Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!

Chương 47: Lũ lụt



trên đời này không thể ai ai cũng thích mình, không thể ép buộc được.

Những người dân chất phác trong xóm nhỏ chưa bao giờ gặp một người như từ trên trời xuống phàm trần như thế.

Thân mình mảnh mai như liễu, vòng eo thon nhỏ duyên dáng, băng cơ ngọc cốt,
trắng nõn trắng nà, mắt sáng như sao, mày liễu mũi quỳnh, môi hồng răng
trắng, chỗ nào cũng đẹp như tranh, nhìn đâu cũng thấy cuốn hút. Còn tóc
trắng mắt tím khác hẳn người thường, bớt đi một chút khói lửa nhân gian, thêm một chút tuyệt trần thoát tục, làm cho người ta hoảng hốt như gặp
tiên bay trên trời, lại tưởng nhìn thấy yêu tinh trong rừng sâu.

Nàng thật sự không phải người đúng không? Là tiên nữ? Hay là yêu tinh tuyết? Theo lý mà nói thì giờ không phải mùa đông, hẳn là sẽ không xuất hiện
yêu tinh tuyết đúng không…

Người dân trong thôn vừa đoán mò vừa che chở người già trẻ nhỏ nhà mình, duy
trì khoảng cách ba thước cảnh giác nhìn Hề Hề chằm chằm.

Mà yêu tinh tuyết trong ảo tưởng của mọi người lúc này đang thừ người nhìn mặt nước, giống như lần đầu tiên nhìn thấy hình dạng của mình.

Vì sao nàng lại biến thành thế này?

Hề Hề đứng bên hồ nước ở đầu thôn, trợn mắt há mồm nhìn bóng người phản chiếu trên mặt nước, khó hiểu trăm bề.

“Nhị Nha, thì ra ta thật sự là con của mẹ.” Một lúc lâu sau, Hề Hề ngơ ngách nhìn Nhị Nha nói. Nàng biến thành giống mẹ y hệt rồi.

“Ngao…” Nhị Nha vẫy đuôi tán thành.

Hề Hề nhớ lại lịch sử bi thảm bị cha cười nhạo là quả trứng đen năm đó.

Khi còn bé Hề Hề rất dính mẹ, mặc kệ ban ngày hay ban đêm chỉ thích theo
sau mông mẹ, mẹ trồng hoa nàng nhổ cỏ, mẹ làm bánh nàng ăn bánh. Kết quả dẫn tới sự bất mãn mạnh mẽ của Tiêu Tiếu Sinh, người có dục vọng độc
chiếm rất lớn. Vào ban đêm, cha gọi nàng tới một góc, nói nàng là con
của yêu quái đen trong núi, không phải con ruột của bọn họ, bởi vì nàng
không trắng như mẹ cũng không đẹp như cha, thấy nàng không tin còn lấy
ra một bức tranh yêu quái núi đen nhẻm, chỉ vào yêu quái nói: “Con xem,
nhìn con có giống yêu quái đen trong núi không? Bởi vì con là con của
nó!”

Nàng nhìn yêu quái núi rồi nhìn mình, sau đó lại nhìn cha mẹ, phát hiện mình quả thật không giống cha mẹ. Vì vậy nàng ngốc nghếch tin, khóc thét nói không muốn làm con của yêu quái, rất sợ Duy Âm không cần nàng nữa nên
càng thêm dính lấy Duy Âm, bất luận ngày hay đêm đều phải ở chỗ nhìn
thấy Duy Âm mới được, chỉ tiếc không thể dùng sợi dây cột nàng với mẹ
vào với nhau.

Tiêu Tiếu Sinh phiền muộn ngửa cổ hét dài một tiếng, than khéo quá hóa vụng, dưới sự chèn ép của Duy Âm phải thẳng thắn thừa nhận với Hề Hề rằng đã
lừa nàng. Tuy nàng dần dần trưởng thành nhưng trong lòng luôn bất an, sợ một ngày nào đó thật sự có một con yêu quái đen sì tới nói: “Ta mới là
mẹ con.”

