Xin Chào, Kiểm Sát Viên!

Chương 13



Dịch & Edit: Hai chị em Mit

Sau khi xảy ra vụ ảnh ‘khiêu dâm’ và quy tắc ẩn gì đó trong khoa
hành pháp bị lộ ra, diễn đàn trường đại học B gần như nổ tung, thậm chí có người
còn bắt đầu dò hỏi tung tích cô gái trong bức ảnh. Những chuyện như thế này bao
giờ cũng không cần biết đến nam chính là ai, vì ai lại mích lòng với thầy giáo,
hơn nữa người này còn là giáo sư nữa chứ, bởi thế, mũi nhọn tự nhiên sẽ hướng về
phía nữ chính.

Đào Nhạc bởi vì chân còn bị thương không thể tùy ý ra ngoài, ngược
lại lúc này cô lại rất anh nhàn ở lại trong kí túc xá tránh đầu sóng ngọn gió (ý
là né tránh được chuyện xấu). Cố Lệ Văn và mọi người mỗi ngày đều về báo cáo
những động tĩnh mới nhất trong trường, đám fan cuồng của Tô Dịch Văn hình như
lại không có ý định buông tha, nói là có đào lên ba thước đất cũng phải tìm cho
ra cô gái trong ảnh.

“Đào Nhạc, rốt cuộc em và thầy Tô đã xảy ra chuyện gì, bây giờ
trong trường đồn đãi những chuyện rất khó nghe, em có biết không!” Cố Lệ Văn
nhìn người nào đó đang nằm trên giường thảnh thơi cắn hạt dưa, thật đúng là
hoàng đế không vội mà thái giám đã lo.

Đào Nhạc trở mình cầm lấy tập tài liệu Tô Dịch Văn đưa, bình tĩnh
nói: “Chị cả à, chị Đan Đan(*) từng nói rằng nếu không có scandal thì không phải
người nổi tiếng, lúc này em cũng muốn ghiền cảm giác làm tiêu điểm chính thử xem
sao.”

Cố Lệ Văn không còn lời gì để nói, “Có phải gần đây em đã làm mích
lòng người nào không?”

“Sao lại có thể chứ, em luôn cư xử nhẹ nhàng với người khác mà.” Đào
Nhạc nhỏ giọng, “Chị cả này, chị đừng lo lắng nữa, không có gì
đâu.”

“Chị thật bái phục em, em không sợ chuyện sẽ ồn ào đến nỗi lãnh đạo
nhà trường sẽ giải quyết hả? Dù gì Tô dịch Văn cũng là phó giáo sư, giải quyết
không xong thì tiền đồ của em sẽ bị phá hủy đó.”

“Tô Dịch Văn cũng không nói gì, nếu có xử phạt thì phải xử anh ta
trước.”

“Em còn nói à, Tô Dịch Văn không đi dạy mấy hôm nay, mà đám fan kia
rất hung hăng càn quấy, bọn họ đang nghi ngờ có khi nào nhà trường đã đuổi việc
Tô Dịch Văn rồi không, bây giờ mỗi người bọn họ đều muốn tìm em để trút giận
kìa.”

Đào Nhạc giật mình, giờ mới nhận ra được sự nghiêm trọng của tình
hình, “Chị nói Tô Dịch Văn không đi dạy sao?”

“Còn không phải vậy ư, em ở đó mà an nhàn.”

Đào Nhạc từ giường bò xuống, hai ngày nay chân đã bớt sưng, nhưng
bác sĩ nói hết hôm nay phải đến đổi thuốc. Tô Dịch Văn từng nói sẽ đi cùng với
cô, cô ngay ngốc tin tưởng anh, còn ở đây đợi anh, nhưng bây giờ người ta thì
trốn mất rồi. Được thôi, anh bỏ trốn rồi, tại sao còn để cô trở thành tâm điểm
cho mọi người chỉ trích, để lại một câu ‘Dám bêu xấu thầy giáo, thông minh chỗ
nào chứ!’

