Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Chương 2: Chuyện cũ như khói mây



Tôi thật sự không thể chịu đựng được. Cả ngày hôm nay chưa ăn uống gì,
lại nốc nguyên một chai rượu vang lớn, giờ tôi chỉ muốn tìm một cái
giường nằm phịch xuống. Nhưng vẫn chưa đến giờ tan ca, tôi đành cuốn
chặt cái áo vest mới cướp được nằm sấp trong phòng nghỉ. Kết quả là khi
mama Tang hung hăng đạp cửa xông vào, thấy tôi bê bết, cả người đầy mùi
rượu, bà ta đành mắng mỏ mấy câu rồi bỏ đi.

“Đồ vô dụng, lão
nương mất tiền mời mày đến đây để ngủ sao? Tao đã nói trước rồi, không
có bản lĩnh thì đừng có nghĩ đến việc kiếm cơm ở đây. Gái làng chơi kiếm được rất nhiều tiền, nhưng tiền này có phải ai cũng kiếm được đâu. Nói
cho mày biết, không phải khách đến đây là để ngồi không. Đêm nay Tổng
giám đốc Thẩm coi như đã lịch sự rồi đấy, đổi lại là người khác, một
chai rượu có thể giải quyết được vấn đề sao? Có khi đã sớm “ăn” mày sạch sẽ rồi. Mày cũng không phải người dễ chịu thua đâu nhỉ? Xời, cái đồ
không biết tốt xấu, lần tới đừng có mơ lão nương giúp mày thu dọn mớ hỗn loạn này nữa nhé!”

Mama Tang đi rồi, bên tai không có tiếng léo xéo nữa nên tôi tiếp tục ôm bụng ngủ. Tạm thời tôi không muốn nghĩ ngày mai nên làm gì, sống thế nào.

Thật ra tôi không lo sẽ bị mama
Tang sa thải. Tên nhóc Ngải Đông sau khi tới đây lượn lờ một vòng đã
nịnh nọt rằng chỉ cần khuôn mặt búp bê và nụ cười “như mùa thu tỏa
nắng”, tôi chắc chắn có tên trong danh sách top 3 tiểu thư đẹp nhất của
Mỵ Sắc. Câu tâng bốc cuối cùng mới đúng là một tấc lên trời: “Sư tỷ, nếu chị mà không đánh nhau, em dám cam đoan là với sắc đẹp này, dáng người
này, chị xứng đáng là gái giang hồ thứ thiệt thời cổ đại!”

Còn
tôi lại dùng nắm đấm thép chứng minh với cậu ta rằng, ở thời cổ đại tôi
chẳng những là gái giang hồ mà còn là Võ Trạng nguyên.

Nhưng giờ nghĩ lại, nhan sắc hay sức mạnh đều không có tác dụng, lúc này, tôi sợ rằng mình sắp thất bại rồi.

Trên thực tế, sau khi nhận nhiệm vụ này, tôi đã đoán được trong đầu lão Đàm
đang suy tính điều gì. Lão hiếm khi tập trung anh tài các phòng ban như
vậy, chứng tỏ tầm quan trọng của vụ án này là không hề nhỏ.

Vụ
này rất được các vị lãnh đạo cấp cao quan tâm, yêu cầu phải tìm ra người trốn đằng sau bức màn bí ẩn kia trong thời gian ngắn nhất. Nhưng thành
phố rộng lớn như vậy, manh mối lại rải rác, muốn tìm được một người đang lẩn trốn, nói thì dễ mà làm thì khó.

Tôi có cảm giác, ngay cả người đã chinh chiến hàng trăm trận như lão Đàm cũng có lúc mất phương hướng.

Nhưng con đường thăng tiến của lão không cho phép vấp phải bất cứ chướng ngại vật nào, nên lão cần tạo ra một bước đột phá. Và bây giờ, tôi, người
đang sống ở nơi đêm đêm ca hát này chính là một bước đột phá quan trọng.

