Xấu Ca Nhi Làm Ruộng Ký

Chương 53-54



53

Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)

Lý Trường Phong lấy cung tên lần trước Hứa Thanh sử dụng trong sọt ra, trước ánh mắt của Hứa Thanh, chuẩn bị tư thế, nhắm chuẩn mục tiêu! “Bá!” Một tiếng mũi tên liền bắn trúng người con thỏ vừa rồi còn tung tăng nhảy nhót, nó run rẩy vài cái liền không còn động tĩnh.

Hứa Thanh trợn mắt há mồm nhìn Lý Trường Phong xách con thỏ trở về, “Ngươi biết săn thú?” Lý Trường Phong rút mũi tên trên người con thỏ ra, lại đem con thỏ bỏ vào bên trong sọt, “Khi vào quân doanh có đi huấn luyện mấy ngày, cũng chỉ có thể bắn chút thú nhỏ, con mồi lớn phải làm bẫy rập mới được.”

“Chậc chậc, nhìn không ra ngươi còn có chút bản lĩnh.” Hứa Thanh vỗ vỗ bả vai Lý Trường Phong trêu đùa, Lý Trường Phong lại chỉ nắm tay Hứa Thanh tiến về phía trước, cũng không nói cho Hứa Thanh biết chính hắn lúc trước cũng là cảm thấy học dùng cung tiễn có thể săn thú, sau này trở về nhà cũng có thêm một cách để kiếm đồ ăn, cho nên sau khi kết thúc huấn luyện ngắn ngủn, còn chạy tới trộm xem quân binh chính thức huấn luyện.

Đi không được bao lâu, sọt trên vai Lý Trường Phong lại nhiều thêm một con gà rừng cỡ khoảng nửa cân! Quả thực chính là niềm vui ngoài ý muốn, Hứa Thanh thèm ăn thịt gà cũng đã thật lâu rồi, bất quá càng làm cho Hứa Thanh kinh hỉ chính là, cậu vô tình tìm được một cây gỗ mun!

Gỗ mun có vẻ đẹp tao nhã, bề mặt mịn màng, rắn chắc và nặng, được xưng là “Gỗ thần phương Đông” hay là “Thực vật kim cương”.

Do động đất, lũ lụt, đất đá trôi đem thực vật, sinh vật trên mặt đất toàn bộ chôn kín xuống dưới lòng sông.

Chôn lẫn bộ phận cây cối với nước bùn, ở nơi thiếu oxy, điều kiện tự nhiên đặc biệt, dưới sự ảnh hưởng của vi sinh vật, kéo dài đến hàng ngàn hàng vạn năm than hóa mới phát triển thành gỗ mun, người xưa liền gọi là “Than hóa cây”.

Qua các triều đại đều đem gỗ mun dùng làm vật trừ tà, chế tác hàng mỹ nghệ, tượng Phật, bùa hộ mệnh, vật trang sức.

Người xưa nói: “Dù có một rương châu báu cũng không bằng nửa mảnh gỗ mun.”

“Trường Phong! Chúng ta không tìm thứ khác nữa, kéo cái cây này đi!” Hứa Thanh quả thật vui đến hỏng rồi, đây chính là cây tự nhiên, gỗ mun chân chân chính chính a! Lý Trường Phong đi qua nhìn lên, gỗ này đen như mực, làm sao lại khiến cho Hứa Thanh cao hứng như vậy? Tuy vậy hắn vẫn thành thành thật thật đem cây đốn ngã, sau đó lấy dây thừng ở trong sọt ra buộc chặt gỗ mun.

Hứa Thanh tiếp nhận sọt đeo lên vai, hai người liền xuống núi, lúc này sắc trời cũng không tính quá muộn, hơn nữa trời nắng nóng ban đêm cũng tới chậm.

Buổi tối Hứa Thanh do dự một lúc lâu giữa chọn thỏ hay gà rừng, cuối cùng quyết định đem con thỏ bỏ xuống giếng bảo quản, đem gà rừng đi giải quyết.

Cậu nhanh nhẹn múc nước sôi Lý Trường Phong vừa nấu đem tới, để Lý Trường Phong đi xử lý gà rừng, còn mình đem củ gừng ra băm nhuyễn đặt ở một bên, hoa tiêu cũng cầm một chút ra ngoài.

