Xin Chào, Kiểm Sát Viên!

Chương 39



Dịch & Edit:∞♦∞ Mọi vằn giang hồ và
chị ∞♦∞

Từ trường đại học F về tới nhà khách cũng đã rất khuya, Đào Nhạc bỗng
nhiên nhớ tới chuyện mình chung phòng với chị tiểu Trương, tối nay lại đột nhiên
đi ăn vịt quay với Tô Dịch Văn, mất tích cả hai tiếng đồng hồ, khuya thế này mới
về, mọi người chắc chắn sẽ có nghi ngờ.

Xe vẫn chưa dừng hẳn, Tô Dịch Văn đã thấy Đào Nhạc đẩy cửa chạy ra
ngoài, vội vàng kéo cô lại la rầy, “Em đang làm gì vậy, nếu xảy ra tai nạn thì
làm sao đây?”

Đào Nhạc đành phải ngoan ngoãn ngồi im, “Đây chẳng qua là em muốn về
sớm một chút thôi, anh xem bây giờ đã mấy giờ rồi.”

Tô Dịch Văn đỗ xe xong, cũng không vội rút chìa khóa, “Đã đến nước
này mà em còn sợ người khác biết hay sao, chúng ta cũng đâu phải là kiểu quan hệ
lén lút, gặp gỡ nhau một cách quang minh chính đại thì làm sao?”

“Em…”

Một lời của Tô Dịch Văn làm Đào Nhạc không cách nào đối phó được, quả
thực, cô làm như vậy với anh thật có chút quá đáng, rõ ràng được dán nhãn là
người đàn ông của Đào Nhạc vậy mà lại trở thành thứ đồ vật bị đóng gói kín bưng,
trốn tránh thực sự không tự nhiên nhưng cô vẫn có chút bất an.

“Nhạc Nhạc, rốt cuộc là em đang sợ điều gì, anh rất muốn biết.” Tô
Dịch Văn hỏi một cách nghiêm túc.

Đào Nhạc cúi đầu, ấp úng một chút, “Em sợ người khác nói, nhất là
dượng, còn nữa, dù sao em cũng không vào biên chế chính thức của viện kiểm sát,
luôn có một khoảng cách nhất định với anh, người ta sẽ nói em trèo cao, vẫn còn
nữa nha, tuổi của anh lớn hơn em, hiểu biết cũng nhiều hơn em, em
sợ——”

“Nói cho cùng thì em vẫn không có lòng tin với anh.” Tô Dịch Văn lay
nhẹ người cô, thở dài, “Em phải hiểu rõ, anh lớn tuổi hơn em, không có nghĩa là
về một phương diện nào đó em sẽ thua kém anh, kinh nghiệm trong công việc hay
ngay cả kinh nghiệm trong đời sống là những thứ được tích lũy theo năm tháng,
cho nên em không cần phải lo. Còn về phần người khác nghĩ thế nào, thực sự quan
trọng như vậy sao. Nếu như ai ai cũng lo nghĩ cái này lo nghĩ cái kia cả ngày
giống như em, làm sao còn sống được, trái đất khi đó cũng không cần quay
nữa.”

“Em biết…”Cái đạo lý to đùng này cô cũng hiểu, nhưng cứ không lo lắng
thì không được.

Tô Dịch Văn ôm chầm lấy cô, “Anh thấy vẫn là nên tìm một thời gian
thích hợp đến nhà em một chuyến, nói rõ ràng chuyện của anh và em cho ba mẹ em
biết, tránh để đêm dài lắm mộng.”

“Hả? Đúng là cần phải nói nha…” Đào Nhạc có chút phân vân, thật không
thể hình dung được phản ứng của ba mẹ lúc đó.

“Ba mẹ em đều đã gặp anh, lần gặp mặt đó cũng rất khách sáo. Hơn nữa,
giấy cũng không thể gói được lửa, chuyện của chúng ta sớm muộn gì cũng có người
biết. Mấy người trong phòng làm việc của em cũng đã đoán ra sơ sơ, chỉ là bây
giờ còn chưa lan truyền ra thôi, đợi đến khi lời đồn lan ra khắp nơi thì càng
không thể nói rõ, tự em cứ thử nghĩ cách đi.”

