Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!

Chương 30: Lăng vân minh



Tháng tư gió xuân ấm áp, đào liễu xanh mướt, chim chóc ríu rít, đây chính là tiết trời đẹp nhất Giang Nam.

Thành Ân Châu được bao quanh bởi sông Địch Trần, từ xưa đến nay luôn là chốn đóng quân của danh môn chính phái võ lâm, tổng đàn võ lâm Lăng Vân Minh cũng vậy. Sông Địch Trần trong vắt gợn sóng ngày đêm lững lờ trôi, dường như muốn gột sạch gió tanh mưa máu chốn giang hồ, để lại trái tim của võ lâm Trung Nguyên yên bình lẳng lặng đứng dưới chân núi Kỳ Lân, làm bạn với dòng Địch Trần.

Hai bên bờ, lầu gác mọc lên san sát, rường cột trạm trổ, bóng nghiêng mặt nước, lời ca tiếng hát hòa theo tiếng sáo du dương, hương rượu phảng phất, chẳng trách Ân Châu được xưng là nơi giàu có và đông đúc và giàu có nhất Giang Nam, chính vì sự thịnh vượng này mới được mệnh danh là “Ân”, nhìn ảnh phồn hoa thịnh thế này quả thật không thể coi là một tòa thành nhỏ tầm thường.

Núi Kỳ Lân nằm phía đông nam thành Ân Châu, nhân sĩ giang hồ đều ca ngợi: “Núi cao chót vót, phong cảnh kỳ thú.”, trải dài ba trăm dặm, núi cao vực sâu, mây mù che phủ, tư thế hào hùng như có rồng bay phượng múa, vẻ đẹp uyển chuyển như tiên nữ hạ phàm, được truyền tụng là “thắng cảnh vô song, vạn sơn khó đọ” trong số những ngọn núi nổi tiếng khác.

Đưới chân núi Kỳ Lân có một con đường nhỏ lát đá sỏi, mấy trăm bậc thang đá uốn lượn dẫn tới một cánh cổng bằng đá đen trên đỉnh, thân cổng hợp lại từ mã não đen, tạo hình trang nghiêm, trang trí hoa lệ, chạm trổ hoa văn mây khói phóng khoáng, cột trụ hai bên khắc mấy chữ cứng cáp “Khuông phù chính nghĩa, tráng chí lăng vân”, trên xà ngang cũng đề ba chữ khí thế màu bạc “Lăng Vân Minh”, hiển nhiên những chữ này xuất phát từ tay một người, ngay dưới cổng chào là một chiếc đỉnh lớn ba chân, hương khói lượn lờ bay lên.

Đây chính là cổng chào đầu tiên của núi Kỳ Lân, tổng đàn võ lâm Trung Nguyên – Lăng Vân Minh.

Lúc này, ở hậu viện Lăng Vân Minh.

“Ca, không phải huynh nói Ngạn biểu ca sẽ tới sao? Sao giờ vẫn chưa thấy người đâu?” Lê Ninh Nhi như quả pháo bị châm ngòi, lao thẳng vào phòng Lê Trạm, thở hổn hển hỏi dồn.

“Ninh Nhi, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, vào phòng ca phải nhớ gõ cửa, vì sao lần nào muội cũng lao ào ào vào như trâu thế, nữ hài tử là phải nhẹ nhàng, dịu dàng, dè dặt, thanh nhã. Muội nói xem muội có được điểm nào trong số đó? Để cha nhìn thấy muội như vậy không biết sẽ đau lòng thế nào, thì ra nữ nhi ngoan ngoãn trong cảm nhận của cha lại thô lỗ như thế…” Lê Trạm chậm rãi treo thanh kiếm đã lau xong lên tường, xoay người lảm nhảm tiến hành lần khuyên bảo dài dòng thứ một trăm linh một.

“Dừng!” Lê Ninh Nhi không chịu nổi che tai, hét lớn.

“Ninh Nhi, lúc nào muội cũng hô to goi nhỏ, muội ầm ĩ với ca ca thì không nói làm gì, vì mười sáu năm qua ca ca đã quen rồi, lúc muội chào đời tiếng khóc vốn đã vang dội hơn những đứa trẻ bình thường khác, thế nên khi trưởng thành có lớn tiếng hơn những cô nương nhà người ta cũng không phải lỗi của muội. Thế nhưng nếu muội làm ầm ĩ tới những người khác thì không hay, nhỡ chẳng may đúng lúc người ta đang nghỉ ngơi, bị muội đánh thức chẳng phải sẽ vô cùng phiền muộn hay sao…?”

