Hôm sau, sáng sớm.
Tô Mạt vẫn là hơn 6 giờ thức dậy, vệ sinh cá nhân xong liền ra ngoài sớm nhất, tự mình ăn sáng, sau đó đến làm kiêm chức ở lớp phụ đạo trong tiểu khu, 11 giờ sáng, rời khỏi lớp phụ đạo, lại vội vội vàng vàng đi đến tiệm KFC. Vì trước đó suýt chút nữa thì đến muộn, cô lựa chọn trong quá trình đi bộ thì giải quyết vấn đề ăn cơm trưa: mua hai cái bánh bao nhân thịt nóng, vừa đi vừa ăn.
Nhà, lớp phụ đạo, cửa hàng KFC, ba địa điểm một đường, mỗi ngày đều rất bận rộn.
Nhưng mà, công việc vất vả này rất nhanh liền có hồi báo, tiền lương của lớp phụ đạo trả theo tuần, ngày thứ sáu dạy xong, cô nhận được thu nhập là 500 tệ. Tính thêm tiền trên người hiện có, lần đầu tiên trong cuộc sống, tài sản cá nhân của cô có hơn một nghìn, được hơn 1300 tệ.
Lúc nộp nguyện vọng cô điền vào chuyên ngành văn học Hán ngữ, do cậu và giáo viên đề xuất, cảm thấy dựa theo tính cách của cô, học chuyên ngành này là tốt nhất, tương lai có thể phát triển theo hướng giáo viên. Cậu cũng nghe ngóng qua, tính thêm chi phí kí túc xá, một năm khoảng hơn 6000 tệ. Thời gian vẫn còn hơn 1 tháng, dựa theo tiết tấu của cô, có thể kiếm đủ tiền học phí.
Nhận thức này khiến tâm trạng cô thoải mái hơn, càng có thêm động lực để làm việc.
Hơn 5 giờ chiều thứ bảy, lúc Sở Hà gọi điện đến, cô đang nhận tiền từ một chủ nhà trong tiểu khu, cười híp mắt: “Cám ơn anh.”
“Không phải là anh nên cám ơn em sao? Làm việc vừa nhanh vừa tốt, trong nhà rực rỡ hẳn lên.”
Người đàn ông chủ nhà hơn 30 tuổi, trong ngữ điệu có bao nhiêu sự trêu chọc.
Tô Mạt không giỏi ứng phí với những lời khen thẳng thắn như thế này, mỉm cười với người đó rồi ngồi xuống thu dọn đồ đạc của mình, mở cửa đi xuống lầu.
Lúc ra khỏi thang máy, vô thức ngẩng đầu nhìn lên cao, trời xanh mây trắng, phong cảnh thật đẹp.
Hôm nay không cần phải kiêm chức ở cửa hàng KFC, cũng không cần đến lớp phụ đạo, cô vốn muốn nghỉ ngơi một ngày, ngày mai thử tiếp tục làm việc nhà, nhưng nào ngờ, chủ nhà lần trước cô đến dọn dẹp lại chủ động tìm cô, hỏi hôm nay có thể dọn dẹp vệ sinh không?
Cơ hội kiếm tiền dâng đến tận cửa, cô hiển nhiên không thể bỏ qua, ăn xong bữa sáng liền đi. Sau này, chủ nhà đó lại giới thiệu một chủ nhà khác cho cô, cho đến bây giờ, cô một ngày chạy hai nhà, vừa mệt vừa vui.
Cất bước đi trên con đường đá cuội trong tiểu khu, cô bỗng nhiên nhớ đến lúc nãy điện thoại rung, tay trái xách túi, tay phải từ trong túi quần móc điện thoại ra.
Hiển thị không nhận cuộc gọi: “Thầy Sở.”
Sở Hà chuyến này về nhà, thời gian lưu lại ở nhà nhiều hơn một ngày rưỡi so với dự tính. Lúc rời khỏi, còn ầm ĩ không vui với mẹ mình. Nguyên nhân bắt đầu từ việc ngày hôm sau sau hôn lễ của Hứa Diên Xuyên liền muốn rời đi, mẹ anh nhắc đến một ông cụ kết giao với gia đình mình phẫu thuật nằm viện, muốn đưa anh đến thăm. Ông cụ đó là một nhà thư pháp, có thể nói là bậc thầy của anh, không do dự gì, anh bèn lùi ngày quay về An Thành. Nào ngờ, cuối cùng, việc đi thăm tiền bối lại trở thành cái cớ, đi gặp mặt mới là mục đích thực sự của mẹ anh.
Đối với việc đi gặp mặt, trước đây Quách Tịnh Nhiên đã nhắc qua mấy lần. Có đến mấy cô gái mà bà hài lòng, nhưng mỗi lần nhắc đến, Sở Hà đều trức tiếp lãng tránh vấn đề. Vừa đến đã đi, bà vô cùng không hài lòng, lần này dứt khoát không hỏi anh, sau khi thăm ông cụ đó xong, trực tiếp sắp xếp một bữa ăn.
