Xin Chào, Kiểm Sát Viên!

Chương 2



Bốn tháng trước

Khi Đào Nhạc mang theo hành lý đến ký túc xá, nghênh đón cô lại là một
cuốn sách to như cục gạch của Cố Lệ Văn, thực tế mà nói thì đó là toàn bộ những
quyển giáo trình dày nhất của môn hình pháp.

Đào Nhạc xoa xoa cái trán vừa bị ném trúng, vẻ mặt bất bình, “Chị cả à,
chị đang ở thời kỳ tiền mãn kinh hay là kinh nguyệt không đều vậy, phụ tùng trên
mặt em vừa mới ráp xong, đập hư rồi em phải đi đâu mà ráp lại đây!”

Lưu Hạo Nguyệt ở bên cạnh bật người túm lấy Đào Nhạc, thấp giọng nói,
“Đào tử, chị cả đang trong cơn tức giận, chị ấy cũng không cố ý ném mỗi cậu, mấy
đứa bọn mình đều bị ném qua rồi.”

Nhìn thấy mấy người xung quanh mình trán đều bị sưng đỏ giống mình, Đào
Nhạc càng có cảm giác như bão tố sắp đến.

“Chị ấy làm sao vậy?”

“Haiz, còn không phải buồn phiền vì chuyện luận văn sao, danh sách đều
đã đưa xuống rồi, cậu tự mình xem đi.”

Vừa nói đến luận văn, Đào Nhạc giật mình, từ lúc kết thúc năm học đến
bây giờ cô mới đến trường báo danh, thật sự là đã quên mất chuyện này
rồi.

Dè dặt nhìn mọi người, nhìn thấy tờ danh sách đang bị Cố Lệ Văn chà
đạp, Đào Nhạc run rẩy mà đưa tay ra, “Chị cả à, theo em thấy, trước tiên chị nên
bớt giận đi.”

Cố Lệ Văn đập bàn, Đào Nhạc sợ đến nỗi thở mạnh cũng không dám, nếu như
đang ở triều đại nhà Thanh, Cố Lệ Văn chính là lão phật gia của cô.

Đào Nhạc thừa dịp phát huy tình cảm chân chó(nịnh bợ) của mình, vén tay
áo lên, các khớp ngón tay kêu lên rắc rắc, “Chị cả, rốt cuộc là tên vô sỉ điên
rồ nào chọc giận chị, bọn em sẽ thay chị trúc giận!”

Cố Lệ Văn như nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Là bà cô ngực lớn
kia!”

Gì mà bà cô ngực lớn, Đào Nhạc nghi hoặc nhìn Lưu Hạo Nguyệt, ý bảo cô
giải thích.

“Haiz…Là như thế này, chị cả ban đầu không phải là chọn một ông anh
sao, cũng không biết vì sao, bị phân vào tay bà nhân viên tư pháp đó, cậu có ấn
tượng hay không, chính là người phụ nữ có đôi mắt mê hoặc nam sinh, giảng bài
sắc sảo!”

Nếu nói như vậy, Đào Nhạc thật sự nhớ không ra rồi, phụ nữ hơn ba mươi
tuổi, mặt mũi giống nhau, lại có một vóc dáng đẹp. Mỗi khi cô lên lớp, trước mắt
cô luôn diễn ra cảnh nam sinh trang giành, chen lấn chỗ ngồi với nhau, những sự
kiện đổ máu vẫn thường xuyên xảy ra, cho dù vậy thì chỉ làm địa vị của bà cô ấy
tăng thêm giá trị trong lòng các nam sinh, trở thành nữ thần duy nhất của
họ.

Đưong nhiên có chính thì phải có phụ. Trong lòng các nữ sinh sớm đã đem
bà cô ngực lớn liệt vào đối tượng công kích số một, nói là đố kị cũng được, tức
giận cũng được, các cô nhìn không quen với tư tưởng trọng nam khinh nữ của bà cô
ngực lớn, đám nam sinh trốn học thi trượt đó chỉ cần nói với bà ta vài ba lời
ngụy biện thì mọi chuyện đều tốt đẹp, nhưng với nữ sinh thì không như vậy, có
một chút sai sót liền bị nắm lấy điểm yếu không tha, thường đánh giá chèn ép các
bài kiểm tra và thành tích của đám nữ sinh vô cùng thảm khốc.

