Thứ bảy, kỳ thi đại học toàn quốc mỗi năm tổ chức một lần chính thức
diễn ra. Trời vừa sáng là tôi đã lái xe đến điểm thi của Giang Ly, đứng ở đằng xa đợi cậu ta. Đợi khoảng năm mươi phút, cuối cùng cũng nhìn thấy
cậu ta cùng một học sinh nam khác bước xuống xe đi vào trường, bên cạnh
không có bố mẹ đi kèm. Một thiếu niên dáng vẻ trưởng thành đầy tự tin,
cậu bé tỏa sáng ấy sắp phải trải qua thử thách đầu tiên trong đời. Tôi
hi vọng kỳ thi đại học mới là bước ngoặt của cậu ta chứ không phải tôi.
Tôi hi vọng mình chỉ là chấm đen nhỏ bé, không đáng kể trong cuộc đời
tươi đẹp của cậu ta.
Ngày hè chói chang, ánh mặt trời gay gắt
xua tan màn sương mịt mù. Tôi đứng trong nắng thành tâm cầu nguyện, xin
ánh mặt trời hãy xua tan sự u ám trong lòng người, trả lại cho cậu thanh niên ấy một tương lai tươi sáng.
Tối hôm ấy, như thường lệ tôi
buồn chán nằm một mình trong nhà. Thạch Đầu dạy ba lớp trung học nên vào mùa thi, áp lực của cậu ta mệt mỏi nói với tôi chuyện Giang Ly chắc
chắn thi đỗ vào trường đại học A, lại thêm mấy điểm cậu ta được cộng đó
thì thừa sức vào được khoa tốt nhất. Chỉ có điều hình như nguyện vọng
của cậu ta không phải là trường đại học A. Đàn ông con trai đi ra thế
giới bên ngoài học tập kinh nghiệm xã hội cũng tốt, tầm nhìn mở rộng rồi thì những việc mình nghĩ sẽ không bị bế tắc. Tôi “ừ” một tiếng, cũng
hiểu Thạch Đầu đang an ủi mình nên mỉm cười cúp máy.
Cúp máy
xuống đã là tám giờ tối, tôi nhìn chằm chằm chiếc điện thoại im lìm mất
một lúc, ngọn lửa trong lòng dâng cao nửa mét. Ân hận, bối rối, nhớ
nhung, tức giận, tất cả mọi tình cảm đều trỗi dậy, càng nghĩ càng bấn
loạn. Nhưng tôi nhất quyết không chịu cúi đầu trước.
Sau một hồi đấu tranh, tôi vỗ đùi quyết định đi siêu thị mua đồ để giết thời gian.
Vừa ngồi lên xe, điện thoại đổ chuông liên tục. Môi tôi cong lên theo
bản năng, tôi cảm thấy đó chính là anh. Lần này tôi thắng rồi, anh đến
đầu hàng tôi.
Cầm điện thoại lên xem, tôi mím môi giận dữ,
nghiến răng kèn kẹt. Không phải anh, là Đông Tử gọi đến. Giọng Đông Tử
lại đang run rẩy: “Sư tỷ ơi, mau đến cứu em. Em… em đang ở khu vui chơi
Thành Đông, Đặng Lũng trói em ở đây, hu hu. Hắn ta biết em sợ độ cao, uy hiếp em nếu không chịu trả tiền thì hắn sẽ để em đi tàu lượn trên không cả đêm, ngồi đến khi nào bị đau tim mới thôi, hu hu… Hắn ta đến rồi, sư tỷ mau đến cứu em, em bị hắn tra tấn đến chết mất…”
“Được, đừng tắt máy, tôi đến ngay đây!”
Nghĩ đến Đặng Lũng, tên đàn ông khó chơi ấy, tôi nặng nề thở dài. Tôi khởi
động xe, chân nhấn bàn đạp tăng tốc cho xe thẳng hướng đến khu vui chơi
Thành Đông.
Tôi không nhớ nổi rốt cuộc mình đã vượt qua bao
nhiêu cái đèn đỏ, chỉ biết lúc bình thường phải đi mất ba mươi phút mới
hết đường, còn lần này tôi chạy đua chỉ mất mười phút. Vì vượt tốc độ
quá lớn, tôi bị cảnh sát giao thông chạy xe mô-tô đuổi ngay đằng sau.
Ruột gan tôi nóng như lửa đốt, dừng xe ở trước cửa khu vui chơi xong thì lập tức xuất trình thẻ căn cước, giải thích là do đồng nghiệp đang gặp
nguy hiểm, nên xử lý như thế nào thì đợi tôi làm xong việc tính sau. Sau đó tôi chạy như bay vào trong khu vui chơi tìm Đông Tử.
Người
trong khu vui chơi rất đông, tiếng nói cười náo nhiệt. Trong khu vực Thế giới cổ tích, bài hát thiếu nhi truyền đến lúc xa lúc gần, khắp nơi là
tiếng nhạc, tiếng cười của bọn trẻ. Đông Tử gào lên trong điện thoại:
“Sư tỷ, em ở dưới vòng đu quay. Chị mau đến đi!”
Tôi không nói
lời nào, tách đám đông chạy đến nơi bắt mắt nhất, đẹp nhất trung tâm khu vui chơi – vòng đu quay. Đứng dưới vòng đu quay, tôi nóng lòng tìm kiếm Đông Tử, mắt đảo như rang lạc nhìn ngó xung quanh. Kết quả vẫn không
tìm thấy Đông Tử, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ngày nhớ đêm mong.