Thì ra nàng thật sự là con của mẹ, tốt quá. Lần này cha hư hỏng không lừa được nàng nữa.

“Ọc ọc.” Hiện thực tàn khốc chứng minh dù có thuần khiết thoát tục thế nào vẫn phải nhiễm khói lửa nhân gian…

“Tiên nữ tỷ tỷ, bụng tỷ đang kêu.” Một đứa bé tóc tết đuôi sam ngồi xổm bên
cạnh nhìn nàng đã lâu, nghe thấy bụng nàng sôi lên liền cắn ngón tay
nhắc nhở.

“Ừ, tỷ là Tiêu Hề Hề, không phải tiên nữ. Ừ, tỷ đói bụng rồi.” Hề Hề nhìn
cô bé nho nhỏ, trên mặt bất giác lộ vẻ buồn phiền. Nàng ngủ từ chiều qua tới sáng nay chưa ăn gì, hiện giờ bụng đang rất đói.

“Mẫu thân, tiên nữ tỷ tỷ nói đói bụng.” Cô bé quay đầu nói với mẫu thân và
mọi người trong thôn đang vừa muốn tới gần vừa sợ hãi. Người lớn thật kỳ quái, nếu là tiên nữ thì cần gì phải sợ, nàng còn không sợ nữa là!

Hề Hề xoay người nhìn người dân trong thôn, ánh mắt toát ra vẻ mong chờ.

Người lớn hết nhìn người nọ đến người kia, đều đang do dự. Ngược lại cô bé
nhỏ không chờ được nữa, trực tiếp kéo tay Hề Hề đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tiên nữ tỷ tỷ, trong nhà Đậu Đậu có bánh màn thầu, màn thầu
mẫu thân làm rất ngon.”

Mẹ Đậu Đậu há hốc mồm nhìn Đậu Đậu dẫn người về nhà, một lúc lâu mới phản
ứng lại, vội vàng tiến lên kéo Đậu Đậu vào lòng, vừa lùi lại vừa nói:
“Đại tiên… Cô nương, Đậu Đậu là một đứa trẻ, nó không hiểu gì cả, ngài…
ngài…” Rồi không cách nào nói tiếp, chỉ ấp úng vài câu liền ôm Đậu Đậu
chạy thẳng về nhà, đóng cửa cạch một cái.

Có người đi đầu những người khác đương nhiên có chỉ tiêu hành động, trong
chốc lát, những người vốn tụ tập ở đầu thôn lập tức chạy về nhà để lại
một đám khói bụi.

Mặt trời dần dần lên cao, trên thảm cỏ xanh có một vài giọt sương lóng
lánh, Hề Hề đứng ở đầu thôn không một bóng người, kinh ngạc nhìn từng
cánh cửa đóng chặt.

Nhị Nha tức giận mài mài móng trước, đám người ngu xuẩn này. Đại Mao cũng vỗ đôi cánh lớn, nó muốn mổ lõm đầu mấy người này!

“Đại Mao, Nhị Nha, đừng tức giận. Chúng ta đi thôi.” Hề Hề ngồi xổm xuống
xoa đầu Nhị Nha, nhẹ giọng nói. Mẹ từng nói, trên đời này không thể ai
ai cũng thích mình, không thể ép buộc được. Giống như nàng và A Ngạn, dù cố gắng đến đâu chăng nữa cuối cùng huynh ấy vẫn ghét nàng.

Nhị Nha gầm nhẹ một tiếng, đau lòng cọ vào cổ Hề Hề. Đại Mao cũng nhảy tới dùng cánh nhẹ nhàng vỗ lên cái lưng gầy yếu của nàng.

Đứng dậy, một người một chim một báo dự định bước vào con đường mới. Đột
nhiên một tiếng gọi vang lên: “Tiên nữ tỷ tỷ, chờ một chút.”

Một cái đầu nho nhỏ thò ra từ ô cửa sổ, giơ tay vẫy nàng đi qua đưa cho
nàng một cái gói tròn tròn còn bốc hơi nóng, Hề Hề mở ra thấy là một vài chiếc bánh màn thầu trắng bóc.

