Cừu Chính Khanh đóng chặt cửa phòng , dọn dẹp một chút, tắm rửa rồi đi ngủ.
Thỉnh thoảng nghe được tiếng kêu của Đại Đại ở trong phòng, anh đi nhìn mấy lần, nó không có việc gì, cứ để cho nó kêu. Anh không để ý, đi ngủ. Tắt đèn, bốn phía tĩnh lặng không tiếng động.
“Meo meo ~~~”
Cừu Chính Khanh nhíu nhíu chân mày, được rồi, biết rồi, biết ngươi ở đây rồi.
“Meo meo ~~~”
Cừu Chính Khanh lật người. Mau ngủ đi, cũng tắt đèn rồi, tắt đèn thì phải đi ngủ. Trong phòng có nước có thức ăn có nhà cầu, cái gì cũng không thiếu a.
“Meo meo ~~~”
Cừu Chính Khanh vờ như không nghe thấy.
“Meo meo ~~~”
Đại Đại vô cùng cố chấp, rất nỗ lực a, kiên trì không ngừng kêu.
Cừu Chính Khanh ngồi dậy, chẳng lẽ nhà cầu có vấn đề? Nó không biết đi nhà cầu sao? Anh mở đèn lên, đi tới phòng Đại Đại, nhìn thấy một vũng nước tiểu, nó không đại tiện trên nhà cầu mà thải thẳng xuống tấm thảm, anh lần đầu tiên nuôi mèo đã mở mang tầm mắt. Anh đành phải lấy tấm thảm đó trức tiếp quăng vào thùng trác. Trong lúc đó Đại Đại vẫn đứng ở bên cạnh nghiêm túc giám sát, còn chạy tới nhà cầu quấy rối.
Làm xong, Cừu Chính Khanh giúp nó trải một tấm thảm khác. Đại Đại liền chạy vào nằm lên tấm thảm, chiếm đoạt địa bàn.
“Tốt lắm, bây giờ thì sạch sẽ rồi. Không ai giành nhà cầu ngươi đâu. Ngoan ngoãn đi ngủ, biết không?” Anh dạy bảo nó ít câu, lại kiểm tra một lần nữa, thức ăn còn, nước còn, cái gì cũng không thiếu. Rất tốt. Anh cầm thùng rác đi ra ngoài.
Rửa tay sạch sẽ tiếp tục lên giường đi ngủ a.
“Meo meo ~~~”
Mới vừa nằm xuống chưa được mấy phút, lại nghe Đại Đại tiếp tục kêu. Cừu Chính Khanh lần này quyết tâm không để ý tới nó, chắc chỉ kêu một lát rồi thôi, ngủ!
“Meo meo ~~~”
Ban đêm yên tĩnh, tiếng “Meo meo” của Đại Đại hết sức rõ ràng. Một tiếng tiếp một tiếng, thật lâu cũng không có dấu hiệu muốn dừng lại.
Cừu Chính Khanh than thở, lần nữa mò dậy, đi tới trong gian phòng kia, Đại Đại nhìn thấy anh tới, ngồi ngay ngắn, mở to đôi mắt tròn trịa vô tội nhìn anh.
“Ngươi muốn cái gì?” Cừu Chính Khanh hỏi nó. Lưu Lãng không trả lời, một lát sau lại bắt đầu kêu “Meo meo”.
“Được rồi, đừng có kêu nữa, nửa đêm rồi ngươi mà cứ kêu thì ảnh hưởng đến hàng xóm đó.” Cừu Chính Khanh lấy tay sờ đầu nó, Lưu Lãng để cho anh sờ soạng, sau đó không kêu nữa.
“Ngươi sợ sao?” Cừu Chính Khanh hỏi nó, “Nơi này là nhà của ngươi, không ai đánh người, không ai để ngươi đói bụng đâu. Chỉ là có chút hơi buồn thôi.”
Đại Đại đến gần anh, nằm xuống cọ cọ bên chân anh.
“Được rồi, không cho kêu nữa biết không?” Anh vuốt ve đầu nó, lưng cùng bụng nó, Đại Đại nằm im cho anh vuốt ve an ủi.
Cừu Chính Khanh cùng nó ngây ngẩn một hồi, sau đó trở lại phòng ngủ. Lần này còn chưa có nằm lên giường, liền nghe Đại Đại kêu lên.
