mới gọi là vừa mắt mà thôi, nhưng mà trông thấy A Đình phấn khởi như thế, giống như một con chuột nhỏ rơi vào vại gạo tò mò ngắm nghía, đi chỗ nào cũng thấy mới mẻ, thì gắng lên tinh thần, dẫn cô bé đi dạo khắp trang viên.

Buổi trưa dùng cơm, lại đi dạo mấy chỗ, A Đình cuối cùng không còn sức để cử động nữa, mà lúc này cũng sắp đến giờ Thân rồi. Lạc Thần dẫn A Đình đi vào phòng, hai người nghỉ ngơi một lúc, chỉ chờ Lý Mục đến đón mình.

Sắp đến giờ Thân rồi, Lý Mục lại không xuất hiện, nhưng có người đến và chuyển lời nhắn, nói hắn có việc chưa thể thoát thân được, cho nên hắn cho người đến chuyển lời, bảo Cao nương tử cùng A Đình ở lại nghỉ ngơi một lúc nữa, hắn sẽ đến sau.

Người chuyển lời vừa đi, Lạc Thần lập tức sai người đóng xe, mang theo A Đình lên xe, đi cùng là tôi tới người hầu, tự mình lên đường quay về trấn trước.

Trên đường, chiếc xe lắc lư chao đảo, A Đình chơi cả một ngày, ngồi ở trong xe dần dần thấy mệt, chẳng mấy chốc đã nằm xuống đệm nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Lạc Thần đắp cho A Đình một chiếc áo lông cừu để tránh lạnh, mình ngồi dựa vào bên cửa sổ, kéo rèm lên một chút, ôm đầu gối ngồi nhìn phong cảnh bên đường bên ngoài cửa sổ.

Núi xa như lông mày, sóng nước đầy sương.  Nơi  xa, ở giữa bãi sông, mái cong của ngôi chùa tháp cao và mái hiên của ngôi đền được xây dựng theo sắc chỉ trên tòa núi Kim Sơn trong bầu trời cuối thu trong xanh giống như tháp bút lồng mây như ẩn như hiện.

Nếu leo ​​lên tháp cao là có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh rãnh trời Đại Giang chia cắt hai vùng nam bắc kia.

Khi Lạc Thần thất thần, con đường dần dần mở rộng, trên đường người đi đường cũng bắt đầu nhiều lên.

Sắp vào trấn rồi, Lạc Thần không muốn đi bên cạnh xe có nhiều tôi tớ, quá phô trương, sẽ gây chú ý cho nhiều người, bèn ra lệnh cho mọi người quay trở về hết.

A Cúc đuổi người đi hết chỉ giữ lại hai tùy tùng cùng mình tiếp tục đưa Tiểu nương tử đi về Lý gia. Khi xe đi vào cửa trấn, Lạc Thần buông rèm cửa xuống. Đột nhiên đằng trước có âm thanh huyên náo, hình như là tiếng một người đàn ông đang hò hét gì đó, xen lẫn trong đó là tiếng cầu xin của một người phụ nữ.

Lạc Thần mới đến, vốn cũng không định quan tâm đ ến những chuyện khác, nhưng giọng của người phụ nữ lại khá quen thuộc, nghe kỹ hơn thì hình như đó là Thẩm thị. Nàng không kìm được lại vén rèm lên, nhìn ra bên ngoài.

Trước cửa một tiệm cầm đồ bên đường, có một người đàn ông y phục sáng sủa xa hoa mang theo mấy người có vẻ như là gia nô đang chặn đường một người phụ nữ, hét lớn điều gì đó.

Người phụ nữ mặc trang phục áo vải màu xanh lam, đầu đội khăn, tay ôm chặt một cái giỏ, chính là Thẩm thị vợ của Tưởng Thao.

Chị ta và người đàn ông đối diện hình như quen biết nhau, không ngừng thấp giọng cầu xin. Nhưng người đàn ông ngày càng trở nên hung bạo hơn, thậm chí còn giật chiếc giỏ từ tay chị ta và ném xuống đất. Một bao gạo nhỏ mới mua rơi khỏi giỏ, dây thừng buộc miệng bao bị tuột, gạo từ trong đó rơi ra vương vãi mặt đường. Ở giữa chỗ đao lại rơi ra một xâu tiền, dây thừng cũng bị đứt, tiền leng keng lăn ra.