Tô Dịch Văn bỏ trốn cũng không lưu lại dấu vết gì, kể từ hôm Đào
Nhạc cầm cục gạch đen nhận được tin nhắn kia đến giờ cũng chẳng thấy có động
tĩnh gì nữa. Cô vốn không nghi ngờ gì cả, người ta lưu số điện thoại là ‘Nơi làm
việc’, cô không có việc thì gọi đến làm gì chứ. Hơn nữa, cô ghét anh còn không
hết, chỉ mong mấy ngày này anh đừng đến làm phiền. Bây giờ trong trường vì
chuyện này mà quá ầm ĩ, đúng lúc Tô Dịch Văn lại mất tích cũng thật kì
lạ.

Đào Nhạc cũng không nghĩ nhiều nữa, cầm lấy cục gạch đen bấm ngay số
nơi làm việc kia, anh muốn bỏ của chạy lấy người là được à, thật là mơ mộng hão
huyền!

“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui
lòng gọi lại sau.” Thái độ phục vụ của mạng di động Trung Quốc rất tốt, nhưng
Đào Nhạc vừa nghe liền muốn phát cáu, Tô Dịch Văn thật sự biến mất
?

Không phải đâu, anh keo kiệt như vậy, cục gạch đen này còn nằm trong
tay cô, anh không thể nào để một thứ giá trị như vậy cho cô được, cuối cùng cũng
sẽ đến tìm cô thôi.

Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng kí túc xá bị đẩy ra, Lưu Hạo Nguyệt vội
vã chạy đến, “Đào Nhạc, mau xuống đây, mình vừa gặp lớp trưởng, cậu ấy nhờ mình
nhắn với cậu, lãnh đạo nhà trường muốn cậu lên văn phòng một
chuyến.”

“Lãnh đạo nhà trường muốn gặp mình?” Đào Nhạc chớp chớp mắt, tại sao
lại có cảm giác như sắp có tai họa.

“Cậu đừng lải nhải nữa, mau thay quần áo xuống dưới, mình đi cùng
với cậu.”

Cả người Đào Nhạc run lập cập, ngay cả quần áo mặc cũng không chỉnh
tề phải nhờ Lưu Hạo Nguyệt đến giúp, may mà chân của cô cũng có thể đi lại rồi,
nhất quyết lê cái chân bị thương đi đến cùng vậy.

Lưu Hạo Nguyệt chỉ đưa Đào Nhạc đến đứng dưới tầng lầu văn phòng,
“Quả Đào à, người chị em này không thể đưa cậu lên trên được, cậu tự cầu phúc
cho mình nha.” Nói xong, Lưu Hạo Nguyệt ảo não chạy đi. (chắc giống emo này
nhỉ )

Rốt cuộc Đào Nhạc cũng hiểu rõ, bây giờ cô là đồ ôn thần, ai cũng
không muốn dính dáng đến cô, ngay cả chị em chung phòng cũng trốn cô thật xa. Đã
như vậy thì cô sẽ tự mình gánh vác, không xem bọn họ là bạn nữa.

Khập khiễng leo hết hai tầng lầu, quyết tâm của Đào Nhạc cũng chết
mất tiêu, lãnh đạo ơi lãnh đạo, cả bốn năm trời chưa từng diện kiến người bao
giờ, hiếm khi may mắn ngay gần lúc kết thúc cuộc đời sinh viên lại được gặp
người, có thể coi như là hoàng ân vua ban không?

Đào Nhạc thu hết dũng khí, cuối cùng cũng gõ cửa phòng làm việc,
nghe thấy bên trong có người lên tiếng, cô liền đi vào.

“Đào Nhạc, em đã đến rồi.” Lãnh đạo nhà trường là một người đàn ông
tầm ba mươi tuổi, nói giọng miền nam.

“Chào thầy ạ.” Đào Nhạc lễ phép lên tiếng, nhưng khi liếc nhìn khắp
phòng làm việc thấy không chỉ có mỗi lãnh đạo trường.

“Đến đây, đến đây, Đào Nhạc, để tôi giới thiệu với em một chút, hai
vị này là cảnh sát thành phố chúng ta, họ có vài điều muốn hỏi em.”

