Trương Lam Nguyệt ở đây cũng được ba ngày rồi,trong ba ngày này,nàng biết được không ít thông tin về nơi này qua Huyên Huyên
Theo lời Huyên Huyên thì đại lục này,lúc trước là một vùng đất rộng lớn,nằm phía đông của đại dương,người ta không biết tên nên đặt tên nó là Đông Đại Lục. Đông Đại Lục có bốn quốc gia :Thiên Tang Đông quốc nằm phía đông của đại lục,Bắc Cung quốc nằm phía bắc của đại lục,Tây Vực quốc nằm phía tây của đại lục và Nam Nguyệt quốc nằm phía nam của đại lục. Bốn quốc gia từ xưa chưa từng có xích mích nhưng cũng không phải không chia bè phái. Nàng hiện giờ là người Thiên Tang quốc,Thượng Quan gia là một trong ba gia tộc lâu dài và có địa vị nhất trong toàn Thiên Tang quốc.
Huyên Huyên còn nói Thượng Quan gia hiện giờ,đứng đầu là phụ thân nàng Thượng Quan Lâm Thiên,tiếp đó là Thượng Quan lão phu nhân và Thượng Quan phu nhân-Đại tiểu thư Triệu gia Triệu Diệp Dương,bên cạnh còn có Liễu di nương và Hà di nương. Còn về phần các huynh của nàng có đại ca Thượng Quan Lâm Hiên,nhị ca Thượng Quan Lâm Lăng,tam ca Thượng Quan Lâm Ngọc. Còn các tỷ muội “dấu yêu” của nàng thì có đại tỷ Thượng Quan Lâm Vân,nhị tỷ Thượng Quan Lâm Ly,tam tỷ Thượng Quan Ngọc Kỷ,ngũ muội Thượng Quan Ngọc Huyền và lục muội Thượng Quan Mạc Liên. Các tỷ muội trong nhà trước kia không coi Thượng Quan Lam Nguyệt là tỷ muội,lúc nào cũng cậy có Triệu thị và Thượng Quan gia chủ nên luôn khi dễ,vũ nhục nàng,còn các huynh thì luôn im lặng như thể ngầm đồng tình với bọn họ. Chỉ có một mình đại ca Thượng Quan Lâm Hiên và đứng ra bảo vệ nàng,còn mang thuốc cho nàng bôi lúc nào bị đánh,trong mắt Thượng Quan Lâm Hiên,mọi người đều là người thân hết.
———————————————————————————————————————————————————————————————————————————————–
Nàng mở mắt,chậm rãi ngồi dậy,bước xuống giường. Thương thế ở chân,ở tay của nàng mấy hôm nay được Huyên Huyên tích cực điều trị nên cũng có biến chuyển tốt hơn một chút. Nàng cố lết bước ra ngoài,lấy nước rửa mặt rồi lại đi vào,nhâm nhi điểm tâm trên bàn mà Huyên Huyên đã chuyển bị sẵn. Nói là điểm tâm cũng không đúng vì chỉ có một ít cơm,vài miếng thịt cùng vài cọng rau đạm bạc nhưng cũng không chết đói. Phải nói,Thượng Quan gia này,chắc cũng chưa muốn nàng chết sớm.
Ăn xong,nàng dọn dẹp bát đũa rồi đi về phía giường ngủ,lấy từ trong chiếu ra một thanh chuỷ thủ sắc bén,khởi động cơ quan mật đạo trên giường. Phải nói,Thượng Quan Lam Nguyệt cũng không phải quá ngu dốt,ít ra nàng đã thiết kế một mật đạo ngầm dưới giường dẫn đến rừng trúc gần Thượng Quan gia. Chí ít,trong rừng có thể luyện tập kiếm pháp mà không ai biết.
Trương Lam Nguyệt đi vào mật thất,bên trong cũng không khác mấy mật thất ở thế kỷ 21,hơn nữa chỉ có một đường nên muốn đi lạc cũng khó. Chẳng qua,lối ra hơi bé,vì nó là một gò đất nhỏ được đắp lên không biết từ bao giờ,nhưng lại rất thuận cho việc đặt lối đi bí mật.