Có một câu nói rất hay, phụ nữ cần gì phải làm khó nhau. Nhưng trong
thực tế điếu đó tuyệt đối chỉ là tưởng tượng, đối tượng tranh chấp của phụ nữ
mãi mãi vẫn là đàn ông, đúng lúc trong khoa pháp luật vừa phát sinh một tình
huống mới, tuy rằng chiến tranh giữa các cô và bà cô ngực lớn là vì bọn nam sinh
mà khai hỏa, nhưng mục tiêu sau cùng lại là vị trí chính trong lớp, bọn nam sinh
chắnng qua chỉ là đi ngang qua sân khấu đang phát hỏa mà thôi.

Đào Nhạc không khỏi cảm thán, Cố Lệ Văn than vãn vì chuyện này cũng là
số trời đã định, thật không dễ dàng mới tốt nghiệp được, vậy mà cuối cùng lại
khéo bị như vậy. Nhưng mà, đồng tình là một chuyện, vừa nãy nói muốn thay Cố Lệ
Văn trúc giận, Đào Nhạc lập tức bỏ đi ý niệm trong đầu, cô cũng không muốn trở
thành đối tượng chiến đấu của bọn nam sinh.

Mắt nhìn thấy trong mắt Cố Lệ Văn hừng hực lửa giận, Đào Nhạc cười
cười, “Chị cả à, thôi bỏ đi, chúng ta chỉ cần không phạm sai lầm, bà ấy muốn tóm
lấy chị chũng không được, nói đến cùng vẫn là được bình an mà tốt nghiệp. cũng
có thể, bà ấy đối với học sinh tốt nghiệp sẽ nhân từ hơn.”

Đào Nhạc bản tính lương thiện một mạch nói những lời thẳng thắng chí
lý, nhưng mà vào thời điểm này mà nói những lời ấy có chút giống như thêm dầu
vào lửa.

Cố Lệ Văn ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lùng, “Em Đào à, không cần nói
vòng vo, chi bằng chúng ta đổi đi, em cứ xem như vì cứu mạng bá tánh
đi.”

Bá tánh, tôi không cần! Một người như chị, tôi ăn no rỗi việc mà cứu
chị sao?

Đào Nhạc nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói, “Chị cả, chị xem chị kìa,
em nói chuyện này không phải là giỡn đâu, chị cũng biết em học môn tố tụng là
yếu nhất rồi, không dám đi chọc vào nòng súng.”

Đào Nhạc đã có dự tính trước, cô chọn người phụ đạo là một người của tổ
hình pháp, là một cô tốt nghiệp tiến sĩ ở đại học F, một nữ giáo sư, nổi tiếng
ân cần, hết sức có trách nhiệm với học sinh. Chính vì có một giáo sư phụ đạo như
vậy, Đào Nhạc trong lúc khảo nghiệm không chút do dự mà chọn hình pháp chuyên
nghiệp.

Chương 2.2

Chỉ là, thành tích lần thi đầu tiên không tốt lắm, ngày hôm đó, trong lòng
Đào Nhạc lo sợ, lo sợ công sự cực khổ trong một năm qua sẽ đổ sông đổ biển.

Đang nói, Lưu Hạo Nguyệt chỉ vào tờ danh sách nói, “Đúng rồi, Đào tử, tổ hình
pháp của các cậu cũng đổi rồi cậu biết chưa?”

“Sao?” Đào Nhạc không thể tin được mà trừng mắt.

“Thực ra sắp xếp người hướng dẫn lần này không phải do sinh viên năm
vừa rồi tự chọn, là phía nhà trường sắp xếp, ban đầu không phải là cậu đã chọn
giáo sư Phùng sao, bây giờ đã đổi rồi.”

Đổi rồi? Đổi sang tên khốn nào rồi?

