Buổi sáng, Triệu Vi nhận được thông báo của bộ phận nhân sự, nêu lý do nói nàng có hành vi vô kỷ luật, đến trễ về sớm, thái độ làm việc không đứng đắn. Cuối cùng là quyết định sa thải, một trang giấy thật mỏng, dễ dàng bác bỏ tâm huyết hai năm ở công ty này của nàng. Việc đến trễ, về sớm là do đi gặp Đường Tiểu Mễ đã nán lại một chút thời gian. Triệu Vi biết, cái này là chữ viết của Quách Trình, nhưng nàng có thể làm gì?
Ở lễ mừng năm mới, Đường Tiểu Mễ từng khuyên qua nàng từ chức, sẽ tìm một công việc tốt hơn cho nàng nhưng nàng không có đồng ý. Khi đó nàng nghĩ nơi làm việc tốt nhất chính là nơi có hắn, nhưng hôm nay, kết quả như vậy.
Lần đó ở quán trà gặp phải Quách Trình, Đường Tiểu Mễ lại khuyên nàng từ chức, loại hoàn cảnh này không làm tiếp nữa cũng được, nàng vẫn không có đồng ý. Rõ ràng người sai không phải là nàng, tại sao muốn nàng rời khỏi? Triệu Vi hít mạnh một hơi, nhưng cách làm của Quách Trình đã cắt đứt hy vọng cuối cùng của nàng.
Triệu Vi ở lì trong một phòng vệ sinh nhỏ, cắn ngón tay, không để cho mình khóc thành tiếng. Phía ngoài, có ba cô gái đang bàn tán về thông báo nhân sự đột ngột lần này, công ty có sự điều chỉnh phần lớn các bộ phận nhưng cũng chỉ có một mình Triệu Vi bị sa thải, khó tránh khỏi chuyện bàn tán xôn xao, mọi người cũng cảm giác rất lạ.
Mặc dù Weaving không phải là một công ty lớn hàng đầu, nhưng tại Thành phố N cũng được xem là công ty rất tốt, việc đãi ngộ, phúc lợi cũng không tệ, Triệu Vi cũng không có bối cảnh gì, nàng và Quách Trình giống nhau, đều dựa vào bản thân mình cố gắng đến nay. Bây giờ, tình yêu không còn, công việc không còn, quay đầu lại còn phải gặp khuất nhục như vậy. (ta nói rất đáng đời, nữ nhân ngu si! ặc ặc …)
Triệu Vi lau nước mắt, như không có chuyện gì xảy ra, đi ra ngoài, mọi người nhìn thấy như thế, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, giải tán ra chỗ khác. Nàng dùng sức lau khô nước mắt trên mặt, mắt vẫn còn sưng tấy, nàng lấy kem che khuyết điểm trong túi xách, cẩn thận thoa lên. Dù sao, cái gì cũng thua, nhưng không thể tự thua bản thân mình, nàng âm thầm động viên mình phải cố gắng, đàn ông xem là gì? Công việc tính là gì? nàng còn có chị em tốt, cùng lắm thì vào làm việc trong công ty của chị em tốt mình vậy.
Lúc này Quách Trình hơi yên tâm một chút, hắn không chút nào cảm thấy làm như vậy có gì không đúng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Vi Vi, đừng trách tôi, xã hội này là như vậy. Bây giờ Quách Trình hiện lo lắng chính là sự nghiệp, trong lòng cảm thấy có chút quái dị, từ sau khi hắn nhận dự án này, đúng là rất khó triển khai, lúc đầu xác định dự án rất tốt nhưng chuyện hợp tác lại liên tiếp xảy ra vấn đề. Lẽ ra, không nên xuất hiện loại vấn đề này. Vài năm trở lại đây, Quách Trình cũng đã tập trung một số người tài giỏi cho mình, nhưng lần này, tất cả mọi thứ bọn hắn đều giữ kín như bưng. Rốt cuộc chỗ nào có vấn đề đây? Quách Trình nghĩ không ra.
Từng chuyện một đánh thẳng vào lòng Quách Trình. Khi người phụ trách công ty Phúc Ninh, Phó đại thiếu gia trong truyền thuyết, không ai bì nổi xuất hiện tại Weaving thì Quách Trình chỉ cho là cơ hội của mình đã đến, nếu như Weaving trong tay hắn có thể cùng hợp tác với người đứng đầu công ty Phúc Ninh ở Tỉnh J, địa vị của hắn ắt sẽ được nâng cao một bước.
Phó Thụy Dương ăn mặc rất tùy ý, cũng không phải là tây trang thẳng thớm, nếu không phải ống tay áo của hắn có logo, Quách Trình nhất định cho rằng hắn tùy tiện mặc vào một bộ quần áo ở nhà đến đây. Quách Trình thầm than, phong cách quả nhiên là mạnh mẽ, Phó Thụy Dương đứng đó, cười như không cười, ánh mắt lạnh lùng làm cho Quách Trình trong lòng máy động.
“Phó tổng”. Quách Trình đưa ra đôi tay, nụ cười chồng chất trên mặt, “Ngọn gió nào thổi ngài tới đây?”
Phó Thụy Dương nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, tay cắm trong túi quần, xoay người nhìn sau lưng nói: “Vi Vi ở nơi nào?”
Hắn nhìn thấy Triệu Vi trong một góc, vội đưa tay ngoắc ngoắc nàng. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Triệu Vi, không biết tại sao người phụ trách Phúc Ninh tới đây tìm nàng. Triệu Vi hơi mím môi, dù sao đã nhận được quyết định sa thải, nàng còn sợ gì. Mà Quách Trình đổ mồ hôi lạnh, Triệu Vi chưa bao giờ nói với hắn, nàng quen biết nhân vật số một như vậy.