Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 10 - Chương 14



Nửa ngủ, nửa tỉnh, Đường Tiểu Mễ cố chống đỡ cơn buồn ngủ nơi mí mắt, nhẹ nhàng ngồi dậy, cẩn thận đẩy cánh tay của hắn ra.

Nhìn người bên gối một chút, gương mặt rất đẹp trai, lúc ngủ khóe miệng khẽ cong lên. Nàng nhớ mang máng tối hôm qua, nàng đã làm chuyện to gan, cả người đau nhức, khắp người đầy vết hôn màu đỏ tía, nhắc nhở nàng cảnh tượng đêm qua thật kiều diễm.

Nhặt quần áo trên sàn nhà lên, có chút gian nan đi tới cửa, quay đầu lại nhìn người đàn ông kia thật sâu, dường như muốn khắc sâu gương mặt kia vào não, xoay người đóng cửa, không chút do dự, bước đi.

Đêm qua, nàng không phải tới tỏ tình, mà là tới từ biệt. Mặc quần áo tử tế, liếc mắt nhìn con Gạo đang nằm trên sàn nhà nhìn nàng, mắt nóng lên, bỗng dưng nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy con chó nhỏ này. Hắn nói, nàng là mẹ Gạo, hắn là ba Gạo.

Khi Phó Thụy Dương tỉnh lại, bên ngoài ánh mặt trời đã xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu tới trên người hắn, ấm áp, thoải mái không thể tả.

Mắt còn chưa mở ra, hắn tự nhiên giang hai cánh tay, muốn ôm cô gái yêu thương này vào lòng, tay lại rơi vào khoảng không. Bỗng dưng tỉnh giấc, nếu không phải khăn trải giường xốc xếch, hắn nhất định cho là đây một giấc mộng đẹp, có chút thỏa mãn thu tay lại, cô gái kia, không phải xấu hổ chứ? Tối hôm qua to gan làm chuyện như vậy, bây giờ lại xấu hổ, Phó Thụy Dương không nhịn được khẽ cười lên.

Mặc quần áo tử tế, Phó Thụy Dương âm thầm suy nghĩ làm thế nào dựa vào chuyện này để bắt nàng trở về, chuyện đâu có dễ dàng như vậy, ăn sạch hắn xong rồi tính đi sao?

Gạo không biết từ nơi nào nhô ra, mắt to đen lúng liếng nhìn hắn chằm chằm, thỉnh thoảng phát ra tiếng ư, ư.

Phó Thụy Dương cũng nhìn chằm chằm nó, vẫn cười nói: “Mẹ con chạy đi cũng không dẫn con đi theo, bị ném bỏ rồi”.

Lời kia vừa thốt ra, Phó Thụy Dương lập tức ngây ngẩn cả người, có chút máy móc mặc quần áo, cả người dường như bị hắt một chậu nước, dần dần lạnh lẽo, thấu tim.

Nghĩ đến đêm qua, nàng nước mắt ràn rụa, hắn hết lần này đến lần khác nói: “Đồng ý với anh, sau này không cho rời bỏ anh”. Nhưng không nghe nàng đáp lại, nàng chủ động như vậy, chưa bao giờ quá nhiệt tình lớn mật như vậy, chẳng lẽ muốn rời xa hắn sao?

Lửa giận bùng lên, Phó Thụy Dương vẫn không nén được hoảng sợ, tay có chút run rẩy, cài cúc áo rất lâu, hắn tìm kiếm nàng khắp nơi, mồ hôi lạnh toát ra. Đáy lòng thầm nói: Tiểu Mễ, đây tuyệt đối không phải thật.

Đi tới Biệt thự Tây đơn, Phó Thụy Dương không phong độ chút nào nhấn chuông cửa, dường như ngại như vậy quá lâu, vội gấp rút đập cửa, tiếng “Bàng, bàng” phát ra.

Bên trong truyền đến giọng nữ quen thuộc: “Tiểu Mễ, cậu biến mất một đêm còn biết trở lại a, tớ cho là. . . . . .”

Cửa vừa mở, lộ ra gương mặt vô cùng kinh ngạc: “Học trưởng, sao lại là anh. . . . .”

Phó Thụy Dương đẩy mạnh cửa ra, đi thẳng vào, phòng ngủ, phòng bếp, phòng vệ sinh, trên lầu, toàn bộ không có bóng dáng của nàng, dường như nghĩ tới điều gì, Phó Thụy Dương vỗ vỗ tay, muốn kêu con mèo Singapore ra ngoài, con mèo kia cùng tên với hắn, không có phản ứng, trừ hai cô gái đờ đẫn bên cạnh, bóng dáng con mèo kia, không thấy.

Giọng khàn khàn, ngay cả chính hắn cũng kinh ngạc một chút, thấp giọng hỏi: “Mèo đâu?”

Nguyệt Như có chút không biết làm sao: “Tối hôm qua vẫn còn, buổi trưa, lúc thức dậy đã không nhìn thấy”.

Phó Thụy Dương đứng thẳng người, sắc mặt càng âm trầm, sải bước đi ra ngoài, điện thoại di động nắm trong tay: “Tra, tra cho tôi, phi trường, trạm xe lửa, bến xe, không bỏ sót nơi nào”.

Xe hướng trụ sở quân đội đi tới, tận đáy lòng, giọng nói kia càng lúc càng lớn, Tiểu Mễ, vì sao phải trốn? Tại sao không chịu tin tưởng mình? Tại sao không thể cho mình một cơ hội?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.