Đào Nhạc không rảnh mà quan tâm đến cơn giận của chị cả, liền tóm lấy
tờ danh sách, trên tờ giấy chi chít toàn là chữ, rốt cuộc cũng tìm được tổ hình
pháp C trong danh sách rồi, còn có mũi tên kí hiệu hướng đến tên thầy hướng
dẫn.

“Không phải, Hạo Nguyệt, cậu xác định là tờ danh sách này
chứ?”

Lưu Hạo Nguyệt gật đầu, “Cực kì chính xác, thầy hướng dẫn của cậu chính
là anh ta.”

Tô Dịch Văn, Đào Nhạc lặp đi lặp lại nghiền ngẫm cái tên này, bộ CPU
trong đầu hoạt động thần tốc, kết quả vẫn không tra ra người này.

Lúc này Đào Nhạc tuyệt đối không quan tâm cố Lệ Văn tâm tình không tốt,
giọng nóng nảy, “Hắn ta từ đâu chui ra vậy, mình không biết hắn!”

“Cậu không cần phải biết hắn, hắn biết cậu là đủ rồi.”

Bát nước lạnh này của Lưu Hạo Nguyệt thật sự rất tuyệt, hắt một cái có
thể ngăn Đào Nhạc một chữ cũng không nói ra được. Cố Lệ Văn tốt xấu gì cũng biết
lai lịch đối phương, mà bà cô ngực lớn kia nói trắng ra là thích nghe lời khen.
Nhưng Đào Nhạc lại không giống như vậy, học hết bốn năm đại học, thầy cô nào dạy
cô cô đều biết rõ tường tận, chỉ có Tô cái gì Văn là cô chưa từng nghe
qua.

Lưu Hạo Nguyệt nói một câu trấn an, “Nhìn như vậy chắc là giáo sư mới
rồi, mình cũng nghe nói giáo sư mới này tốt nghiệp với vị trí thứ nhất đấy. Bọn
họ chắc cũng phải làm điều gì cho cấp trên thấy ?”

Nghe ngược lại cũng thấy có chút đạo lý, trong lòng Đào Nhạc chẳng biết
sao lại có lo lắng, dù sao thì biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô ngay
cả đối phương là thần thánh nơi nào cũng không biết, con đường tốt nghiệp lần
này thật gập ghềnh, khó khăn quá.

“Còn nữa, còn nữa…” Thấy Lưu Hạo Nguyệt mở tờ giấy ra, “Tổ hình pháp
của các cậu chiều nay họp, mình đã hỏi qua lớp trưởng về địa điểm, cậu đừng quên
nha.”

Đào Nhạc liếc mắt một cái, à, phòng làm việc lại ở lầu của nghiên cứu
sinh, sống ở đâu thì yên ở đấy, cô không tin vận may của mình lại thua Cố Lệ
Văn!

Đương nhiên, nếu những lời này Đào Nhạc nói vào bốn tháng sau, vậy cô
tuyệt đối sẽ khinh bỉ bản thân hiện tại. Chỉ là ngay sau đó cô thật ngốc nghếch,
khờ dại tin tưởng lời bàn luận về giáo sư mới kia của Lưu Hạo Nguyệt, ai ngờ bản
thân cô đang bước trên con đường không lối về.

Đường không lối về——trong đầu Đào Nhạc quả thực hiện ra những từ này,
cô nhìn xung quanh …, bỗng nhiên có một lọai linh cảm không tốt, lại vừa lấy tờ
giấy Lưu Hạo Nguyệt đưa xem lại kĩ càng, nói là tập trung ở hành lang lầu sáu,
nhưng mà tại sao lại tòan sinh viên nam không vậy.

Chẳng lẽ tổ hình pháp C ngoài cô là nữ ra thì không cón ai nữa
sao?

“Đào Nhạc, cậu tới rồi.”

Cô vừa nghe giọng nói ẻo lả vang lên, tòan thân lập tức nổi da gà, thảo
nào vừa ra khỏi thang máy đã thấy bất an, hóa ra là do chung một tổ với tên ẻo
lả này.