Khang Tử Huyền đứng cách tôi hơn mười bước chân, dáng người cao lớn mạnh mẽ, ánh đèn rực rỡ lấp lánh khiến anh giống như một
chàng hoàng tử đẹp trai bước ra từ trong lâu đài, chỉ liếc mắt một cái
là có thể dễ dàng chiếm được trái tim người khác. Đôi mắt sâu thẳm như
biển cả nhìn tôi chăm chú, dường như sự vật muôn màu muôn sắc xung quanh chẳng lọt được vào mắt anh, trong đôi mắt ấy chỉ có một người trước mặt này mà thôi. Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra chuyện lãng mạn nhất lại
chính là hai mắt nhìn nhau như thế, trong anh có em, trong em có anh.
Khi đó, trong mắt chúng ta, thế giới mất đi mọi sắc màu còn người ấy ở
trước mặt lại vô cùng rực rỡ.
Tôi sững sờ nhìn, sóng lòng nổi
lên cuồn cuộn. Sau đó nhớ ra câu hỏi của anh tối đó ở quảng trường, đám
mây đen trên đầu từ từ tan đi, tôi thoải mái nở nụ cười tươi. Thì ra
thằng nhóc Đông Tử là kẻ bán đứng tôi, hôm nào phải mời cậu ta đi ăn cơm để cảm ơn mới được.
Tôi đắc ý bước đến gần Khang Tử Huyền mặt
mũi đang hết sức nghiêm trọng ở phía trước. Ở khoảng cách rất gần, tôi
nhìn rõ sự bối rối trên khuôn mặt anh, tôi cười: “Trùng hợp quá! Đến đây để tìm lại tuổi thơ sao sao?”
Đôi lông mày lưỡi mác của Khang
Tử Huyền khẽ nhíu lại, vẻ mặt tươi tỉnh của tôi rõ ràng không thể lây
truyền sang anh ta được. Mặt mũi nhăn nhó, anh khó chịu đưa mắt nhìn bốn phía: “Không ngờ chỗ này ồn ào như vậy!”
Trong lúc nói chuyện,
hai tay anh nhấc lên thản nhiên ôm lấy eo tôi, đến khi tôi phát hiện ra
thì cả người đã nằm gọn trong lòng anh.
Tôi vốn định phản kháng
lại nhưng bầu không khí xung quanh lại quá tuyệt vời. Dưới ánh đèn, bọn
trẻ vui cười, những quả bóng bay nhiều màu sắc đung đưa trong đêm tối.
Trong không trung phảng phất vị kem dâu ngọt ngào. Vòng đu quay hạnh
phúc xoay tròn những vòng quay định mệnh dưới ánh trăng. Điều khiến mọi
thứ trở nên tuyệt vời hơn chính là hơi thở của người đàn ông phảng phất
trên chóp mũi khiến tôi cảm thấy rất yên tâm.
Trong lòng cảm
thấy xao xuyến, tôi không kiềm chế được tự nhiên cười ngây ngô. Cuối
cùng, gạt sang một bên ý muốn phản kháng, tôi kiễng chân vòng tay qua cổ anh, cơ thể chúng tôi dính sát vào nhau, tôi nói nhè nhẹ vào tai anh:
“Cảm ơn anh cho em một cảm giác trong mơ!”
Khang Tử Huyền ôm tôi, giọng nói dịu dàng: “Mộng là hư ảo, anh là thật, em biết không?”
“Phải, anh là thật!” Tôi úp mặt vào ngực anh dụi dụi như một chú mèo con.
Những bất an trong mấy ngày nay tan đi theo mây khói, tôi nhắm mắt một
cách thoải mái: “Anh là thật, tốt quá!”
Anh chạm vào tóc tôi, giọng nói trầm ấm mê hoặc bên tai tôi: “Vậy em có là thật không?”
Nghe thấy nhịp tim đập mãnh liệt của anh, cảm nhận được sự nồng nhiệt đó,
tôi ngước đầu nghiêm túc nói: “Nếu anh là thật, vậy thì em cũng là
thật!”
Tôi chỉ vào trái tim chính mình rồi lại chỉ vào trái tim anh: “Chân thành đổi lấy chân thành, vậy mới công bằng.”
“Phương Lượng Lượng, em đúng là láu cá… Được, chúng ta giao dịch công bằng!”
Khang Tử Huyền mỉm cười nhìn tôi, sau đó đặt tay lên ngực mình, rồi thu
bàn tay lại làm động tác lấy trái tim mình đặt lên ngực tôi, bàn tay lại mở ra như trao trái tim nóng rực cho tôi.
Anh nở nụ cười đầy mê hoặc: “Tiểu thư xinh đẹp, xin hãy nhận lấy trái tim chân thành này của tôi!”
Tôi cười ngây ngô. Hành động của người đàn ông trước mặt rõ ràng rất trẻ
con nhưng tôi lại xúc động muốn khóc. Thế là tôi cũng bắt chước những gì anh làm, lấy trái tim của chính mình trịnh trọng đặt lên ngực anh, cười tinh nghịch: “Vị tiên sinh không mấy lương thiện kia, mong anh cũng sẽ
tiếp nhận trái tim chân thành của em! Một khi đã nhận thì không thể trả
lại!”
