Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa

Chương 37: Phụ huynh



Khi Cố Tịch mở mắt ra, ánh nắng đã xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng đến giường. Cô nhúc nhích, toàn thân không chỗ nào là không đau nhức, còn đau khổ hơn cả chết. Cô lẩm bẩm rồi từ từ di chuyển hai chân. Làn da không có gì che đậy dưới tấm ga giường, cảm giác thật trống trải, cô kéo ga giường quấn mình chặt hơn, đầu óc vẫn hỗn độn, trên chiếc giường lớn đã không thấy bóng Vi Đào đâu.

Cố Tịch cố gắng lắc đầu, lờ mờ nhớ ra sau khi anh bám lấy cô đòi một nụ hôn sâu thì nói phải đi học. Cố Tịch nhờ ánh nắng chiếu lên ga giường, nhìn những dấu vết trên cơ thể, ký ức tối qua như thủy triều ập tới. Máu dồn lên mặt, lần đầu nhận ra một người bình thản như anh cũng có thể hoang dại đến thế, đơn giản như một con dã thú, ăn sống nuốt tươi cô. Cô thẹn thùng nhấc tay lên che ngang mắt, mỗi lần động đậy đều khiến toàn thân nhức mỏi, làn da in hằn dấu vết anh để lại. Cố Tịch cắn môi, cố gắng tẩy sạch ký ức trong đầu, nhưng nó cứ xuất hiện mãi. Nghĩ đến gương mặt đẹp trai chết người khi đạt khoái cảm, trên trán lấm tấm mồ hôi, lấp lánh trong bóng tối, theo từng cử động mạnh mẽ mà rơi xuống ngực cô, cô lại thấy cảm động. Trong cảnh cuồng nhiệt và kích thích như thế người đàn ông này vẫn toát lên một sức quyến rũ chết người, cô bỗng cảm thấy rất tự hào, người mà anh ôm chặt là cô!

Cố Tịch nghĩ ngợi rồi bất giác cười thành tiếng, hóa ra cơ thể anh cũng không kém gì những anh chàng cơ bắp trong phòng tập, cảm giác tiếp xúc rất tuyệt. Cô thở nhẹ rồi xoay người, vùi mặt vào gối, đỏ mặt kêu khẽ, cô đúng là đồ háo sắc, còn hồi tưởng lại niềm vui cực độ anh mang lại. Thiên sứ chính nghĩa trong đầu đang chỉ trích sự phóng túng của cô, Cố Tiểu Tịch, mày có thể nào đàng hoàng được không? Có cô gái nào ngay sau đêm đầu tiên lại cười thầm như mày không, chắc không phải anh ấy muốn “ăn” mày, mà là mày muốn “được ăn”! Một Cố Tiểu Tịch tự do khác lại đang cười như điên, rõ ràng là vui muốn chết, thế mà còn làm bộ làm tịch, tối qua là ai la hét đến độ trần nhà muốn rung cả lên? Cô nhớ rằng Vi Đào rất phấn khích vì tiếng kêu của cô, ôm cô thì thầm rằng, “Cưng à, tiếng của em rất hợp để kêu”. Đừng sống nữa, cô ngờ nghệch cảm thấy xấu hổ, cơ thể lại đỏ ửng lên, mất mặt quá!

Cũng may anh đã rời đi trước khi cô tỉnh dậy, nếu không cô thật không biết phải đối mặt với anh thế nào. Tuy nhiệt tình tối qua đến rất đột ngột, nhưng trong lòng cô không hề ghét bỏ, có lẽ là do khát vọng của anh quá mãnh liệt, khiến cả cô cũng hiểu rõ rằng ngọn lửa giữa hai người lúc nào cũng có thể bùng cháy. Nhưng sự xấu hổ thẹn thùng của con gái lại nhắc nhở cô không thể tỏ ra quá tùy tiện trước mặt Vi Đào, nên cô cần thật từ từ chậm rãi để đối diện với anh.

