Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 24: Tình Yêu NGười Lính



Tu Dĩnh im lặng ngồi trên ghế, nhìn ra bên ngoài bầu trời tối om, chỉ thấy được phân nửa cánh máy bay nhấp nháy đèn giữa không trung, cô biết mình đang trên đường về nhà, hai giờ nữa thôi, máy bay sẽ hạ cánh xuống bầu trời thành phố H.

Nhớ lúc nãy trước khi cất cánh, Hùng Khải ôm chặt lấy cô, mặc kệ việc mình đang mặc quân phục, cũng không để ý hành động của mình sẽ dẫn tới sự chú ý, suy đoán của người khác thế nào, anh chỉ muốn ôm cô mà thôi. Anh nói bên tai cô: “Cục cưng, anh không nỡ để em đi.” Câu này lúc ở trong doanh trại anh từng nói một lần, lúc ấy nó gợi lên nỗi buồn thương vô hạn nơi cô, còn bây giờ, cũng vì câu nói này, cô chảy nước mắt.

Loa phát thanh lại giục giã hành khách lên máy bay, Tu Dĩnh nghiến răng đẩy anh ra chạy về phía cửa đăng ký, sau lưng vang lên tiếng gọi của Hùng Khải: “Tu Dĩnh…” Cô không dám quay đầu lại, sợ mình không kềm chế được lại xông tới ôm anh. Vào cửa kiểm soát rồi, xếp hàng qua cửa hải quan xong, cô lặng lẽ quay đầu thấy Hùng Khải vẫn còn đứng đó, dáng người thẳng tắp, giống như cây bàng đón gió, thẳng tắp như vậy lần nữa làm tim cô đau nhói.

Mạch suy nghĩ quay về với hiện tại, tay cầm hạt dẻ Hùng Khải mua, nhớ lại cảnh hai người đút nhau anh một hạt em một hạt khi nãy, nhẹ nhàng ngậm hạt dẻ vào miệng, kèm theo nước mắt. Từ lúc nào cô lại yêu khóc thế này? Lúc trước cho dù khổ sở, đau lòng cô cũng rất hiếm khi rơi nước mắt nhưng hôm nay vì tình cảnh chia tay, cô khóc hết lần này đến lần khác. Không lẽ yêu đương thật sự khiến người ta trở nên yếu đuối đa sầu đa cảm sao?

Bên phải có một đôi tình nhân, còn rất trẻ, chắc chừng hai mươi,không biết là đang tuần trăng mật hay là đi du lịch bên ngoài, cô gái ngả đầu dựa vào vai chàng trai thì thầm gì đó. Cách nhau một lối đi, không tín là quá gần, bọn họ lại nói quá nhỏ nên cô không nghe rõ, nhưng cô có thể tưởng tượng ra được. Nếu đổi lại là cô và Tiểu Hùng, nhất định cũng sẽ thì thầm ngọt ngào như thế, đấy là lẽ thường của các đôi tình nhân.

Trên máy bay không được dùng điện thoại, cô chọn chế độ trên máy bay, mở điện thoại ra nhìn ảnh Hùng Khải, còn có ảnh hai người chụp chung, càng nhìn càng thấy ngọt ngào. Còn nhớ lúc hai người chụp hình, Tiểu Hùng dùng điện thoại chụp, anh kề sát đầu vào cô, sau đó dang tay ra canh đúng mặt hai người bấm máy. Lúc đó góc độ không chính xác, chụp không đẹp nhưng cô không nỡ xóa.

Ngồi cạnh cô là một ông lão chừng bảy mươi tuổi, mới đầu ông không chú ý đến cử chỉ của Tu Dĩnh. Vô tình nhìn thấy cô đang xem ảnh chụp trong điện thoại, nhờ ngồi bên nên ông nhìn rõ người trong ảnh mặt áo màu lục vàng, kinh ngạc không thôi.

“Đó là bạn trai cháu à?” Ông lão đột nhiên lên tiếng.

Tu Dĩnh bị tiếng nói đột ngột này làm giật mình, ngẩng đầu thấy là một ông cụ mặt mũi hiền từ, bèn cười: “Vâng, là bạn trai cháu.”

“Bạn trai cháu là bộ đội sao?” Ông hỏi tiếp.

Tu Dĩnh nhìn ông, gật đầu, “Vâng, bạn trai cháu là một người lính.”

“Bộ đội rất tốt.” Ông lão giống như mở trúng đài, nói không ngừng, “Năm đó chiến tranh giải phóng, ông mới mười ba tuổi liền tham gia đội giải phóng quân, bắt đầu kiếp sống quân đội, thoắt cái đã mấy chục năm rồi.”

“Ông cũng từng là một người lính ư?” Tu Dĩnh tò mò.