Cảnh sát? Đào Nhạc nhướng mắt nhìn, thoáng chốc nhận ra hai người
đang mang sắc phục cảnh sát, đó không phải là chú Vương mà Tô Dịch Văn quen biết
sao, còn có cậu em cãi nhau với cô nữa à? Đào Nhạc cảm thấy quá vui mừng, thầm
nghĩ, chú em cảnh sát, chúng ta quả nhiên là oan gia ngõ hẹp nha!

Đúng lúc cậu em cũng đang nhìn Đào Nhạc, hai người mắt to lườm với
mắt nhỏ, ngầm phân cao thấp, tia lửa ‘lốp bốp’ bay tung tóe.

Lãnh đạo trường đưa Đào Nhạc đến trước mặt hai người, “Vương đội
phó, anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi, trường chúng tôi nhất định cùng phối
hợp.”

“Thầy Lưu đừng khách sáo như vậy, chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu tình
huống thêm một chút thôi.” Chú Vương mỉm cười, quay đầu sang Đào Nhạc, “Cô bé,
lần trước chúng ta đã gặp nhau ở đồn, cháu có phải là sinh viên của Tô Dịch Văn
không?”

“Dạ đúng, chú tìm cháu có việc gì ạ?”

Chú Vương vừa mở miệng là nhắc đến tên Tô Dịch Văn, trong lòng Đào
Nhạc cảnh giác, chẳng lẽ mấy tấm ảnh ‘khiêu dâm’ của cô và Tô Dịch Văn đã được
đưa tới đồn cảnh sát rồi, trường học mời họ đến để nghe đương sự tường thuật sự
việc, sau đó mới xử lý? Vậy thì quá hoang đường, tính tới tính lui thì bọn họ
cũng đâu có phạm pháp!

Đào Nhạc quyết định trước tiên sẽ cùng hợp tác với cảnh sát, manh
mối bất hợp lý sẽ chọc cho Tô Dịch Văn xuất hiện.

“À, là như thế này, gần đây chúng tôi có điều tra một vụ cướp giật,
vừa vặn hôm đó cháu và Dịch Văn đến báo án, chúng tôi có tìm được vài kẻ tình
nghi, cháu xem thử có kẻ nào trong đó cháu gặp hôm ấy không.” Chú Vương
nói.

Thì ra không phải chuyện ảnh khiêu dâm, hại cô giật bắn cả
người.

“Tiểu Hàn, ảnh đâu?” Lão Vương gọi một tiếng, nhưng lại không nghe
tiếng trả lời, nhìn sang mới biết cậu em dễ thương ngồi bên cạnh vẫn còn đang
trừng mắt, lập tức cao giọng, “Hàn Húc, bà mẹ cậu, mau đem cái hồn nhỏ của cậu
trở về cho tôi!”

Đào Nhạc thiếu chút nữa cười thành tiếng, đoán chừng cậu em này lườm
mắt với cô lườm tới nỗi quá tập trung, quên mất còn có cấp trên ngồi bên
cạnh.

Hàn Húc lúng túng cúi đầu, lấy từ trong túi ra một phong bì đưa cho
chú Vương, “Đội phó, ảnh đây ạ.”

Chú Vương nói thầm vài câu, liền đem ảnh chụp bày ra trên bàn chỉ
cho Đào Nhạc xem, “Cháu nhìn kĩ đi, có thấy quen hay không, được vậy thì các chú
cũng dễ làm việc hơn.”

Đào Nhạc nhìn qua nhìn lại, tối hôm đó ánh sáng rất mờ ảo, huống hồ
cô chỉ lo đánh người, làm gì có thời gian mà nhớ mặt. Lại nhìn mấy tấm ảnh này,
người nào cũng giống như tội phạm, nếu người nào trên mặt có vết thương thì dễ
rồi, đó chính là vết tích do cô và Tô Dịch Văn đánh, nhưng bây giờ đều chỉ là
ảnh chụp, đặc điểm riêng gì cũng không có, cô thật sự rất khó nhận ra
hắn.