Cừu Chính Khanh lần này không thể chịu đựng nữa, tức giận đi tới phòng nó, nhìn chằm chằm con mèo kia. Đại Đại thấy anh tới, lại nằm nggay ngắn, cuồn cuộn mình dùng đôi mắt to tròn vô tội nhìn anh. Sao không kêu nữa? Cừu Chính Khanh bị nó nhìn như vậy tức giận vơi đi gần hết, mềm lòng hỏi nó: “Cần phải có người ở cùng mới được sao?”
Đại Đại lại chớp chớp mắt nhìn anh, rồi cọ cọ lên chân anh.
“Được rồi, được rồi.” Cừu Chính Khanh ngồi trên sàn nhà nhìn nó, “Ta ở lại cùng ngươi một hồi. Khuya rồi đừng có gọi nữa, ngươi như vậy sẽ làm phiền hàng xóm, như vậy là không có đạo đức công cộng, biết không?”
Đại Đại không biết đạo đức công cộng là gì, nhưng nó quả thật không kêu nữa. Cừu Chính Khanh ngồi một hồi cảm thấy lạnh, tính về phòng mặc thêm quần áo. Mới vừa đi ra đóng cửa phòng, Lưu Lãng lại bắt đầu gọi. Cừu Chính Khanh tức giận, dứt khoát trở về phòng, bao bọc mình lại trong chăn. Anh chưa từng nuôi mèo, trong ý thức cảm thấy không thể để cho động vật nhỏ lên giường. Cho nên không có ý định ôm Đại Đại trở về phòng ngủ cùng nó, không thể làm gì khác hơn là uất ức mang chăn đến phòng nó ngủ cùng.
“Chỉ chiều ngươi đêm nay. Tạm thời ta nhân nhượng do ngươi mới đến nên chưa quen. Biết không?” Anh nói cho Đại Đại biết. “Còn nữa, ngươi mà ầm ĩ nữa sẽ bị hàng xóm tố cáo đó, biết không?”
Đại Đại đáp lại là một cái ngáp thật lớn.
“Mau ngủ đi. Một hồi ngươi ngủ ta mới đi.” Cừu Chính Khanh tính toán như vậy.
Nhưng là, Đại Đại dĩ nhiên không ngủ ngay! Nó đi tới đi lui, nếu không phải là ngồi thì cũng là nằm, nếu không phải là liếm lông thì hai mắt chớp chớp nhìn anh. Thế nhưng lại không ngủ!
Cừu Chính Khanh hết ý kiến. Anh cuối cùng đành bọc mình trong chăn nằm trên sàn nhà bằng gỗ ngủ thiếp đi.
Buổi sáng Cừu Chính Khanh bị âm thanh cào cào cát đánh tỉnh. Anh mở mắt ra, thấy ngay Lưu Lãng mở thật to hai mắt, nó cảnh giác nhìn anh, lúc này nó đang đứng ở trong nhà cầu, ngẩng đầu cong đuôi đang ị. Cừu Chính Khanh biết nó đang ị là bởi vì anh nghe thấy được mùi thôi thối rồi. Ngày hôm qua bởi vì lo lắng Đại Đại không có thói quen dùng nhà cầu, cho nên Doãn Đình chưa có lắp ráp nhà cầu, còn nói cho anh biết chờ hai ngày nữa Đại Đại có thói quen dùng nhà cầu này rồi lắp ráp luôn.
Giờ thì tốt rồi, không có cửa nhà cầu, anh đành phải quan sát nó cùng đống phân kia. Cừu Chính Khanh ngồi dậy, hoàn toàn tỉnh táo. Đại Đại rất nhanh ị xong, xoay người nhìn một chút kiệt tác của mình, dùng tiểu móng muốt cào cào, dùng cát chôn đống phân kia. Sau đó nó đi ra, nhìn Cừu Chính Khanh một chút.
“Tốt lắm, không nên cùng ta bắt tay chào buổi sáng nha.” Cừu Chính Khanh đứng lên vặn người thư giãn gân cốt một chút, nằm trên sàn nhà ngủ làm toàn thân anh ê ẩm.
Đại Đại đi hai bước hướng tới anh, bỗng quay đầu lại liếc mắt nhìn nhà cầu, phát hiện có một góc phân chưa chôn, nghiêm túc nhanh chóng chạy lại chôn xong, rồi chạy trở ra. Cừu Chính Khanh cười ha ha. Anh quyết định phải nhớ kỹ sau đó kể cho Doãn Đình nghe, để cho cô cũng cười một tiếng.