Người đàn ông giơ chân lên, giẫm lên gạo trắng và tiền dưới đất, hét lên:

– Thế mà bảo với tao là gả cho thằng quỷ nghèo! Thế mà bảo tao là gả cho thằng quỷ nghèo!

– Tam huynh, cầu xin huynh giơ cao đánh khẽ!

Thẩm thị khóc lóc quỳ xuống trước người đàn ông kia.

Người qua đường tụ tập xì xào bàn tán.

Mặc dù Lạc Thần chỉ mới đến Kinh Khẩu được vài ngày, nhưng nàng không xa lạ gì với Thẩm thị, biết chị ta là vợ của Tưởng Thao – nghĩa huynh của Lý Mục.

Thẩm thị dung mạo thanh tú, tháo vát khéo léo, Lạc Thần có ấn tượng rất tốt với chị ta, nàng chưa bao giờ tưởng tượng rằng vào lúc này lại bắt gặp được chị ta lại bị người đàn ông mà chị ta gọi là “Tam huynh” này làm nhục ngay trước công chúng như vậy.

Làm sao Lạc Thần bỏ đi cho được, nàng lập tức sai người dừng xe.

Người đàn ông giẫm xong gạo và tiền xong, bước lên túm lấy cánh tay Thẩm thị, quay đầu lại nói to với những người đang vây xem:

– Đây là a muội nhà tôi, lúc trước gả cho Tưởng Thao, không môn đăng hộ đối. Tưởng Thao là tên vô năng, ngay cả vợ con mà cũng không nuôi nổi, đến mức a muội tôi buộc phải lấy hết của hồi môn năm đó Thẩm gia cho để chi tiêu. Nếu không phải vừa lúc bị tôi bắt gặp thì cái thằng Tưởng Thao nghèo mạt kia chắc được hưởng sướng suốt rồi đúng không? Của hồi môn là tài sản của Thẩm gia, tôi nhất định phải bắt nó về nhà, thẩm vấn rõ ràng ngay tại từ đường mới được.

– Tam huynh! Việc này không liên quan đến Tưởng lang nhà muội. Huynh ấy không biết gì cả. Cầu xin huynh, đừng có ép buộc muội!

Thẩm thị vừa khóc vừa giãy giụa.

Thẩm Tam không thấy đồng tình, ngược lại cười lạnh:

– Bình thường các ngươi ỷ vào có Lý Mục làm chỗ dựa không coi Thẩm gia ta ra gì. Hôm nay ta bắt ngươi về, đây là chuyện của Thẩm gia! Đừng nói Lý Mục, dù là Thiên vương tới cũng không thể xen vào được!

Những người qua đường xì xào bàn tán tỏ ra thương cảm nhưng không dám lên tiếng, chỉ trơ mắt nhìn Thẩm Tam xô đẩy cưỡng ép lôi kéo Thẩm thị đi.

Lạc Thần ngồi trong xe, cơn giận nổi lên.

Mặc dù không biết của hồi môn Thẩm thị có phải bù chi tiêu trong gia đình Tưởng gia hay không, nhưng dù là như thế thì cũng không thể bị cái người gọi là huynh trưởng này đối xử như thế, làm sao mà nhẫn nhịn cho nổi, nàng quát lên:

– Dừng tay! Buông a tẩu ta ra!

Bốn phía lập tức lặng ngắt như tờ, đám đông đồng loạt quay đầu lại.

Thẩm Tam nghe thấy phía sau truyền đến giọng mắng mỏ giận dữ của một cô gái, gã cũng quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc xe trâu đậu bên đường, giọng nói chắc là phát ra từ trong xe thì ngây người:

– Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện Thẩm gia nhà bọn ta?