Khang Tử Huyền cười dịu dàng, nắm lấy bàn tay tôi đặt trên ngực anh rồi siết chặt tôi trong vòng tay anh, rầu rĩ lên tiếng: “Anh
nghĩ kỹ rồi, không có việc con gái mở miệng trước. Được, anh đầu hàng,
anh nói trước!”
Anh ngập ngừng: “Anh… không thể thiếu em.”
Khóe mặt tôi bỗng ươn ướt, xúc động rơi nước mắt. Tôi cúi đầu cười, quyết
định gạt bỏ những định kiến, sự ngại ngùng và tự kiêu của con gái để
thành thật nói: “Em cũng vậy, em… không thể thiếu anh được.”
Sững người nhìn tôi vài giây, gương mặt Khang Tử Huyền lộ vẻ hài lòng. Anh
mỉm cười hôn nhẹ lên trán tôi coi như khen thưởng: “Vậy mới là cô bé
ngoan!”
Tôi ôm anh thật chặt, tinh nghịch nói: “Làm khó cho anh rồi, còn phải tìm Đông Tử giúp.”
Anh mơ hồ ậm ừ một tiếng.
“Anh cho Đông Tử cái gì để cậu ấy bán đứng em như vậy?”
“Anh đồng ý giúp cậu ta trả món nợ mà cậu ta thiếu của Martin.”
“Họ Khang kia, anh đúng là kẻ gian xảo!”
“Em yêu, cảm ơn em quá khen!”
“Không cần khách sáo, thông thường những lời khen của em đều là trái lòng.”
“Ừ, anh vừa hay rất thích những cô gái rắc rối.”
Tôi thoải mái áp vào lòng anh nhắm mắt giả vờ ngủ, uể oải đáp: “Em không còn nhỏ nữa, đã là một bà cô lớn tuổi rồi.”
Khang Tử Huyền đột nhiên đẩy tôi ra, hai tay giữ lấy vai tôi nhìn chăm chú,
đôi mắt nguy hiểm nheo lại, sự dịu dàng ngọt ngào trên khuôn mặt cũng
không còn, giống như biến thành một con người khác vậy: “Phải, Phương
Lượng Lượng, hiếm khi thấy em có nhận thức như vậy. Em cũng biết mình đã là người lớn rồi thì chúng ta nhớ lại một chút, nhớ lại chuyện thứ bảy
tuần trước xảy ra tại một căn phòng nào đó ở một khách sạn nào đó đi!”
Anh trưng ra một nụ cười rất u ám nhưng lại toát lên vẻ cực kỳ nghiêm
trọng. Tôi ngẩn ra, anh cầm tay kéo tôi ra ngoài: “Đi, cùng anh về nhà!
Không chỉnh đốn cẩn thận thì em sẽ không bao giờ biết tiếp thu, lại dám
đơn thương độc mã xông vào hang cọp…”
Khang Tử Huyền đột nhiên
xoay người, sắc mặt nghiêm túc tôi chưa từng thấy bao giờ. Tôi sợ đến
mức á khẩu nhưng anh lại đột ngột bước tới ôm lấy tôi dịu dàng nói:
“Lượng Lượng, em biết không, một giờ trước anh mới biết chuyện đó. Em có thể hiểu được tâm trạng của anh không? Anh không dám tưởng tượng lúc đó em gặp chuyện gì, gặp phải người như thế nào… Em là một người độc lập,
có đam mê của riêng mình, anh không muốn can thiệp vào công việc mà em
yêu thích, nhưng điều này không có nghĩa là anh không lo lắng. Những
ngày tháng sau này chúng ta ở bên nhau có thể rất dài, nhưng anh không
thể từng giờ từng phút đều lo cho em. Ví dụ như ngày mai anh không thể
không bay sang Mỹ một chuyến, vì vậy hứa với anh, trong những ngày anh
không có ở đây, em phải tự bảo vệ bản thân mình thật tốt, không làm
những việc nguy hiểm, không để anh phải lo lắng, được không?”
Dưới vòng đu quay đẹp lung linh, giọng anh lộ rõ vẻ xót xa khiến tôi không
kiềm nổi những giọt nước mắt. Tôi sụt sịt mũi, nép chặt mình trong lòng
anh vừa cười vừa nghẹn ngào nói: “Vâng, em hứa với anh, em sẽ tự bảo vệ
mình thật tốt.”
***
Khang Tử Huyền tiễn tôi đến tận cửa
nhà. Tôi vừa mới mở khóa thì gã xấu xa đã lách vào trong, tự nhiên như
bước vào cửa nhà mình, miệng kêu mệt quá không còn đủ sức lái xe về nhà, sau đó tháo cà vạt rồi nằm trên giường của tôi, vờ như vô cùng mệt mỏi. Mặt dày đến mức độ ấy, đúng là khiến người khác không biết phải làm
sao. Tôi chỉ còn cách đỏ mặt gật đầu đồng ý để anh ở lại. Hai chúng tôi
tắm rửa xong xuôi, anh nhất định không chịu ngủ ở ghế sô pha, thế là hai người giống như một cặp vợ chồng già bò lên giường. Mặt tôi nóng bừng
lên, còn anh rất tự nhiên ôm lấy thân thể cứng đờ của tôi, nhắm mắt ngủ
luôn.
