Giờ Dậu (năm giờ chiều đến bảy giờ), sắc trời dần tối.
Trong phủ Thừa tướng lụa đỏ giăng khắp nơi, đèn lồng treo lơ lửng chiếu sáng một khoảng trời.
Hậu hoa viên vang lên từng trận nói cười, ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt.
Một thân xiêm y xanh lam, phác họa dáng người lung linh yểu điệu, dưới ánh
đèn lồng đỏ ửng, làn da Tô Tâm Li như tuyết trắng ẩn hiện…
Tô Diệu Tuyết đứng trước chiếc bàn tròn có vài vị đại quan đang dâng chén chúc mừng Tô Bác Nhiên.
– “Phụ thân, hôm nay là ngày sinh thần của người, nữ nhi biết phụ thân
thích hoa lan, nên đã vẽ một quyển “Lan đình tự” làm lễ vật, hi vọng
người sẽ thích.”
Tô Diệu Tuyết cụp mắt, ôn nhu dịu dàng, cử chỉ
khéo léo, ngũ quan xinh đẹp, lộ ra vẻ kiều mị nhu nhược.Lúc đang nói
chuyện, nha hoàn của nàng đã dâng lên bức tranh đến trước mặt Tô Bác
Nhiên
Tô Bác Nhiên tiếp nhận mở ra, chữ viết thanh tú, đoan trang sạch sẽ, mặt ngoài tinh tế phác họa hoa lan Tô Bác Nhiên thích nhất.
Tô Bác Nhiên thỏa mãn gật gù, “ Tuyết Nhi thật có tâm”.
Nói xong liền đem lễ vật của Tô Diệu Tuyết cho những người khác xem xét.
-“ Ngay ngắn mà vững vàng, chỉnh tề nhưng không câu nệ, chữ viết của Tô tiểu thư, đều sắp đuổi kịp thư pháp của đại gia”.
– “Thừa tướng quả nhiên biết cách giáo dục nữ nhi tốt”.
– “Tô tiểu thư có phong phạm tài nữ ở kinh thành”.
. . .
-“Các vị đại nhân quá khen rồi, Diệu Tuyết không dám nhận.”
Tô Diệu Tuyết dịu dàng cúi người hành lễ, thẹn thùng cúi đầu, con ngươi xinh đẹp lóe lên nồng đậm đắc ý.
Nàng làm trưởng nữ phủ Thừa tướng, mọi người vây quanh, ca tụng , ngợi khen, đây mới là cuộc sống của nàng nên có, chứ không phải Tô Tâm Li ——
Nghĩ đến Tô Tâm Li, ánh mắt Tô Diệu Tuyết chìm xuống, khoé miệng vung lên một chút ý cười âm lãnh.
Tôn nữ phủ Định Quốc Công, nữ nhi phủ Thừa tướng thì thế nào? Chỉ là kẻ ngu ngốc không có đầu óc, rất nhanh thôi, nàng ta sẽ thân bại danh liệt, mà tên của tài nữ Tô Diệu Tuyết sẽ nổi danh ở Kinh Lăng này.
Phương di nương đang ngồi cùng các vị phu nhân tham gia tiệc mừng, ánh mắt từ
ái rơi trên người Tô Diệu Tuyết. Tất cả phủ Thừa tướng đều của nàng,
tuyệt đối không để bất luận kẻ nào chặn đường con nàng.
Thời điểm mọi người ngợi khen Tô Diệu Tuyết, một thái giám theo sau người tướng
phủ đi vào, sau hắn còn theo hai người ôm hai chậu cây đi tới.
-“Tiểu nhân thỉnh an Thừa tướng đại nhân.”
Tiếng nói đặc biệt của thái giám, có chút sắc bén chói tai.
-“Thái tử điện hạ thân thể mệt mỏi không thể tự mình đến đây chúc mừng Thừa
tướng đại nhân, điện hạ biết đại nhân thích hoa lan, liền sai người
mang hai chậu cây này tới làm lễ vật.”
Tô Bác Nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn hai cây hoa lan.
Hình dạng xinh đẹp, lá xanh non, từng bông hoa xen giữa, cánh hoa sắp xếp
cân xứng, màu sắc cực kì diễm, đỏ như son, thoáng điểm thêm trắng, khiến người ta nhìn qua thấy yêu thích không. Đứng ở xa, còn có thể ngửi thấy mùi thơm mát bay tới.
Tô Bác Nhiên thích sưu tầm hoa lan nhưng lại chưa từng nhìn thấy loại nào như vậy.
Nếu là Thái tử điện hạ đưa tới, nhất định là chủng loại hiếm có, trong lòng đương nhiên yêu thích, càng thấy thụ sủng nhược kinh.
Ngay trước mắt văn võ bá quan được thái tử điện hạ tặng lễ vật chúc mừng, thể hiện sự coi trọng hắn, làm hắn Thừa tướng không khép được nụ cười trên mặt.
-“ Có vị nào ở đây biết tên loại lan này không?”
Tô Bác Nhiên nhìn mấy vị đồng liêu phía sau, bọn họ bàn tán xì xào nhưng không một ai dám tiến lên trước để nói.
Cuối cùng Tô Bác Nhiên đem tầm mắt dời đến trên người Tô Diệu Tuyết.
Tô Diệu Tuyết khẽ mỉm cười, liếc nhìn về phía mẫu thân của mình, đúng như
mẫu thân dự đoán hôm nay thái tử điện hạ sẽ đưa lan đến.
Trong lòng đắc ý, chuẩn bị tiến lên trước, chợt thấy mặt Phương Tĩnh Di biến sắc.
