Phó Thụy Dương không phải người lỗ mãng, rất nhanh đi theo Triệu Vi và Nguyệt Như thân mật, Đường Tiểu Mễ thì cam chịu số phận gọi điện thoại thay cho từng người một để xin phép.
“Alô, chào dì, cháu là Tiểu Mễ, dạ, cháu cùng Nguyệt Như đang đi chung với nhau”, “Tốt, dì à, dì cho cháu mượn Nguyệt Như một đêm thôi”, dạ, cháu cũng nghĩ vậy dì a, hôm nào nhất định sẽ cùng Nguyệt Như về thăm dì”.
Thở dài một hơi, đưa tay ra hiệu, tiếp tục.
“Chào dì, cháu là Tiểu Mễ, Đúng vậy, dì a, dì cũng thật là lợi hại, tối nay cho Vi Vi ở đây cùng cháu nhé, Cám ơn dì, yên tâm, cháu sẽ coi chừng nó”.
Thở một hơi, Đường Tiểu Mễ đắc ý vỗ tay với Vi Vi: “Hai vị đại tỷ, đã giải quyết xong”.
Chỉ nghe một trận điên cuồng, “Thật hâm mộ Tiểu Mễ, quá tự nhiên đi, quả thật là thần tượng của chúng ta”. Triệu Vi Vi vội nói lời nịnh nọt, các nàng ở lứa tuổi này, nghĩ tự lập, nhưng không có năng lực, mặc dù không phải ăn bám gia họ hàng nhưng cũng không sai biệt lắm, Tiểu Mễ một mình ở một cái phòng, cũng không thấy cha mẹ nàng can thiệp vào, công việc mặc dù không kiếm nhiều tiền nhưng được tự do nhẹ nhõm, Vi Vi và Nguyệt Như rất là hâm mộ. Phó Thụy Dương có chút kỳ quái, nói với Triệu Vi: “Mẹ cô rất tin tưởng Tiểu Mễ sao? Nàng gọi một cuộc điện thoại là được?”
Ánh mắt Triệu Vi nhìn Phó Thụy Dương vô cùng áy náy, còn có một chút khi dễ: “Học trưởng đẹp trai, ba chữ Đường Tiểu Mễ đại biểu cho cái gì?”
Phó Thụy Dương có chút sững sờ, Nguyệt Như ở bên cạnh che miệng cười trộm, Đường Tiểu Mễ đầu đầy vạch đen, cứ như chọn lầm bạn tốt.
“Lúc đi học, Lão sư bắt ai yêu sớm, có hoài nghi ai, cũng sẽ không hoài nghi Tiểu Mễ, nàng là vật cách điện”. Triệu Vi nghễnh đầu, nói đến Đường Tiểu Mễ thuộc như lòng bàn tay, “Ở trong mắt ba mẹ tôi, Tiểu Mễ là cô gái gương mẫu nhất thiên hạ”. Triệu Vi bắt đầu bẻ đầu ngón tay. “Tiểu Mễ sẽ không kết giao bạn bè lung tung, Tiểu Mễ làm việc có chừng mực, trên người Tiểu Mễ không có chút lẳng lơ nào”.
Đường Tiểu Mễ có chút nhức đầu, cái gì gọi là lẳng lơ? Bên kia Vi Vi vẫn còn tiếp tục, “Tiểu Mễ rất kiên cường, Tiểu Mễ rất tự ái, Tiểu Mễ rất hiểu chuyện, Tiểu Mễ thật đáng yêu. . . . . .”
Phó Thụy Dương phất tay cắt đứt lời của Triệu Vi, nghi ngờ nhìn Đường Tiểu Mễ một chút: “Cô ấy đồng ý cho cô nói khoa trương như vậy?”
Triệu Vi thấy Phó Thụy Dương không tin thì cảm thấy rất bất lực, thở phì phò không biết nói cái gì cho phải. Đường Tiểu Mễ dứt khoát không lên tiếng, ngần ấy năm như vậy, nàng vẫn giả bộ là cô gái ngoan ngoãn, mặc dù không phải cố ý nhưng rất thành công. Nguyệt Như nói: “Học trưởng, anh phải tin, ở trong mắt ba mẹ tôi, Tiểu Mễ hoàn mỹ tuyệt đối như Vi Vi vừa mới nói, không có người nào bì kịp”.