Không quen với việc trên giường có người đàn ông cường
tráng, một phần da thịt còn áp sát vào người mình, nhiệt độ cơ thể của
anh truyền qua lớp vải mong manh khiến toàn thân tôi nóng rực. Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, không dám cựa quậy, cũng không dám thở mạnh.
Kẻ làm cho tôi mất ngủ bỗng mở mắt, giọng uể oải vang lên trong đêm khuya: “Em căng thẳng lắm à?”
Tôi vội vàng nhắm chặt mắt, lắc đầu phủ nhận: “Không.”
“Căng thẳng thì cứ nói ra, anh có thể giúp em điều chỉnh lại!”
Lời nói vừa dứt một bóng đen nhào đến, mạnh mẽ áp môi vào môi tôi, cái lưỡi nóng như lửa dồn dập tấn công tôi làm miệng tôi tràn ngập hơi thở của
anh. Nụ hôn cháy bỏng khiến tôi mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể bị
động tiếp nhận sự cuồng nhiệt của anh.
Hơi thở dồn dập kết thúc
nụ hôn mãnh liệt khiến người ta phải đỏ mặt run tay, vì chút sơ sẩy mà
đêm nay dễ phải mất ngủ rồi… Ai ngờ Khang Tử Huyền đột nhiên dừng lại.
Trong bóng tối, ánh mắt như dã thú săn mồi nhìn tôi chăm chú. Đến khi
tôi đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch, anh mới đắp chăn cho tôi, giọng nói cũng lấy lại sự bình tĩnh: “Em ngủ đi, sáng mai tiễn anh ra sân
bay!”
Thế là một đêm mà trái tim phải trải qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc cuối cùng cũng kết thúc bình an.
Hôm sau, lúc tiễn Khang Tử Huyền ra sân bay, nghĩ tới sự tích “hái hoa”
trước đây của anh, trong lòng tôi có chút khó chịu. Tôi giữ cằm anh hung hăng cảnh cáo: “Nói, anh có hái hoa dại bên ngoài hay không?”
Anh cười dịu dàng, cúi đầu sát tai tôi nói một câu khiến tôi mặt đỏ, tim
đập rộn ràng: “Em là bông hoa duy nhất trong thế giới của anh.”
Chiều ngày hôm sau, Phi Ca gọi điện thoại nói đang ở bến tàu, kêu tôi lái xe
đến đón. Lần này trở về, tinh thần Phi Ca có vẻ xuống dốc, khác hẳn dáng vẻ như rồng như hổ luôn mang đến cho người khác cảm giác dồi dào sinh
lực thường ngày. Có lẽ vì tên mọt sách Phương Dịch Hằng đó nên cô ấy
không được ngủ yên.
Ngồi trên xe, chúng tôi quyết định đi thăm
hiệu trưởng cũ. Không biết nhà ông ở đâu nên chúng tôi đến trường trước, may ra hỏi được thông tin về ông. Tôi dù gì cũng là cảnh sát, có lẽ sẽ
giúp ích cho hiệu trưởng một chút. Trên đường đi, tôi đắn đo mãi mới kể
chuyện của mình và Khang Tử Huyền với Phi Ca.
“Phi Ca!”
“Hả?”
“Tối hôm qua anh ấy đã tỏ tình với mình dưới vòng đu quay, anh ấy nói không thể thiếu mình được.”
Phi Ca yên lặng một hồi rồi thở dài: “Lượng Lượng, người này cậu đã nhìn chuẩn chưa?”
Tôi trầm ngâm, gật đầu kiên định: “Nhìn chuẩn rồi, anh ấy thích mình, mà mình cũng thích anh ấy.”
“Vậy thì tốt, cậu thích anh ta, anh ta cũng thích cậu, đó là ông trời làm
mai. Nếu như cậu thích anh ta mà anh ta không thích cậu, đó là ông trời
đang đùa bỡn. Lượng Lượng, mình không ngăn cậu, mình chỉ mong cậu mở to
mắt ra, người đàn ông tốt phải dùng trái tim để nhìn. Đừng giống như
mình, bị đàn ông giày vò đến phát điên!”
Tôi trịnh trọng gật đầu: “Được, Phi Ca, mình hứa với cậu, mình sẽ dùng trái tim để nhìn!”
Phi Ca mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đến cổng trường cấp ba, hồi ức về một thời niên thiếu ngang tàn nhưng thú
vị lại sống dậy như thủy triều ập đến. Tôi và Phi Ca nhìn nhau cười,
người này nhìn thấy mình trong mắt người kia ở cái thuở ngây thơ chưa
vấy bùn, không khỏi cảm thấy buồn bã.
Chúng tôi hỏi thăm bác bảo vệ, bác Cố người gầy gò ngày trước đã không làm ở đây nữa, thay vào đó
là một bác béo lùn. Giới thiệu đơn giản về bản thân, tôi thăm dò hỏi
hiệu trưởng bây giờ còn ở trường hay không, bác gật gật đầu, chỉ hướng
về tòa nhà thí nghiệm: “Buổi sáng nhìn thấy hiệu trưởng ra ngoài mua đồ
ăn sáng, tối qua có lẽ lại không về nhà.”