Lý Trường Phong xử lý tốt gà rừng xong, đem nội tạng làm sạch để tối cho Tiểu Bảo ăn cơm, lại đem gà rừng rửa sạch sẽ mới đem vào phòng bếp.

“Tay ngươi sức lớn, tới đem nó chặt thành từng miếng từng miếng, nhất định phải chặt đều nhau một chút, nếu không lát nữa nấu lên độ chín lại không giống nhau.”

Lý Trường Phong tiếp nhận dao, vài ba lần hạ dao liền đem gà rừng chặt thành từng miếng lớn hơn ngón cái một chút, sau đó lại đi nhóm lửa.

Hứa Thanh chờ nước trong nồi nóng lên, liền đem gà đã chặt xong bỏ vào trong nồi nấu vài phút mới vớt ra, đổ nước rồi chờ trong nồi khô lại cho dầu vào, đợi dầu nóng lên Hứa Thanh mới đem gà rừng bỏ vào đảo đều tay! Đảo đến khi thịt gà săn lại, ngả sang màu vàng óng, lại cho vào một chút nước, sau đó bỏ vào gừng băm, tỏi, hoa tiêu rồi lại không ngừng đảo đều, cuối cùng đậy nắp nồi lên, chờ thêm một lúc sau lại cho vào chút muối.

Mở nắp nồi ra hơi nóng hầm hập bốc lên, thịt gà rừng kho tàu thơm ngào ngạt cũng đã hoàn thành!

Bữa ăn này Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong ăn đến miệng bóng nhẫy, đặc biệt là Hứa Thanh, bụng cũng đã căng tròn, cậu nhẹ nhàng xoa bụng, dựa vào cửa phòng bếp nhìn Lý Trường Phong rửa chén, dù là trong lòng hay là thân thể đều là tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

Lý Trường Phong rửa xong chén, lại đem nồi nước nấu cho Hứa Thanh rửa chân bên cạnh mang ra, để cậu ngồi xuống ghế, chính mình ngồi xổm xuống giúp Hứa Thanh rửa chân.

Chân Hứa Thanh bị Lý Trường Phong nắm trọn trong tay làm cho nhột nhột ngứa ngứa, thỉnh thoảng liền đem chân rụt trở về trốn thoát bàn tay kia, sau đó lại bị Lý Trường Phong tóm được trở về, “Ai, mấy ngày nay ta cảm giác mình béo lên thật nhiều, hơn nữa ăn cũng càng ngày càng nhiều.”

Hứa Thanh một tay xoa bụng, một tay sờ sờ cằm đã xuất hiện thật nhiều thịt mà thở dài, cậu đây là đang béo lên a!

Lý Trường Phong cẩn thận giúp Hứa Thanh rửa chân, nghe được lời này, trong lòng rung động, hắn liếc mắt nhìn bụng nhỏ của Hứa Thanh ăn đến tròn vo, đột nhiên giống như là nhớ tới cái gì, ánh mắt hiện lên một đạo tinh quang! Bọn họ thành thân cũng được hơn một tháng, này nếu là thật sự có tin tức tốt, cũng không sai biệt lắm!

Nghĩ đến trong bụng Hứa Thanh khả năng đã có tiểu khả ái của bọn họ, trong lòng Lý Trường Phong càng nghĩ càng kích động, lực đạo giúp Hứa Thanh rửa chân cũng càng ngày càng nhẹ hơn, chỉ sợ đem chân Hứa Thanh rửa tới hư luôn, nhưng lực đạo càng nhẹ, Hứa Thanh liền càng cảm thấy ngứa, cười “Khanh khách” không ngừng, “Thật ngứa! Thật ngứa! Không rửa nữa! Không rửa nữa! Ha ha!”