“Thế nào, có nhận ra không?” Chú Vương hỏi.

Đào Nhạc bối rối nói, “Nhớ không rõ lắm, có thể thầy Tô biết đấy
ạ.”

“Haiz, mấu chốt là hiện tại không liên hệ được với chú ấy, viện kiểm
sát cử cậu ấy sang nơi khác làm việc, một tuần chắc cũng chưa về được đâu.” Chứ
Vương gom ảnh lại, “Được rồi, chờ khi nào có tin tức sẽ nhờ cháu hỗ trợ, trước
tiên cứ như vậy đi.”

Đào Nhạc nghe chú Vương nói thế mới biết được, thì ra Tô Dịch Văn
không phải bỏ trốn mà là đi công tác. Nói như vậy có khi chuyện ảnh ‘khiêu dâm’
anh còn chưa biết, nhưng mà ngay lúc anh đang ở bên ngoài ung dung vui vẻ, cô
phải ở đây trở thành mục tiêu bị đánh bẹp bởi đám fan à? Với chuyện xui rủi này,
cô thì chịu trách nhiệm, còn anh lại được đông đảo nữ sinh ủng hộ!

Chú Vương và lãnh đạo trường trò chuyện mấy câu với nhau, sau đó
cùng Hàn Húc ra khỏi phòng làm việc. Đào Nhạc đương nhiên cũng không muốn ở lại
đây bồi dưỡng tình cảm với lãnh đạo trường, cô sợ lỡ như lãnh đạo trường nhắc
đến chuyện ảnh’ khiêu dâm’, vội vàng dứt khoác theo sát chú Vương ra
ngoài.

Đi xuống dưới lầu, Đào Nhạc thấy thời gian vẫn còn sớm, quyết định
tự mình đến bệnh viện đổi thuốc, dù gì bây giờ cô cũng không thể trông cậy vào
người nào cả, mọi việc cứ dựa vào bản thân.

Ngay khi Đào Nhạc khập khiễng quay sang hướng phía cổng trường, liền
nghe phía sau có tiếng còi xe ô tô, quay đầu lại mới phát hiện ra một chiếc xe
cảnh sát sáng đèn đỏ.Chú Vương từ trong xe ló đầu ra, “Cô bé, đi đâu
vậy?”

“Là chú à, cháu đi đến bệnh viện.” Đào Nhạc mỉm cười, cô có ấn tượng
rất tốt với chú cảnh sát này, ngược lại với em trai cảnh sát tên Hàn Húc kia, cô
phát cáu còn không kịp.

Chú Vương đẩy cửa xe, “Được rồi, lên xe đi, cũng tiện đường, chú đưa
cháu đến đó.”

Đào Nhạc có chút ngại ngùng, “Thôi ạ, cháu tự bắt xe là được rồi,
không dám làm phiền chú đâu.”

“Ôi dào, còn khách sáo với chú làm gì, lên xe, lên xe
nhanh.”

Chú Vương đã nói như vậy, hơn nữa xe cảnh sát đang hướng về cô ở
ngay trước cổng trường, Đào Nhạc cũng thật sự không từ chối được lòng tốt của
người này, không thể làm gì khác hơn là lên xe.

Nhưng Đào Nhạc biết trong xe không chỉ có mỗi chú Vương, còn có cậu
nhóc Hàn Húc, cậu ta chính là tài xế. Cũng khó trách, cậu ta chỉ là một tiểu tốt
(lính quèn) trong tay chú Vương, còn không dám lỗ mãng trước mặt người khác, chú
Vương la một tiếng là cậu ta giật mình. Vì vậy, điệu bộ Đào Nhạc bước lên xe
cũng oai hơn, lên xe còn trừng mắt với người nào đó đang lái xe. Cậu nhóc cũng
không cam chịu thua thiệt, ngại chú Vương đang ngồi bên cạnh, cậu nhìn vào kính
chiếu hậu trừng mắt tức giận với cô.

Chương 13.2

Dịch& Edit: Hai chị em Mit

“Cô bé, chân bị sao vậy?” Chú Vương hỏi.