Những lời Tô Dịch Văn nói đều có lý, cô cũng không tìm ra lý do để
phản đối, quan hệ của hai người bọn họ càng kéo dài thì càng phức tạp, nghĩ lại
thấy ba mẹ cũng có ấn tượng tốt với Tô Dịch Văn, cho nên chỉ cần giải thích rõ
ràng chuyện gặp gỡ mai mối với Hứa Lăng là được.

Đào Nhạc rất nghe lời liền gật đầu, “Muốn nói cũng phải đợi xong việc
ở đây, tìm một thời gian thích hợp, ít nhất cũng phải đợi chuyện của chị họ tạm
lắng xuống đã. Hơn nữa, cũng để tránh việc ba mẹ em sẽ nghĩ lung
tung.”

Tô Dịch Văn tỏ vẻ hiểu biết, “Chuỵện này em yên tâm, anh sẽ sắp xếp
ổn thỏa. Nhưng mà, sau này cũng không được trốn tránh anh trước mặt người khác
nữa. có như thế nào thì sống như thế ấy, em đừng có xem đồng nghiệp của em là
một đám ngốc, một chút năng lực phân biệt cũng không có hay sao?”

“Được rồi, được rồi, đều nghe theo lời anh, đàn ông lớn tuổi thì
thích càm ràm mà.” Đào Nhạc nhỏ giọng ra vẻ oán giận nói một câu.

Tô Dịch Văn thấy hiếm khi cô nũng nịu như vậy, trong lòng càng ngứa
ngáy, bắt đầu giở trò, cứ cọ cọ vào mặt cô, “Dù gì cũng trễ rồi, em ở lại với
anh thêm một chút ha.”

Đào Nhạc đẩy mặt anh ra, nhìn ngoài cửa xe, “Anh cũng không nhìn thử
xem đây là nơi nào, huống hồ xe này cũng không phải của chúng ta, không
được!”

“Vậy lần sau chúng ta vào phòng, vậy là được rồi.” Tô Dịch Văn trở
nên hăng hái, suy tính xem có thực sự phải tìm phòng hay không.

Đào Nhạc đã tháo dây an toàn, “Em làm biếng nói chuyện với lão già
không đứng đắn như anh quá à, lưu manh!”

Tô Dịch Văn mỉm cười, không chọc ghẹo cô nữa, anh cũng đẩy cửa bước
xuống xe.

Đào Nhạc đi được hai bước, lại xoay người ra sau nói với Tô Dịch Văn,
“Lão Tô này, em có chuyện đang phân vân chưa nói với anh.”

“Chuyện gì em nói đi.” Tô Dịch Văn đã có chuẩn bị cho mọi tình
huống.

Đào Nhạc làm ra vẻ bí hiểm, cười cười, “Thôi đi, em không nói ra đâu,
thế thì còn ý nghĩa gì nữa, dù sao em cũng chỉ có thể gợi ý cho anh thôi, thứ
sáu là một ngày quan trọng, em đợi xem biểu hiện của anh đó.”

Cái gì mà là ngày quan trọng chứ, Tô Dịch Văn không hiểu, đang muốn
hỏi cho rõ ràng thì đã thấy cô nhóc chạy vào nhà khách trước, anh bất đắc dĩ
lắc lắc đầu, lấy điện thoại ra xem lịch, thứ sáu không phải ngày lễ, cũng không
phải là ngày sinh nhật của anh và cô, chẳng phải chỉ là ngày bình thường thôi
sao.

Khoan đã, anh cẩn thận tính toán lại, thì ra là thế, cô nhóc này cố ý
làm khó anh đúng không?

Phiền phức, nhưng là phiền phức ngọt ngào.