“Tiên nữ tỷ tỷ, cho tỷ cái này.” Khuôn mặt nhỏ tròn tròn nở nụ cười non nớt.

“Cảm ơn Đậu Đậu.” Tất cả mất mát được bù lại bằng chiếc má lúm lúc này, nàng chậm rãi cúi người hôn lên gò má phúng phính của Đậu Đậu.

Đậu Đậu bị bế đi, cửa sổ lại đóng chặt, nhưng trong lòng Hề Hề không còn
khó chịu nữa. Trên đời này dù có những người không thích nàng nhưng vẫn
có những người thương yêu nàng.

Đi thêm vài dặm đường, Đại Mao vẫn bay trên cao đột nhiên lao xuống liên
tục kêu vài tiếng bên tai Hề Hề, giống như đang vội vã nói cho nàng tin
tức gì đó.

Hề Hề cảm thấy kỳ quái, trước đây nàng hiểu được ý của Nhị Nha và Đại Mao
do ở chung lâu ngày tạo thành ăn ý, rất nhiều lúc phải dựa vào Nhị Nha
và Đại Mao phối hợp với nàng. Nhưng từ khi rời khỏi Ân Châu, dường như
nàng có thể thật sự hiểu được ngôn ngữ của Đại Mao và Nhị Nha, ví dụ như tiếng kêu vừa rồi của Đại Mao tới tai nàng sẽ biến thành: “Chủ nhân,
chủ nhân, lũ tới bất ngờ, chúng ta phải tránh thôi.”

“Đại Mao, em nói có lũ tới à?” Hề Hề chưa từng nhìn thấy lũ lụt, nhưng nàng
từng thấy trên sách nói mỗi khi lũ đến nhà cửa sẽ sập, ruộng đồng ngập
nước, đường xá bị hỏng, thậm chí còn có thể cuốn trôi người đi.

“Oa oa oa oa oa oa.” Đại Mao kêu càng gấp.

Tới tai Hề Hề thành một tin tức thế này: “Đúng vậy, con chim vừa bay tới
nói với em phía Tây có rất nhiều mây đen, khiến cho phía trước mưa triền miên, nước sông dâng lên thành lũ lụt, hai canh giờ nữa sẽ tràn tới
đây.”

Nhị Nha cũng “ngao” một tiếng. Hề Hề nghe hiểu, chúng đang bảo nàng nhanh tới chỗ núi cao để tị nạn.

Hề Hề gật đầu, cúi xuống nói với Nhị Nha: “Nhị Nha, chúng ta về thôn trước đã.”

“Ngao?”

“Oa?”

“Chúng ta phải thông báo với mọi người, nếu không khi lũ tới sẽ không kịp
nữa.” Hề Hề khẽ kéo đám lông trên đầu Nhị Nha, ý bảo nó nhanh đưa nàng
quay về thôn. Nhị Nha đành xoay người chạy nhanh về trong thôn.

Người dân trong thôn vừa thấy Hề Hề cưỡi mãnh thú trở lại liền sợ hãi vội
vàng chạy về nhà. Hề Hề nhảy xuống khỏi lưng Nhị Nha, gõ cửa từng nhà
kêu lên: “Mọi người, mau ra đây lên núi tị nạn, lũ lụt sắp tới rồi.”

Đậu Đậu kéo áo mẫu thân nói: “Mẫu thân, tiên nữ tỷ tỷ bảo chúng ta lên núi.”

Mẹ Đậu Đậu vỗ cái đầu nhỏ của nàng quát: “Bên ngoài mặt trời chói chang
như vậy, một đám mây cũng không có chứ đừng nói lũ lụt, ngay cả mưa cũng không thấy một giọt. Còn nhỏ đừng nghe nói linh tinh, không biết cô ta
là người hay yêu quái, cho cái bánh màn thầu rồi bảo cô ta đi đi là
được, giờ con quay về nói chuyện quỷ quái mê hoặc dân chúng…”

Đậu Đậu cắn ngón tay, bĩu cái miệng nhỏ nhìn cửa sổ đóng chặt. Nàng nghĩ
tiên nữ tỷ tỷ tốt lắm, không giống người nói dối. Nhưng mẹ lại nói tiên
nữ tỷ tỷ là yêu quái, nếu không nghe lời sẽ bị yêu quái ăn thịt.