Hai tuần trước, trong quá trình truy lùng Hải Thần hội – tổ chức xã hội đen lớn nhất Đông Nam Á, Interpol[1] đã liên hệ với Cục Cảnh sát thành phố, cho biết hội này đã dùng một số tiền lớn để mua khuôn làm tiền giả của
một người có tên Long Ca. Theo các nguồn tin nội bộ, số khuôn trong tay
tên Long Ca này áp dụng kỹ thuật mô phỏng tiên tiến nhất hiện nay nên
chất lượng tiền giả hơn hẳn các loại trước đó, ngay cả công nghệ nhận
dạng hiện đại nhất cũng khó phát hiện ra chứ đừng nói đến mắt thường.

[1] Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế.

Có thể tưởng tượng một khi loại tiền giả cao cấp này được đưa vào thị
trường sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc lưu thông tiền tệ và ổn
định xã hội. Đám tội phạm Hải Thần hội kia thấy tiền là sáng mắt nên rất nóng lòng muốn thử, bọn chúng nhất định phải có được khuôn đúc trong
tay Long Ca để thu về món hời lớn.

Trong tay Long Ca hình như
vẫn còn mấy bộ khuôn cần thử nghiệm, bọn chúng đã hẹn một tháng sau sẽ
giao dịch tại thành phố này, vì đây là trung tâm đầu não bí mật của Hải
Thần hội. Về thời gian và địa điểm cuộc hẹn, ngay cả người trong nội bộ
Hải Thần hội cũng không biết chính xác. Tin tức chính xác duy nhất là
nhân vật Long Ca quan trọng này đang trốn ở một góc nào đó trong thành
phố A. Hắn ta đang án binh bất động, chờ thời cơ tạo nên một trận sóng
lớn.

Lãnh đạo cấp trên đưa ra mệnh lệnh ngắn gọn chỉ có ba chữ: Tìm ra hắn.

Quả là khó!

Nhưng lão Đàm vẫn tìm được tin tức quan trọng trong những tin tức ít ỏi ấy:
Thành phố này có ba tên Long Ca tiếng tăm lừng lẫy, ít nhiều cũng dính
dáng đến hắc đạo. Để nắm được nhất cử nhất động của bọn chúng, phòng
ngừa tai họa, việc phái người đi theo dõi là điều tất nhiên, và gã đàn
ông tôi phải tiếp cận chính là một trong ba tên đáng nghi ấy: Đặng Lũng.

Cha Đặng Lũng là đại ca của một bang hội có tiếng vào những năm 80 thế kỷ
XX. Sau này trong một lần đánh nhau trên phố, ông ta bị kẻ thù chém vào
vai phải nên từ đó nung nấu ý định thoái ẩn giang hồ. Cuối những năm 80
đầu những năm 90, ông ta bắt đầu rút chân ra khỏi hắc đạo, chuyển sang
kinh doanh hộp đêm không mờ ám nhưng cũng chẳng lương thiện. Giờ Đặng
Lũng kế nghiệp cha kinh doanh phát đạt, được mọi người gọi là Lũng
Thiếu. Một nửa các tụ điểm vui chơi giải trí ở thành phố A đều có liên
quan đến Đặng gia.

Dù bề ngoài việc kinh doanh giải trí của Đặng gia có vẻ rất phát đạt nhưng lão Đàm vẫn nghi ngờ Đặng Lũng kinh doanh
trái phép. Bởi giao dịch của Hải Thần hội và Long Ca cũng lên tới hàng
triệu, mà kẻ có tiền thì chẳng bao giờ chê tiền nhiều.

Vì thế, Đặng Lũng trở thành một trong những đối tượng cần được “săn sóc đặc biệt”.

Tôi biết lão Đàm đang định dốc túi đánh canh bạc cuối cùng, vì bây giờ đang trong giai đoạn chuyển giao lãnh đạo. Lão vội vàng muốn tìm một cơ hội
để lập công, nếu không, dù có chết lão cũng không cử tôi tiếp cận Đặng
Lũng.

Người ngoài nhìn vào có thể thấy, dù tôi đã gây ra không
ít tai họa nhưng với gương mặt, độ nhạy bén và kinh nghiệm sẵn có, việc
tôi trở thành ứng cử viên thích hợp nhất cho nhiệm vụ gián điệp lần này
là rất hợp lý. Thật ra không phải như vậy. Lão Đàm sáng suốt lắm, lão
biết tôi là người không thích hợp nhất.

Bởi vì tôi và Đặng Lũng có mối thù riêng.