“Ca, nếu huynh không câm miệng lại muội sẽ không bao giờ để ý đến huynh nữa!” Lê Ninh Nhi không thể nhịn được hét to hơn.

Lê Trạm lập tức làm một động tác bịt miệng, khuôn mặt tao nhã hiện lên biểu hiện đầy bất đắc dĩ. Muội muội này của hắn đáng yêu thì đáng yêu thật đấy, có điều tính tình hơi ngang ngược chút xíu…

“Ngạn biểu ca bao giờ mới đến không biết?!” Lê Ninh Nhi bĩu môi ngồi xuống ghế, tay cuốn lấy một lọn tóc hỏi.

Kết quả là một lúc lâu không thấy ai trả lời.

“Ca, tai huynh rơi đâu mất hay là câm điếc rồi? Không nghe thấy người ta hỏi sao?” Nàng hung dữ trừng mắt liếc Lê Trạm.

Lê Trạm chỉ đôi môi mím chặt rồi lắc đầu, tỏ ý không có chỉ thị của đại tiểu thư hắn nào dám mở miệng.

Lê Ninh Nhi tức giận nguýt dài một cái rồi nói: “Được rồi, được rồi, huynh có thể mở miệng nói, nhưng phải nói vào trọng điểm, không được dong dài.”

“Ninh Nhi, ca ca dong dài lúc nào, lúc nào ca ca cũng rất nghiêm túc… Được rồi, được rồi, muội đừng trừng mắt nữa, cặp trân châu nhỏ kia sẽ rơi ra mất… Năm ngày trước Ngạn dùng bồ câu đưa thư đến nói đã tới thôn Thanh Thủy, hẳn là hôm nay hoặc ngày mai là đến Ân Châu rồi, muội đã hài lòng chưa?” Lê Trạm bất đắc dĩ xoa đầu muội muội.

Vì mẹ hắn qua đời từ sớm, cha bận rộn lo những chuyện trong võ lâm, muội muội cơ bản là do hắn nuôi lớn, được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, kết quả chiều thành tính cách ngang bướng như bây giờ, ai da, thật là làm tan nát trái tim huynh trưởng non nớt của hắn…

“Huynh đừng có làm rối tóc người ta, sáng nay người ta phải chải rất lâu đấy! Muội muốn đến cổng chính đón Ngạn biểu ca.” Lê Ninh Nhi hất tay hắn ra, quay lại làm một cái mắt quỷ rồi vui vẻ chạy về phía cổng chính.

“Nha đầu kia từ một tháng trước biết được Ngạn sắp tới liền hưng phấn như vậy, mỗi ngày đều đến hỏi hơn mười lần, biết rõ ràng Ngạn vẫn còn trên đường, nhưng mỗi ngày đều đến cổng chính đợi, thiếu nữ ôm ấp tình cảm là trở nên như vậy sao? Chẳng lẽ đây là cố chấp của nữ nhân? Ừ, Ngạn lần này xúi quẩy rồi, bị Ninh Nhi quấn lấy sẽ rất thê thảm, hy vọng Ngạn có thể chịu dựng được. Nhưng từ nhỏ Ngạn đã lạnh như băng, sẽ không lạnh đến mức đóng băng Ninh Nhi luôn chứ? Chắc là không đến mức ấy đâu, tốt xấu gì thì Ngạn cũng là biểu ca của mình và Ninh Nhi, hẳn là sẽ thân thiết hơn so với người ngoài một chút đúng không? Nói đến mới thấy người này sao lại chậm chạp như vậy không biết, lộ trình có vài ngày có cần đi chậm như vậy không, tính theo cước bộ của Ngạn trước kia thì phải đến nơi lâu rồi mới đúng, lẽ nào gặp phải nguy hiểm gì? Không thể nào, võ công Ngạn cao như vậy, chỉ kẻ nào ăn no rửng mỡ mới tự chuốc lấy phiền phức, thế chẳng phải cố ý muốn chết hay sao…” Lê trạm lại tiếp tục chìm đắm trong những suy nghĩ của bản thân không thể thoát ra, trình độ dong dài hiển nhiên đã lên một tầng cao mới.

Sau khi bọn Độc Cô Ngạn cùng Phỉ Mặc đến Ân Châu, trước tiên đi đến khách sạn Lưu Hoa để tụ họp với bọn Hoắc Thanh Trần và Huyền Vân. Hai ngày trước, công dụng của thuốc bột trên người Hoắc Triệu Vân (cha của Hoắc Thanh Trần) đã hết tác dụng, Huyền Vân thử giải huyệt đạo cho ông, tiếc rằng việc đầu tiên sau khi huyệt được giải ông lại tấn công chính con gái của mình. May là Huyền Vân nhanh tay nhanh mắt kéo Hoắc Thanh Trần vào lòng bảo vệ, không thì với không chút võ công nàng có thể đã bị thương.