A Cúc ngồi chung trong xe, thấy tiểu nương tử nhà mình nhíu chặt mày, lên tiếng như vậy là biết nàng muốn nhúng tay vào, đành phải bước xuống xe, đi đến trước mặt gã Thẩm Tam kia, lạnh lùng nói:

– Người vừa lên tiếng kia chính là phu nhân của Lý lang quân mà ngươi vừa nãy nhắc đến đó, con gái của Cao tướng công Kiến Khang. Thẩm thị là a tẩu của cô ấy. Chuyện của Thẩm thị, Lý phu nhân không quản được hay sao?

Thẩm gia nhiều đời sống ở huyện Kiềm Dương cách Kinh Khẩu mấy chục dặm, ở địa phương này cũng được coi như là thế gia vọng tộc, nhưng còn xa mới bằng Cao thị. Mấy ngày trước Lý Mục thành hôn, Thẩm gia ngày đó không xuất hiện bởi vì không có tư cách tham dự bữa tiệc cùng những sĩ tộc kia. Lúc này đột nhiên nghe nói rằng người vừa giận giữ mắng mình chính là phu nhân tân hôn của Lý Mục, con gái Cao thị, lại thấy có một người phụ nữ bước xuống xe, mặc dù cách ăn mặc bình thường nhưng khí thế nói chuyện cộng thêm ánh mắt quăng tới đầy sắc bén uy thế thì vẻ kiêu ngạo lập tức biến mất, buông cánh tay Thẩm thị ra, xấu hổ nói:

– Thì ra là Lý phu nhân đi ngang qua…Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Tôi cũng chỉ tức giận nói nhảm vài câu thôi…

Cửa xe mở ra, mọi người nhìn thấy một cô gái trẻ ăn mặc đẹp đẽ buông rèm bước xuống xe, đi về phía Thẩm thị, đỡ lấy Thẩm thị đang run rẩy hoảng sợ, khẽ gọi một tiếng:

– A tẩu!

Giọng nói của nàng giống như chim non, vô cùng êm tai, khiến người ta không thể không muốn nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng thật không may, khuôn mặt của nàng bị che bởi  một tấm lụa che mặt.

Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, nàng mang theo Thẩm thị cùng nhau lên xe, bóng hình xinh đẹp biến mất sau cửa xe.

A Cúc ra lệnh cho tùy tùng của mình nhặt gạo và tiền rơi vào dưới đất, bỏ mặc Thẩm Tam đang ngây người như phỗng, cũng đi lên xe.

Xe trâu tiếp tục khởi động tiến về phía trước.

Người đi đường xem náo nhiệt trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, tiếng xì xào bàn tán đột nhiên khuếch đại, không ngừng nghị luận về hướng xe trâu rời đi.

Cảnh tượng này lọt vào mắt của mấy người dừng chân ở góc đường đối diện.

Mấy người kia mặc y phục người Hán bình thường, phong trần mệt mỏi, nhìn giống như người phương Bắc xuôi nam đường xa đi qua nơi này. Trong đó có một công tử nhược quán nhìn giống như chủ nhân nhưng trời sinh da trắng như tuyết, lông mày đẹp như tranh vẽ, mũi cao thẳng, dưới ánh mặt trời trong mắt có màu tím xinh đẹp, dung mạo có đặc điểm đặc thù của người Hồ Tiên Bi, cực kỳ thu hút. Có lẽ là vì không muốn gây chú ý cho người đi đường mà đội một chiếc mũ rộng vành che kín trán để che chắn.

Anh ta đứng đó, đưa mắt nhìn theo chiếc xe trâu đi xa phía trước, ánh sáng màu tím trong mắt anh ta lóe sáng, một lúc lâu sau mới thì thầm rất khẽ, như thể đang tự nói chuyện một mình:

– Con gái Cao thị? Cô ta chính là con gái của Thanh Hà trưởng công chúa? Con gái Cao thị, quả nhiên là nổi danh…

– Thiếu chủ?

Một tùy tùng gọi anh ta một tiếng.

Lúc này vị công tử này mới hồi phục tinh thần, quay đầu, nhìn về phía tây, híp mắt lại, nói:

– Kiến Khang ngay phía trước, lên đường đi!

Hết chương 33


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.