Nói ra cũng oan cho Đặng Lũng, tôi và hắn ta từ trước đến nay chưa hề quen
biết, suốt hai mươi bốn năm không một lần gặp gỡ. Theo lý thuyết, ngoài
việc có chút tiền và vẻ ngoài dễ làm người ta mất bình tĩnh, hắn không
đáng để tôi hận. Nhưng ai bảo hắn có người cha tên là Đặng Hưng Quang cơ chứ?

Đặng Hưng Quang là một tên thủ lĩnh lưu manh tay dính đầy
máu tươi, hai mươi lăm năm trước cầm đầu một đám côn đồ chuyên đánh nhau gây chuyện. Ngày hôm đó, vụ đánh nhau trên phố kết thúc với ba người tử vong và hàng trăm người bị thương, trong đó có một cảnh sát đã hy sinh. Người cảnh sát đó chính là ba tôi.

Phương Khải – ba tôi là cảnh sát đến hỗ trợ đồng nghiệp xử lý vụ đánh nhau và trong lúc hỗn loạn,
ông đã bị đâm vào động mạch cổ khiến máu chảy khắp nơi, còn chưa kịp tới bàn phẫu thuật thì tim đã ngừng đập…

Nghe mẹ tôi kể, năm đó, ba hân hoan tốt nghiệp trường cảnh sát rồi cùng mẹ xây dựng gia đình nhỏ,
hai người quấn quýt bên nhau hạnh phúc. Nhưng trời cao chẳng chiều lòng
người, cuộc đời ba vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi lăm với nụ cười ấm áp ấy. Ba bây giờ chỉ còn là hoài niệm.

Về phần tôi, vào đúng
ngày hôm đó, tôi vẫn còn là một phôi thai bé nhỏ trốn trong tử cung của
mẹ mà lặng lẽ lớn lên. Giây phút nhắm mắt, ba chưa hề biết đến sự tồn
tại của tôi.

Mẹ tôi nói, hôm ấy bà đã thắp nến chuẩn bị một bữa
ăn thật ngon, đợi ba về nhà là báo ngay cho ông tin vui này. Nhưng cuối
cùng điều bà chờ đợi lại là một hồi chuông khắc nghiệt cùng một cơ thể
lạnh lẽo không linh hồn, được phủ một tấm vải trắng lên trên. Chủ nhân
của cơ thể ấy bảy tiếng trước còn hôn lên trán mẹ tôi, cười như một đứa
trẻ chưa lớn.

Sau này, cứ vào ngày 17 tháng 8 hằng năm, mẹ tôi đều rút dây nguồn, nhất quyết không nghe các cuộc điện thoại gọi đến.

Tiếng chuông điện thoại ngày 17 tháng 8 là cơn ác mộng với mẹ.

Tôi, Phương Lượng Lượng, một cô gái mồ côi cha từ trong bụng mẹ, sinh ra và
lớn lên trong tiếng thở dài tiếc nuối của biết bao người. Tôi đã từng
tưởng tượng nếu ba còn sống, tôi sẽ nói gì với ông, khóc hết nước mắt
hay là ôm đầu gối ngóng nhìn ba. Nhưng mỗi khi tưởng tượng, trong đầu
của tôi chỉ hiện lên cảnh tượng ông ngã trong vũng máu, quần áo thấm đẫm máu tươi. Nghĩ đến việc sinh mệnh của tôi đã được tách ra một chút từ
cơ thể ông hồi trẻ, tôi lại thấy đau lòng, tức giận và bất lực.

Ba tôi vô tội nhưng ông đã chết, còn kẻ có tội vẫn sống, sống rất tốt là
đằng khác. Mỗi khi nghĩ đến điều đó, tôi lại cảm thấy cuộc sống thật
không công bằng.

Nhưng tôi tin những ngày tháng tươi đẹp của hắn rồi cũng sẽ kết thúc.

Cũng vì niềm tin ấy, tôi đã bước đi trên con đường mà ba tôi chọn. Cuộc sống của hai cha con tôi có lẽ đang đi trên một vòng tuần hoàn nào đó, nhưng tôi hy vọng cuộc sống của tôi sẽ dài hơn ba một chút. Tôi tự hào vì
mình là con gái của liệt sĩ nhưng trong lòng lại hy vọng bản thân sẽ
không trở thành liệt sĩ.