———————————————————————————————————————————————————————————————————————————————–
Rừng trúc bên cạnh Thượng Quan gia,được người ta đặt tên là Trúc Quan Lâm. Từ khi Thượng Quan gia đến đây,Trúc Thương Lâm đã vô cùng rậm rạp và xanh tốt,quanh năm đều phát triển,Thượng Quan gia chủ khi đó thấy vậy nên mới gọi là Trúc Quan Lâm,lại ban lệnh Thượng Quan gia phải giữ gìn nơi này. Tuy chưa đến đây bao giờ,nhưng theo trí nhớ của Thượng Quan Lam Nguyệt thì Trúc Quan Lâm là nơi bằng phẳng,trúc mọc rậm rạp,vươn đến tận trời xanh. Hơn nữa,nơi này còn là căn cứ bí mật của nàng ấy,mỗi khi có chuyện vui hay chuyện buồn,Thượng Quan Lam Nguyệt đều đến đây chơi.
Trương Lam Nguyệt nhanh chân bước đến lối ra nơi có ánh sáng.
Trúc Quan Lâm này,quả nhiên rất đẹp
Ở trên thì có bầu trời,mây trắng nhẹ lướt qua. Gió thổi xào xạc,làm lay động những tán trúc tựa một chiếc tiêu trúc tấu lên những ca khúc trữ tình. Ở dưới thì cỏ cây tươi tốt,trên từng thân mềm còn vương vấn chút sương đêm,đặt chân lên bãi cỏ mà như gẫm lên một tấm thảm lông mượt mà,ươn ướt. Vừa đẹp vừa yên tĩnh,quả nhiên là nơi luyện kiếm rất tốt.
Nàng lấy chiếc chuỷ thủ bên hông,nhìn nhìn rồi khẽ cười khổ. Đành chịu thôi,không có kiếm thì phải dùng chuỷ thủ thay vậy,ít ra,có còn hơn không. Nàng vung chuỷ thủ,tạo nên những đường sắng sắc bén,nhanh như cắt,chốc chốc lại thấy một tầng mồ hôi mỏng xuất hiện trên trán.
———————————————————————————————————————————————————————————————————————————————–
Trương Lam Nguyệt trở lại căn phòng cũ nát,trên trán lấm tấm mồ hôi. Phải nói,luyện tập với thân thể gầy yếu công nhận rất mệt,lúc trước nàng trải qua những đợt huyến luyện ma quỷ của tổ chức cũng chẳng bao giờ phải thở dốc như này. Nàng đứng dậy,rút một chén trà nóng nhâm nhi,khoảng một khắc sau,có tiếng bước chân phát ra ngoài cửa. Nàng cau mày,lập tức ngước nhìn cảnh cửa. Vị Ương Hiên của nàng là nơi đáng sợ nhất Thượng Quan gia,ngoại trừ Huyên Huyên và các vị tỷ muội “yêu dấu” muốn tìm người để trút giận thì chẳng còn ai muốn lui tới Vị Ương Hiên hết. Giờ này,có lẽ Huyên Huyên đang bận rộn ở Thanh Khâu Phục,vậy thì chỉ còn các vị tỷ muội thôi. Nếu họ muốn phạm vào nàng,nàng không ngại vui đùa với bọn họ một chút.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần,xem ra rất gấp gáp,cánh cửa bật mở,Trương Lam Nguyệt có hơi ngạc nhiên nhìn người đứng trước mặt.
Đây,không phải đại ca Thượng Quan Lâm Hiên. Sao lại ở đây?
Thượng Quan Lâm Hiên thở hổn hển nhìn nàng,vẻ mặt đầy lo lắng cùng tội lỗi:”Nguyệt Nhi,xin lỗi muội. Là đại ca không tốt,lại để muội chịu khổ”. Rồi hắn quay ra nhìn người ngoài cửa đầu trách cứ:”Huyền Nhi,ta đã nói muội chiếu cố Nguyệt Nhi,sao muội không làm?”