Lý Trường Phong thấy cậu cười tới nỗi thân mình đều muốn gục xuống, lập tức đem chân Hứa Thanh chà lau sạch sẽ, cũng không xỏ giày cho Hứa Thanh, trực tiếp xách theo giày, bế Hứa Thanh lên đi vào trong phòng, đem cậu đặt ở trên giường, sau đó cẩn thận đắp chăn lên cho cậu, lại yêu thương hôn hôn khuôn mặt Hứa Thanh, “Ngươi đợi một chút, ta đi rửa mặt.” Trước mắt phải quan sát Hứa Thanh có bệnh trạng của thai phu hay không mới đi xem đại phu, bằng không lại giống như giỏ tre múc nước, công dã tràng, Lý Trường Phong không hy vọng Hứa Thanh nghĩ giống hắn rồi lại cùng nhau thất vọng.

(Hứa Thanh: “…”

)

Chờ Lý Trường Phong rời khỏi đây, Hứa Thanh xoa bụng có chút khó hiểu, người này làm sao vậy, cứ cảm thấy có gì đó quái quái, chẳng lẽ, Hứa Thanh lại lần nữa sờ sờ cằm mình, cậu thật sự mập lên?

Truyện được đăng tải duy nhất tại dembuon.vn, hãy ủng hộ dịch giả bằng cách đọc ở trang web chính thống.

Cám ơn các bạn đã ủng hộ!

Kế tiếp mấy ngày sau đó, Lý Trường Phong đầu tiên là dùng gỗ khác thay thế luyện tập làm tiểu oa Hứa Thanh giảng giải cho hắn, luyện hai ngày hắn mới dùng gỗ mun chậm rãi bắt đầu làm, gọt đẽo hình dáng bên ngoài xong, Hứa Thanh lại kêu Lý Trường Phong cắt khắc một ít hình dáng ở phía ngoài, cứ như vậy hai tiểu oa liền không còn trơn bóng, mà là ăn mặc y phục giống một đôi tân nhân, tay nắm tay cười hì hì đứng ở trước mặt bọn họ.

Hôm nay Tạ ca nhi tái giá, có thể nói là cực kỳ phong quang ở trong thôn, hỉ sự lần này so với năm đó Tạ ca nhi gả cho Mã Phú Quý còn vui mừng hơn, phu phu Tạ gia hai mắt tràn ngập nước mắt vui sướng, nắm tay Tạ ca nhi giao cho Lâm Phương Lương cùng nhau đi tới kiệu hoa.

Hứa Thanh đứng ở bên cạnh cũng bị không khí vui mừng này lây nhiễm, hết nhìn đông lại ngó tây, thời điểm cậu thành thân cả một ngày đều thành thành thật thật ngồi ở trong phòng, có rất nhiều đồ vật cậu cũng chưa gặp qua đâu.

Lý Trường Phong vẫn luôn ở bên cạnh cậu, giúp cậu chống đỡ người xung quanh, chỉ sợ người nào đó không cẩn thận sẽ đụng đến Hứa Thanh.

Hạ Vũ đỏ mắt đứng ở phía sau Hạ bà tử, nhìn đội ngũ đón dâu rời đi, hắn cho dù suy nghĩ một ngàn một vạn lần cũng không hiểu, Lâm Phương Lương vẫn sẽ cưới Tạ ca nhi, còn phần tình cảm của hắn lại là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.

“Làm sao mắt lại đỏ?” Hạ Phong thò lại gần xem xét mắt Hạ Vũ bị đỏ lên, tròng mắt chuyển động, “Có phải thấy người ta đều gả đi hai lần, ngươi cũng chưa gả đi ra ngoài, trong lòng sốt ruột hay không a?”

Hạ Phong ra vẻ trào phúng nói với Hạ Vũ, nói xong liền chờ Hạ Vũ giống như trước đây sẽ phản bác lại với mình, lại không nghĩ tới Hạ Vũ con mắt đang đỏ nghe xong liền không tiếng động chảy ra nước mắt, khiến cho Hạ Phong khiếp sợ!

Hắn thấy Hạ bà tử đang cùng một bà tử khác bên cạnh nói chuyện không chú ý tới bên này, lập tức lôi kéo Hạ Vũ đang khóc lóc đi ra khỏi cổng nhà, chạy đến một chỗ tương đối ít người, “Ngươi làm gì vậy! Hôm nay chính là ngày vui lớn của người ta!”