Đào Nhạc xoay người, vẻ mặt tươi cười, “Ơ, thì ra là Phàn Kiến cậu cũng
chọn hình pháp à.”Cô ngay cả bản thân cũng không tin có thể nói ra những lời
buồn nôn như vậy. giống như hai tú bà kĩ viện đang tán gẫu.

Phàn Kiến, tôi thấy anh chính là bị coi thường, ba mẹ có tính cách như
vậy, thảo nào con trai biến thành thế này, so với các bà chị còn không được!
Không đúng, nếu như hắn ta có vài phần sắc đẹp hoặc là làm một chàng gay đáng
yêu, nhưng điều then chốt là hắn lớn lên cũng quá có lỗi với quần chúng nhân
dân, tất cả đều là sai lầm!

“Đúng vậy, mình biết cậu chọn hình pháp nên mình mới đến tổ
này.”

Phàn Kiến cười cười, hù dọa toàn trường.

Đào Nhạc cảm thấy câu châm ngôn này quả thật là một kiệt tác kinh điển
của thế kỷ 21, cô thật sự chịu không nổi cái bộ dạng thẹn thùng lại buồn nôn
giọng cười thô tục của cậu ta.

Đợi đã, cậu ta vừa nói cái gì, hắn vì theo cô mới đến tổ này
sao?

“Ặc, làm sao mà cậu biết tôi chọn hình pháp?” Đào Nhạc hỏi thăm dò một
câu.

“Đương nhiên là mình biết, chỉ cần là chuyện của cậu tôi đều biết rõ
như lòng bàn tay.”

Tên đê tiện, vậy mà lại đi điều tra cô!

Đào Nhạc biết Phàn Kiến đối với cô là động cơ khó đoán, cô tự nhận thấy
mình không có trêu chọc cậu ta, ít nhất trong bốn năm học cũng không nói được
mấy câu, càng không có biểu hiện gì là có thiện cảm, càng không có vòng một to,
nhưng người này giống như uống nhầm thuốc, điên cuồng bắt đầu từ lúc khai giảng
theo đuổi cô, bọn Cố Lệ Văn cười nhạo cô suốt bốn năm, nói là được Phàn Kiến để
ý cũng giống như trúng thưởng năm triệu tệ(~ 10 tỉ VND).

Bây giờ tốt rồi, ý tứ rõ ràng, xem điệu bộ chắc đã chuẩn bị chiến đấu
trường kì, sau khi tìm hiểu cậu ta vẫn sẽ tiếp tục làm phiền, cho tới khi nào cô
đồng ý thỏa hiệp thì thôi.

Đào Nhạc thậm chí đã bắt đầu dao động về quyết định trong bài khảo
nghiệm của mình, cô chưa bao giờ nguyền rủa người nào, nhưng lúc này cô cực kì
muốn Phàn Kiến có thể biến mất trước mặt cô.

“Đào Nhạc, đợi một chút, cậu có rảnh không, mình muốn—— “

“Haiz, mọi người đi hướng nào rồi vậy.” Đào Nhạc cố ý ngăn trọng tâm
câu chuyện, không đếm xỉa tới ánh mắt giả vờ thâm tình của Phàn Kiến, nhìn thấy
các bạn khác đang chuẩn bị dời đi cô lập tức đuổi theo. Cô biết Phàn Kiến có âm
mưu, đi đến đâu cũng không bỏ qua cơ hội hẹn hò với cô. Đáng tiếc, cô tránh hắn
như tránh ôn thần.

Kỳ thực cũng không thể nói Đào Nhạc tuyệt tình, chỉ là trước mắt cô
không có hứng thú với đàn ông, huống chi loại người này độ PH còn không được
bằng 7 (chê anh này không giống đàn ông). Cuộc đời của cô không thể bị đàn ông
ràng buộc được!

Thật vất vả mới thoát khỏi việc làm phiền của tên đê tiện, Đào Nhạc mới
biết bọn họ tập hợp chỉ để xác định số nhân viên, tổ này tổng cộng mười hai
người, đúng như cô dự đoán, chính xác chỉ có một sinh viên nữ, chính là
cô!