Còn đối tượng gặp mặt, chính là cháu ngoại của ông cụ ấy, 25 tuổi, đã tốt nghiệp đại học 3 năm, là nhân viên dẫn chương trình ở đài truyền hình Tây An. Lúc gặp mặt, cô gái đó mặc một chiếc váy thắt lưng màu xanh nhạt, dáng vẻ ngọt ngào xinh đẹp, hào phóng, lịch sự mà khách sáo, nhìn có vẻ xuất thân rất tốt, cử chỉ hài hòa. Anh nhìn ra được ý đồ của mẹ mình, lại không thể phủi tay rời đi, nhẫn nại dùng xong bữa.
Sau đó, hai gia đình thân mật chào tạm biệt.
Trên đường về nhà, mẹ anh giảng giải, luận về gia đình, hai gia đình môn đăng hộ đối; luận về học lực, hai người đều tốt nghiệp 211, ngang sức ngang tài; luận về điều kiện cá nhân, tính cách của hai người có thể bù trừ cho nhau, tướng mạo xứng đôi vừa lứa. Chung quy, tổng hợp lại, trời đất tạo thành, cái gì cũng xứng.
Lúc đầu, anh cũng nhẫn nại không phản bác, vào tai trái ra tai phải. Nào ngờ, Quách Tịnh Nhiên càng nói càng nhiều lời: Bố mẹ của cô gái đó đã mua nhà cho cô ấy ở An Thành; tính cách anh trầm mặc như thế nên phối hợp với một cô gái hoạt bát hào phóng; cô gái đó sau khi tốt nghiệp tự mình đi du lịch 5 nước, có thể thấy là người nhiều kiến thức, biết nhảy biết hát, đa tài đa nghệ … …
Sở Hà bùng nổ chính là vào lúc mà mẹ anh nói đến cháu nội tương lai.
Nguyên lời của Quách Tịnh Nhiên là: “Tính cách này của con, không phải là mẹ bận tâm vì con, 30 tuổi sợ là không tìm được vợ. Con nói xem, nếu con mà giống với a Xuyên thì mẹ đỡ phải lao tâm, người ta nhỏ hơn con nửa năm, bây giờ con đã nằm trong bụng vợ. Đợi con kết hôn, con trai của người ta không phải đi mẫu giáo rồi sao? Mẹ thấy Khởi Văn chỗ nào cũng tốt, sau này sinh con tính cách giống với nó, mẹ cũng đã a di đà phật rồi … …”
“Theo cách nói của mẹ, chưa kết hôn đã mang thai đều được đề cao rồi?”
Cũng là lúc quay về anh mới biết được, cô dâu đã mang thai 3 tháng rồi, nói thì phản cảm, chắc chắn không chỉ như thế, tóm lại không liên quan đến anh, nhưng trên đường nghe thấy mẹ mình nói đến mức này, ngữ khí của anh thực sự không tốt thế nào được.
Ngay sau đó, hai mẹ con không vui vẻ chia tay.
Một đường lái xe đến An Thành, anh ở trên đường cao tốc còn nhận một cuộc điện thoại của bố, liên tiếp một trận quở mắng la rầy.
Nói là không để bụng đương nhiên không phải.
Từ nhỏ đến lớn, đến lớp nào, học trường nào, trong lớp ngồi cùng bàn với ai, nên kết bạn như thế nào, tất cả mọi mặt của anh, đều có bố mẹ can thiệp vào. Bây giờ cuối cùng cũng độc lập, thì ngay cả việc tìm bạn gái kết hôn sinh con đều được sắp xếp rõ ràng.
Anh là người, không phải máy móc, luôn vận hành dựa theo nhu cầu của họ.
Lúc Tô Mạt nhận điện thoại của anh, có thể cảm nhận được tâm trạng anh không tốt. Biết anh không cầm theo chìa khóa không vào nhà được, vừa vui mừng vì bản thân đã làm xong việc, vừa tăng nhanh tốc độ, đi đến con đường bên cạnh cổng tiểu khu.
Từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe Audi Q5 màu đen.
Xe dừng lại dưới bóng cây ngô đồng bên đường, cửa sổ xe hạ xuống, Sở Hà mặc một chiếc sơ mi trắng ngồi ở vị trí phó lái, tay áo sơ mi xắn lên dưới khủy tay, cả người nghiêng qua một bên, khủy tay đặt ở mép cửa sổ, một bàn tay thon dài để ở ngoài cửa sổ, gạt gạt tàn thuốc.
Giữa các ngón tay kẹp một điếu thuốc, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn nhiều màu sắc, không nhìn rõ thế nào được, lại có một loại ma lực khiến người khác mê mẩn.