***

Tôi mặc chiếc áo vest kia
về nhà, Ngải Đông đã lén lút đưa tôi về. Vừa nhìn thấy giường, tôi lập
tức lao đến nằm thẳng đơ. Ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao với ánh nắng giữa trưa chói gắt. Một ngày nắng tươi sáng lại bắt
đầu.

Những cơn đau đầu sau trận say thay nhau kéo đến. Đầu tóc
rối bù bước xuống giường, tôi mới phát hiện ra mình chưa tẩy trang. Bị
cô nàng mặt mũi lem nhem son phấn trong gương dọa cho sợ chết khiếp, tôi thất thanh kêu lên một tiếng, tay chân luống cuống vội vàng tẩy trang.

Lúc đang đắp mặt nạ, tôi gọi điện cho Ngải Đông. Cậu ta nói: “Sư tỷ, chị dậy rồi à?”

“Ừ, Đông Tử, lần sau đưa chị về nhà xong đừng đi vội, tiện tay tẩy trang giúp chị đã nhé!”

“Tẩy trang? Sư tỷ yêu quý của em ơi, vậy có khác nào bảo em nhổ răng trong
miệng cọp. Nguy hiểm quá, em còn muốn sống thêm mấy năm nữa đấy!”

“À, cậu đang ám chỉ tôi là cọp cái đấy hả?”

“Ha ha, cũng may gương mặt sư tỷ vẫn còn rất ngây thơ.”

Tôi im lặng.

“Sư tỷ?”

Tiếp tục im lặng.

“Sư tỷ, chị còn nghe không vậy?”

“Có, tôi đang suy nghĩ một việc.”

“Hả? Việc gì vậy?”

“Nên hấp hay nướng cậu lên ăn.”

“Hả? Sư tỷ đúng là động vật ăn thịt. Nếu hỏi em thì em nghĩ nướng vẫn ngon hơn đấy, nướng nhỏ lửa, thơm lắm!”

Tôi thở dài, tên nhóc này nói nhiều thật, bình thường còn hay cợt nhả hơn cả tôi.

Tôi cảm thấy so với Ngải Đông, tôi có vẻ thích hợp làm đàn ông hơn.

Tôi cũng không muốn nói linh tinh với cậu ta nữa nên nghiêm giọng lại: “Đông Tử, tình hình không ổn rồi!”

Ngải Đông cũng không cợt nhả nữa: “Sư tỷ, em hiểu chị muốn nói gì. Em cũng
vừa mới biết tên họ Đặng kia không mê gái. Đây đúng là tin dữ! Chị nói
xem có nên nói cho sếp tin này không?”

Tôi chần chừ một chút:
“Tạm thời đừng nói vội, cứ nghĩ cách đi đã!” Tôi đổi tư thế thoải mái
hơn: “Không nhớ lão già đó nói “không có cách thì phải nghĩ ra cách, nếu không thì mang đầu cậu về” hay sao?”

Ngải Đông không lên tiếng, chắc cậu ta bị nghẹn rồi. Tôi cũng nhíu mày im lặng.

Để giảm bớt bầu không khí ảm đạm giữa hai chúng tôi, cậu ta lại bắt đầu
liến thoắng: “Ha ha, sư tỷ là ai chứ? Em tin là cái tên họ Đặng nhất
định có thể nhìn thấu nội tâm con trai đằng sau vẻ ngoài giống một cô
gái của chị. Sư tỷ, chị vẫn có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.”

Tôi “xì” một tiếng, chẳng lẽ tôi lại không biết cậu ta đang nói móc mình.
Tôi không tức giận mà chỉ nói: “Đông Tử, đừng mong chờ vào sư tỷ, sư tỷ
chỉ là một huyền thoại thôi! Đặng Lũng không gần nữ sắc nhưng cũng may
Đông Tử cậu có thể gần nam sắc nên sư tỷ ngã xuống rồi, vẫn còn Đông Tử
cậu đứng đó đấy thôi.”

Tiếng ồn ào đầu bên kia đột nhiên biến mất, tên nhóc này bị dọa rồi: “Không thể nào, sư tỷ! Chị đại nhân đại lượng, chị…”

“Đừng, Đông Tử! Sư tỷ chỉ là một kẻ tiểu nhân thôi.”

“Sư tỷ, em sai rồi, vậy còn chưa được sao?”

