Đêm vắng. Vị Ương hiên vẫn như mọi khi chìm trong yên tĩnh. Từ cửa tây ở hậu hiên bỗng xuất hiện một thân ảnh đàn ông cao lớn,động tác khả nghi tiến vào. Phút chốc,một nữ tử khác trong bộ đồ nha hoàn xuất hiện trước mặt nam nhân,hắn hai tay trà sát vào nhau,khuôn mặt ánh lên đầy hưng phấn. Nha hoàn vừa nói vừa đưa tay chỉ về hướng Vị Ương hiên,giọng nói pha chút lạnh như băng:”Ngũ tiểu thư dặn nô tì ở đây đón tiếp ngài.”
“Vậy sao? Giờ Huyền muội ở đâu? Sau khi chuyện này thành công,nàng sẽ thực nguyện bên ta suốt đời chứ?”
Nam nhân như biết trước nha hoàn sẽ nói vậy,nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng,nhịn không được hỏi lại. Nha hoàn vẫn như cũ giọng lạnh lùng trả lời:
Chuyện này tiểu thư không nói với nô tì,nàng chỉ dặn nô tì ở đây đợi ngài để giúp ngài hoàn thành công việc thôi.”
Nha hoàn này nói rồi liền dẫn nam nhân đến Vị Ương hiên,đợi hắn đi vào liền đóng cửa. Cánh cửa từ từ đóng lại,nha hoàn khi nãy lúc bấy giờ mới thở ra một hơi,cố nén cười sử dụng khinh công phi thân lên cành cây gần đó,mới yên tâm bật ra tiếng cười thích thú.
Nha hoàn này,không ai xa lạ ngoài Diệp Từ
Diệp Từ ôm bụng cười đến cảm tưởng mắt ươn ướt,quay đầu lại nháy mắt một cái,hạ giọng xuống thấp nhất nói:
“Tỉ tỉ,người quả thật là cao nhân,cao nhân a.”
Từ trong cành cây,thân ảnh Trương Lam Nguyệt hiện ra,trên khuôn mặt bị che bởi mặt nạ là một nụ cười vô cùng “mãn nguyện”. Huyên Huyên đứng bên cạnh Trương Lam Nguyệt thấy Diệp Từ cười khoa trương như vậy,trong lòng sợ hãi kế hoạch bị lộ,liền nhỏ giọng góp ý:
“Từ Từ,muội cười nhỏ giọng chút thôi,ngộ nhỡ có ai nghe thấy thì làm sao?”
“Nghe thấy thì càng tốt chứ sao. Không phải chúng ta cần thật nhiều người chứng kiến cái cảnh này sao.”
“Mà tỉ tỉ,người có chắc Triệu thị và những người khác sẽ đến đây không?”
Huyên Huyên nghe Diệp Từ nói mới như sực nhớ ra chuyện gì đó,quay đầu lại nhìn Trương Lam Nguyệt hỏi. Trương Lam Nguyệt nghe xong liền nhíu mày,nhẹ cốc đầu Huyên Huyên,lời lẽ tránh mắng nhưng giọng lại đầy ôn hoà:
“Vậy nếu muội là Thượng Quan Ngọc Huyền,muội có gọi những người đó đến đây không? Thật là,có phải chiều hư hai người muội không mà ai cũng có nhược điểm thế.”
Huyên Huyên lúc này mới sực bừng tỉnh,khuôn mặt trưng ra bộ dạng hối lỗi,Trương Lam Nguyệt thấy nàng như vậy liền phì cười,trực tiếp cho qua. Ba người một nơi đang tán gẫu chút chuyện,chợt nghe có động liền ngừng nói chuyện,căng thẳng quan sát trên nóc nhà. “Soạt”-Tiếng xé gió vừa nhỏ vừa nhanh như chớp xẹt qua,không thoát khỏi tầm mắt Trương Lam Nguyệt. Nàng nhíu nhíu mày,vận dụng khinh công đáp lên nóc nhà quan sát tứ phương,trong lòng tự hỏi. Là cao thủ? Nhưng sao lại đến chỗ nàng? Vừa suy nghĩ vừa quan sát xung quanh,tay nhỏ khẽ động lấy từ tay áo ra một chiếc trâm ngân,vung tay lên bắn về phía thân ảnh đang di chuyển. Người này cư nhiên cao thủ,dễ dàng nén tránh một trâm của Trương Lam Nguyệt,cất giọng uỷ khuất:
“Cô nương nỡ lòng nào ra tay ác độc thế. Nếu tại hạ chẳng may bị trúng một trâm độc vào tử huyệt mà vong mạng,lấy ai sau này báo đáp ơn cứu mạng của cô nương?”
Trương Lam Nguyệt khoé môi không nhịn được giật giật vài cái,trên đầu chảy xuống vài dải hắc tuyến.
Cái giọng điệu nói này,không nhầm vào đâu được,là cái tên Độc Cô Thiên Sát
Trương Lam Nguyệt thu lại ám khí đang định phóng ra,phi thân từ nóc nhà xuống cành cây nơi nàng và bọn Huyên Huyên Diệp Từ vừa đứng,hạ âm lượng xuống mức nhỏ nhất hỏi:
“Phải hay Độc Cô các hạ đến đây có việc gấp,mà đêm hôm khuyu khoắt như này lại đến gặp ta?”