Hạ Vũ không nghe những lời này còn tốt, vừa nghe “Ngày vui lớn” nước mắt hắn càng rơi lợi hại hơn, điều này càng khiến Hạ Phong khó hiểu, “Ngươi, rốt cuộc là làm sao vậy?” Tuy ngày thường hai người thích ầm ĩ, nhưng rốt cuộc là thân huynh đệ, Hạ Phong nhìn Hạ Vũ khóc lóc như vậy, cũng không chịu nổi.

“Ai kêu ngươi nói ta gả không được! Ta liền khóc cho ngươi xem!” Hạ Vũ thút thít nói lý do, Hạ Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn còn tưởng rằng là chuyện gì, “Được được được, ta sai rồi, ta sai rồi, lần sau từ trấn trên trở về ta mang cho ngươi điểm tâm ngươi thích ăn nhất!”

Hạ Vũ móc khăn tay ra lung tung xoa xoa đôi mắt, “Ta về nhà đây.” Hạ Phong vội vàng gật đầu, nếu hắn cứ như vậy trở lại Tạ gia, trong lòng người ta cũng không biết sẽ nghĩ như thế nào đâu, ca nhi nhà mình thành thân, người một nhà khóc là luyến tiếc, này người ngoài đỏ con mắt, đây lại là chuyện gì a!

Tạ ca nhi mặc một thân hỉ phục đỏ tươi ngồi ở bên trong tân phòng, lẳng lặng chờ Lâm Phương Lương, không bao lâu sau Lâm Phương Lương mang theo một thân mùi rượu mở ra tân phòng, hắn nhìn thân ảnh lẳng lặng ngồi ở trên giường chờ mình, trong lòng lửa nóng lợi hại, bỏ lỡ năm năm, không thể tin được bọn họ còn có cơ hội nối lại duyên phận.

Tạ ca nhi nhìn Lâm Phương Lương mặc một thân hỉ phục có vẻ càng thêm tuấn lãng vẫn không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm, chỉ chốc lát sau lại ngửi thấy mùi rượu tràn ngập trong phòng, có chút không khoẻ nhíu nhíu mày, Lâm Phương Lương vừa thấy, nâng tay áo lên ngửi ngửi, mùi cũng thật nồng!

“Ta đi tắm rửa một cái! Ngươi chờ ta trong chốc lát a!” Nói xong liền vô cùng lo lắng chạy đi ra ngoài, cửa cũng không biết đóng lại, Tạ ca nhi đành phải đứng lên, đem cửa sổ mở ra cho không khí lưu thông, sau đó mới đóng lại cửa phòng cùng của sổ, chính mình cũng cởi hỉ phục đổi sang y phục nhẹ nhàng mẹ Tạ cố ý làm cho.

Lâm Phương Lương tắm rửa xong, nghĩ đến hôm nay Tạ ca nhi chưa được ăn gì, ép xuống vội vàng trong lòng, liền đi phòng bếp hâm nóng chút đồ ăn đem vào tân phòng, lúc này Tạ ca nhi vừa lúc đem hỉ phục thay ra thu thập đặt ở một bên, trên người mặc một bộ y phục tuyết trắng nhẹ nhàng xúc cảm rất tốt, đem dáng người Tạ ca nhi thon dài lại hàm chứa dụ hoặc tôn lên càng cao khiến Lâm Phương Lương đỏ mắt.

Tạ ca nhi cất gọn quần áo, cảm thấy kỳ quái, Lâm Phương Lương vào cửa nửa ngày rồi sao vẫn không có tiếng vang, quay đầu lại liền thấy người nọ bưng đồ ăn trên tay ngơ ngẩn nhìn mình!

Mặt Tạ ca nhi có chút nóng, bọn họ tuy rằng đã kết thúc buổi lễ, nhưng cách thức ở chung lại là lần đầu.

Lâm Phương Lương lấy lại tinh thần cũng cảm thấy bản thân có chút ngớ ngẩn, vội vàng đem đồ ăn đặt lên bàn, “Ăn chút gì đi, hôm nay khẳng định đói lả.” Tạ ca nhi cũng có chút đói bụng, gật gật đầu, cầm lấy đôi đũa gắp đồ ăn, Lâm Phương Lương ngồi một bên nhìn Tạ ca nhi ăn đến ngon miệng, cũng cảm thấy có chút đói, liền quay lại phòng bếp lấy thêm chén đũa, cùng Tạ ca nhi ăn bữa cơm ấm áp đầu tiên của hai người..

