Độc Cô Thiên Sát ngây người nhìn Trương Lam Nguyệt một hồi lâu làm nàng có chút khó chịu,nhíu nhíu mày:”Ngươi nhìn đủ?”
Độc Cô Thiên Sát giờ mới cảm thấy hành động vừa rồi của mình rất lỗ mãng,vội vàng dời tầm mắt đi,khuôn mặt hơi đỏ lên vì xấu hổ. Hắn biết,nàng dù sao cũng là khuê nữ,bị mình nhìn chằm chằm như vậy chắc chắn rất khó chịu nhưng hắn không thể ngăn nổi chính mình tò mò tại sao một người như nàng lại bị nói là Xấu nữ,còn tam thất nữa,chẳng lẽ có người muốn hãm hại nàng. Nghĩ đến đây,hắn cơ hồ thấy chính mình có chút tức giận (Tiến độ có vẻ nhanh nhỉ),bèn tò mò hỏi:
“Trương cô nương như vậy,sao lại bị nói là Xấu nữ tam thất?”
Trương Lam Nguyệt sắc mặt không đổi,vẫn thủy chung lại nhạt không quan tâm đến nói,xoay người uống hết ly trà thảo mộc chính mình yêu thích,tựa tiếu phi tiếu hỏi lại:
“Độc Cô các hạ bận tâm đến những thứ đó.”
Độc Cô Thiên Sát bị nói trúng tim đen,vội tìm cách hóa giải:
“A,không phải,đúng thế. Tại hạ vừa rồi đã ngay tiếng tiêu của Trương cô nương,nó thực sự rất hay,hơn nữa dung mạo của cô nương cũng không,không có xấu như lời đồn.”
“Vậy hả? Nếu vậy Độc Cô các hạ nghĩ sao về những lời đồn đó?”
Độc Cô Thiên Sát ngẩn người một lúc,nói:
“Tại hạ,nghĩ Trương cô nương nếu bị tiếng oan như vậy,sẽ khó,sẽ khó”
Trương Lam Nguyệt nở một nụ cười khả ái,quay đầu lại hỏi tiếp:
“Sẽ không gả đi được?”
Nàng nói rồi hừ lạnh với Độc Cô Thiên Sát một tiếng,đặt ly trà xuống bàn,giọng âm trầm:
“Ta thật cũng chẳng quan tâm đến việc đó. Nam nhân tên nào chẳng như nhau,tam thê tứ thiếp,rồi lại trong bóng tối âm thầm hãi hại nhau. Tốn thời gian.”
Độc Cô Thiên Sát mở to mắt nhìn nàng,miệng mở ra định nói gì nhưng rồi lại không phát ra tiếng. Hắn là đang vô cùng ngạc nhiên,nữ nhân từ xưa đến nay không phải hứng thú nhất,mong chờ nhất là việc được gả đi sao? Sao giờ lại có nữ nhân như này,nói chính mình chán ghét lập gia thất? Đây là ý gì?
Nhìn Độc Cô Thiên Sát ngơ ngác như tên ngố,Trương Lam Nguyệt chợt bật cười. Nàng đứng dậy,đi đến bên giường,tay nhỏ nhẹ nhàng kéo chăn lên,nhìn vết thương tâm trung địa phương của Độc Cô Thiên Sát,mỉm cười:
“Không sao rồi,vài ngày nữa vết thương của Độc Cô các hạ có thể lành hoàn toàn.”
Trương Lam Nguyệt nói xong lại nở nụ cười,xoay người ly khai khỏi phòng. Độc Cô Thiên Sát cảm thấy tâm mình cơ hồ hô hấp nhanh hơn bình thường,sắc mặt từ từ đỏ lên khi nhớ lại nụ cười vừa nãy. Nha,nàng cười thật xinh đẹp,làm một tên chán ghét nữa nhân như hắn cũng phải ngẩn ngơ mà cảm thán,người như nàng mà bị gọi là Xấu nữ tam thất?
Phi,hắn mà biết kẻ nào tung tin đồn bậy như vậy sẽ trực tiếp xông đến nhà khoét miệng kẻ đó.
——————————————————————————————————————————————————————————–
Mấy ngày trôi qua,thương thế của Độc Cô Thiên Sát cho dù đã gần như lành lại hoàn toàn nhưng hắn thủy chung vẫn không muốn rời đi. Lý do rất đơn giản:Hắn vẫn đang rất tò mò về Trương Lam Nguyệt. Cơ mà cho dù hắn cố bắt chuyện,nàng cũng chỉ nói đôi ba câu rồi trực tiếp bỏ đi,hỏi hai hạ nhân bên cạnh nàng thì cả hai đều vòng vo mà không trả lời thẳng câu hỏi,sự việc này làm hắn càng tò mò,quyết tâm phải điều tra cho bằng được tất cả những việc liên quan đến nàng. Đương nhiên Trương Lam Nguyệt biết rõ mục đích của Độc Cô Thiên Sát nên cũng càng ngày càng bộc lộ tâm tình đuổi khách của mình. Hai người một muốn ở lại một muốn đuổi khách cứ thế đối chọi nhau cho đến khi Độc Cô Thiên Sát đột ngột rời đi nhưng cũng không quên để lại lời nhắn:
“Ta nhất định sẽ trả ngươi phần ân tình này! Nhất định.”
Trương Lam Nguyệt có hơi suy tư sau khi hắn đi,không phải vì nàng lo Độc Cô Thiên Sát sẽ với mình thất hứa mà là nàng cư nhiên tuyệt đối tin tưởng lời hứa hẹn của hắn.