Việc điều tra nghiên cứu được bắt đầu từ ngày thứ hai, Tô Dịch Văn và
Đào Nhạc không cùng bộ phận, huống chi cô chỉ làm ở phòng khiếu kiện, công việc
dễ dàng hơn phòng công tố rất nhiều, đa số là ngồi họp nghe cấp trên phát biểu,
còn Tô Dịch Văn đang ở nơi nào đó bận tối mắt tối mũi, chạy qua chạy lại từ viện
kiểm sát tới tòa án, nghe đâu có vài vụ án đặc biệt, vì vậy bọn họ cả ngày cũng
không gặp mặt được mấy lần.

Hôm đó, hiếm khi Đào Nhạc không có việc gì làm, cô liền gọi một cuộc
điện thoại cho Tô Dịch Văn, mới biết được anh đã vội vã tới tòa án, cô quyết
định mình chủ động một lần, đi đến tòa án tìm anh.

Không nói hai lời, Đào Nhạc chạy ngay đến địa điểm, nói thật thì tòa
án chẳng phải nơi tốt lành gì, so với viện kiểm sát cũng tám lạng nửa kí, nhớ
lúc trước cô từng đi dự thính một vụ án hình sự, bầu không khí rất ghê
rợn.

Sau khi hai người nói xong điện thoại, Tô Dịch Văn biết cô đến, tâm
trạng kích động đến nỗi đứng chờ ở cổng tòa án, hiếm khi cô nhóc cởi mở vậy,
biết nhớ anh, không uổng công anh hao tốn tâm tư vì cô.

Từ xa Đào Nhạc đã thấy Tô Dịch Văn đứng đó, trang phục nghiêm chỉnh,
toát ra khí chất đàn ông, chậc chậc,cô nhìn mà như muốn nở gan nở ruột, người
đàn ông của cô đúng là cực phẩm.

“Có phải sắp mở phiên tòa rồi không?” Đào Nhạc hỏi, vội nhanh chân
bước vào trong.

Tô Dịch Văn cười kéo lấy tay cô, “Chưa mà, còn nửa tiếng nữa, nhưng
chưa từng thấy em theo anh thế này, chồng hát vợ khen thật quá
tốt.”

Da mặt anh còn dày hơn cả tường thành, cô cũng chẳng lấy làm ngạc
nhiên.

Đào Nhạc bĩu môi, “À, hóa ra anh không thích em thế này, không có lần
sau đâu, có bận rộn cũng mặc kệ, còn nữa, chúng ta chưa kết hôn, đừng có nói cái
gì mà chồng vợ nha, đừng tưởng ai cũng mê anh.”

“Dù sao chuyện này cũng là sớm muộn thôi, em đừng có chối nữa, cả đời
này em là người của anh rồi.” Tô Dịch Văn nói một cách ung dung.

Đào Nhạc chẳng thèm để ý tới, nhưng trong lòng khi nghe mấy lời này
lại thấy thật ngọt ngào.

Đang nói chuyện, một chiếc BMW màu đen từ từ dừng lại trước cổng tòa
án, có vài người từ trên xe bước xuống, hầu hết đầu mang theo cặp đựng hồ sơ vội
vàng bước đi.

Đào Nhạc vốn không để ý gì tới mấy người này, nhưng vô tình nhìn
thoáng qua, thấy người đàn ông đi ở chính giữa thì cả người đông cứng lại như
đá.

Tô Dịch Văn nhận ra vẻ khác thường của cô, hướng theo tầm mắt cô
nhìn, mấy người này vừa nhìn biết ngay là luật sư đại diện cho công ty nào đó,
chắc tới dự phiên tòa này, mấu chốt chính là người đàn ông mặc áo đen ở chính
giữa, anh làm sao cũng không ngờ lại hắn ta.

Lúc này Tô Dịch Văn hơi hối hận khi đồng ý cho Đào Nhạc đến tòa án dự
thính, sự xuất hiện của người đàn ông đó hiện tại chẳng phải chuyện tốt lành gì,
cô nhóc kia mà thấy thì dứt khoát sẽ không bình thường.