54

Đêm càng lúc càng sâu, rèm đỏ lay động, bầu trời đêm mùa hạ che kín ánh sao, âm thanh côn trùng kêu vang không ngừng, giống như muốn khẳng định mùa hạ thật sự đã tới rồi.

Mùa hạ là thời điểm bọn nhỏ sung sướng nhất, thời tiết chuyển sang nắng nóng, người lớn trong nhà mặc y phục cho bọn chúng cũng ít đi, người cũng linh hoạt giống như con khỉ nhỏ, ở bờ sông nhỏ bên thôn có một nhóm bà tử vừa giặt quần áo cho người trong nhà vừa trò chuyện vui vẻ.

Hài tử choai choai cũng ở bờ sông nghĩ biện pháp bắt cá, từ khi Hứa Thanh truyền ra phương pháp làm cá, người trong thôn đều bắt đầu bắt cá ăn, ngay cả tiệm cơm trấn trên cũng bắt đầu thu mua cá, điều này liền làm mấy hài tử càng thêm kích động, không có việc gì liền chạy đến bờ sông bắt cá, bắt được cá lớn liền đem lên trấn trên đổi chút tiền bạc, cá nhỏ thì để lại nhà mình ăn bồi bổ thân thể, trong lúc nhất thời mọi người đều tập trung đi bắt cá, càng bắt càng hăng say, cá trong sông tự nhiên cũng càng ngày càng ít.

Lý Trường Phong nghĩ đến Hứa Thanh gần đây cũng không biết bị làm sao, cái gì cũng đều ăn rất ít, liền muốn đi bắt mấy con cá tươi sống mập mạp cho cậu thay đổi khẩu vị. Hắn đi theo con sông bên cạnh nhà, đi hướng lên trên một đoạn khá xa! Khúc sông bên ngoài thôn hiện tại đại đa số đều là cá nhỏ, không có gì hấp dẫn.

Lý Trường Phong tâm tình sung sướng xách theo cá mở ra cổng nhà, một thân ảnh mập mạp màu đen liền nhiệt tình vọt lên, vây quanh ở bên chân Lý Trường Phong không ngừng chuyển động.

“Được được được, chờ lát nữa ta xử lý cá, nội tạng bên trong đều để lại cho ngươi.” Lý Trường Phong đóng lại cánh cổng, cười nói với Tiểu Bảo đang nhiệt tình quấn lấy chân mình.

Hứa Thanh mới vừa rửa sạch chuồng heo xong, vừa ra tới liền nghe được lời này, “Còn cho nó ăn nữa! Cũng đã to béo như vậy rồi!” Lúc này thời gian mới qua một tháng, Tiểu Bảo này là càng lớn càng béo!

“Nếu không cho nó ăn thì cũng phải ném đi.” Lý Trường Phong tuy rằng thỉnh thoảng không thích Tiểu Bảo ở trước mặt Hứa Thanh chiếm lấy yêu thích, nhưng tốt xấu cũng đã nuôi dưỡng được một thời gian, hắn cũng khoan dung với Tiểu Bảo nhiều hơn, “Cá này là ta đi đến thượng du bắt, rất tươi mới, đợi lát nữa ta làm cá hấp cho ngươi ăn.”

Thời gian dài nhìn Hứa Thanh làm cá, Lý Trường Phong cũng học đến thành thạo, hiện tại trong nhà muốn ăn cá, đều không cần Hứa Thanh tự mình xuống bếp, chỉ cần ở bên cạnh nhìn, chỉ điểm một chút là được.

“Sao lại phải đi xa như vậy a!” Hứa Thanh nhìn ống quần Lý Trường Phong ẩm ướt khẽ nhíu mày, “Vài ngày trước trời đổ mưa to, không có việc gì đừng đi ra bờ sông, không ăn cá cũng không có việc gì.”