“Biết sai rồi à?”

“Dạ, em biết sai rồi.”

“Sai ở đâu?”

“Không kính già.”

“Hả?”

“À không, là không yêu trẻ.”

“Vậy còn được.”

Hôm nay tôi nghỉ, cuối cùng cũng không phải đến cái ổ chất đống dục vọng và tiền tài ấy nữa. Tôi định nghỉ ngơi thoải mái rồi bồi bổ cho cái dạ dày bị rượu phá hủy của mình.

Lúc dọn phòng nhìn thấy chiếc áo vest trên ghế sô pha, tôi nhíu mày, ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm đưa lên mũi ngửi ngửi. Không có mùi lạ, ngược lại còn có mùi nước hoa thoang
thoảng rất dễ chịu.

Nước hoa đàn ông.

Thật hấp dẫn!

Nghĩ đến đây, tôi ném cái áo vest đi như tránh bệnh dịch hạch, mím miệng
phủi tay, hét lớn ba tiếng rồi bắt đầu quét dọn phòng. Nhưng tôi đi ra
đi vào, qua qua lại lại mấy lần, lần nào ánh mắt cũng vô tình dừng ở cái áo màu đen chướng mắt trên sô pha ấy, trong lòng thấy hối hận. Tôi đau
khổ mắng bản thân sao tối qua lại khóc lóc như vậy, đúng là không có
việc gì lại đi gây chuyện. Tôi gọi điện cho Ngải Đông: “Tối đi làm qua
nhà giúp chị một việc!”

Ngải Đông mang áo vest đi, tôi dặn cậu
ta nếu thấy tên họ Khang thì đưa cho hắn, nếu tên họ Khang hỏi thì cứ
nói có một vị khách nữ nào đó trả ít tiền để cậu ta đưa áo hộ.

Mặt khác, vì hai ngày nay Đặng Lũng luôn tiếp khách trong phòng riêng của
hắn, ngay cả mama Tang cũng không được vào nên tôi kêu Đông Tử thử tìm
cơ hội vào đó thăm dò xem người hắn gặp là thần thánh phương nào, cũng
tiện cho chúng tôi phân tích chi tiết, tìm ra bước đột phá mới.

Buổi chiều tôi tiếp tục ngủ, bữa tối vẫn là cơm hộp như thường lệ. Thức ăn
có cá thịt, lại có cả cơm cuộn kim chi rong biển, vậy là lấp đầy được dạ dày.

Tôi không biết nấu cơm. Ngày xưa, để có được Phó Thần, tôi từng nghĩ đến việc rửa tay làm bếp để chứng minh mình cũng có thể làm
một người phụ nữ của gia đình hiền lương thục đức.

Nhưng sự thật là thứ tôi làm ra chỉ có thể dùng để đầu độc chết người ta thôi. Phi Ca từng nói, dù heo là động vật có hệ tiêu hóa tốt đến mấy cũng phải nhắm
mắt mới có thể nuốt trôi được đồ ăn tôi làm, lúc mở mắt ra hai má của nó chắc chắn sẽ dính đầy nước mắt. Con heo ấy sẽ cho rằng mọi người đang
cho nó ăn thuốc trừ sâu.

Cách ví von này cực kỳ độc địa! Đợi Phi Ca nói xong, có người giơ tay lên ý kiến rằng con heo ăn đồ ăn của
Phương Lượng Lượng chỉ sợ là bị nhiễm độc rồi, thịt con heo này nhất
định không thể “lưu lạc” vào thức ăn của mọi người được, tối nhất là
nhanh chóng chôn nó đi.

Tôi đã từng muốn biện minh nhưng sự thật đã chiến thắng tất cả. Tôi vẫn là cô nàng Phương Lượng Lượng thích làm
theo ý mình, lôi thôi cẩu thả, còn “người đàn ông vàng” Phó Thần kia đã
tìm được tình yêu mới. Có tình yêu mới rồi, ai còn nhớ đến quá khứ thê
thảm là tôi kia chứ?

Trong căn bếp nhỏ bé của tôi mọc đầy cỏ, là cỏ thật đấy. Cửa tủ bát nứt ra vì ẩm ướt, một loài nấm trắng xấu xí đã
sinh sôi trên đó. Mỗi lần vào phòng bếp đầy bụi, thấy đám nấm mốc phát
triển thịnh vượng, tôi chỉ có thể cười đau khổ.