“À, là lần trước cháu gặp phải kẻ cướp, không cẩn thận nên bị ngã
ạ.”

“Chú còn tưởng cháu bị tên cướp làm bị thương, vốn cho rằng trình độ
Dịch Văn như vậy sẽ không để hắn chạy thoát, kết quả thật ngoài dự đoán
mà.”

Đào Nhạc cúi đầu, biết bởi vì Tô Dịch Văn thấy cô bị thương nên quay
lại, thế nên mới để tên cướp chạy thoát, bây giờ nghĩ lại thấy cô cũng có chút
trách nhiệm.

“Thầy Tô thực sự rất lợi hại.” Đào Nhạc thừa cơ lảng sang chuyện
khác.

“Chứ còn gì nữa, kiểm sát viên như các chú ấy phải thông qua một khóa
huấn luyện đặc biệt, tuân theo lệnh cấp trên, nói là phải phát triển toàn diện,
trước đây làm gì có chuyện này. Giờ chú ấy cũng có khác gì cảnh sát chúng tôi
đâu, chú ấy có bằng cấp cao, chuyện thăng chức cũng chỉ là sớm muộn thôi.” Chú
Vương mỉm cười, trong lời nói còn chứa cả ý khâm phục Tô Dịch Văn.

Đào Nhạc nghe cũng không nói thêm lời nào, cô biết Tô Dịch Văn là
người mạnh mẽ, cũng như lời chú Vương nói, với năng lực công tác của anh, chỉ
trong vài năm có thể thăng lên làm kiểm sát trưởng, đến lúc đó cô còn có thể láo
xược với anh nữa không, mà cũng có thể sau khi cô tốt nghiệp, bọn họ sẽ không có
cơ hội gặp lại nhau đâu.

Xe chạy chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện, Đào Nhạc bước xuống xe lại
bị chú Vương gọi lại, “Cô bé, chú thấy chân cháu đi lại cũng khó khăn, để cho
tiểu Hàn dìu cháu vào đó đi.”

Chú Vương sắp xếp thế này thóang cái làm cả hai người đều bị chấn
động, ai cũng bất chấp tất cả mà cự tuyệt. Đào Nhạc biềt tên nhóc này hận cô đến
nghiến răng nghiến lợi, để cho cậu ta đưa cô vào trong, sớm muộn gì cũng sẽ đánh
nhau ở trong đó, Đào Nhạc nghĩ tới nghĩ lui, mỉm cười nói: “Chú Vương này, chỉ
có vài bước chân chắc không sao đâu, bác sĩ cũng đã nói cháu nên đi lại vài
bước, tự cháu vào trong là được rồi.”

“Vậy sao được, Dịch Văn mà biết chú đối xử với sinh viên của chú ấy
thế này thể nào cũng có ý kiến.” Chú Vương mở miệng là nhắc tới Tô Dịch Văn, Đào
Nhạc thực sự không còn cách nào.

“Chú Vương à, thực sự không cần mà…”

Chú Vương phẩy phẩy tay, quay qua tên nhóc Hàn Húc từ nãy giờ vẫn
chưa nói lời nào: “Tiểu Hàn, cậu đưa Đào Nhạc vào trong xem sao, tôi chịu không
nổi mùi bệnh viện.”

Hàn Húc cau mày, rất khó chịu với sự sắp xếp của chú Vương, “Đội phó,
trong đồn chúng ta vẫn còn nhiều việc, chú —— “

“Tôi nói là không sao mà, không có trễ giờ đâu.” Chú Vương châm điếu
thuốc, “Cậu phải biết rằng Đào Nhạc là nhân chứng quan trọng của vụ án này, nếu
như cô ấy xảy ra chuyện gì, cậu nghĩ tôi phải ăn nói ra sao với Dương đội trưởng
đây. Bớt nói nhảm đi, đi nhanh!”