Được thôi, hóa ra cô là người nổi bật.

Oán niệm của Đào Nhạc càng ngày càng sâu đậm, tốt nhất đừng để cô biết
danh sách này do ai sắp xếp, nếu không cô nhất định sẽ tới nhà tìm hắn tính
sổ.

Đang suy nghĩ vậy, người phía trước đã đứng lại, Đào Nhạc đang buồn bực
như thế, lại có người hỏi một câu ai sẽ đi gõ cửa, cô nhìn lại, thì ra là đã đến
phòng làm việc rồi.

Lại không biết người nào ngàn đao mà mở miệng, “Đào Nhạc, hay là cậu
tới gõ cửa đi.”

Đột nhiên bị chỉ đích danh, Đào Nhạc không có phản ứng, vừa ngẩng đầu,
tất cả ánh mắt đều tập trung trên người cô, khiến cho mọi người chờ đợi như vậy,
cô thật giống Đức Mẹ Maria.

“Đào Nhạc, cậu là nữ, đương nhiên phải là cậu gõ cửa rồi.”

Đều là ngụy biện! Đào Nhạc trừng mắt, bình thường cái bọn bại hoại này
thấy bà cô ngực lớn là hăng hái tích cực, sao bây giờ không tiếp tục khoe khoang
đi? Cô liền biết làm người nổi bật không có kết quả tốt, chỉ là bây giờ không
phải lúc để tính toán.

“Được, được, các cậu có cần phải như vậy không, gõ cửa chứ đâu phải
việc lớn gì đâu.”

Đào Nhạc cau mày, đi nhanh về phía trước, bọn con trai xem cô như nữ
hòang nhanh chóng xếp thành hai hàng nhường đường cho cô.

Gõ nhẹ ba lần, nghe bên trong có người lên tiếng mời vào.

Đương nhiên, Đào Nhạc là người đầu tiên bước vào phòng, nhưng mà bố trí
bên trong làm cô có chút ngạc nhiên. Đây là phòng làm việc à, trong tù còn thoải
mái hơn chỗ này, nhỏ xíu chỉ có vài mét vuông, trên bức tường đáng thương còn có
một cái cửa sổ bé tí, để thông gió hay lấy ánh sáng nói chung cũng không khác
nhau, cũng may bây giờ là ban ngày, nếu không đợi lâu ở nơi này nhất định sẽ
chết ngạt, làm thầy hướng dẫn năm nay thật không dễ dàng gì.

Trong chốc lát, mười hai người đã đứng chật cứng trong “phòng giam bé
nhỏ”

“Chào thầy.”

Bọn con trai đều cúi chào lễ phép, vì luận văn dù sao thì cũng nên để
lại ấn tượng tốt cho thầy.

Đào Nhạc vinh dự được thưởng thức cảnh đẹp, quên mất đến đây để làm gì
rồi. Cô nhanh chóng thu lại sự hiếu kì của mình, cũng thật thà nói một câu chào
thầy. Hơi nhướng mắt, cô chăm chú nhìn đến bàn làm vịêc kế bên, cảnh tuợng bề
bộn trên bàn, cả đời cô cũng không quên được, hình ảnh sách chất cao như núi,
cái laptop đáng thương không có chỗ để.

Thầy giáo này thật có cá tính, có thể bày ra thế này cũng hợp với cô
lắm.

“Xin lỗi, chỗ tôi hơi lộn xộn.”

Í, thầy lên tiếng rồi. Vừa nghe, giọng nói rất hay, dịu dàng như nước,
miễn cưỡng cho 1 điểm A.

Nhưng mà, ý của Đào Nhạc không phải là về mặt đó, cô cười trộm, người
này vẫn còn cứu chữa được, biết bản thân đã bôi xấu trước mặt sinh
viên.

“Trước tiên để tôi giới thiệu, tôi là Tô Dịch Văn, là thầy hướng dẫn
của tổ hình pháp C.”

Rốt cuộc cũng vào đề chính. Đào Nhạc ngẩng đầu, không nghĩ tới lại vừa
đối mặt với người đàn ông kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.