Tôi tự cười mình. Không có cô gái nào thiếu tiến bộ hơn Phương Lượng Lượng tôi, trong nhà còn trồng cả nấm mốc.

Phó Thần ghét nhất cái tính không nghe lời của tôi. Vì tôi luôn thích làm theo ý mình nên đã khiến anh ta rất thất vọng.

Cứ nghĩ đến Phó Thần tôi lại uể oải, người đàn ông mắt một mí này là điều
tự hào và thất bại nhất trong cuộc đời tôi, chưa nói tạm biệt đã chia
tay rồi. Dùng ngón chân cũng có thể đoán được, thời gian sẽ xóa sạch
hình ảnh của tôi trong tâm trí anh ta sau một vài năm nữa. Đến khi anh
ta tuổi già sức yếu, trí nhớ suy giảm, nếu người khác có nhắc đến tôi,
chưa biết chừng anh ta sẽ cho rằng tôi là tên trộm đã móc ví anh ta năm
xưa. Đúng là anh ta từng gọi tôi là tên trộm, vào dịp lễ Tình nhân đầu
tiên chúng tôi ở bên nhau, anh ta nắm chặt tay tôi rồi hà hơi ấm cho
tôi, cười và nói tôi là một tên trộm đánh cắp trái tim.

Thời
gian trôi qua, tôi là một tên trộm lương thiện đã chân thành mang trái
tim trả lại cho anh ta, để cho cô em họ thân yêu của tôi cướp mất.

Chuyện cũ như sương như khói…

May mắn là tình bạn giữa tôi và Phi Ca vẫn rất bền chặt. Phi Ca, người bạn
gái tốt nhất của tôi, tên đầy đủ là Khương Cát Phi. Từ nhỏ tới giờ cô
nàng vẫn luôn uất hận cái tên khó đọc đến phát điên này của mình. Phi Ca là biệt danh của cô ấy, còn biệt danh của tôi là Lượng Ca.

Hai
người chúng tôi chính là cặp đôi tomboy[2] trong huyền thoại, có điều
Phi Ca đáng thương hơn tôi, tốt xấu gì thì tôi cũng đã có mối tình đầu,
mối tình đầu của Phi Ca còn chưa thèm xuất hiện nên cô nàng được xếp vào diện “hàng tồn kho mất chìa khóa” rồi.

[2] Tomboy là cụm từ chỉ các cô gái cá tính mạnh mẽ, có phong cách và lối ăn mặc giống con trai.

Phi Ca là một cầu thủ bóng chuyền có chút danh tiếng, thân hình khá là to
cao nên vô cùng hâm mộ khuôn mặt thiếu nữ cùng với dáng người có “chỗ
lồi, chỗ lõm” của tôi. Hầu hết thời gian dạo phố của hai chúng tôi đều
dành cho việc điên cuồng tìm kiếm quần áo giày dép phù hợp với cô ấy. Vì thế, vào dịp sinh nhật, tôi đặc biệt tặng cô ấy một bộ chén gốm sứ[3]
để biểu hiện sự đau buồn của tôi đối với dáng người khổng lồ của Phi Ca.

[3] Trong tiếng Trung, từ “bộ ấm chén” đồng âm với từ “bi kịch”.

Sau đó, cô ấy lên trang web mua sắm Taobao[4] lùng sục loại độc dược cực
mạnh Hạc Đỉng Hồng[5] để tặng tôi. Kết quả là một cửa hàng vô cùng tiếc
nuối thông báo cho cô ấy, công thức của loại độc dược đó đã mất tích
nghìn năm rồi, quý cô muốn giết người mà không ai biết thì có thể mua
sữa bột Tam Lộc[6].

[4] Trang web bán hàng online rất nổi tiếng ở Trung Quốc.

[5] Tương truyền có độc tính rất mạnh, lấy từ máu ở mào của loài hồng hạc.

[6] Sản phẩm sữa của Tập đoàn Tam Lộc bị nhiễm melamine trong vụ bê bối sữa ở Trung Quốc năm 2008 làm gần 300.000 trẻ em Trung Quốc mắc bệnh sạn
thận, trong đó có 6 em đã thiệt mạng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.