Cố Tịch lăn lộn dưới tấm ga mãi rồi mới thò đầu ra, nhìn rèm cửa bị gió thổi bay phất phơ, cười thầm. Hạnh phúc, hóa ra có mặt ở khắp nơi.

Cố Tịch quấn ga vào phòng tắm, tắm nước nóng thật sảng khoái. Tuy tối qua sau lần đầu tiên, anh đã bế cô vào tắm chung, nhưng cô lúc đó mệt mỏi tới mức không biết gì, chỉ để mặc anh xử lý. Bây giờ khi nước ấm chảy qua cơ thể, làn da nhạy cảm lại nổi rõ những dấu yêu anh để lại, cô vẫn nhớ rõ mọi ma pháp anh thực hiện trên người mình. Cố Tịch ngước lên, để nước chảy xuống mặt, nước nhanh chóng tràn xuống cơ thể, cô nhấc tay lên từ từ xoa má, môi, sưng đỏ đau nhức. Anh thích cắn, cắn đến nỗi cô vừa đau vừa ngứa, nhưng lại thoải mái đến kỳ lạ.

Cố Tịch tắm xong, mặc đồ lót sạch rồi quấn khăn ra ngoài.

Cô chợt chú ý thấy một tờ giấy note được chặn trên tủ đầu giường, lấy xuống xem kỹ, “Hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe nhé, tối sẽ cùng ăn cơm. Còn nữa, không cần uống thuốc đâu, tối qua vẫn trong thời kỳ an toàn của em”. Xem xong câu cuối cùng, toàn thân cô như bị nước nóng xối qua một lượt, nóng hực, tờ giấy bay đi. Cô bất lực xoa trán, người đàn ông này nếu không yêu anh thì cô thật sự sẽ phải lo lắng, sợ hãi, vì anh sau khi hoan lạc lại vẫn có thể nghĩ sâu xa như vậy. Anh biết kỳ kinh nguyệt của cô, có lần cô đau quá, anh còn thay cô đi mua băng vệ sinh. Có thể tưởng tượng được, người đàn ông này sau đêm cuồng, phản ứng đầu tiên chính là lo lắng hậu quả khi không dùng bao, có lẽ bấm ngón tay tính toán thì biết vừa hay là kỳ an toàn của cô, mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không chắc anh đã chuẩn bị thuốc cho cô rồi. Dù gì, mặc cho cô có để ý tới hay không, anh vẫn có thể nghĩ chu toàn.

Cố Tịch cười khẽ, xé tờ giấy rồi ném vào sọt rác, hai chân đau nhức tê dại, hôm nay không định đi đâu. Cô gọi điện cho quầy tiếp tân khách sạn đặt điểm tâm, quyết định ở lại lên mạng, tìm cảnh đẹp ở Đại Liên rồi mai đi.

Buổi trưa Vi Đào gọi điện, giọng bình thản như thường, “Buổi trưa ăn nhiều vào, tối qua hao tốn sức lực quá”. Cố Tịch mừng là anh không ở đây, mặt đỏ đến mức anh cũng có thể nhận thấy, “Dạ”. Vi Đào ngừng lại, “Còn đau không?”. Cố Tịch mắc cỡ đáp nhỏ, “Cũng ổn ạ”. Bây giờ mới quan tâm cô có đau hay không, tối qua sao không dịu dàng hơn? Vi Đào khựng lại nửa giây, “Nghỉ ngơi đi nhé, tối nay anh đã đặt chỗ ăn cơm Tây rồi”. Cố Tịch nghe đến đồ ăn là hào hứng liền, “Dạ, mấy giờ anh tan học?”. Tối qua ăn hải sản, hôm nay ăn đồ Tây, quả nhiên là hưởng thụ trên thiên đường. “Sáu giờ anh đến đón em, buổi tối mặc đẹp nhé.” Cố Tịch nghĩ ngợi, ăn đồ Tây không thể ăn vận thoải mái quá, nên gật đầu đồng ý.