Tôi và Phi Ca cùng thở dài, tâm trạng không hiểu sao lại thấy nặng nề. Hai đứa ngầm bảo nhau
không hỏi thêm gì nữa, chỉ yên lặng bước đi.
Sân trường ngày
cuối tuần rất vắng lặng, suốt cả đường đi, chúng tôi không nhìn thấy bất kỳ học sinh nào. Khu thí nghiệm tọa lạc ở khu vực hẻo lánh nhất của
trường đến mức khiến người khác cảm thấy bất an mỗi khi đến gần. Tòa nhà này vẫn mang màu vôi tường trắng xám như nhiều năm về trước, cộng thêm
tâm trạng của người lâu ngày mới trở lại nên càng tăng thêm vẻ tiêu
điều.
Chúng tôi nhanh chóng tìm thầy hiệu trưởng. Cả thời trai
trẻ được mọi người tôn trọng, đến cuối đời lại phải nhận ánh mắt thương
hại của người khác. Đối với một thầy giáo già thì như thế có phần tàn
nhẫn. Tôi và Phi Ca lặng lẽ đi vào khu nhà thí nghiệm rồi rẽ trái về
hướng căn phòng bên hàng lang tối tăm. Cửa căn phòng chỉ khép hờ, từ
trong vọng ra giọng nói quen thuộc của thầy giáo già. Hình như hiệu
trưởng Dương đang nói chuyện với ai đó bằng tiếng Thái, chúng tôi nghe
không hiểu. Thầy có vẻ kích động, có lẽ đang tranh luận gay gắt với đối
phương. Thầy vừa cao giọng nói lại vừa khóc lóc, nghe qua rất giống đang ở trong trạng thái hoảng loạn.
Tôi và Phi Ca đứng ngây ra trước cửa phòng, tình huống bây giờ thực sự quá bất ngờ. Khi con người ở
trạng thái yếu đuối tự nhiên sẽ không muốn bị người khác bắt gặp, đặc
biệt là rất sợ con cháu nhìn thấy. Phi Ca vẫy tay với tôi ra hiệu đi về, hôm nay không phải lúc, tôi hiểu ý gật đầu. Đang định quay mình bước đi thì giọng thầy hiệu trưởng chuyển từ tiếng Thái sang tiếng Trung. Khi
nghe ông nói, chân tôi giống như bị đổ chì, không thể nhúc nhích được.
“Ông chủ Sở, tôi… tôi hỏi ông, vì sao Bhumibol nói cảnh sát đã chú ý đến
tôi? Vì sao? Lúc đầu các người đã đảm bảo với tôi, sẽ không có ai biết…
Có nội gián ư? Các anh giết hắn có tác dụng gì?… Muộn rồi, muộn rồi!”
“Các anh đã hủy hoại tôi rồi!”
Tiếng kêu gào kèm theo cả tiếng khóc tuyệt vọng sau cánh cửa như muốn chứng
minh hiệu trưởng Dương đang cận kề bờ vực của sự suy sụp. Tôi đứng bên
ngoài ngơ ngẩn, cảm thấy sự thật tàn khốc giống như một cái miệng khổng
lồ cắn tôi một cái làm tôi trở tay không kịp. Chân tôi mềm nhũn đến mức
phải đứng dựa lưng vào tường. Tôi nhất thời khó có thể chấp nhận sự thật khủng khiếp ấy.
Phi Ca cũng nghe ra có gì đó không ổn, sắc mặt
nghiêm trọng khác thường nhưng lại bối rối. Cô ấy theo bản năng định mở
miệng nói gì đó, tôi giơ tay “suỵt” một cái, sau đó nghiêng đầu nghe
người đàn ông lớn tuổi đằng sau cánh cửa đang gào ầm lên giận dữ với
người trong điện thoại rồi kéo Phi Ca im lặng quay đi.
Tiếng
khóc nghẹn ngào của thầy hiệu trưởng xa dần. Trong ký ức của tôi, lời
ông răn dạy nhiều năm trước vẫn vang vọng bên tai: “Lượng Lượng, em
không thể ngồi sau xe cảnh sát cả đời được, em phải ngồi ghế trước. Em
có thể làm được điều đó. Cát bụi có thể che mắt người, Lượng Lượng, phủi hết cát bụi trên người em đi, hãy chứng minh cho tất cả mọi người rằng
em là một thỏi vàng!”
Trong lòng tôi đau đớn.
Nhiều năm sau, tôi đã trở thành vàng mà thầy lại bị cát bụi làm mờ đi, chìm vào trong cõi tục nhân thế.
Ra khỏi khu thí nghiệm, đứng dưới ánh mặt trời mà người tôi lạnh như băng, khí lạnh từ chân ngấm dần lên rồi bao phủ toàn thân. Cái rét thấu xương ôm trọn lấy tôi, tôi thở hồng hộc, môi run lên. Phi Ca thấy vẻ kỳ lạ
của tôi, vội vàng đuổi theo hỏi: “Lượng Lượng, sao thế? Mẹ kiếp, rốt
cuộc là sao vậy? Thầy hiệu trưởng làm chuyện gì mà cảnh sát chú ý tới?
Mình nghe mà không hiểu gì cả.”
Tôi hoàn toàn rối loạn, nghĩ
không biết có nên nói cho Phi Ca biết không. Hình tượng nhân từ của thầy hiệu trưởng đã vỡ vụn trong tim tôi. Cảm giác thần tượng sụp đổ này quá đỗi bi thương, tôi không nỡ để phải hứng chịu chung cái cảm giác này.