“Sau đó thì sao?” Phong Lăng Ba hỏi.

“Sau đó Huyền Vân ca ca lại điểm huyệt cha cho đến bây giờ. Hiện giờ cha muội hoàn toàn không nhận ra muội…” Hoắc Thanh Trần sụt sịt, lạc giọng trả lời.

“Trần Trần muội đừng nóng vội, lát nữa chúng ta sẽ đi đến Lăng Vân Minh, gặp minh chủ võ lâm, lúc đấy không chừng ông ấy có cách chữa cho cha muội.” Phong Lăng Ba an ủi.

“Thật sao? Vậy chúng ta nhanh đi thôi.” Hai mắt Hoắc Thanh Trần sáng lên, lôi cánh tay Phong Lăng Ba đi ra ngoài.

“Ngươi gấp cái gì? Đợi các chủ đi cùng.” Huyền Vân kéo tay áo nàng lại.

“Phỉ yêu quái thật là đỏm dáng, thay một bộ trang phục có cần lâu như vậy không?” Hoắc Thanh Trần nhịn không nổi hét to, bị Huyền Vân khẽ trừng mắt, nàng đành bĩu môi không nói nữa. Cũng chẳng phải nàng sợ gì hắn, chỉ là hắn là ân nhân cứu mạng, nàng chỉ đang trả nợ nhân tình thôi.

Độc Cô Ngạn lẳng lặng liếc mắt nhìn lên lầu lần nữa, Hề Hề lúc nãy nói muốn tắm, Phỉ Mặc cũng nói muốn tắm, kết quả hai người đến giờ còn chưa ai xuống, đã qua nửa canh giờ rồi.

Phong Lăng Ba hỏi ra tiếng lòng hắn: “Sao Hề Hề giờ này vẫn chưa thấy ra?” Hoắc Thanh Trần lắc đầu.

Đang nói thì Phỉ Mặc cùng Hề Hề xuất hiện, một trước một sau đi từng bậc xuống lầu. Độc Cô Ngạn nhìn thấy Phỉ Mặc nắm tay Hề Hề, ánh mắt nhíu lại có chút lạnh lùng.

Sau khi tắm xong, gương mặt Hề Hề hây hây đỏ, tuy rằng vẫn không chút cảm xúc nhưng thoạt nhìn không còn ngơ ngác nữa mà có dáng vẻ của một cô gái đáng yêu. Nàng vừa đi vừa hỏi Phỉ Mặc: “Mặc ca ca, cái áo này chật quá, ta có thể kéo bớt đai lưng ra được không?”

Phỉ Mặc bảo Huyền Phong chuẩn bị cho nàng một bộ váy mới, váy có màu như bầu trời rất đẹp. Nàng từ trước đến giờ chưa từng mặc qua loại y phục nào phức tạp đến vậy. Kết quả không thể nào mặc được, dây lưng không biết thắt kiểu gì, vẫn là Phỉ Mặc giúp nàng thắt lại cho tốt. Lúc bước ra mới phát hiện váy quá dài, nàng thiếu chút nữa đã ngã. Sau đó Mặc ca ca nói nắm tay huynh ấy sẽ không bị ngã nữa, đúng là đi vững thật!

Phỉ Mặc liếc thấy ánh mắt của Độc Cô Ngạn, vờ như không nghe thấy Hề Hề nói gì, nghiêng đầu ghé sát khuôn mặt vào Hề Hề hỏi: “Gì cơ?”

Hề Hề đành phải nhắc lại lần nữa.

“Không được, Tiểu Hi Hi, không có dây lưng y phục sẽ bị lỏng. Nhưng có thể nới lỏng ra một chút, có muốn Mặc ca ca giúp không?”

“Không cần đâu, cảm ơn Mặc ca ca, ta tự làm được.” Nói xong cố sức kéo lỏng dây lưng, quả nhiên kéo lỏng một chút là không còn bó vào người nữa.

“Oa, Hề Hề tỷ tỷ thật là đẹp.” Hoắc Thanh Trần cảm thán. Phong Lăng Ba cũng vội vàng chạy đến ôm lấy Hề Hề nhìn qua nhìn lại, thuận tiện kéo nàng cách xa khỏi một nhân vật nguy hiểm kia, không biết hắn đã chiếm bao nhiêu tiện nghi rồi.

“Ừm, cảm ơn Trần Trần, y phục này là Mặc ca ca cho ta.” Hề Hề gãi gãi mặt, mặc kệ cho Phong Lăng Ba đang quay nàng trái phải, góc nào cũng phải nhìn một lượt.