Buổi chiều Cố Tịch nhắn tin cho Phương Phi, biết cô nàng chuyển sang đi du lịch ở Trương Gia Giới, cũng gần W, có thể chơi vui vẻ. Phương Phi cười trộm, “Vi Đào nhà cậu khổ tâm dụng kế, không muốn có thêm người nào khác, đương nhiên tớ phải phối hợp nhiệt tình”. Cố Tịch nén cười không nói, chỉ bảo cô nàng thật chẳng ra gì, lại còn giúp anh lừa gạt cô. Cô hỏi Phi Phi và Tiết Khải dạo này thế nào? Phương Phi nghe nhắc lại thở dài, vẫn như cũ, anh không từ chối cũng chẳng tích cực, nếu cô không gọi điện cho anh thì anh gần như không liên lạc. Cố Tịch biết bạn buồn nên an ủi, “Đừng gấp gáp, yêu đương cứ phải tốn công sức thế đấy. Tiết Khải cũng không phải người lạnh nhạt, chỉ cần cậu hiểu anh ấy nhiều hơn thì tự nhiên sẽ hợp nhau”. Phương Phi bất lực thở dài, “Hy vọng là thế”.

Buổi tối, Vi Đào học xong quay về. Anh đến tìm Cố Tịch trước, vừa vào phòng đã ôm cô hôn say đắm, rất thích thấy cô thở hổn hển, mềm nhũn trong lòng mình. Cố Tịch đỏ mặt đẩy anh ra, nếu anh lúc nào cũng như thế, có lẽ ngày nào cô cũng máu dồn lên mặt mất. Vi Đào ôm cô vào phòng, “Hôm nay không đi chơi sao?”. Cố Tịch lắc đầu, “Ở lại phòng lên mạng thôi”.

Vi Đào thấy bộ lễ phục cô trải trên giường thì nhướng mày, “Buổi tối mặc bộ này?”. Đó là bộ đầm dài cổ chữ V, ôm sát người tôn lên thân hình tuyệt mỹ của cô. Cố Tịch gật đầu, cô không mang nhiều váy, nghĩ rằng đến đây đu lịch nên đa phần là mang quần jeans, áo pull. Vi Đào nhìn cô, ánh mắt từ từ di chuyển đến cổ, hơi tối lại, rồi khàn giọng nói, “E là không hợp”. Cố Tịch liếc bộ đầm rồi nghi ngại cúi nhìn, bỗng hiểu ra ý anh, mặt đỏ ửng lên. Cổ và ngực cô toàn những dấu hôn, bộ đầm này lại trễ cổ, chắc chắn không hợp. Vi Đào nhìn gương mặt thẹn thùng đỏ bừng của cô thì ánh mắt lóe lên, ôm cô sát lại, thì thầm vào tai cô, “Anh muốn ‘ăn’ em trước”. Ùng, Cố Tịch chỉ thấy máu toàn thân dồn ngược lền đỉnh đầu, trán nóng như muốn bốc khói, cơ thể cô hơi cứng lại, không dám nhúc nhích. Anh đừng tỏ ra đói khát thế chứ? Dù rằng, nghe anh nói thế, cô cảm thấy đôi chân bỗng mềm nhũn ra như kẹo bông gòn, trong lòng cũng có một giọng nói đang ca hát vui sướng.

Cô muốn đổi chủ đề để phá tan sự mờ ám đó, “Em… đói rồi”. Nhưng vừa buột miệng lại chỉ muốn cắn lưỡi, câu này của cô còn kinh khủng hơn câu anh nói. Tiếng cười của anh vang lên, bàn tay đặt ở eo từ từ siết lại. Cố Tịch đỏ mặt rụt cổ, cô… cô không phải có ý đó, thật sự là cô đói bụng mà. Môi anh áp vào cổ cô từ từ dịch lên trên, hơi nóng chỉ áp sát chứ không dán lên da thịt, anh nhẹ nhàng hôn một cái, giọng chậm rãi nhưng gợi cảm, “Bây giờ không được, anh đã đặt chỗ, đêm còn dài, đừng vội”, nói xong lưu luyến cắn môi cô, khiến cô run lẩy bẩy, toàn thân nóng hực. Anh cười khẽ, buông cô ra, “Đi, xuống lầu mua bộ đồ mới cho em”. Cố Tịch bị anh ôm đi xuống dưới, thắc mắc, ăn bữa cơm mà cũng cần mua quần áo mới sao? Có lẽ anh nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu.