Đi ra ngoài, thời điểm đánh răng anh nghĩ, chuyện đi ị của Đại Đại anh cũng muốn kể cho Doãn Đình sao? Đây là một đề tài thú vị chăng?
Cừu Chính Khanh rửa mặt, cạo râu, mặc quần áo tử tế, chuẩn bị đi làm. Thời gian lâu như vậy cũng không nghe Đại Đại kêu. Tối hôm qua nó cố ý chỉnh anh sao? Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên kiểm tra tình tình của nó. Vào phòng Đại Đại, lấy cho nó một chén đầy thức ăn, sợ nó ăn không đủ, anh vun đày chén thức ăn của nó, còn để thêm một chén nước. Vệ sinh sạch sẽ nhà cầu của nó. Lưu lãng một mực bên cạnh giám đốc công việc. Cừu Chính Khanh chuẩn bị xong rồi, nói với Đại Đại: “Tốt lắm, ta đi làm đây, ngươi phải ngoan ngoãn đấy. Buổi tối gặp lại.”
Mở cửa phòng, rồi quay đầu lại nhìn Đại Đại một cái, nó ngay ngắn ngồi ở giữa phòng, hai mắt mở thật to, vẻ mặt vô tội. Cừu Chính Khanh liền nghĩ tới Doãn Đình. “Buổi tối gặp lại.” Anh nói với Lưu lãng. Đóng kỹ cửa phòng, khóa kỹ cửa chính. Anh đi làm.
Trên đường di làm cảm thấy có chút mệt, hôm nay phải uống ba ly cà phê mới có tỉnh táo được.
Vừa vào phòng làm việc, liền nhận được điện thoại của Doãn Đình. Anh không khỏi cười, cô thật là sáng sớm đã không kịp muốn hỏi thăm Lưu Lãng đây mà.
“Xin anh đứng đắn một chút! Buổi sáng tốt lành!”
Quả thật nghe giọng nói đầy sức sống của cô, Cừu Chính Khanh lập tức không cảm thấy mệt mỏi nữa.
“Chào buổi sáng.”
“Đại Đại tối hôm qua có ngoan hay không, có quậy phá không?”
“Nó rất ngoan, thật biết điều.” Anh nói láo rất lưu loát, không một chút do dự.
“Lúc anh đi làm nó như thế nào?”
“Nó rất tốt. Tôi chuẩn bị cho nó một chén đầy thức ăn, thêm cả chén nước nữa, nhà cầu đã quét dọn. Yên tâm đi.”
“Thật tốt quá, cám ơn anh.” Doãn Đình thật vui mừng, cô thông báo với anh: “Tôi mua rất nhiều đồ cho Đại Đại, còn đặc biệt mua cho nó món đồ chơi nữa, anh nhớ đúng giờ cho nó ăn nha, tôi mua trước những đồ cần thiết cho Đại Đại khi nào có người nhận nuôi sẽ đưa cho họ. Hiện tại chỗ anh đồ dùng cho Đại Đại cũng khá đầy đủ, mà phòng dù sao cũng trống, tôi mang mấy thứ này tới bỏ ở nhà anh được không? Sau nếu như tìm được người nào thích hợp nhận nuôi nó, tôi sẽ mang đi.”
“Được.”
“Vậy buổi tối tôi đến chỗ anh, được không? Có thể cùng nhau trở về chăm sóc Đại Đại.”
“Để tôi đi đón cô, cô không có xe mà.”
“Không cần, lúc tan việc chắc sẽ kẹt xe, anh tới đón tôi rồi phải chạy đến nhà anh nữa, quá phiền toái. Không bằng tôi đi tới chỗ anh luôn.”
Cừu Chính Khanh suy nghĩ một chút, đúng rồi, hôm nay còn có cuộc họp, có thể không thể tan việc đúng giờ. “Vậy cũng được, phiền cô qua đây vậy.” Lần đầu tiên được nữ sinh đón mình tan việc, hay vì đó là nữ sinh mình thích, Cừu Chính Khanh nhất thời biết cảm giác hạnh phúc là cái gì.
“Vậy ngày mai tôi có thể đến nhà anh không? Đồ dùng ngày mai sẽ đưa đến, tôi đã ghi địa chỉ nhà anh rồi.”