Quả nhiên, anh chăm chú nhìn vào mắt Đào Nhạc, đôi mắt to tròn đã
phóng ra tia sáng xanh, hận không thể bổ nhào về phía trước.

Chương 39.2

Dịch & Edit:♥¤♥ Mọi vằn giang hồ và
chị ♥¤♥

Lần đến Bắc Kinh này cô thật quá may mắn lại có thể được gặp thần
tượng, nhớ tới chuyện ba năm trước khi cô kích động tham gia cuộc thi hùng biện
ở trường Đại học F, thấy được phong thái của thần tượng mình, cô vẫn luôn muốn
được xin chữ kí, vậy mà lần nào cũng bỏ lỡ cơ hội, lúc nào cũng thấy anh vội
vàng ra về, cô vốn chưa từng có cơ hội đến gần anh, lần này có thể bù đắp cho
tiếc nuối nhiều năm của cô.

Tô Dịch Văn kéo cô lại, “Em đừng quấy phá nữa, bình thường lại giùm
anh một chút!”

Đào Nhạc vùng vẫy, năn nỉ, “Em chỉ đi xin chữ kí thôi, không xảy ra
chuyện gì đâu mà, được không anh?”

“Không được!”

Thái độ của Tô Dịch Văn rất cương quyết, lòng anh chẳng có tí thoải
mái nào mà để cô đi xin chữ kí, người kia cũng có phải là ngôi sao
đâu.

Có lẽ do tiếng bọn họ cãi nhau quá lớn, hơn nữa phía cổng tòa án cũng
rất lạnh lẽo, tịch mịch, tiếng tranh cãi ầm ĩ nhanh chóng thu hút sự chú ý của
mấy vị luật sự, đương nhiên cũng bao gồm cả người đàn ông đó.

Anh ta mang một chiếc áo sơ mi màu đen đơn giản, gương mặt lạnh lùng
nghiêm nghị, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua hai người, bước chân chợt dừng
lại.

Phải nói rằng cái khí chất trầm tĩnh trên người anh ta thật không có
người đàn ông nào sánh kịp.

À, mà cũng không thể nói như vậy, Đào Nhạc nhìn sang Tô Dịch Văn ở
bên cạnh mình, tên cầm thú nhà cô là một ngoại lệ. Thực ra, chỉ cần anh bớt đùa
dai một chút, mặt đồng phục, cộng thêm thái độ nghiêm túc khi làm việc, như vậy
cũng đã làm cho tim cô phải đập loạn cả lên. Có mấy lần xém chút là cô đã quỳ
mọp khi thấy anh mặc âu phục rồi.

Thứ lỗi cho Đào Nhạc là một người phàm tục, dễ dàng bị mê hoặc bởi vẻ
bề ngoài, cho nên khi có được Tô Dịch Văn cô cảm thấy vô cùng hãnh
diện.

Lúc này, Đào Nhạc phát hiện thấy thần tượng đang nhìn về phía bên
này, lập tức liền trở nên lúng túng, lòng thầm nghĩ chắc không phải anh ta đang
nhìn mình chứ?

Tuy rằng người đàn ông đó rất lạnh lùng, nhưng đột nhiên lại có biểu
hiện dịu xuống, nghiêng đầu nói với người bên cạnh mấy câu, rồi đi thẳng về
hướng bọn họ.

Nghe thấy âm thanh ma sát của giày da với sàn nhà đá hoa cương, Đào
Nhạc kích động đến nỗi mồ hôi ra đầy cả tay, bình tĩnh, phải bình tĩnh, không
thể làm trò hề trước mặt thần tượng được.

Vẫn là người đàn ông áo đen tiến lên chào hỏi trước, khóe miệng khẽ
cong lên cũng không để lại dấu vết, “Đã lâu không gặp, cậu đến Bắc Kinh sao
không nói với tôi một tiếng.”

Đào Nhạc vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đã thấy Tô Dịch Văn
bắt tay anh ta, sắc mặt thản nhiên, “Tôi đến đây để công tác, xong việc là phải
về ngay, thấy cậu là người rất bận rộn, tôi đây cũng không dám quấy rầy
đâu.”