Phó Thụy Dương nhướng nhướng mày, khẽ gật đầu, cũng không nói nữa, Đường Tiểu Mễ từ trong mắt hắn thấy một tia xem thường, một tia không đồng ý, trong lòng có chút mất mát và khổ sở nhưng cũng không làm sao được.
“Hai người các ngươi a, nói bậy nữa thì cũng không cần đi chỗ của ta đâu, hừ”. Đường Tiểu Mễ bĩu môi. Triệu Vi ngượng ngùng cười một tiếng, lướt qua Phó Thụy Dương ôm lấy Tiểu Mễ: “Tiểu Mễ, bồ tốt nhất, không nên như vậy chứ. . . . . .”
Đường Tiểu Mễ xì cười một cái, thật không có biện pháp với hai người kia.
“Ta đưa hai cái chìa khóa dự bị cho các ngươi, khi nào có thời gian cứ tới đây, dù sao ta rất ít trở về thành phố N”. Đường Tiểu Mễ trong lòng có chút chán nản, tự cười châm biếm một tiếng.
Nguyệt Như và Triệu Vi đều nhìn ra hôm nay tâm tình của Tiểu Mễ có chút không vui, suy nghĩ một chút, Nguyệt Như thử dò xét nói: “Tiểu Mễ, hai người cãi nhau sao?”
Đường Tiểu Mễ có chút băn khoăn, liếc nhìn Phó Thụy Dương, hé miệng cười cười.
Triệu Vi biết Tiểu Mễ có chút cố kỵ Phó Thụy Dương, nàng không thích ở trước mặt người quen thân nói chuyện, liền nói: “Nguyệt Như, khuya lắm rồi, chúng ta đến chỗ Tiểu Mễ ngủ rồi nói chuyện sau”.
Nguyệt Như ánh mắt sáng lên, “Tốt, tốt, rất nhớ chỗ ở của Tiểu Mễ nha”.
Phó Thụy Dương trong lòng rất không thoải mái, cô gái này giống như là đề phòng hắn, mỗi lần đều dùng loại ánh mắt cảnh giác nhìn mình, nhìn vẻ mặt của nàng đỏ lên, còn tưởng nha đầu này thích mình, bây giờ mới biết là tự mình đa tình, cô gái này rõ ràng đối với mình là tránh không kịp. Phó Thụy Dương lần đầu tiên hoài nghi mị lực bản thân.
“Học trưởng đẹp trai, hay là nhờ anh đưa chúng tôi đến chỗ ở của Tiểu Mễ được chứ?” Triệu Vi nói.
“Vi Vi, hay là chúng ta trở lại đi, học trưởng rất bận rộn.” Đường Tiểu Mễ vội vàng nói, tiếp xúc Phó Thụy Dương ở khoảng cách gần như vậy, nàng cảm thấy sợ, giống như nàng bị nhìn thấu, loại cảm giác đó rất không thực tế. Nàng kháng cự loại cảm giác không thể nắm bắt này, càng sợ mất lý trí.
Phó Thụy Dương cũng không tức giận, trong lòng muốn xem trò vui, Đường Tiểu Mễ này càng cự tuyệt, hắn càng tò mò, hắn cũng muốn biết, Đường Tiểu Mễ này rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
“Đưa mỹ nữ về nhà là vinh hạnh của tôi, Nguyệt Như, Vi Vi, chúng ta đi thôi”. Sau đó cũng không nhìn Đường Tiểu Mễ, trực tiếp đi ra bãi xe, Đường Tiểu Mễ tức giận cắn răng.
Triệu Vi ngược lại không muốn nghĩ quá nhiều, vui vẻ đi theo Phó Thụy Dương ra ngoài, Nguyệt Như có chút tò mò quan sát Phó Thụy Dương và Tiểu Mễ, trong lòng cảm thấy kỳ quái, hai người này buổi tối tinh thần thật sự không đúng, trước kia cũng chưa từng nghe qua bọn họ có giao tiếp, thậm chí là bởi vì mình nên Tiểu Mễ mới biết Phó Thụy Dương, chẳng lẽ mình đã bỏ qua trò vui gì rồi sao?