Lý Trường Phong gật đầu, nhanh nhẹn thu thập cá, nghe thấy lo lắng trong giọng nói của Hứa Thanh, trong lòng tuy rằng rất hưởng thụ, nhưng cũng biết không thể làm Hứa Thanh lo lắng thêm, một tháng trước Tạ ca nhi xuất giá, mấy ngày sau đó Hứa Thanh còn ăn nhiều, làm hắn cho rằng có, nhưng không được bao lâu, Hứa Thanh chẳng những ăn giảm xuống, buổi tối hắn chỉ động nhẹ một cái như gió thổi cỏ lay Hứa Thanh liền lập tức tỉnh, tỉnh rồi còn ngủ lại không được.

Trong khoảng thời gian này chính là gầy một vòng lớn, Lý Trường Phong trong lòng sốt ruột, nhưng cố tình Hứa Thanh lại không hề cảm thấy không thoải mái, nói đi hiệu thuốc nhìn xem một chút, Hứa Thanh lại cảm thấy là nguyên nhân do thời tiết, kéo dài tới hiện tại cũng không chịu đi.

Tiểu Bảo ngoan ngoãn nằm úp sấp một bên, đôi mắt đen nhánh vẫn luôn nhìn theo động tác Lý Trường Phong mổ cá, chỉ sợ Lý Trường Phong không giữ lại cho nó.

Hứa Thanh nhìn một người một chó, bất đắc dĩ đồng thời lại cảm thấy có chút mệt rã rời, nhìn ánh mặt trời ngoài sân nóng rực như lửa, vẫn không yên tâm nói một câu, “Trời rất nắng, làm xong mọi thứ cũng đừng đi ra ngoài, mấy ngày nay cũng không có chuyện gì.”

Lý Trường Phong đem nội tạng cá cho Tiểu Bảo ăn, đem cá ở trong chậu rửa sạch sẽ, liền đi tới dưới mái hiên, “Yên tâm đi, ta biết đúng mực, lại mệt rã rời sao, đêm qua cũng không nghỉ ngơi tốt, đi ngủ một lát đi, chờ ta làm xong cơm trưa sẽ kêu ngươi.”

Hứa Thanh không ngừng ngáp, đôi mắt cũng đã ngập nước mắt, cậu cho dù có nghĩ thầm sẽ đi hỗ trợ, cũng không có thể lực để giúp, đành gật gật đầu với Lý Trường Phong, rồi rửa sạch cái tay đi vào phòng nghỉ ngơi.

Truyện được đăng tải duy nhất tại dembuon chấm vn, hãy ủng hộ dịch giả bằng cách đọc ở trang web chính thống. Cám ơn các bạn đã ủng hộ!

Thời điểm Lý Trường Phong làm xong đồ ăn, bưng lên bàn, đi vào trong phòng chuẩn bị kêu Hứa Thanh ra ăn cơm, liền thấy Hứa Thanh tóc rối tung lười nhác, đang kẹp chăn ngủ say sưa, khuôn mặt mấy ngày nay gầy ốm đi cũng ngủ đến đỏ bừng, khiến Lý Trường Phong không đành lòng đánh thức cậu, nhưng nghĩ đến buổi sáng hôm nay Hứa Thanh ăn không được nhiều, hắn đành tàn nhẫn đánh thức Hứa Thanh.

Hứa Thanh gục đầu xuống theo Lý Trường Phong đi vào trước bàn cơm, bộ dáng uể oải ỉu xìu, Lý Trường Phong lấy cơm vào chén cho cậu, cậu liền ăn, cũng không động đũa gắp đồ ăn vào chén, vừa nhìn liền biết đây chính là trạng thái như còn ở cõi thần tiên. Bất đắc dĩ Lý Trường Phong đành tự mình gắp mấy miếng thịt cá bỏ vào chén Hứa Thanh, “Đây, ăn nhiều một chút, nhìn ngươi gần đây thật gầy.”

Tinh thần Hứa Thanh còn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, Lý Trường Phong gắp cái gì cậu liền ăn cái đó, trực tiếp đem miếng cá trong chén bỏ vào miệng.

“Ọe!”

“Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Lý Trường Phong thấy Hứa Thanh còn chưa có ăn xong đột nhiên lại ói ra đầy đất, vội vàng tiến lên xoa xoa lưng cho cậu, lại đổ một chén nước ấm, “Nào, súc súc miệng.”

Hứa Thanh vẻ mặt khó chịu tiếp nhận cái chén, nhưng mới vừa uống một ngụm, lại phun ra, “Ọe!”