Tô Diệu Tuyết cảm thấy có điều không ổn, nhìn theo tầm mắt Phương Tĩnh Di, chẳng biết lúc nào ở trước cửa hậu hoa viên xuất hiện một bóng người
màu xanh lam, cướp lấy lời nàng sắp nói.
-“ Đây là lan hồ điệp phải không?”
Ánh mắt của mọi người, gần như trong nháy mắt đều chuyển tới trên người Tô Tâm Li đứng ở cửa hậu hoa viên.
Bộ xiêm y xinh đẹp, làn váy thướt tha thêu hoa hải đường, tóc đen tuyền,
trâm ngọc trên đầu trơn bóng, tua rua rủ xuống như giọt nước, cảm giác
tươi sáng mĩ miều. Chân nhẹ nhàng bước đi, hoa hải đường tung bay theo
chuyển động của nàng, môi khẽ mỉm cười, ánh sáng xung quanh dường như
mất đi màu sắc, không gian tối tăm, mờ mịt, chỉ còn lại bóng dáng xinh
đẹp.
Tô Tâm Li đi tới bên người Tô Diệu Tuyết,Trình Dục Phàm khí khái vững mạnh theo sau.
Cùng là xiêm y màu xanh, Tô Diệu Tuyết mặc vào chỉ làm người ta cảm thấy
tươi mát thoải mái, so với Tô Tâm Li chênh lệch một trời một vực.
Thời điểm Tô Diệu Tuyết nhìn thấy Tô Tâm Li, ánh mắt nồng đậm sự căm ghét.
Trước đây, Tô Tâm Li vẫn luôn cảm thấy ánh mắt này có chút khó hiểu, giờ nàng nhanh chóng hiểu được cảm giác đó.
Nàng ta muốn phá hủy khuôn mặt của mình.
Tầm mắt Tô Diệu Tuyết lướt qua người Tô Tâm Li, nhìn Phương Tĩnh Di ngồi
cách đó không xa, tràn đầy chất vấn trong đầu.Chẳng phải nói Tô Tâm Di
hôm nay không xuất hiện tối nay sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây, muốn
cướp đi danh tiếng vốn thuộc về nàng?
Khi gã sai vặt hoảng loạn
từ bên ngoài chạy vào, Phương Tĩnh Di linh cảm có chuyện xấu xảy ra,
không nghĩ tới Tô Tâm Li có thể trở về. Nàng ta sao có khả năng trở về?
Nếu thoát được, mấy tên sát thủ nàng phái đi tại sao không một ai báo
tin cho nàng?
Phương Tĩnh Di nhíu mày, xoa hai bên thái dương đau nhức, nàng bỏ gần như hết vốn liếng thuê nhóm người kia, bọn họ cũng
báo đã bắt được người, chuyển tới tay hai tên lưu manh, hai tên kia theo dặn dò ném nàng ta tới bãi tha ma.
Tô Tâm Li khúm núm, nhát như chuột, nàng còn cho rằng nàng ta nếu tỉnh cũng bị dọa cho chết khiếp,
tới lúc mang ta về nhà cũng phát bệnh nằm giường, lại không nghĩ nàng ta có thể bình yên vô sự trở về.
Đúng như suy nghĩ của Phương Tĩnh
Di, đời trước Tô Tâm Li tỉnh lại ở bãi tha ma bị dọa cho hôn mê bất
tỉnh, sau bệnh nặng một thời gian dài.
Bỗng nhiên Phương Tĩnh Di ngẩng đầu, trong ánh mắt khó tin của nàng, Tô Tâm Li nhìn nàng tươi cười.
Nụ cười thực ôn nhu, cặp mắt lại lạnh lẽo chết chóc, dưới ánh đèn lay động dường như phát ra hơi lạnh tràn ngập khiêu khích, làm Phương Tĩnh Di
rùng mình một cái.
Mí mắt Phương Tĩnh Di giựt giựt, cảm giác nguy cơ tăng lên, nàng ta đã biết được những gì?
Không thể nào! Ngày thường đối với nàng ta vô cùng tốt, hơn nữa chuyện lần
này làm rất bí mật, kẻ ngu ngốc như nàng ta sao có thể đoạn được do mình làm?
– “Li Nhi!”
Tô Bác Nhiên cũng kinh hãi không kém, hiển nhiên không ngờ Tô Tâm Li xuất hiện vào lúc này.
Tô Tâm Li quay đầu nhìn kinh ngạc trong mắt Tô Bác Nhiên, sắc mặt nhàn
nhạt. Đời trước toàn bộ phủ Định Quốc Công bị xử chém, Thừa tướng ngay
cả một câu cầu xin cũng không nói, mục đích hắn cưới mẫu thân nàng vì
muốn một bước lên mây, đối với nữ nhi như nàng, chẳng phải cũng thế sao?
Đời trước nàng ngu ngốc mới bị cái câu phụ tử tình thâm lừa gạt. Muốn để Tô Diệu Tuyết nổi bật ư, nàng sẽ không để nàng ta được như ý nguyện.
-“Hồ điệp sắc thái diễm lệ, lúc nở hoa xòe ra hai bên, cánh hoa tựa như cánh hai con bướm đang bay,kề cận bên nhau như hình với bóng mãi không xa
rời, bởi vậy mới có cái tên này, tiểu nữ nói vậy có phải hay không Đường công công?”
Tô Tâm Li nhìn đóa hoa nở trên cây, nhẹ nhàng nói
ra, âm thanh lanh lảnh dễ nghe như châu ngọc va chạm vào từng ngõ ngách
của trái tim mọi người ngồi đây.