“Con mắt của Phỉ yêu quái cũng không tệ lắm!” Hoắc Thanh Trần hâm mộ nói. Huyền Vân nghe xong liền ghi nhớ kiểu cách bộ y phục này của Hề Hề.

“Thế nào? Độc Cô khổng tước? Hề Hề mặc như vậy có đẹp không?” Phong Lăng Ba đắc ý đẩy Hề Hề đến trước mặt Độc Cô Ngạn, đợi một ngày nào đó nàng sẽ làm cho Hề Hề một kiểu tóc thật đẹp, cho nàng mang thêm một ít trang sức trang nhã, đảm bảo tên kia nhìn đến ngây người!

“Chuẩn bị tốt rồi thì đi thôi.” Độc Cô Ngạn dửng dưng nhìn Hề Hề một cái rồi lạnh lùng nói, xoay người ra khỏi khách sạn không hề quay đầu lại.

“Đây là thái độ gì vậy con chim công này.” Phong Lăng Ba nổi trận lôi đình. Nam nhân này thật không phải người tốt.

Hề Hề đưa tay bắt đầu cởi dây lưng, Phỉ Mặc vội ngăn lại. Nha đầu kia không nhìn xem đây là nơi nào, trước khách sạn người đến người đi lỡ bị ai thấy thì sao?

“Hề Hề, muội làm gì vây?” Phong Lăng Ba phát hỏa xong quay lại bị động tác của Hề Hề làm cho phát hoảng, vội vàng nắm lấy tay nàng hỏi.

“A Ngạn không thích muội mặc như vậy, muội muốn cởi ra.” Hề Hề ngoan ngoãn trả lời.

“Sao thế được chứ? Tiểu Hi Hi mặc như vậy rất đẹp, không ai không thích.” Phỉ Mặc cúi đầu giúp nàng chỉnh lại dây lưng cho ngay ngắn, ngẩng đầu mỉm cười khích lệ.

“A Ngạn không nhìn, huynh ấy không vui.” Hề Hề nói ra sự thật, huynh ấy chỉ liếc một cái đã không chịu nổi nên mới bỏ đi.

“Đó là vì Hi Hi rất đáng yêu, hắn có chút xấu hổ.” Phỉ Mặc lần đầu tiên giúp tình địch nói lời tốt đẹp.

“À…” Hề Hề bỗng tỉnh ngộ, gương mặt nhỏ nhắn vô cảm gật lên gật xuống: “A Ngạn thật hay xấu hổ!”

“Các ngươi có đi hay không?” Độc Cô Ngạn cưỡi ngựa xuất hiện trước cửa nhà trọ, giọng nói cùng ánh mắt sắc lạnh như kiếm bắn tới.

“A Ngạn, muội muốn ngồi cùng huynh.” Hề Hề lại gần ôm lấy chân Độc Cô Ngạn bắt đầu trèo lên ngựa, nàng quyết định sau này cần phải ở cạnh A Ngạn nhiều hơn, như vậy A Ngạn sẽ quen dần, không hay xấu hổ nữa.

“Cô làm gì vậy?” Độc Cô Ngạn ngăn tay nàng lại. Nàng vẫn khăng khăng muốn trèo lên, đôi mắt cố chấp nhìn lên yên ngựa, dùng cả hai tay hai chân để bò lên ngựa.

Ngựa của Độc Cô Ngạn bắt đầu có chút kích động, hắn đành nhấc nàng lên ngồi ở phía trước hắn. Nàng cứ ở bên loạn xạ như vậy, con ngựa không chịu được sẽ giãy dụa, cỏ khả năng sẽ làm nàng bị thương.

“Như vậy vừa lòng chưa?” Độc Cô Ngạn dữ dằn nói.

Hề Hề chớp chớp mắt, sau đó thức thời quay lại bắt chuyện với mọi người: “Phong tỷ tỷ, Mặc ca ca, đi thôi. Đại Mao, Nhị Nha, theo sau.”

Phỉ Mặc lặng lẽ nhìn bóng lưng Độc Cô Ngạn, khéo miệng vẫn cười mỉm.

“Phỉ yêu quái, ngươi phải cố gắng nhiều hơn!” Hoắc Thanh Trần đi qua nói nhỏ với hắn một câu rồi yên vị trên xe ngựa mà Huyền Vân đã chuẩn bị cho nàng và cha.

Phỉ Mặc nhướng mày, xoay người một cái thật đẹp lập tức ngồi trên lưng ngựa, ung dung đi về phía trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.