“Ừ! Ông kinh qua rất nhiều cuộc chiến lớn nhỏ, còn trải qua chiến tranh Triều Tiên, thậm chí cả chiến tranh Việt Nam nữa.” Vừa nhắc đến chủ đề này, ông cụ lại nói không ngớt.

“Hóa ra ông cũng tham gia chiến tranh Việt Nam sao, ba cháu năm đó cũng có tham gia.”

“Ba cháu cũng tham gia à?” Ông lão ngạc nhiên, nói tiếp, “Không sai, con cháu bộ đội, lại tìm bộ đội, ông già này thấy được đấy.”

“Năm đó ba cháu tham gia chiến tranh tự vệ Việt Nam xong liền ra quân, do bà nội cháu không yên tâm. Trong nhà chỉ có mình ba cháu là con, sợ ba lại đi chiến đấu tiếp liền chọn sẵn một cuộc hôn nhân cho ba, chính là mẹ cháu, sau khi ba quay về liền kết hôn. Năm đó nếu ba không xuất ngũ trở về chắc hẳn quân hàm cũng rất cao rồi.” Nhớ đến ba cứ suốt ngày thao thao kể chuyện năm đó với cô, Tu Dĩnh cảm thấy rất đáng tiếc.

“Chiến tranh Việt – Trung năm đó quả thật rất ác liệt, quân ta bị thương nặng nề, nếu không phải về sau trung ương kịp thời hạ mệnh lệnh, thương vong càng nặng hơn nữa.” Ông lão cảm khái, cứ nghĩ đến cuộc chiến đó, đến các đồng đội đã hi sinh ông lại thấy đau lòng.

“May mà bây giờ hòa bình, không có chiến tranh nữa.” Tu Dĩnh cảm thán.

“Tuy không có chiến tranh nhưng thân là người lính, trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, tùy thời chuẩn bị hi sinh bảo vệ tổ quốc.” Nói đến đó ông siết chặt nắm đấm, nói tiếp, “Gả cho một người lính, cháu đã cân nhắc đến điều đó chưa? Nơi nào cần con em bộ đội, nơi đó có giá trị của bọn họ, cháu nghĩ đến điều đó chưa?”

Tu Dĩnh im lặng. Những điều này quả thật cô chưa nghĩ tới. Ban đầu là vì ba cô từng là bộ đội, từ nhỏ liền nhìn thấy dáng vẻ anh hùng của ba trong hình, cảm giác rất tuyệt. Sau này chị họ lại gả cho bộ đội, càng cảm thấy bộ đội có thể dựa vào. Sau khi gặp được Tiểu Hùng, đã không chỉ đơn giản vì anh là một người lính nữa mà bởi vì anh là Tiểu Hùng, một người đàn ông chân chính.

“Cháu không hối hận, cả đời này cũng không hối hận, hạnh phúc của cháu chính là đã chọn anh ấy.” Ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt cô lấp lánh sáng ngời.

Ông lão đột nhiên thay đổi cách nhìn với cô, cảm giác cô bé trước mặt này rất thú vị, gật đầu liên tiếp, miệng nói: “Không tệ! Không tệ!”

Trong lúc Tu Dĩnh nhớ anh thì đồng thời Hùng Khải cũng đang nghĩ đến cô. Tiễn Tu Dĩnh đi rồi, lòng anh cứ trống rỗng, trước giờ chưa từng nhớ cô gái nào, giờ cô vừa đi anh đã nhớ rồi.

Lái xe đi, anh lại nhớ tới cảnh anh vừa đón cô xong, cứ luôn cho rằng cô hoạt bát hiếu động nhưng lúc đó cô lại dịu dàng im lặng ngồi trong xe, rõ ràng là thẹn thùng.

Điện thoại báo có tin nhắn đến, là tin nhắn trước khi Tu Dĩnh lên máy bay mấy giây gửi cho anh, chỉ có ba chữ: em đi đây. Rất ngắn gọn nhưng lại khiến Hùng Khải nhìn hết lần này đến lần khác.

Về đến doanh trại đã là một tiếng rưỡi đồng hồ sau. Anh đậu xe xong, đi tới dãy phòng người nhà lại không thấy bóng dáng chị dâu đại đội trưởng đâu. Bên cạnh chính là căn phòng Tu Dĩnh ở lúc mới tới, bên trong giờ đã không còn ai. Anh đứng trong phòng, cứ cảm thấy cô vẫn còn ở đây, lúc thẹn thùng lúc nghịch ngợm, khi giận dỗi khi dịu dàng, biểu tình phong phú, thần thái khác nhau làm tim anh đập nhanh cũng làm tim anh đau nhói.