Độc Cô Thiên Sát vừa nghe là biết nàng ám chỉ mình không có ý tứ,lại thấy mình hành động lúc nãy phi thân trên nóc nhà nàng vào hoàn cảnh này là lỗ mãng,liền gãy gãy đầu,tỏ ý hối lỗi:
-Cô nương,thật có lỗi. Chuyện là tại hạ hôm nay có thời gian rảnh liền ngang qua y quán của mình xem tình hình kinh doanh ra sao,thì thấy tiểu nhị trình lên một tờ giấy,nói là có một nha hoàn bề ngoài giống hệt nha hoàn cô nương muốn mua những thứ này. Xem qua mới biết,đó là nguyên liệu bào chế Xuân dược.”
Hai từ “xuân dược” hắn cố nhấn mạnh,làm Huyên Huyên ở bên cạnh Trương Lam Nguyệt mặt khẽ biến sắc,nhìn nàng với ánh mắt thập phần bất đắc dĩ:
“Tỉ tỉ,muội,thực cũng không biết y quán đó,là của Độc Cô Thiên Sát.”
“Không sao.”
Trương Lam Nguyệt phất tay ý nói Huyên Huyên không cần để ý,quay ra mặt đối mặt với Độc Cô Thiên Sát,tựa tiếu phi tiếu. Ánh trăng chiếu nhẹ một tầng xuống sân Vị Ương hiên,mờ mờ ảo ảo nhưng đủ để Độc Cô Thiên Sát nhận ra Trương Lam Nguyệt đang đeo mặt nạ. Hắn nhíu mày,nhìn chiếc mặt nạ đầy sẹo nàng đeo,trong lòng thầm cảm thán.
Nghệ nhân nào thật tài hoa,làm ra một cái mặt nạ y như mặt thật,đến cử động cũng biểu lộ được. Nếu không phải hắn biết dung mạo hại nước hại dân của nàng,phỏng sẽ nghĩ cái mặt nạ này là mặt thật của nàng mất.
Cảm thán một hồi,chợt nhớ ra mục đích chính mình đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây,Độc Cô Thiên Sát liền lên tiếng:
“Cô nương,không biết cần xuân dược để làm gì?”
“Ta nghĩ có lẽ chính mình cũng không cần nói cho các hạ biết.”
Độc Cô Thiên Sát bị nàng thẳng thưng từ chối,vận không từ bỏ ý định,hỏi lại:
“Vậy nếu tại hạ tự tìm hiểu,cô nương liệu có cấm hay không?”
Trương Lam Nguyệt nhíu mày,trong lòng thầm cân nhắc:
“Ta se không cấm,nhưng thật không hiểu tại sao các hạ lại có hướng thú với chuyện gia đình ta?”
“Chỉ đơn giản là hướng thú,muốn xem kịch chút thôi.”
Trương Lam Nguyệt thực cũng không muốn đôi co nhiều với Độc Co Thiên Sát,liền im lặng. Còn Độc Cô Thiên Sát,thấy nàng im lặng nghĩ nàng đồng ý,liền tìm một chỗ nào đó nấp tạm đợi chờ kịch hay mở màn.
Chẳng mấy chốc,một đám người gồm Thượng Quan Lâm Thiên,Triệu thị,Thượng Quan Lâm Vân,Thượng Quan Lâm Hiên và rất nhiều hạ nhân và gia đinh ồ ạt tiếng vào Vị Ương hiên như cá gặp nước. Triệu thị trưng ra một bộ mặt đắc chí,giả vờ ho khan mấy tiếng,gõ cửa gọi:
“Nguyệt nhi,con còn thức không?”
Không có tiếng đám,ngược lại là tiếng rên rỉ đầy dâm đãng truyền ra làm người ta lạnh sóng lưng. Mọi người có mặt mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau. Thượng Quan Lâm Thiên vẫn là một bộ dạng nghiêm khắc nhưng có chút giận dữ. Triệu thị,đám người Khương mama và Thượng Quan Lâm Vân cười đầy đắc chí. Thượng Quan Lâm Hiên,Thượng Quan Lâm Linh,Liễu di nương là lo lắng xen chút nghi hoặc. Còn lại những nha hoàn mama hay gia đinh khác là khuôn mặt khinh bỉ hướng về phía phòng.
Cánh cửa phòng đọt nhiên bật mở,trên giường là hai bóng người đang quấn lấy nhau,phát ra những tiếng rên khiến người ta khinh bỉ. Tất cả những người có mặt trừ đám Triệu thị khuôn mặt tái xanh,toàn thân run rẩy. Trương Lam Nguyệt đem biểu cảm của đám người này hết thẩy thu vào đáy mắt,phát ra những quang mang,nhỏ giọng nói với Độc Cô Thiên Sát,Huyên Huyên và Diệp Từ:
“Vở kịch,đã bắt đầu rồi.”