Tôi nhếch môi, lao đầu phi như bay về trước: “Đừng hỏi nữa, bọn mình mau đi thôi!”
“Lượng Lượng, cậu muốn làm mình tức chết à, rốt cuộc
là sao hả? Sắc mặt cậu sao trắng bệch ra thế? Có phải thầy hiệu trưởng
phạm tội không?”
“Mẹ kiếp, cậu đừng có bày ra cái vẻ mặt người chết ấy cho mình nhìn, kêu lên một tiếng đi được không hả? Lo lắng chết mất!”
Phi Ca cứ gặng hỏi mãi không thôi, còn tôi ngồi trong xe, hai tay ôm đầu
gục trên vô-lăng, cố gắng để cái đầu đang hỗn loạn của mình được trấn
tĩnh lại. Phi Ca ngồi kế bên nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lo lắng. Im
lặng một lúc lâu, tôi ngẩng đầu nhìn mông lung về phía trước rồi khe khẽ nói: “Phi Ca, bây giờ mình không nói được gì hết. Mình chỉ nói với cậu
điều này, thầy hiệu trưởng… gặp rắc rối rồi.”
Nghe tôi nói
nghiêm túc những lời ấy, cái miệng bình thường vẫn hay cợt nhả của Phi
Ca bỗng trở nên im lặng. Trên đường chúng tôi không ai nói câu nào, mỗi
người đều đắm chìm trong nổi đau khổ vô tận của tâm hồn.
Mà tôi, người biết được rõ ràng chân tướng, dĩ nhiên càng thêm đau khổ.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi là cảnh sát duy nhất ở thành phố này biết được “Long
ca” chính là hiệu trưởng Dương. Thật là trớ trêu. Nhiều năm về trước,
khi ông vẫn còn là một nhà giáo thanh bạch, vào lúc tối tăm nhất của
cuộc đời tôi, ông đã đứng ra ủng hộ tôi làm cảnh sát vô điều kiện. Nhiều năm sau, ông trở thành nghi phạm khiến tôi không thể không đeo còng số
tám vào tay ông.
Dựa vào ân tình tha cho ông ấy, hay nên bắt giữ theo đúng pháp luật?
Tha cho ông, lương tâm tôi cắn rứt, bắt ông rồi, lương tâm tôi vẫn không yên.
Trời cao có lẽ đang trừng phạt tôi, lạnh lùng vô tình nhìn tôi bị giày vò
khổ sở, muốn tôi phải chọn một trong hai. Nhưng bất kể chọn cách nào,
tôi đều phải chịu sự khiển trách của lương tâm suốt đời.
Đưa Phi Ca về đến nhà, khi cô ấy bước qua cửa, tôi liền gọi: “Phi Ca!”
Phi Ca quay đầu nhìn tôi, ánh mắt buồn bã. Tôi nắm vô-lăng nói với cô ấy:
“Nếu như có người muốn cậu lựa chọn giữa đạo nghĩa và ân tình, cậu sẽ
chọn cái nào?”
Phi Ca nhìn sâu vào ánh mắt tôi: “Có thể không chọn được không?”
Tôi lắc đầu cười đau khổ.
Về đến nhà mình, tôi ngồi thần ra một lúc rồi gọi điện thoại cho Lý Phóng
hỏi anh ta cứ điểm của Hải Thần Hội có phải ở Thái Lan không, đứng đầu
trong Hội đó có ai họ Sở không.
Trong điện thoại Lý Phóng trả
lời không chút ngạc nhiên: “Đúng, tổng bộ của băng đó đều đến từ Thái
Lan. Hai năm nay bọn chúng dùng mọi cách để thâm nhập vào Trung Quốc, lý do chủ yếu vì trong hội có một ông chủ người Hoa. Không sai, chính là
người mang họ Sở, thủ đoạn vô cùng độc ác. Nghe nói đấy là một tên rất
nham hiểm.”
“Thế cảnh sát nằm vùng do Interpol gài vào thế nào rồi?”
“Hả? Cái này thì không rõ, lâu rồi không thấy có tin tức gì. Dù sao vụ án
này cũng đang bị ngừng lại, lão Đàm của chúng ta tám chín phần muốn hủy
vụ án này rồi.”
Hoàng hôn nhuộm tím bầu trời, ánh nắng chiều ở
phương xa phủ lên một vùng đỏ thắm rực rỡ. Tôi đứng dưới nắng hoàng hôn
rất lâu trong làn gió chiều thổi nhẹ. Tiếng khóc của hiệu trưởng Dương
vẫn vang vọng bên tai, suy nghĩ của tôi dần dần được thông suốt. Năm đó
ông khuyên tôi nên biết điều hối cả, giờ đây vì tình thế đảo ngược, tôi
cũng nên đứng ra nói với ông rút tay lại vẫn còn kịp. Trước khi gây ra
tội lỗi không thể khắc phục, ông vẫn có thể tự cứu lấy mình. Khi đã nghĩ thông, tôi lao ra xe phóng như bay về phía trường học cũ.