“Được.” Ngày nào cũng tới thì tốt quá a. Cừu Chính Khanh quyết định phải đối với Đại Đại thật tốt, tối hôm qua không phí công anh ngủ cùng nó mà.
“Thật tốt quá.” Doãn Đình thật vui mừng. “Buổi chiều gặp lại, anh làm việc đi.”
Điện thoại kết thúc có chút vội. Chỉ là Doãn Đình nói đúng, anh phải làm việc ngay, sớm làm xong việc một chút mới có thể tan việc đúng giờ cùng Doãn Đình về nhà a. Cừu Chính Khanh tưởng tượng tình cảnh kia, trong lòng len lén vui mừng.
Cả ngày cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Công việc, công việc, vẫn là công việc. Cừu Chính Khanh làm việc hiệu suất rất cao, vì có thể đúng giờ sáu giờ tan sở quả thật chính là thi chạy cùng thời gian.
Đồng nghiệp Giáp Ất Bính Đinh gào khóc: “Hôm nay trời rất xanh a, tại sao phải làm Ma vương chứ.” Lão đại cảm xúc vừa nhìn chính là rất vui vẻ, nhưng không hiểu tại sao lại không ngừng thúc giục công việc, thúc giục tiến độ, thúc giục báo cáo, hoàn toàn không có cách nào hiểu a.
Một vị đồng nghiệp khác cũng cảm nhận được sự kinh sợ. “Cừu tổng hôm nay đi ngang qua chỗ ngồi của tôi, nhìn thấy hình Nhị ca nhà tôi.” Nhị ca nhà cậu ta là mỹ mèo đuôi cụt, cậu ta rất thích nó, còn đặt hình nó trên bàn làm việc.
“Như thế nào? Cho là Nhị ca nhà cậu là lão bà?”
“Không, xếp cười rất dịu dàng nói: mèo của cậu nuôi sao? Thật đáng yêu.” Đồng nghiệp này còn giả giọng nói của Cừu Chính Khanh làm mọi người bấn loạn cả lên.
Buổi chiều sắp đến giờ tan tầm, công ty có một vị khách. Lòng bát quái của các vị đồng nghiệp nhất thời bốc cháy dữ dội, Đình Đình Ngọc Lập cùng Cừu tổng đại nhân quan hệ thật đúng là khó bề phân biệt nha, có thể nói là người yêu nha, không giống. Nếu nói không phải thì cũng không giống. Nói mập mờ nhưng nhìn dáng vẻ Đình Đình Ngọc Lập rất thản nhiên phóng khoáng, nói không mập mờ nhưng nhìn Cừu tổng đại nhân thỉnh thoảng bị yêu ma quỷ quái nhập xác a.
Nhìn! Hôm nay lão đại không bình thường, kết quả Đình Đình Ngọc Lập liền xuất hiện!
“Cừu tổng.” Doãn Đình ở trước mặt người khác luôn nghiêm túc, khách sáo với Cừu Chính Khanh. “Tôi đi chào hỏi Vũ Phi trước.” Cô cười khanh khách, Cừu Chính Khanh đánh giá một chút công việc còn thừa lại trên tay, gật đầu một cái.
Doãn Đình chạy đi tìm Tần Vũ Phi. Tần Vũ Phi đang vùi đầu trong một đống kế hoạch. Đang yên đang lành Cừu Chính Khanh lại yêu cầu cô phải hoàn thành kế hoạch trước tiến độ, cả ngày thúc giục, thúc giục, thúc giục, trễ mấy ngày có sao đâu. Đang nổi giận, lại thấy Doãn Đình .
“Không rãnh chơi với cậu đâu.” Cô nói. “Một hồi mấy cái này phải nộp rồi.”
“Không sao. Tớ không phải tới tìm cậu, tớ tới tìm Xin anh đứng đắn một chút, thuận đường tới đây chào hỏi cậu thôi.” Doãn Đình ăn ngay nói thẳng.
Tần Vũ Phi dừng bút lại, từ từ ngẩng đầu lên: “Cậu lại thiếu tiền anh ta rồi hả ?”
“Tớ nhờ Cừu tổng nuôi hộ Đại Đại một thời gian, tớ tới để chờ anh ấy tan việc rồi cùng về chăm sóc nó.”
Tần Vũ Phi bị kinh sợ hù dọa: “Tên kia đồng ý nhận nuôi con mèo của cậu sao?”