“Tiểu Hùng?” Đằng sau có người gọi, anh ngẩng đầu thì ra là đại đội trưởng. Ông mang vớ ngắn và quần đùi bộ đội, xem ra là mới đi tắm về. “Thằng nhóc này đứng đây làm gì thế? Tiễn Tiểu Tu về rồi sao?”

“Chào đại đội trưởng.” Hùng Khải thấy đại đội trưởng, lập tức đứng thẳng người chào.

“Cậu lớn tiếng thế làm gì?” Đại đội trưởng quát, lại hỏi, “Tiểu Tu về nhà rồi?”

“Vâng, em đưa cô ấy lên máy bay rồi.” Vừa nghĩ đến đó, tâm tình Hùng Khải lại không vui nổi.

Đại đội trưởng Tiếu kéo anh ngồi xuống ghế, vừa hóng gió vừa nói, “Tiểu Hùng à, mấy ngày nữa là kiểm tra tổng hợp cuối năm rồi, trung đội cậu chuẩn bị thế nào rồi?”

“Có vài người trượt, huấn luyện không tốt lắm, những người khác không có vấn đề.” Hùng Khải thành thật đáp.

“Cậu phải tăng cường huấn luyện, không được chỉ tơ tưởng yêu đương, huấn luyện phải tiến lên. Kiểm tra lần này không tầm thường đâu, lãnh đạo tuyến trên muốn xuống kiểm tra.”

Từ chỗ đại đội trưởng trở về, Hùng Khải cứ mãi đắn đo chuyện huấn luyện. Đi ngang qua thao trường, lại thấy các chiến sĩ đang tập huấn ban đêm, anh mới nhớ ra hôm nay bắt đầu huấn luyện bình thường trở lại.

“Trung đội trưởng, chị dâu đi rồi, anh nhớ rồi hả?” Các chiến sĩ đang huấn luyện rống lên.

“Biến biến biến, nói bậy gì đấy, không tăng cường huấn luyện tôi cho các cậu chịu không xiết bây giờ.” Hùng Khải sầm mặt.

“Vậy bọn em mách chị dâu, nói chị ấy không có ở đây, anh ăn hiếp bọn em.”

“Còn ba hoa, bắt các cậu tập thêm một giờ nữa.” Hùng Khải ngượng quá hóa giận, trừng bọn họ.

“Trung đội trưởng, anh không thể chỉnh bọn em như vậy, sau này không dám nữa.” Mọi người gào lên.

Nói đùa với mọi người một hồi, Hùng Khải về ký túc xá, thật sự mệt mỏi, lại đi tắm rửa. Lúc tắm, trong đầu toàn là bóng dáng Tu Dĩnh, cô cười, cô than thở khe khẽ, bản thân đúng là bị ma ám rồi, không ngờ lại nhớ một cô gái đến mức này.

Anh nhớ lần đầu tiên cô từ nhà tắm bước ra, dáng vẻ mê hồn ấy, nếu không phải bị tuần tra phá đám anh thật sự không tưởng tượng được mình sẽ làm gì cô nữa. Lúc bình tĩnh trở lại, suy nghĩ thấy mình quá hấp tấp rồi, may mà Tu Dĩnh ngăn anh bằng mọi giá, chuyện mới không đi xa hơn. Yêu cô, liền muốn quý trọng cô, nhưng cũng vì yêu cô nên càng nhớ cô hơn.

Từ nhà tắm đi ra, nhìn thời gian đại khái cũng đủ rồi, chắc Tu Dĩnh đã về tới nhà. Anh lật đật lôi điện thoại ra, bấm số gọi đi. Lần thứ nhất, điện thoại vang lên tiếng thông báo máy ngắt, anh nghĩ, còn chưa tới? Mười phút sau anh lại gọi, lần này thì thông, đầu bên kia rất ồn, ầm ỹ, anh đoán không lẽ còn ở sân bay?

Tu Dĩnh vừa xuống máy bay, sợ có người điện thoại tới vội vàng mở máy. Vừa mở, điện thoại liền réo lên làm cô giật mình, nhìn thấy là Hùng Khải gọi, trái tim lơ lửng của cô mới hạ xuống.

Vừa ấn máy nghe, tiếng Hùng Khải vang lên: “Cục cưng, em tới rồi sao?”

Nghe thấy giọng anh, toàn bộ tình cảm trong lòng Tu Dĩnh ùa ra: “Đến rồi, vừa xuống máy bay, cú điện thoại này của anh canh thời gian chuẩn thật.”

Sao Hùng Khải có thể nói với cô anh luôn canh chừng gọi điện cho cô, mới có thể nhận được điện thoại của cô đầu tiên. Hít sâu một hơi, anh nói vào điện thoại: “Cục cưng, anh rất nhớ em!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.