Vi Đào đưa Cố Tịch đến trung tâm mua sắm cạnh khách chọn một bộ váy dài cổ cao, đường cắt may khéo léo rất tôn vóc dáng hoàn hảo của cô. Hai người đón taxi đi ăn.

Vi Đào dắt tay Cố Tịch vào một nhà hàng Ý có tên là Barolo, Cố Tịch vừa vào đã bị cuốn hút bởi khung cảnh nơi đây, rất thanh lịch tao nhã.

Cô phục vụ dẫn hai người đến chỗ đã đặt trước, rồi cả hai ngồi xuống. Nghe Vi Đào giới thiệu, đây là nhà hàng Ý rất nổi tiếng ở Đại Liên, khung cảnh lẫn thức ăn đều tuyệt vời, hơn nữa có rất nhiều người ngoại quốc đến đây. Cố Tịch nhìn quanh, quả nhiên phát hiện ra hết chín phần mười là người nước ngoài, mà đều là tình nhân. Khung cảnh ở đây rất hợp để các đôi hò hẹn, Cố Tịch thấy thích ngay.

Vi Đào thay cô đề cử mấy món đặc sản ở đây, nhân viên ghi lại rồi rời đi.

Anh thò tay qua bàn, nắm lấy tay cô, “Thích không?”. Cố Tịch mỉm cười gật đầu, “Rất tuyệt”. Ánh đèn vàng, giá cắm nến tao nhã, mỗi một góc đều toát lên vẻ lãng mạn. Vi Đào vuốt tay cô, mỉm cười, “Lát nữa còn có người đến”. Cố Tịch hơi ngớ ra, “Ai?”. Lẽ nào tối nay không phải cuộc hẹn của họ sao? Anh còn hẹn bạn? Nếu tụ tập thì tại sao chọn chỗ này? Thật kỳ lạ.

“Lát nữa em sẽ biết”, anh buông tay cô, ngồi dựa vào ghế, ánh mắt sâu xa khó đoán. Cố Tịch nhíu mày, anh lại chơi trò này, thôi, dù sao đều là bạn bè, quen những người ấy cũng là chuyện tốt. Cố Tịch vừa uống nước vừa quan sát xung quanh, nếu W cũng có nhà hàng thế này thì tốt quá.

Hai người vừa ăn vừa chuyện trò, Cố Tịch hỏi Vi Đào học thế nào? Anh kể nội dung chương trình, Cố Tịch nghe anh hài hước kể, ánh mắt có phần mê đắm.

Hai người đang trò chuyện rôm rả thì không biết từ khi nào, bỗng có một cặp vợ chồng trung niên bước tới, mỉm cười gọi tên Vi Đào. Vi Đào cười, đứng lên. Cố Tịch nghĩ họ chắc là khách mà anh mời tối nay, lễ phép đứng lên theo, chuẩn bị chào hỏi.

Vi Đào lên tiếng, giọng trầm ấm, “Cuối cùng đã đến”. Sau đó quay sang nhìn Cố Tịch, “Tịch Tịch, đây là bố mẹ anh. Bố, mẹ, cô ấy chính là Cố Tịch, bạn gái con”.

Cố Tịch nghe tim mình đập “thịch” một tiếng. Vi Đào đã nhiều lần nói sẽ dẫn cô đi gặp bố mẹ, nhưng cô từ chối không muốn gặp sớm. Ai mà ngờ trong hoàn cảnh và tình huống này lại gặp họ. Cô thầm khóc trong lòng, anh làm ơn để cô chuẩn bị tâm lý trước có được không? Đến giờ phút này, cô cuối cùng đã hiểu rõ, chuyến đi Đại Liên này, hoàn toàn là chuyện mà ai đó đã dự tính từ rất lâu rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.