“Đúng vậy a. Dĩ nhiên tớ sẽ mau chóng tìm người nhận nuôi nó, hôm nay tớ lại tìm vài người bạn hỏi giúp tớ, còn đi một chuyến đến tổ chức cứu trợ mèo. Chờ có người thích hợp nhận nuôi nó, tớ sẽ mang Đại Đại đi.”
“Anh ta cư nhiên chịu tiếp nhận con mèo kia?” Tần Vũ Phi hoàn toàn không tưởng tượng tới khả năng này. Cừu Chính Khanh toàn thân cao thấp không có một chút xíu nào thích động vật nhỏ huống gì phải nuôi cả con mèo kia. Mặt lạnh quái thú điên cuồng công việc kia cư nhiên nuôi dưỡng tiểu Miêu? !
“Thật ra thì tớ hy vọng có thể có người quen nuôi dưỡng Đại Đại, như vậy tớ có thể thường đi thăm nó, còn có thể mua đồ cho nó. Về sau nếu như mà tớ có nhà của mình, thì có thể nuôi nó.” Doãn Đình cùng Tần Vũ Phi hoàn toàn ông nói gà bà nói vịt, cô vẫn còn tự mình độc thoại, “Nhưng mà, tớ cũng biết rõ điều đó là không thực tế. Đại Đại đến nhà người ta, chính là thành mèo của nhà họ. Về sau nếu muốn nó trở lại tớ thì với họ thật không công bằng. Hơn nữa tớ đây con đường tình yêu còn rất lận đận, cũng không biết năm nào tháng nào có thể tìm thấy đối tượng đây. Đến lúc đó Đại Đại cũng đã sớm cùng chủ nhân mới tâm tình thắm thiết rồi, không còn nhớ tớ nữa.”
Cô nói xong, nhìn Tần Vũ Phi một chút: “A, đúng rồi, mới vừa rồi cậu nói rất bận, vậy tớ không quấy rầy, tớ đi tìm Xin anh đứng đắn một chút bên kia. Bye bye.”
Tần Vũ Phi tức cười nhìn Doãn Đình vui sướng chạy mất.
Cô như cũ không thể tin, Cừu Chính Khanh cư nhiên nuôi dưỡng tiểu Miêu kia của Doãn Đình.
Nhất định là có âm mưu!
Tần Vũ Phi gọi điện thoại nội bộ cho thư ký ở bên ngoài: “Lát nữa thấy Cừu tổng tan việc, liền nói cho tôi biết.” Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, còn có mười lăm phút thì đến sáu giờ. Hôm nay Cừu Chính Khanh loay hoay chân không chạm đất, cô thật muốn xem anh ta mấy giờ tan việc.
Sáu giờ lẻ ba phút, thư ký gọi điện thoại vào: “Tần tổng, Cừu tổng tan việc rồi.”
Tần Vũ Phi đóng laptop lại, vội vã cầm túi xách lên, hỏa tốc chạy tới thang máy mà chạy. Tan việc, cô cũng tan việc.
Ở cửa thang máy, rất nhiều đồng nghiệp đều đang đợi thang máy. Doãn Đình cùng Cừu Chính Khanh đứng ở chính giữa. Tần Vũ Phi rất bình tĩnh đi tới, nghe được Cừu Chính Khanh nhỏ giọng hỏi Doãn Đình: “Bữa tối ăn cái gì?”
Doãn Đình đáp: “Cái gì mà ăn nhanh một chút? Nếu không chúng ta ra bên ngoài mua rồi mang về?”
“Được. Hamburger hay là mua thức ăn kiểu bữa cơm truyền thống?” Cừu Chính Khanh hỏi tiếp.
Tần Vũ Phi phát hiện đồng nghiệp xung quanh cũng như cô, tất cả đều giả bộ làm như không nghe thấy nhưng cố dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe.
“Kiểu truyền thống đi, tôi biết một tiệm thức ăn nhanh rất được a, tôi chưa ăn qua, vừa đúng lúc muốn nếm thử một chút. Trên đường đi về, anh dừng xe lại một chút để tôi đi mua, như vậy thuận tiện hơn.”
“Được.” Cừu Chính Khanh đồng ý rất tự nhiên.
Đối thoại này, tưởng tượng có chút mờ ám không nhẹ.
Không kịp chờ muốn về nhà ngay, muốn làm gì? Các đồng nghiệp dùng ánh mắt trao đổi với nhau. Hơn nữa còn tới nhà Cừu tổng đại nhân! Cuối tuần nghỉ ngơi, buổi tối đại nhân dẫn vị tiểu thư này về nhà. Trong nhà không còn ai khác, cô nam quả nữ a!