Vỗ một lúc lâu, bàn tay đau rồi mà cửa sổ mỗi nhà vẫn đóng chặt, không chút động tĩnh.

Hề Hề không chịu bỏ cuộc, chạy đi gõ từng nhà.

Cuối cùng cũng có một nhà hé ra một khe hở nhỏ, người đàn ông trung niên nét mặt tang thương lúc trước thò ra nửa cái đầu rụt rè hỏi thăm: “Làm sao
cô biết sắp có lũ lụt?” Nói không chừng cô ta thật sự là tiên nữ, yêu
quái làm sao có kinh khí thế kia.

“Chim chóc nói phía Tây rất nhiều mây đen, trời mưa không ngừng, nước sông
liên tục dâng lên, nước càng dâng càng cao, tràn ra, đang chảy về đây.
Mọi người nhanh một chút, mau lên núi tránh lũ.” Hề Hề thấy cuối cùng
cũng có người chịu nghe nàng liền vội vàng nói. Gương mặt quanh năm vô
cảm cố gắng biểu đạt sự gấp gáp của nàng.

“Nắng gắt thế kia…” Người đàn ông trung niên nửa tin nửa ngờ nói, nhưng dần
dần thả lỏng cảnh giác với Hề Hề, mặc kệ nàng là người hay yêu ma, hiện
giờ nhìn nàng dường như không có ác ý.

“Thật đấy, Đại Mao sẽ không nói dối. Ông lão, ngài mau chạy lên núi đi, phải
lên chỗ cao một chút.” Hề Hề vừa nói với hắn vừa vội vàng vỗ cửa nhà
khác, tiếp tục kêu gọi mọi người nhanh đi lánh nạn.

Người đàn ông trung niên kia lần thứ hai bị hai chữ “ông lão” vô tình kích
thích, phiền muộn một lúc lâu mới nhìn dáng vẻ nóng ruột của Hề Hề, cuối cùng hạ quyết tâm la lớn: “Bà con, mọi người ra đi, nghe xem cô ta nói
thế nào trước đã.”

Rất nhiều người lục tục từ trong nhà đi ra, nhưng vẫn duy trì khoảng cách
nhất định với Hề Hề. Coi như nàng vô hại nhưng hai con thú bên cạnh nàng nhìn thế nào cũng thấy không dễ chọc.

Hề Hề thấy mọi người đã đi ra liền nói lại một lượt tình hình Đại mao vừa
nói với nàng. Có lẽ giọng nói đã khàn của nàng làm mọi người xúc động,
hoặc do ánh mắt lo lắng của nàng lan truyền tới bọn họ, cuối cùng bọn họ cũng có chút tin tưởng, xoay người về nhà thu dọn đồ đạc, mỗi người
mang theo bao lớn bao nhỏ, dắt người thân, trâu bò theo Hề Hề lên núi
dưới cái nắng gay gắt.

Quả nhiên, lên núi chưa tới một canh giờ đã thấy dòng nước lũ vẩn đục cuồn
cuộn đổ tới như một con rồng đất, cuốn gãy cây cối, bao phủ ruộng đồng,
đổ về phía thôn làng của bọn họ trong nháy mắt. Người dân trong thôn
nhìn phòng ốc bị lũ lụt càn quét vừa đau lòng vừa may mắn nghĩ, nếu
không tin lời Hề Hề, vẫn trốn trong nhà thì lúc này sợ rằng đã mất mạng. Mà hiện giờ tuy nhà cửa bị ngập nước nhưng ít nhất người thân và tài
sản quý giá vẫn còn.

“Cô nương, cảm ơn ngươi đã cứu mạng tất cả chúng ta. Trước đó chúng ta đối
xử với ngươi như vậy, thật sự xin lỗi.” Một bà lão run rẩy tiến tới nắm
tay Hề Hề, vẻ mặt đầy áy náy.