Lúc
đến cổng trưởng, bác bảo vệ ngó đầu ra nhìn rồi vẫy tay cho tôi vào. Sau khi đỗ xe, tôi ngồi yên một lúc, tay nắm chặt vô-lăng. Lo lắng, áy náy, hoảng loạn đan xen lẫn nhau, tôi muốn khuyên ông ra đầu thú nhưng trong lòng lại có cảm giác của kẻ phạm tội đang bị giải ra pháp trường.
Đi trong hành lang tối tăm, ánh sáng nhàn nhạt hắt ra từ căn phòng cuối
dãy. Tôi chậm rãi bước lên phía trước với bước chân nặng nề, trong lòng
tràn ngập nỗi xót xa. Con đường ngắn ngủi ấy chưa bao giờ dài như vậy.
Còn chưa đi đến cửa, tôi đã nghe thấy trong phòng có tiếng một người lớn tuổi vang lên cùng tiếng ho khàn rất nhỏ.
“Lượng Lượng phải không? Vào đi!”
Tôi bước ra từ trong bóng tối ảm đạm, còn thầy giáo gầy yếu ngồi trước bàn
trong căn phòng bày biện sơ sài. Mái tóc bạc trắng, sắc mặt vàng vọt,
hai mắt sưng lên cho thấy sự mệt mỏi của ông. Nhìn ông tiều tụy giống
như có thể ngã xuống ngay lập tức. Ông nhẹ nhàng quay sang cười buồn bã
với tôi, toàn thân giống như đang bị bao phủ bởi một nỗi đau khiến người khác nhìn thấy phải thương cảm. Tôi xót xa kêu lên: “Hiệu trưởng!”
Khi hai tiếng ấy thốt lên, bỗng nhiên tôi phát hiện ngay cả sức để nặn ra
một nụ cười tôi cũng không có chỉ có thể buồn bã nhìn thầy. Hiệu trưởng
Dương gật đầu, cười khổ sở dưới ánh đèn: “Lượng Lượng, thầy đang đợi em. Thầy biết em sẽ đến.”
“Buổi chiều nghe bảo vệ nói em và Phi Ca đến, nhưng không nhìn thấy hai em là tôi đã đoán ra rồi.”
Tôi đau khổ gật đầu: “Có lẽ đây là số trời, đúng lúc em đang điều tra vụ án này.”
“Hóa ra là ý trời!” Mím môi cay đắng gật đầu, thầy Dương lảo đảo đứng lên.
Lưng đã hơi còng, thầy từ từ đến bên cửa sổ. Bên ngoài tối đen như mực,
bóng dáng thầy trông thật cô đơn.
Tôi nói sau lưng thầy: “Thưa thầy, em không hiểu.”
“Lượng Lượng, ngay cả đến bản thân thầy cũng không hiểu tại sao thầy lại đến
bước này.” Thầy hiệu trưởng đã không còn kích động như lúc chiều, lúc
này giọng nói rất bình tĩnh.
“Nửa cuộc đời của thầy bấp bênh lưu lạc. Lúc còn ở Thái Lan, người Hoa bị khai trừ, ngày tháng ấy sống rất
khổ sở nên để có thể nuôi sống vợ con, việc gì thầy cũng làm. Dựa vào
chút thông minh, bất kỳ cái gì thầy cũng có thể mô phỏng y hệt. Vì vậy…
đây chính là nguyên nhân băng nhóm đó đến giờ vẫn còn nhớ đến thầy.”
“Nửa đời trước lưu lạc, nửa đời sau an phận ở trường học, vốn dĩ cho rằng
cuộc đời này có thể trôi qua như vậy, không ngờ… Bây giờ nghĩ lại, nhân
quả tương báo, nghiệp chướng nửa đời trước thì nửa đời sau phải trả.
Không trốn được, cuối cùng vẫn là không thoát được!”
“Hiệu trưởng…” Nước mắt tôi lăn dài trên má.
“Lượng Lượng, thầy đã không còn tư cách để em gọi một tiếng hiệu trưởng nữa
rồi. Nửa đời sau thầy dạy dỗ con người, thật ra rất hổ thẹn với di huấn
của Khổng phu tử[1]. Người khác đều nói thầy dạy học cho cả thiên hạ
nhưng đến con trai của mình thầy lại không dạy được. Mấy chục năm qua
đi, chỉ đến giờ mới ngộ ra, thầy thật không xứng làm thầy giáo của các
em.”
[1] Cách gọi khác của Khổng Tử.
Giọng nói của thầy
Dương cực kỳ đau khổ, tôi cúi đầu lau nước mắt: “Thầy đừng nói như vậy,
trong mắt em, thầy vẫn là thầy! Không có thầy, thì sẽ không có Phương
Lượng Lượng của ngày hôm nay. Hơn nữa… mọi việc vẫn còn có thể cứu vãn,
chỉ cần thầy phối hợp cùng em, nhất định có thể cứu con trai thầy ra…”
Tôi nín thở chờ đợi phản ứng của thầy hiệu trưởng. Thầy quay lưng lại với tôi, im lặng như một pho tượng rồi thở dài nặng nề.
“Lượng Lượng, muộn rồi. Mấy tháng nay thầy mệt mỏi quá, không chống đỡ được nữa rồi.”
“Một người chống đỡ thì vất vả lắm!”
“Mọi chuyện đã được sắp đặt đâu vào đấy. Đứa trẻ đó có thể tiếp tục sống, còn thầy cũng nên nghỉ ngơi rồi!”
Trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Giọng thầy bình thản như thể che giấu sự
tuyệt vọng. Tôi lắc đầu đau khổ hét lên: “Không thể nào! Vẫn chưa muộn,
thực sự vẫn chưa muộn mà thầy!”
Ruột gan tôi nóng như lửa đốt
bước nhanh đến bên hiệu trưởng Dương muốn tìm lời khuyên giải ông. Ai
ngờ vừa chạy đến, cúi đầu nhìn, tôi đột nhiên thấy nửa cán dao lộ ra từ
túi quần ông. “Thầy định làm gì?” Tôi cao giọng hỏi, đồng thời bước lên
định cướp con dao: “Thầy đừng nghĩ quẩn như vậy!”
Thầy hiệu
trưởng thấy tôi giơ tay định giành lấy con dao liền lùi về sau một bước, rút con dao trong túi ra: “Đừng quan tâm đến thầy, hãy để cho thầy được chết!”
Mấy sợi tóc bạc của ông rơi xuống trán. Sự tuyệt vọng
khiến tinh thần ông trở nên mất kiểm soát, hai mắt vằn lên tia máu, ông
vung dao lên: “Đừng qua đây!”
Không hề do dự, tôi nhào tới, một
tay giữ lấy ông, một tay dùng hết sức lực kéo dao ra: “Không, thầy hiệu
trưởng, đưa dao cho em, đưa dao cho em!”
“Không!”
Trong
gang tấc, dưới ngọn đèn, lưỡi dao sắc hiện ra ánh sáng của chết chóc. Sự tranh đoạt chênh lệch sức mạnh như thế này dường như tôi không có phần
thắng, hiệu trưởng dù đã nhiều tuổi nhưng rốt cuộc vẫn là đàn ông, hơn
nữa ông đang liều mình chết. Ông gắng sức chĩa mũi dao vào ngực, còn tôi cố gắng gỡ dao ra. Không ngờ thầy hiệu trưởng già đột nhiên bước chân
không vững, lảo đảo ngã về phía trước, cả người lao về phía tôi.
Một giây sau, tôi cảm thấy đất trời tối sầm lại, một cảm giác đau đớn khác
thường. Sợ hãi cuối xuống nhìn, tôi thấy máu trên ngực mình đã nhuộm đỏ
cả chiếc áo phông màu trắng, đỏ đến nhức mắt, đỏ đến nỗi mắt tôi mờ đi.
Chân mềm nhũn, tay che lồng ngực đang chảy máu, tôi dựa vào tường thở
hổn hển. Thầy hiệu trưởng vừa rồi còn điên cuồng đòi chết cuối cùng cũng tĩnh trí lại, trợn mắt đờ người ra nhìn tôi. Nước mắt lấm lem, ông thì
thào: “Trời ơi, tôi đã làm gì, tôi đã làm gì thế này…”
“Thầy không làm gì hết… Thầy phải sống tốt, đợi con trai trở về!”
Máu chảy ra đầy tay tôi. Trước khi hơi thở của cái chết hoàn toàn cuốn tôi
đi, tôi cố gắng nói một câu như vậy, sau đó trước mắt tôi là một màu đen kịt. Cái lạnh lẽo của sự chết chóc len lỏi khắp toàn thân, tôi rất muốn mở mắt ra nhưng buồn ngủ quá. Tôi cố sức mở mắt nhưng bất lực.
Trước khi tia sáng cuối cùng bị bóng tối dập tắt, trước mắt tôi hiện ra biết
bao gương mặt tươi cười: mẹ tôi, bố tôi, Phi Ca, Thạch Đầu, Đông Tử…
cuối cùng là nụ cười của người đó lưu luyến đứng dưới vòng đu quay như
trong truyện cổ tích. Anh nói với tôi: “Hứa với anh, trong những ngày
anh không có ở đây, phải bảo vệ bản thân mình thật tốt!”
Xin lỗi anh, cuối cùng em lại không thể thực hiện được lời hứa đó.
Tôi không biết khi con người ta chết đi có phải đều như vậy không, cơ thể
rất nặng, nặng tới nỗi không thể thở được. Linh hồn dường như trôi nổi
trong không trung, lúc lên lúc xuống. Tôi nghe thấy giọng nói của rất
nhiều người vang lên lúc xa lúc gần, nghe rất quen. Bọn họ có phải là
người thân bạn bè của tôi ở nhân gian, đang đứng ở bờ bên kia gọi tôi
quay lại, xin tôi đừng rời đi, đừng vứt bỏ bọn họ một mình lên thiên
đường không?
Không phải, tôi không muốn rời đi! Tôi muốn hét
thật to trả lời bọn họ nhưng không thể phát ra bất cứ một âm thanh nào.
Sau đó tôi liều mình giãy giụa, liều mình lắc đầu. Tôi phải thoát ra
khỏi xiềng xích trói buộc cơ thể, để có thể nhìn thấy bọn họ lần cuối
cùng, để họ biết tôi cũng lưu luyến chốn nhân gian này.
Cố gắng
để linh hồn quay trở về với cơ thể, cố gắng mở mắt, nhưng vì sao mí mắt
lại nặng như vậy? Tôi phải ngắm nhìn thế giới xung quanh nhưng tôi không thể mở mắt được. Rồi tôi dùng sức, lại dùng thêm một chút sức nữa…