Chú Vương suy cho cùng cũng là người từng trải, kiểu gì cũng nói
được, cái gì nhân chứng, cái gì đội trưởng tất cả đều đè lên đầu Hàn Húc, cậu
nhóc nói không ra một chữ, thật thà bước xuống xe, quay đầu nhìn Đào Nhạc, “Đi
thôi, đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Đào Nhạc thực sự chưa bao giờ thấy người nào sau khi bị cấp trên la
mắng vẫn còn có thể hung hăng như vậy, là do cậu nhóc chưa hiểu chuyện, cô cũng
không thèm chấp nhất với cậu ta làm gì.

Vào bệnh viện, Đào Nhạc đã quen đường đi đến phòng của nữ bác sĩ kia,
trong lòng cô thầm nghĩ phải mau mau thay băng, đỡ phải nhìn thêm gương mặt tên
nhóc này.

“Cô đi rất nhanh, chân có thật là bị thương không vậy?” Hàn Húc đột
nhiên nói một câu, vẻ mặt nghi ngờ.

Đào Nhạc dừng chân, quay đầu lại, “Tôi nói này, cậu thật đúng là con
người thích gây thù oán, có gì nói thẳng ra đi, đừng có trưng cái bộ mặt đó ra
với tôi.”

“Hừ, chúng ta đều như nhau thôi. Tôi nói cho cô biết, nếu lần trước
không phải cô náo loạn trong đồn cảnh sát, tôi đã không bị đội phó la mắng, chỉ
vì sáu mươi đồng của cô!” Nhắc tới chuyện này, Hàn Húc hận không thể băm vằm Đào
Nhạc ra thành trăm mảnh.

“Đáng đời cậu. Tên nhóc xấu xa như cậu không biết tại sao có thể vào
làm việc ở đồn cảnh sát được, nam không ra nam, nữ không ra nữ, thật là nỗi khổ
của xã hội, là sự bất hạnh của xã hội!” Đào Nhạc lắc đầu, giả vờ thương
tiếc.

“Nói ai hả!”

“Nói cậu đó, sao nào!”

Hàn Húc tức giận, lấy giấy chứng minh giơ ra trước mắt Đào Nhạc,
“Thấy rõ rồi chứ, ông đây là người lớn nhé!”

Đào Nhạc nhìn một cái, đúng là tên nhóc này đã hơn hai mươi tuổi,
nhưng mà…

“Xin lỗi nha em trai, nhìn thế nào cũng thấy cậu nhỏ hơn tôi một tuổi
thì phải? gọi một tiếng ‘chị’ nghe xem nào.” Đào Nhạc che miệng cười trộm, muốn
đấu với tôi cậu vẫn còn non nớt lắm.

Hàn Húc tức nghẹn nói không nên lời, mặt hơi đỏ lên. Nhìn kĩ một
chút, thì bề ngoài cậu nhóc quả thật trông rất được, giọng nói lại mềm mỏng,
quyến rũ. Nghẹn cả nửa ngày, vụng về nói một câu, “Cô nằm mơ đi!”

Đào Nhạc thở dài, “Không gọi cũng không sao, dù gì cũng không thay
đổi được sự thật, hơn nữa dáng vẻ của cậu cũng có thể xem như một tiểu mỹ nhân,
làm cảnh sát thật đáng tiếc.”

“Cô, cô đừng khinh người quá đáng!” Hàn Húc lớn như vậy vẫn chưa từng
bị ai chọc ghẹo quá mức như thế này, đối phương lại là nữ, chuyện này mà bị
truyền ra ngoài cậu sẽ bị người khác cười đến rụng cả răng.

Đào Nhạc biết cũng nên dừng lại, nếu làm cậu nhóc này nổi nóng thì
hậu quả sẽ khó lường. Thừa dịp Hàn Húc vẫn chưa bùng phát, cô nhanh chân bước
vào phòng khám.

Bác sĩ chính là bà chị lần trước, thấy người lần này đưa Đào Nhạc tới
không những là một cảnh sát mà còn là một cậu nhóc trẻ tuổi, chị ta nhướng mày,
“Sao lại đổi người rồi?”

“Hả?” Đào Nhạc không hiểu.

“Chồng của cô đâu?”

