Sau sự việc ngày hôm ấy,Trương Lam Nguyệt không hiểu đang toan tính chuyện gì mà cứ ở lì trong Vị Ương hiên không chịu ra,vì vậy nên hết thẩy tất cả mọi chuyện ở Hương Cư lâu đều do một tay Diệp Từ-Với tư cách thế chủ đảm đương. Nha,cũng chính vì vậy nên Diệp Từ đã nghe được một kế hoạch hết sức thú vị.
Giống như mọi ngày,sau khi đảm bảo ổn thoả mọi việc trong Hương Cư lâu,Diệp Từ che mặt bằng mu sa,giả làm Trương Lam Nguyệt “tẩu thoát” bằng đường cửa sau. Đang định men theo ngõ cụt để trở về,chợt nàng nghe thấy,sâu trong ngõ cụt bên cạnh Hương Cư lâu vang lên hai tiếng nói chuyện nho nhỏ. Vì là người luyện võ,lại được tỉ tỉ nhà mình rèn luyện nên thính giác Diệp Từ đặc biệt tốt,có thể nghe được một số âm thanh rất nhỏ,lại bẩm sinh thích lo chuyện bao đồng nên tò mò đến gần thử xem.
Trong bóng tối,Diệp Từ mờ mịt thấy một đôi nam nữ đang đứng,nam nhân nhìn khá cao còn nữ nhân lại rất thấp,hai người đang ôm nhau vô cùng thắm thiết trong ngõ cụt. Liền sau đó,nữ tử lên tiếng:
“Nếu chàng giúp ta làm một việc,ta sẽ cam tâm tình nguyện ở bên chàng.”
“Những lời nàng nói là thật?”
Nam nhân lập tức buông nữ nhân ra,trong giọng nói là vạn phần vui sướng hỏi lại
“Đương nhiên là thật rồi. Nhưng chàng phải giúp ta giải quyết một người trước đã.”
“Người trong lời của nàng là?”
“Thượng Quan Lam Nguyệt.”
Nghe đến tên Thượng Quan Lam Nguyệt,Diệp Từ liền giật mình,nhịn không được len lén nhìn trộm hai người nam nữ kia một lần nữa. Trong ngõ cụt tầm ánh sáng hạn hẹp,nhưng với thị lực của người luyện võ,Diệp Từ chỉ cần nhìn một lần là có thể nhận ra nữ nhân kia. Nàng không ai khác là Thượng Quan Ngọc Huyền. Ra là Thượng Quan Ngọc Huyền,cư nhiên muốn mượn đao giết người. Diệp Từ thầm than trong lòng,lại áp sát thân mình vào tường để khôg bị lộ,tiếp tục nghe ngóng xem tình hình.
Thượng Quan Ngọc Huyền khi nhắc đến cái tên Thượng Quan Lam Nguyệt cơ hồ vô cung oán hận,sắc mặt nhăn đi trông thấy,có thể thấy nó ảnh hưởng đến nàng thế nào. Nam nhân thấy nàng ta như vậy,nhịn không được lo lắng truy hỏi:
“Sao thế? Ả xấu nữ kia làm gì với nàng?”
“Ân,đồ xấu nữ đáng nguyền rủa đó,nàng ta chỉ là thứ nữ,lại còn xấu xí ngu dốt,vậy mà đại ca lại quan tâm ả còn hơn cả ta. Trước đó,ả còn cậy mạnh đến chỗ mẫu thân ta ép buộc người phải đưa cho ả 200 lượng.”
Điều chỉnh lại nhịp thơ chính mình một chút,nàng ta nói tiếp:
“Ta muốn chàng đêm nay lẻn vào Vị Ương hiên,huỷ hoại thanh danh của ả,để cho đại ca vào mọi người đều thấy bộ mặt thật vô sỉ đó.”
Nam nhân bị ngạc nhiên bởi lời của Thượng Quan Ngọc Huyền,nhưng rồi suy tính một hồi cảm thấy nàng ta nói đúng,liền hỏi lại một lần nữa:
“Nếu ta làm tốt,nàng thực sẽ nguyện ở bên ta suốt đời chứ?”
“Đương nhiên là như vậy rồi.”
Nam nhân ngu ngốc hoàn toàn tin lời Thượng Quan Ngọc Huyền,cùng nàng ta thành giao rồi ra khỏi ngõ cụt,hoà mình vào dòng người tấp nập,thoáng cái đã mất hút.
Đợi nam nhân đi khỏi,Thượng Quan Ngọc Huyền lúc bấy giờ mới lộ ra bộ dạng cười trên đau khổ của người khác,tự mình đa tình:
“Ngu ngốc nam nhân,mới nói từng ấy mà hắn đã tin,hại ta hôm qua thức trắng đêm nghĩ ra một tá lời thuyết phục. Nhưng vậy cũng không sao,chỉ cần để cho tên này như vậy làm con dối cho ta là được rồi. Ha,hắn nghĩ ta sẽ nguyện ở bên cạnh một tên đầu đường xó chợ cả đời sau,thật đúng là mơ tưởng hão huyền. Đợi sau khi ngươi huỷ hoại Thượng Quan Lam Nguyệt,phụ thân thể nào lại không đưa ngươi ra công đường xử tội? Hừ,đúng là cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga.”
“Thượng Quan Lam Nguyệt,để ta xem ngươi sẽ thảm bại như thế nào,để ta xem phản ứng của đại ca nhìn ngươi khi ấy,xem ngươi có bị phụ thân đánh chết không? Đáng đời,xấu nữ còn đòi trèo cao,làm ô nhục thanh danh Thượng Quan gia ta.”
Tự mình đa tình một hồi,Thượng Quan Ngọc Huyền lúc này mới lu khai ngõ cụt,trong lòng là vô cùng vui sướng vì nghĩ chính mình sắp nhìn thấy xấu nữ bại trận mà không biết,trong ngõ cụt vừa rồi,một thân tín nha hoàn của xấu nữ trong lời nàng đang nhếch miệng cười khinh bỉ,biểu cảm rõ rằng là sắp có trò vui để giải sầu.
——————————————————————————————————————————————————————————–
Diệp Từ một bộ dạng xem kịch vui vừa trở về đã lao về phía Trương Lam Nguyệt đem toàn bộ sự việc khi nãy kể lại cho nàng không sót một chữ. Huyên Huyên nghe kể liền lo lắng nhìn Trương Lam Nguyệt hỏi:
“Tỉ tỉ định xử lí việc này như thế nào?”
“Nha”
Trương Lam Nguyệt cố tình kéo dài giọng nói đầy mỉa mai,mắt phượng híp lại thành một,chậm rãi đứng lên,hai tay chắp sau lưng:
“Nếu tứ muội đã có lòng quan tâm đến ta như vậy,ta hà có thể phụ lòng muội ấy chứ,hai em thấy có phải không?”
Diệp Từ và Huyên Huyên nhìn nhau,lộ ra vẻ mặt tinh ranh đáp:
“Ân,tỉ tỉ nói chí phải.”
“Từ Từ,em làm theo lời ta.”
Trương Lam Nguyệt liền ghé sát vào tai Diệp Từ thì thầm với nàng. Không biết nàng (Trương Lam Nguyệt) nói gì,chỉ biết sau khi nghe xong,đôi đồng tử của nàng (Diệp Từ) lóe lên đầy những quang mang,gật đầu một cái rồi xoay người ly khai.