9.
Khoảnh khắc nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, đầu óc tôi trống rỗng.
Không để tôi kịp phản ứng, một giây sau, con ngươi Chu Hành tan rã, ngã vào vòng tay Ninh Nhạc.
Mà Ninh Nhạc lại không hay biết, lúc này Chu Hành đã ch//ết.
Cô ấy ôm lấy Chu Hành giống như một con khổng tước giành được bạn tình, phát ra âm thanh chiến thắng.
“Chu Hành, em biết mà, chỉ cần em quay đầu, thì anh vẫn sẽ đứng ở đó chờ em.”
Nói xong, cô ấy nghiêng đầu hôn Chu Hành.
Nhưng đôi mắt tối đen của cô ấy lại xuyên qua gáy Chu Hành, nhìn thẳng về phía tôi, trong mắt tràn ngập sự khinh thường cùng khiêu khích.
Tôi biết, hiện tại cô ấy nhất định là rất đắc ý.
Ở trong lòng cô ấy, Chu Hành là li3m cẩu của cô ấy, mà tôi thì là li3m cẩu của Chu Hành.
Nhiều năm qua, cô ấy luôn có một loại cảm giác ưu việt khi đối mặt với tôi.
Chỉ là Ninh Nhạc à, bây giờ cô đang hôn một cỗ th//i th//ể đấy…
10.
Lúc này, một bàn khách duy nhất dưới lễ đài đang kích động huýt sáo, vỗ tay vang trời.
Còn có người lấy ra pháo hoa đã chuẩn bị sẵn, phóng ra.
Có lẽ Chu Hành đã sớm đoán được Ninh Nhạc sẽ tới cướp rể, lại băn khoăn về thân phận đã kết hôn của Ninh Nhạc, cho nên anh ta chỉ mời vài người bạn thân.
Những người này đều biết rõ chuyện xưa giữa anh ta và Ninh Nhạc.
Còn tôi sợ hôn lễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ mẹ nhìn thấy bộ dạng tôi ch//ết trong hôn lễ, nên không mời bà tới.
Người duy nhất tôi mời tới là luật sư của tôi.
Hiện tại anh ấy đang cầm di động, chụp lại những khoảnh khắc của tình yêu “cảm động trời đất” này.
Kế hoạch ban đầu của tôi là, nếu công lược thất bại, tôi ch//ết trong hôn lễ, thì các kênh truyền thông chính thức sẽ nhận được thư từ luật sư của tôi.
Ngay cả tiêu đề tôi cũng đã nghĩ xong giúp bọn họ!
“Bé ba đã kết hôn chạy tới cướp rể, chú rể cùng bé ba bắt tay khiến cô dâu tức ch//ết…”
Lại thật không ngờ… Chu Hành ch//ết rồi!
11.
Ninh Nhạc hôn một lúc lâu, rốt cuộc phát hiện ra mặt Chu Hành đã chỉ còn lại màu xám ngoét của xác ch//ết.
Cô ấy bị hoảng sợ, theo bản năng đẩy mạnh Chu Hành ra sau.
“Cốp”, một tiếng vang thật lớn, Chu Hành ngã thẳng ra đất, sau gáy đập mạnh vào sàn đá cẩm thạch của khách sạn.
Máu tươi lập tức lan ra bốn phía.
m thanh lành lạnh của hệ thống lại vang lên.
[Thế này mới là ch//ết thực sự nè.]
Nó vừa dứt lời, tôi đã nhìn thấy linh hồn Chu Hành chậm rãi thoát ra khỏi thân thể của anh ta.
Anh ta dùng vẻ mặt khó tin nhìn th//i th//ể nằm trên đất, cùng với Ninh Nhạc mang vẻ mặt hoảng sợ, đang điên cuồng nôn mửa.
12.
Sau một trận ồn ào, có người gọi xe cứu thương, có người bắt đầu cấp cứu cho Chu Hành.
Tôi mặc áo cưới, vẻ mặt bình tĩnh đi về phía th//i th//ể Chu Hành, lặng yên canh giữ bên cạnh anh ta.
Chu Hành bay tới một nơi cách tôi không xa, thấy tôi không rơi một giọt nước mắt nào thì bực bội.
“Vi Vi, tôi đã sắp ch//ết, thế mà cậu lại không rơi một giọt nước mắt nào…”
Anh ta cười lạnh nói: “Tình cảm hai mươi mấy năm thật rẻ mạt… Chờ tôi tỉnh lại, tình bạn của chúng ta cũng chấm dứt.”
Tôi vẫn giả vờ như không nhìn thấy anh ta, không nghe được lời anh ta nói, mặt không chút biểu cảm ngồi đó.
Còn Ninh Nhạc, sau khi nôn khan một trận mới lấy lại tinh thần.
Trong mắt cô ấy dần dần ngưng tụ nước mắt, từng giọt từng giọt lớn chảy xuôi theo gò má, thật sự là khiến tôi nhìn cũng thấy thương tiếc.
Chu Hành nhìn thấy Ninh Nhạc khóc đỏ mắt, thì vẻ mặt bực bội mới dịu đi nhiều, lẩm bẩm nói: “Nhất định là Ninh Nhạc đau lòng lắm rồi…”
“Nếu không có mình, Ninh Nhạc sẽ sống sao đây?”
13.
“Reng reng reng…” Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.
Tay Ninh Nhạc cầm điện thoại mà không ngừng run rẩy, hồi lâu sau mới nhận.
Một giọng nam cường thế loáng thoáng truyền ra từ trong điện thoại.