Lúc này Đào Nhạc mới hiểu, hóa ra là hỏi Tô Dịch Văn. Chậc chậc,
người đàn ông thật sự có tài, làm cho bác sĩ nhớ tới, may mà không phải là chồng
cô, nếu là thật, cô chắc sẽ chết chìm trong hũ dấm chua.

“Cậu ta là em cô hả?” Chị bác sĩ hỏi.

“Không phải!”

“Không phải!”

Hai người cùng mở miệng nói một câu, hiếm khi ăn ý với nhau như vậy,
sau đó lại trừng mắt nhau. Đào Nhạc nghĩ thầm, bà đây nếu có một thằng em thế
này còn không chết sớm à. Hàn Húc lại nghĩ, để cậu gọi cô gái đáng chết này là
chị, chi bằng bắn một phát cho cậu chết đi.

Nữ bác sĩ nhìn thoáng qua, vẻ mặt kì lạ, đè chân thay băng cho Đào
Nhạc thật mạnh, người nào đó đau quá mà chảy cả nước mắt.

“Xin bác sĩ nhẹ tay ạ.” Đào Nhạc cầu xin.

Lần này không có Tô Dịch Văn ở bên cạnh ngăn cản, nữ bác sĩ đương
nhiên tự do ra tay, chị ta hung ác nói, “Được rồi, tôi thấy cái chân này cũng
khá hơn rồi, tôi sẽ đổi thuốc cho cô lần nữa, thuốc bôi da thôi. Nếu hết sưng
thì không cần dùng.”

Đây là thái độ đối đãi với bệnh nhân sao? Đào Nhạc cảm thấy thật đau
xót, lần trước nữ bác sĩ nói chuyện hay như vậy, sao vừa ngoảnh mặt là không
nhận ra ai nữa rồi, không phải lần này cô không mang theo Tô Dịch Văn liền bị
đối đãi thế này chứ!

Nữ bác sĩ sau khi ghi xong toa thuốc đưa Đào Nhạc, cuối cùng không
quên nói thêm một câu, “Thanh niên cô cậu xử lý chuyện tình cảm cho tốt vào,
dùng cái chết đe dọa, ảnh hưởng bản thân thì tốt cái gì chứ.”

Đào Nhạc đành ngậm đắng nuốt cay cũng không muốn giả thích lại, nếu
chị ta đã không phân biệt rõ ràng quan hệ giữa nam và nữ, nói gì cũng vô
ích.

Ra khỏi phòng khám, Hàn Húc quay đầu nhìn Đào Nhạc không kiên nhẫn
nói một câu, “Được rồi, nhiệm vụ của tôi cũng đã hòan thành, chúng ta hẹn không
gặp lại.”

Đào Nhạc cười khẩy, “Hàn mỹ nhân, đừng nói lời tuyệt tình như vậy, vụ
án của các cậu vẫn còn cần tôi hỗ trợ mà.”

Hàn Húc cố sức kiềm chế cơn giận của mình, tốt xấu gì cậu cũng là đàn
ông, mỹ nhân cái gì chứ, thật là sỉ nhục cậu.

“Đào Nhạc, cô có gan thì chờ đấy.” Hàn Húc quăng lại một câu, không
thèm quay đầu lại bước nhanh ra khỏi bệnh viện.

Đào Nhạc giống như bị đánh một gậy, cả người mệt mỏi, chẳng lẽ thật
sự già rồi, cãi nhau với tên nhóc này cũng quá hao tâm tốn sức, nhớ lại chuyện
cô tranh cãi thao thao bất tuyệt (ý là nói không ngừng nghỉ) ở cuộc thi hùng
biện, hào quang sáng lạn những năm tháng đó thực sự đã ra đi không trở lại
rồi.

Lúc này, cục gạch đen trong túi Đào Nhạc rung lên, ‘rì rì’ run khắp
cả người.

Đào Nhạc lấy di động ra, ngó thấy trên màn hình chớp chớp dòng chữ
‘Nơi công tác’, rốt cuộc tên Tô Dịch Văn cũng chịu xuất hiện rồi. Không do dự,
cô ấn phím nghe, một giọng nói quen thuộc vang lên. (ồ dé, cuối
cùng anh cũng đã trở lại sân khấu).

