“Thím à, tại sao có thể dễ dàng nói ly hôn vậy? Cho Chú hai thêm một cơ hội nữa đi”. Đường Tiểu Mễ có chút nóng nảy, lúc nàng ở Tây Tạng, thành kính cầu nguyện cho bọn họ như vậy, hi vọng tất cả mọi người có thể hạnh phúc, tại sao trở về lại gặp phải loại chuyện này?
“Thím chờ ông ấy nhiều năm như vậy, kết quả là ông ấy nhẹ nhàng nói với người khác, tôi là vì ông cụ và Tiểu Mễ mới cưới bà ấy. Tiểu Mễ, cháu nói thím làm sao chịu nổi? Thừa nhận yêu thím, khó khăn như vậy sao?” Phương Vân hỏi.
Đường Tiểu Mễ trầm mặc, mỗi đoạn cảm tình đều là một câu chuyện, người ta ở trong cuộc, còn nàng vĩnh viễn là người ngoài cuộc, làm sao có thể hiểu rõ nỗi thống khổ hay vui sướng của bọn họ?
Cuối cùng Phương Vân cũng ra đi, mặc dù đêm hôm trước, thậm chí Đường Tiểu Mễ còn cùng bà nằm chung trên một cái giường để tâm sự. Nhưng buổi chiều hôm sau, Đường Kiến Quân vội vàng gõ cửa nhà Đường Tiểu Mễ cửa: “Tiểu Mễ, cháu đã gặp thím chưa?”
Đường Tiểu Mễ có chút mờ mịt lắc đầu một cái: “Sáng sớm cháu đã trở về”.
“Bà ấy có nói gì với cháu chưa?” Đường Kiến Quân nắm bả vai Đường Tiểu Mễ, ánh mắt tràn đầy vội vàng.
“Thím nói, thím phải ly hôn”. Đường Tiểu Mễ có chút không nhịn nổi, sức lực trên tay của chú hai rất lớn, lắc bả vai của nàng rất đau. Nhưng nhìn dáng vẻ thất thần của ông ấy, nàng lại đau lòng theo ông ấy. Mặc dù, giữa ông và Phó Thụy Dương có hiệp nghị kỳ lạ, sau khi biết nàng được, cảm thấy có chút bất mãn, nhưng thím nói rất đúng, nàng không nên trách chú hai.
Chú hai của nàng luôn rất khí phách, đầy cá tính, từ nhỏ rất cưng chìu nàng.
Chú hai giống như một vị thần, nhưng bây giờ, nàng nhìn ông ấy không chớp mắt, áo sơ mi có chút xốc xếch nhét vào trong quần, khuy tay áo cuốn một nửa lên ống tay áo, vẻ mặt nhếch nhác. Chú hai nàng không phải như vậy, ông ấy vĩnh viễn luôn mặc tây trang làm bằng thủ công phẳng phiu, sạch sẽ, ánh mắt sắc bén và kiên định, có khi nào trên mặt ông ấy nhìn thấy vẻ hoảng loạn như vậy?
Ly hôn!
Trong lòng Đường Kiến Quân từ từ chìm xuống, cả người như lọt vào trong hầm băng, lún sâu không cách nào thở nổi. Hai chữ này, ông biết, bà nói sẽ ra đi, nhưng sau khi ông nghe được, gần như là đang khảo nghiệm sức chịu đựng của ông.
Tiểu Vân, tiểu Vân, cô nữ sinh nhỏ bé vẫn đuổi theo ông mười năm, khi lớn lên đã trở thành nhà thiết kế thời trang bậc thầy. Lần đầu tiên, ông ôm lấy bà, bà run rẩy rơi lệ như một cô gái nhỏ. Bà chưa bao giờ yêu cầu ông cam kết, nhưng ông nhìn thấy sự chờ đợi trong mắt của bà. Bất kể ông có đẩy bà ra bao nhiêu lần, bà vẫn dùng đôi mắt ươn ướt, kiên định nhìn ông, nói “Em tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh”. Khi ông thường lui tới với những người phụ nữ khác thì bà vẫn dịu dàng, nhỏ nhẹ nói với ông, bà là người phụ nữ rộng lượng. Lúc ông nói: “Chúng ta kết hôn đi”, bà đã khóc như mưa vẫn kiên định gật đầu.
Bao nhiêu lần ông đã đẩy bà ra, tại sao ông lại tự tin như vậy? Không phải là trong tiềm thức, biết rõ bà không bỏ ông, chỉ lần này thôi. Ông quá phóng túng, chẳng qua bà cố chấp yêu ông. Nhìn bà tốt đẹp như vậy, ông muốn chia tay với bà, như thế sẽ không làm hại bà.
Nhưng mỗi lần, không bỏ được chính là ông, ông hiểu điều này hơn ai khác, ông muốn đẩy bà ra nhưng lại không muốn mất đi bà. Như vậy sẽ không giữ được mối quan hệ mười năm. Bà không yêu cầu ông cưới bà, ông cũng không để ý. Ông không bao giờ đưa bà đến tham dự những buổi hội nghị công khai, bên cạnh ông luôn có những người phụ nữ mới mẽ, thỉnh thoảng cũng bị đưa lên bìa tạp chí bát quái, nhưng bà chưa bao giờ cải nhau với ông.
Ông có sự nghiệp của ông, bà có lý tưởng của bà, nhìn hai người như không liên quan nhau nhưng người quen biết ông đều biết, người bên cạnh ông chỉ có mỗi mình bà, người đã chờ đợi ông rất lâu, mười năm. Một phụ nữ có bao nhiêu cái mười năm? Ông lại có bao nhiêu cái mười năm? Thêm một năm nữa ông đã 40 tuổi, mà bà vẫn như rượu ngon lâu năm, càng ủ càng thơm. Bao nhiêu người hâm mộ ông có phúc lớn, bao nhiêu người theo đuổi bà nhưng trong tim bà, trong ánh mắt bà, chỉ có một mình ông.