“Không phải nói muốn ly hôn sao? Bây giờ tôi đang ở Cục Dân Chính đây…”
Sắc mặt trắng bệch của Ninh Nhạc dần hiện lên chút bối rối, cô ấy đi ra ngoài vài bước.
Chu Hành sửng sốt, theo bản năng muốn túm tay Ninh Nhạc lại.
Đương nhiên, anh ta vồ hụt.
Ninh Nhạc thu hồi tiếng khóc nức nở, nhỏ giọng đáp lại: “Thiên Lăng, xin lỗi! Em không muốn ly hôn…”
“Vì giận anh nên em mới nói ly hôn, muốn khiến anh ghen.”
Chu Hành nghe cô ấy nói như vậy thì dùng ánh mắt không thể tin nổi, nhìn về phía Ninh Nhạc, người mà anh ta coi như thần linh.
Những lời như vậy, làm sao có thể do chính Ninh Nhạc nói ra?
Không, nhất định là Ninh Nhạc có nỗi khổ riêng.
Chu Hành liều mạng muốn giữ chặt Ninh Nhạc đang đi ra ngoài, lại lần lượt xuyên qua cơ thể cô ấy.
“Ninh Nhạc, cầu xin em đừng đi, em quay đầu nhìn anh đi… Anh sắp ch//ết rồi…”
Thấy không cách nào ngăn được Ninh Nhạc, anh ta lại muốn rời đi cùng cô ấy, nhưng có một bức tường vô hình chặn anh ta lại.
Linh hồn của Chu Hành bị giam cầm ở bên cạnh tôi!
Cuối cùng, Chu Hành chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Nhạc rời khỏi khách sạn.
14.
Hoa viên khách sạn mà Chu Hành chọn khá xa, nên hơn 20 phút sau xe cứu thương mới tới.
Sau khi th//i th//ể Chu Hành được đặt lên xe cứu thương, một đám bạn bè của anh ta lập tức nói bản thân có chuyện gấp cần xử lý, không đi theo tới bệnh viện được.
“Chị dâu, tới bệnh viện có việc gì thì gọi cho em, đều là anh em trong nhà cả.”
Người nói chuyện là người tự nhận là anh em tốt nhất của Chu Hành.
Thấy tôi không tiếp lời, gã ngượng ngùng đóng cửa xe cứu thương lại.
Trên đường đi tới bệnh viện, linh hồn Chu Hành rất yên tĩnh, ngồi yên tại chỗ.
Có lẽ anh ta cũng không ngờ được, đám anh em luôn coi anh ta là chủ, sai đâu đánh đó lại có thể vô tình vô nghĩa tới như vậy.
Tôi nhắm mắt lại, ở trong đầu gọi hệ thống.
“Hệ thống, tại sao người bị xóa bỏ lại là Chu Hành?”
[Bản hệ thống tên là, Trách Người Khác Nhiều Vào, Bớt Trách Bản Thân Lại.]
[Cô đã cần cù tận tụy công lược tận 25 năm, thế mà cũng không thể chinh phục được Chu Hành, vậy nhất định là do anh ta, xóa sổ anh ta là xong rồi.]
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao mi không nói sớm?”
Hệ thống cười lạnh đáp: [Cô không hỏi sớm?]
“Mi đặt cái tên này chuẩn thật…”
15.
Tới bệnh viện, sau khi trải qua một loạt quá trình cấp cứu, bác sĩ tuyên bố, Chu Hành đã t//ử vo//ng.
Linh hồn Chu Hành vẫn đang không ngừng tìm cách trở lại thân thể của mình.
Anh ta vừa khóc vừa gào, phát điên một lúc lâu mới chậm rãi tiếp nhận sự thực là bản thân đã ch//ết.
Tôi đưa th//i th//ể của Chu Hành tới nhà tang lễ, sau đó phát tang cho mấy người bạn thân chí cốt, bảo bọn họ ngày mai tới tham dự lễ tang của Chu Hành.
Sau khi chuẩn bị tốt cho lễ tang ngày mai, tôi gọi điện thoại cho mẹ.
“Mẹ, hôm nay con muốn đi thăm dì Chu. Mẹ có đi cùng không?”
Giọng điệu của mẹ tôi có chút hoang mang: “Hôm nay mới là mùng 10, không phải cứ 15 hàng tháng con đều đi thăm dì Chu à?”
Nghe đến đây, Chu Hành ngây ngẩn cả người: “Vi Vi, không ngờ tháng nào cậu cũng đi thăm mẹ tôi.”
Tôi trầm mặc một lúc: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ. Mẹ chuẩn bị tâm lý một chút… Chu Hành ch//ết rồi…”
16.
Mẹ tôi và dì Chu cùng làm người hầu ở nhà họ Ninh, nên cũng thành bạn thân.
Từ nhỏ, dì Chu đã rất thương tôi, mà mẹ tôi cũng dốc hết lòng chăm sóc Chu Hành.
Hồi đấy còn có bạn học cười nhạo tôi và Chu Hành không có cha.
Tôi sẽ cười an ủi anh ta: “Chu Hành, tuy rằng hai chúng ta đều không có cha, nhưng chúng ta có hai người mẹ.”
Sau đó, quan hệ giữa tôi và Chu Hành càng thêm thân thiết, hai mẹ cũng vô cùng vui mừng.
Ở trong lòng hai người, bốn người chúng tôi đã sớm là người một nhà.
Trên đường tới viện điều dưỡng, mẹ tôi vẫn không ngừng lau nước mắt.
Linh hồn Chu Hành ngồi ở hàng ghế sau, hai mắt ửng đỏ, không biết suy nghĩ cái gì.