“È hèm!” Tần Vũ Phi nặng nề ho một tiếng. Doãn Đình quay đầu lại nhìn cô.
“Tớ nói các cậu, nói chuyện chú ý xung quanh một chút.” Tần Vũ Phi nhắc nhở.
Doãn Đình kinh ngạc, mặt mờ mịt, Vũ Phi nói cái gì phải chú ý xung quanh. Cừu Chính Khanh trên mặt không chút biểu tình, rất bình thảnh nha.
Tần Vũ Phi kéo Doãn Đình lại, nói: “Cậu thả con mèo ở nhà Cừu tổng, muốn đi đâu nhìn mèo hả, hai người nói chuyện giống như về nhà anh ta hẹn hò qua đêm vậy. Cậu xem cậu đi, không tìm được bạn trai, chính là do dây thần kinh cậu quá thô rồi.”
Xung quanh đồng nghiệp Giáp Ất Bính Đinh vội vàng tề tụ ánh mắt tại cửa thang máy, thang máy chậm quá, sao còn chưa tới a.
“Đinh”, thật tốt, đến rồi!
Mọi người chen chúc bước vào. Doãn Đình cũng đi theo vào, lúc này mới phản ứng được: “Hả!”
“Suy nghĩ cẩn thận chứ?” Tần Vũ Phi cố ý nhìn Cừu Chính Khanh một cái, Cừu Chính Khanh vẻ mặt vẫn không có gì khác thường, nghiêm túc nhìn chằm chằm nút thang máy.
“Ồ!” Doãn Đình phát ra thán từ thứ hai.
“Haizz!” Thở dài một tiếng, “Vũ Phi, tư tưởng cậu thật tà ác!” Doãn Đình nói.
“Hừ hừ.” Tần Vũ Phi không phục.”Tớ không tốt bụng, cho nên không chứa chấp con mèo kia của cậu chứ sao.”
“Đúng vậy, Đúng vậy a ” Doãn Đình nói: “Cậu trêu chọc tớ cũng được, Cừu tổng người ta chính trực như vậy, là người nghiêm túc, tốt bụng chứa chấp Lưu Lãng nhà tớ, còn bị cậu chế giễu. Làm cho mọi người hiểu lầm không tốt nha.”
Rốt cuộc người nào mới hiểu lầm? Tần Vũ Phi liếc mắt nhìn Cừu Chính Khanh. Cừu Chính Khanh lúc này thái độ rất nghiêm túc a. Anh ta cũng đang nhìn về phía cô, chỉ là không phải nhìn cô, là nhìn Doãn Đình.
Ánh mắt hai người đụng nhau. Tần Vũ Phi nhướng nhướng mày, Cừu Chính Khanh mặt không chút thay đổi quay đầu đi chỗ khác.
Doãn Đình vẫn còn càu nhàu: “Cậu nói với Cố Anh Kiệt một chút, anh ta khẳng định sẽ có cách mà, nhờ anh ta hỏi thăm có ai nuôi không giúp tớ nha.”
“Được.” Tần Vũ Phi rất cố ý, nói lớn tiếng: “Tớ sẽ giục anh ấy.” Thật ra thì Cố Anh Kiệt cùng cô đã nói qua chuyện này, con mèo của Doãn Đình đoán chừng anh cũng không có biện pháp giúp rồi, bởi vì nó không thuộc giống mèo cảnh gì, lại gãy đuôi. Bạn bè anh họ chỉ thích giống mèo cảnh thôi, hơn nữa cảm thấy mèo gãy đuôi là điềm xấu.
Lúc này Cừu Chính Khanh vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đang dậy sóng mãnh liệt.
Muốn cùng anh giành mèo? Vậy chẳng phải là làm hư kế hoạch yêu đương của anh? Không có cửa đâu!
Ở nhà anh Lưu Lãng ồn ào lại đáng ghét, đưa cho người khác người ta chịu như thế nào được? Ở nhà anh Lưu Lãng đáng yêu lại giúp anh trong việc yêu đương, ngay cả chôn phân cũng lộ ra sự cơ trí thông minh của nó, đưa cho người khác làm thế nào anh chịu được? Tóm lại, vào cửa nhà anh chính là mèo của anh.
Nữ sinh cũng thế.