Cô gái trẻ qua đường, đã đi xa vẫn còn quay lại nhìn.
Có một khoảnh khắc nào đó, Tô Mạt vì vậy mà tỉnh ngộ, nội tâm sâu thẳm dâng lên một cảm giác không xác định được, không dám tin tưởng, trong cuộc sống của cô, xuất hiện một người như vậy, người có quan hệ với cô.
Vinh quang không phải không có, ví dụ như hai người chủ nhà hôm nay bảo cô đến dọn vệ sinh. Nhưng khoảng cách giữa cô và họ rất xa, nhiều nhất là kiểu tiếp xúc như người qua đường. Sở Hà không giống như vậy, lúc cô mấy lần gặp phải khó khan đã rat ay giúp đỡ, từng tặng hoa cho cô, còn giúp cô làm sạch chậu ngâm chân, đổ nước ngâm chân cho cô.
Rõ rang là hai người tình cờ gặp nhau, không hề có liên quan, lại vì sự lần lượt giúp đỡ của anh mà đi đến mối quan hệ bạn bè.
Có lẽ, có thể gọi là bạn bè?
Cô nghĩ như vậy, khóe môi không nén được cong lên, lúc đi đến trước mặt anh, cả người còn xuất hiện một tình thái hiếm gặp của một thiếu nữ, nhẹ cười nói: “Lúc nãy dọn dẹp trong nhà của một người, cho nên không nghe điện thoại, thầy ăn cơm chưa? Em mời thầy ăn tối nhé?”
Thời tiết quá nóng, cô thực sự có chút khó mà chịu đựng được, cho nê tối qua khi tan làm, cô bỏ ra 30 tệ mua ở bên đường một chiếc quần bò ngắn màu đen, lúc này ôm một túi lớn đứng dưới bóng cây, tóc đuôi ngựa thoải mái, quần đùi màu đen kết hợp với áo phông ngắn tay màu trắng, đôi chân thon dài trắng mịn thẳng tắp, lúc nghiêng đầu nói chuyện còn lộ ra một nụ cười nhẹ, giống như mấy ngày không gặp đã thay da đổi thịt.
Bàn tay kẹp thuốc của Sở Hà vẫn còn vắt ngoài mép cửa sổ, đưa mắt lên nhìn thấy dáng vẻ này của cô bèn mỉm cười, dung ngữ điệu, dung giọng nói khan khan uể oải trêu đùa: “Hào phóng như vậy à?”
Lúc nói câu này, ánh mắt của anh nhìn cô chăm chú, con ngươi sang lên, tâm trạng có chút hứng thú, ra vẻ cậu ấm, khiến Tô Mạt cảm thấy có hơi lạ lẫm đồng thời không ngăn được tiếng nhịp tim đập thình thịch, cô cắn cắn môi, giọng nói trở nên nhỏ, “vâng, luôn muốn cám ơn thầy.”
Sở Hà lại cười, “muốn ăn gì?”
“Tùy thầy, thầy muốn ăn gì?”
Cô vừa nói xong, Sở Hà liền đẩy cửa xuống xe, lúc anh đứng trước mặt mình, Tô Mạt cảm nhận được một cảm giác áp bức khó nói thành lời, nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước, lúc ngẩng đầu nhìn lên, Sở Hà bỗng nhiên khom người, cúi đầu xuống.
“… … Lên xe trước đã.”
Tô Mạt cảm giác hai má bỏng rát, mắt không dám đối diện nhìn anh, nghe thấy câu này rơi xuống bên tai, mang theo hơi ấm của anh.
Trong lúc cô hoảng hốt, Sở Hà đã tránh ra, xách túi đồ lớn của cô đặt ở phía sau xe.
Lúc anh nhận túi đồ từ tay cô, theo thói quen đem thuốc kẹp ở ngón tay đặt lên miệng, lúc lên xe còn hít một hơi sau cùng, sau đó mới lấy đầu thuốc lá xuống, quay đầu ném vào thùng rác.
Quay đầu lại nhìn thấy Tô Mạt vẫn đang đỏ mặt đứng ở đó, tâm trạng hậm hực có hơi hòa hoãn lại, đi lên phía trước giúp cô kéo cánh cửa ở ghế phó lái ra, hất cằm ra hiệu cô ngồi vào.
------Ngoài lề------
Một qui tắc bất thành văn: Tất cả chướng ngại vật, đều là sự trợ giúp của thần.
Sau đó, chương tiếp theo sẽ bùng nổ sự ngọt ngào!
Các tiểu đáng yêu có phiếu bình luận ở trang cá nhân đánh giá a Cẩm 5 sao, nếu bạn nào có phiếu thì để lại bình luận, dù thế nào cũng để tôi biết được các bạn vẫn ở đây o(╥﹏╥)o