“Bà lão, không sao, không sao đâu ạ.” Hề Hề liên tục lắc đầu, tỏ vẻ nàng không để ý.

“Cảm ơn tiên nữ tỷ tỷ.” Đậu Đậu nhào vào lòng nàng, Hề Hề xoa đầu nàng, nhìn người dân trong thôn từng bước tiến lên cảm ơn và xin lỗi, nàng có chút không biết làm thế nào, người ta cảm ơn nàng xấu hổ gãi mặt, người ta
xin lỗi nàng vội vàng lắc đầu, kết quả là suýt nữa gãi sứt da, đầu cũng
suýt nữa choáng váng…

Trận lũ lần này khiến người dân hoàn toàn tiếp nhận Hề Hề, không chỉ không
coi Hề Hề là yêu quái mà ngược lại coi nàng là phúc tinh, tranh nhau
cướp nàng về nhà làm khách.

Trận lũ khiến trong thôn thiệt hại rất lớn, phòng ốc và đường xá đều cần sửa chữa, ruộng đồng cũng cần sửa sang lại, tuy Hề Hề không biết xây nhà
nhưng vẫn dẫn theo Đại Mao và Nhị Nha làm một số chuyện đủ khả năng, ví
dụ như giúp đưa đồ đưa cơm, Đại Mao có thể vận chuyển trên không trung,
đưa vật liệu cho người trên nóc nhà, vất vả một phen. Còn Nhị Nha lại
thành thú cưng cho bọn nhỏ trong thôn, ngày ngày bị một đám trẻ con
tranh cướp, đứa nào cũng muốn cưỡi trên tấm lưng uy phong của nó một
lần, vì vậy cũng không thoải mái hơn Đại Mao là bao.

Sau khi thật lòng tiếp nhận Hề Hề, người dân trong thôn đều thật sự yêu
thích cô nương ngây thơ, lương thiện lại xinh đẹp vô song này. Cho dù
gương mặt nàng khác với phần lớn mọi người nhưng lại có một trái tim hồn nhiên hơn bất cứ ai. Hề Hề cũng rất thích những người dân chất phác
này, bận rộn cùng bọn họ khiến nàng cảm thấy bệnh của mình dường như nhẹ hơn một chút, trong lòng không còn luôn luôn vắng vẻ cũng không còn
thường xuyên nhói đau nữa.

Chỉ là thỉnh thoảng vẫn lơ đãng nhớ tới ngày đó, nhớ tới gương mặt lạnh lẽo của A Ngạn, những lời nói tuyệt tình, bóng lưng xoay qua không muốn
nhìn nàng, Hề Hề lại cảm thấy bệnh của mình dường như chưa khỏi hắn,
trong lòng vẫn như bị kiến cắn ra rất nhiều vết thương, vừa nông vừa nhỏ nhưng lại chằng chịt.

Sau khi xây xong nhà cửa, rất nhiều đồ dùng hàng ngày cần mua thêm, dân
làng liền thường xuyên vào trong thành mua đồ. Mẹ Đậu Đậu thấy Hề Hề mặc bộ quần áo màu xanh nhạt vài ngày chưa thay liền gọi nàng ngày mai cùng vào thành mua vải làm vài bộ quần áo. Sáng sớm ngày hôm sau, trước khi
đi mấy người phụ nữ trong thôn nhìn Hề Hề từ trên xuống dưới, lại sợ
dáng vẻ của nàng dẫn đến phiền phức không cần thiết liền tìm một chiếc
nón màu đen lớn bảo nàng đội vào, che khuất gương mặt và mái tóc nàng
rồi mới dắt nhau vào thành. Đương nhiên, để tránh rêu rao Đại Mao và Nhị Nha cũng không đi cùng, Hề Hề không có ý kiến gì, ngược lại Đại Mao và
Nhị Nha vô cùng bất mãn, một con bực bội quét lá rụng, một con quay vào
góc tường buồn bã.

Còn Hề Hề thật sự không ngờ rằng lần vào thành này đã khiến số phận nàng rẽ sang một bước ngoặt mới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.