Người đứng ngoài cửa chính là Thượng Quan Ngọc Huyền
Thượng Quan Ngọc Huyền nghe đại ca trách mắng,đôi mắt bỗng ươn ướt như sắp khóc. Nàng nhìn Thượng Quan Lâm Hiên đầy vẻ oan ức rồi dùng ánh mắt sắc lẹm liếc Trương Lam Nguyệt đang thản nhiên ngồi uống trà như không có mình,trong lòng bỗng khó chịu vô cùng. Vì cái gì mà đại ca lại quan tâm đến con tiện nhân kia như vậy? Nó chỉ là muội muội đồng phụ khắc mẫu với đại ca thôi,hơn nữa lại vừa xấu xí vừa ngu dốt,có gì đáng để đại ca yêu quý hơn cả nàng? Thượng Quan Ngọc Huyền nàng không phục,thực sự không phục nhưng nàng cũng chẳng làm gì được,chỉ biết cắn môi im lặng.”Đại ca đừng trách Ngọc Huyền,là tại ta không cẩn thận mắc lỗi,phụ thân chỉ giáo huyến chút thôi”-Trương Lam Nguyệt là bộ thánh nữ hiền dịu nói làm Thượng Quan Ngọc Huyền cứng đờ. Nàng nghi,không phải tiện nhân kia bị đánh đến nỗi ngốc chứ mà lại đi nói giúp nàng. Bất quá,nếu nhanh trí như Thượng Quan Lâm Hiên có thể nhận ra,”không cẩn thận mắc lỗi” trong lời Trương Lam Nguyệt,hàm ý sự thật nàng bị vô oan giá hoạ. Hắn hừ lạnh,liếc nhìn Thượng Quan Ngọc Huyền đang ngạc nhiên,trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thất vọng cùng chán ghét với nàng,vội đến bên Trương Lam Nguyệt hỏi han rồi đưa cho nàng một lọ nhỏ nói:”Nguyệt Nhi cố gắng,bảo Huyên Huyên hằng ngày bôi cho. Cái này đại ca đặc biệt cho muội nếu muội bị ức hiếp,sau khi bôi mấy ngày vết thương sẽ tự động khỏi ngay”. Trong lòng Trương Lam Nguyệt bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp lại thường.
Quả nhiên,Thượng Quan Lâm Hiên đối với Thượng Quan Lam nguyệt kia là thật lòng yêu thương. Chỉ tiếc,nàng chết rồi.
———————————————————————————————————————————————————————————————————————————————–
Thượng Quan Lâm Hiên kéo tay Thượng Quan Ngọc Huyền ra khỏi Vị Ương Hiên,lớn giọng trách cứ:”Huyền Nhi,ta thật thất vọng về muội. Chúng ta đều là con phụ thân,đều là máu thịt của người. Tại sao muội và Vân Nhi lại đối xử với Nguyệt Nhi như vậy?”. Thượng Quan Ngọc Huyền nghe đại ca trách cứ mình,cơn giận không nén được mà bùng phát:”Đại ca,tiện nhân Thượng Quan Lam nguyệt kia đã bỏ bùa mê thuôc lú gì khiến huynh trở nên như vậy? Ả bất quá chỉ là đồng phụ khắc mẫu,là phế vật của Thượng Quan gia. Có gì để huynh phải để tâm?”. “Im miệng. Thượng Quan Ngọc Huyền muội nên nhớ muội,Vân Nhi,Ly Nhi,Kỷ Nhi,Nguyệt Nhi và cả Liên Nhi đều là người nhà của ta. Chúng ta tuy đồng phụ khắc mẫu nhưng đều là máu thịt phụ thân. Nếu các muội còn dám động đến Nguyệt Nhi,ta không chắc mình sẽ làm gì với muội đâu”