“Đào Nhạc, em có gọi cho tôi à?”

Câu đầu tiên lại là câu này, không hiểu sao Đào Nhạc tức giận, hai
ngày trước anh còn nói sẽ cùng cô tới bệnh viện, bây giờ người có lần mò tìm
cũng chẳng thấy.

“Em có việc gì sao?” Tô Dịch Văn hỏi.

“Cũng không có chuyện gì lớn, em chỉ muốn nói với thầy là luận văn em
đã hòan thành xong rồi.” Đào Nhạc nói đại một lý do, không muốn lộ nỗi buồn cho
anh biết, giống như cô chờ đợi anh trở về vậy.

Đầu dây bên kia Tô Dịch Văn cũng im lặng một lúc, “Đào Nhạc, xin lỗi
em tôi đang ở VânNam.”

“Ồ.” Cô chỉ có thể thốt lên một tiếng, dù gì thì anh đi đâu cũng là
chuyện của anh, cô chỉ biết mình đang bị nguyền rủa trong trường
thôi.

“Thời gian đi quá gấp nên không có dịp nói với em, em đã đi bệnh viện
chưa?”

“Đi rồi ạ, vừa mới thay thuốc xong.” Mặc kệ cô có thừa nhận hay
không, thật sự Đào Nhạc có chút thất vọng, bởi vì Tô Dịch Văn thất
hứa.

“Tự mình đi à?”

“Không phải, có người đi cùng.”

“Bạn học hả, là nam hay nữ?”

“Không phải.” Đào Nhạc làm như cố tình giận dỗi, “Là hai người đàn
ông!”

Đầu dây bên kia Tô Dịch Văn hơi nhíu mày, “Đàn ông à? Đàn ông gì chứ,
là ai?”

Đương nhiên lúc này Đào Nhạc không thể biết được trong lòng Tô Dịch
Văn nghĩ gì, nói nhẹ nhàng, “Đàn ông là đàn ông chứ là gì nữa, thầy cũng quen
biết, là đội phó Vương và Hàn Húc.”

“Đội phó Vương? Anh ấy tìm em làm gì chứ.” Tô Dịch Văn dừng lại một
giây, “Còn nữa, Hàn Húc là ai hả?”

Đào Nhạc nghe giọng điệu anh giống như đang hỏi tội phạm, làm như cô
có lỗi với anh vậy, “Thầy Tô à, những chuyện này đều không liên quan đến thầy,
sinh viên chúng em không phải cái gì cũng bắt buộc báo cáo lại cho thầy
biết!”

Tô Dịch Văn cũng không thấy bực mình, bình tĩnh hỏi lại, “Đào Nhạc,
em có biết mình đang nói gì không hả?”

Đào Nhạc nắm chặt lấy cục gạch đen, tay run lẩy bẩy, Đào Nhạc biết
mình vừa gào to như vậy là lành ít dữ nhiều. Nhưng cô là một người thẳng thắn,
tuyệt đối không luồn cúi trước chủ nghĩa đế quốc, nhịn anh đến mức này là đủ
rồi, cô không cần phải lựa lời mà lấy lòng anh nữa.

“Thầy Tô à, không phải thầy vừa hỏi em sao, em trả lời rõ ràng bằng
tiếng Trung. Nếu thầy nghe không hiểu em sẽ giúp thầy tìm người phiên dịch nha?
Nhưng người cao sang như thầy đang bận việc, em không làm phiền thầy nữa ạ, bái
bai.” Cô nói một hơi xong xuôi, không chút do dự cúp điện thoại ngay, nếu đã
chấp nhận vứt bỏ bộ mặt kia, cô cũng không cần tự kiềm chế nữa.

Bên tai chỉ còn tiếng ‘tu tu’, Tô Dịch Văn sững sờ nhìn điện thoại,
trán nhăn lại, nắm chặt lấy tập hồ sơ trong tay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.