“Cậu đừng có cười tôi nha, mọi người ai cũng như nhau cả
thôi.”

“Gần đây bận rộn chuyện gì vậy?”

“Vẫn như vậy…”

Hai người bọn họ nói chuyện với nhau rất thân thiết, nhưng lại khiến
cho Đào Nhạc phải ngơ ngác, Tô Dịch Văn sao lại quen biết với thần tượng của cô
chứ!

Nói đến người đàn ông này, tên anh ta là Vệ Thiếu Khanh, cái tên này
có ý nghĩa rất to lớn với Đào Nhạc. Bởi vì trong một lần ngẫu nhiên xem anh nói
chuyện trong một chương trình, nhận được nhiều sự ủng hộ, lập tức nuôi ý định đi
thi, làm luật sư. Tuy rằng lý tưởng lúc đó và tình cảnh hiện tại có đi ngược với
nhau, nhưng sự sùng bái đối với thần tượng vẫn không thay đổi.

Chỉ là, tình huống bây giờ đã vượt ngoài sự dự liệu của Đào Nhạc, cô
nghe cách hai người trò chuyện, thì không chỉ là quen biết, mà hình như quan hệ
cũng rất tốt.

Cái người được cho là cán bộ ưu tú kia bắt đầu ra vẻ sốt ruột, “Luật
sư Vệ, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta vào thôi.”

Vệ Thiếu Khanh nhìn đồng hồ, ra vẻ có lỗi nói, “Vậy tôi đi trước, hai
ngày nữa ta ra ngoài cùng ăn một bữa.”

Tô Dịch Văn cũng gật đầu, trả lời một cách thản nhiên.

Đợi cho đám người kia rời khỏi, cuối cùng Đào Nhạc cũng có cơ hội lên
tiếng, cô đã tích đầy cả một bụng nghi vấn, đến mức khó chịu.

“Tô Dịch Văn ——”

“Anh biết em muốn hỏi cái gì rồi.” Tô Dịch Văn cắt ngang, “Anh và anh
ta là bạn cùng trường đai học, anh ta học dưới anh một khóa, quen biết khi còn
đang học nghiên cứu sinh, anh ta học môn luật kinh tế, hai người bọn anh không
cùng một chuyên ngành, nên chỉ quen biết bình thường, chuyện là
vậy.”

Đào Nhạc vẫn không thể nào phản ứng lại với mấy câu nói của anh,
nghiền ngẫm kĩ lưỡng trong mấy giây, vô cùng tức giận nói, “Nhưng hồi nãy anh
còn nói là không quen biết anh ta !”

“Nếu anh nói là quen biết anh ta thì em định làm gì?”Tô Dịch Văn cảm
thấy bản thân mình không nói cũng là có lý do, ánh mắt của cô nhóc cứ chạy đuổi
theo người ta, cho dù chỉ đơn giản là sự sùng bái cũng khiến anh khó
chịu.

Đào Nhạc bị hỏi ngược lại, đúng vậy, quen biết thì có thể làm gì chứ,
chẳn qua là cô chỉ muốn một cái chữ kí thôi mà.

“Tô Dịch Văn, dù sao thì hai người các anh cũng quen biết nhau, anh
giúp em xin một chữ kí đi.” Đào Nhạc bắt đầu làm nũng.

“Không được!” Tô Dịch Văn vẫn giữ ý định kiên quyết.

Đào Nhạc không hiểu được, cảm thấy không cam tâm, “Tại sao chứ! Khó
khăn lắm em mới đến được Bắc Kinh mà thấy anh ta một lần.”

“Không được là không được. Em thích anh ta như vậy sao?” Tô Dịch Văn
nén giận hỏi lại.

“Đương nhiên, đó là thần tượng của em mà!”

Rốt cuộc thì thái độ đương nhiên của Đào Nhạc cũng khiến tô Dịch Văn
không thể nén giận nữa rồi.

“Em thích anh ta, vậy thì anh là cái gì!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.