“Đại hiệp,ngươi ổn?”Hoàng Phủ Thành lấy hết sức bình sinh,hướng về phía Trương Lam Nguyệt. Nàng lắc đầu,đại biểu cho viếc mình không sao,ôm cánh tay trái mang một vết chém dài,thở dốc. Không chỉ cánh tay trái,mà toàn thân nàng cũng chằng chịt những vết thương nông sâu và những vết y phục bị rách,huyết tanh nhuốm hắc y trở thành huyết y. Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên,nàng vừa đánh với năm cái hồng y sát thủ,cho dù chỉ là hạng tôm tép nhưng bị thương chính là không thể tránh khỏi.
Hoàng Phủ Thành nhìn nàng một thân toàn máu,không khỏi có chút run run,sợ hãi:
“Đại hiệp,ngươi chảy nhiều huyết quá!”
“Không phải của ta huyết,là của bọn chúng”
Trương Lam Nguyệt chỉ ta về phía năm cái xác hồng y nhân nằm bất động dướt đất,nói. Hoàng Phủ Thành nương theo tay nàng nhìn,vẫn không thôi lo lắng:
“Bên kia có một khe suối,để ta dìu đại hiệp đến đó rửa rồi băng bó vết thương”
Trương Lam Nguyệt khuôn mặt dưới mu sa chảy mồ hôi hột,không còn sức để nói nhiều mà chỉ gật đầu. Đã lâu rồi không kinh lại cái cảm giác bị thương đầy mình như này,thực có chút khó chịu a! Đương nhiên,Hoàng Phủ Thành không biết của nàng suy nghĩ,chỉ lo lấy hết sức dìu ân nhân đến bên khe suối.
Đáy Tuyệt Vọng cốc cũng không tính rộng,vậy nên chỉ mất một khắc* thời gian để đến khe suối mà Hoàng Phủ Thành nói. Hắn đặt nàng dựa lưng vào vách đá,xé một mảnh phục y,đến bên suối,hoà vào nước một hồi rồi trở lại,định cấp Trương Lam Nguyệt rửa vết thương liền bị nàng ngăn cản:
“Ta tự làm được,ngươi ra ngoài kia ngồi”
“Nhưng,đại hiệp”
Hoàng Phủ Thành nhìn đôi bàn tay thon dài kia nắm lấy tay mình,liền nhăn mày. Cùng là nam nhân với nhau,có chi phải ngại ngùng. Trương Lam Nguyệt có lẽ biết suy nghĩ của hắn,liền chỉ tay về xa:
“Ngươi ra đó ngồi. Nhớ kĩ,chưa có của ta lệnh thì chưa được phép quay mặt lại nhìn”
Hoàng Phủ Thành mặc dù có chút bất mãn nhưng người ta dù sao cũng là của mình ân nhân,đành phải theo lời nương hướng ta nàng mà ngồi. Trương Lam Nguyệt lúc này mới thở dài một hơi,không lưu tình xé rách phần hắc y tay trái bị thương,làm lộ ra một đôi tay trắng nõn,lại bỏ xuống mu sa che mặt,khiến tóc đen ba ngàn sợi rơi xuống. Mặt không đổi sắc,nàng lấy vải ướt vừa rồi nhẹ nhàng lau quay vết thương. Một cảm giác đau buốt từ tay chạy dọc lên đại não,Trương Lam Nguyệt mặt vẫn như cũ chăm chăm làm việc của mình.
Còn một bên,Hoàng Phủ Thành mặc dù ngồi nhưng tâm lại không yên,cứ muốn lên quay lại nhìn lại bị Trương Lam Nguyệt cấm kị. Hắn thực lo cho đại hiệp a,nhưng lại không được phép quay lại nhìn. Mải miết than thở một hồi,chợt một cảm giác nhột nhột truyền từ chân đến làm Hoàng Phủ Thành không khỏi thắc mắc,liền ngó nhìn,nhìn xong mặt liền trắng bệch không chút huyết sắc. Rắn hổ mang a! Cư nhiên là răn hổ mang! Đối với một cái công tử bột từ nhỏ sống sung sướng như hắn,rắn hổ mang thực vô cùng đáng sợ!
Lập tức không còn chút cố kị,Hoàng Phủ Thành liền nhảy dựng lên,núp vào sau lưng Trương Lam Nguyệt run cầm cập:
“Đại hiệp,có,rắn”
Hai từ “hổ mang” còn chưa được thốt ra,Hoàng Phủ Thành lại thêm một lần nữa kinh ngạc. Trước mặt hắn không còn là hắc y đại hiệp vừa rồi anh dũng đối địch năm cái hồng y sát thủ mà là một cô nương tuyệt sắc. Nàng dung nhan tựa như được hoạ ra;tóc đen ba ngàn thả dài trên đất làm tôn thêm cho làn da trắng nõn,mịn màng;mày lá liễu vừa cong vừa dài;đồng tử lam sắc rất có thần,làm bất cứ ai nhìn vào cũng thấy được sự lạnh lẽo và cô độc của nàng. Nếu không phải trên người nàng còn hắc y đầy huyết và vết rách,cùng với chiếc mu sa gần đó,hắn cư nhiên đã nghĩ rằng đại hiệp bỏ đi rồi.
Nhưng,đại hiệp cư nhiên lại là nữ nhân!