Lần này làm Lý Trường Phong gấp muốn điên rồi, “Đây là làm sao vậy, đi, chúng ta đi trấn trên xem đại phu!” Hứa Thanh vô lực xua xua tay, “Thôi bỏ đi, có thể là do đồ ăn nguội lạnh, dạ dày không thoải mái.”

“Thôi cái gì mà thôi! Đều thành như vậy rồi còn nói không có chuyện gì, ta đi tìm người mượn xe lừa, ngươi nghỉ ngơi trong chốc lát, ta lập tức trở về!” Lý Trường Phong cẩn thận đỡ Hứa Thanh vào phòng, dặn dò đối phương nghỉ ngơi xong liền lập tức nhanh chân chạy vào trong thôn mượn xe lừa.

Hứa Thanh bên này mới vừa nằm xuống được một lát, không biết bị làm sao, đột nhiên lại chống đỡ ở mép giường, tiếp tục ói ra, đến khi Lý Trường Phong mượn xe trở về Hứa Thanh đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, bên giường cũng là một mảnh hỗn độn. Lý Trường Phong cũng không rảnh lo những thứ này, lấy ra túi tiền ở trong ngăn tủ liền khoác áo ngoài lên cho Hứa Thanh, đỡ cậu lên lưng chạy ra ngoài cổng. Tiểu Bảo vừa thấy bóng dáng hai chủ nhân vội vàng chạy đi, cũng sốt ruột sủa vang “Gâu gâu gâu”, nhưng lúc này Lý Trường Phong cũng rất hoảng không rảnh để trấn an Tiểu Bảo, trực tiếp cõng Hứa Thanh leo lên xe, đánh xe chính là Ngô thúc, bởi vì sợ Hứa Thanh một mình ở trên xe không ai chăm sóc, Lý Trường Phong chỉ có thể phiền toái Ngô thúc tới đánh xe.

Ngô thúc vừa thấy bộ dáng Hứa Thanh tái nhợt vô lực, tốc độ đánh xe cũng nhanh hơn, không bao lâu liền đến hiệu thuốc Lâm gia trấn trên.

Hiệu thuốc lúc này không có người bệnh, Lâm lão đại phu ăn cơm xong liền ở hậu viện nghỉ ngơi, ở ngoài hiệu thuốc cũng chỉ có hai người Lâm Phương Lương cùng Tạ ca nhi, tiểu học đồ kia cũng về nhà ăn cơm rồi.

“Đây là làm sao vậy?”

Tạ ca nhi vừa thấy Lý Trường Phong cõng Hứa Thanh vào cửa, liền vội vàng đi lên đón, “Để ta xem.” Lâm Phương Lương cũng không nói nhiều trực tiếp chẩn trị cho Hứa Thanh.

“Thế nào?”

Lý Trường Phong khẩn trương hỏi Lâm Phương Lương đang bắt mạch cho Hứa Thanh, Tạ ca nhi từ sau nhà đem tới một chậu nước ấm, mang đến bên người Hứa Thanh, dùng khăn cẩn thận giúp Hứa Thanh xoa mồ hôi trên mặt.

Lý Trường Phong cảm kích cám ơn Tạ ca nhi, hôm nay nắng nóng, tuy hắn đã dùng thân thể của mình giúp Hứa Thanh che khuất ánh mặt trời, nhưng cũng không thể ngăn cản oi bức do trời nắng.

Khăn mát được đặt trên trán Hứa Thanh, cậu vốn dĩ đang nhíu mày nháy mắt cũng giãn lỏng ra, Lâm Phương Lương rút tay về, lại nhìn nhìn hai mắt Hứa Thanh, “Hứa tẩu gần đây có phải ăn uống giảm xuống, giấc ngủ không tốt hay không?” Lý Trường Phong vội vàng gật đầu, “Hơn nữa buổi tối chỉ cần côn trùng bên ngoài kêu vang âm thanh lớn chút, hắn đều không thể đi vào giấc ngủ.”

Lâm Phương Lương nghe xong, trong lòng vốn đã có đáp án chính xác, lại không nói rõ ra nguyên nhân sinh bệnh, mà kêu Lý Trường Phong giúp đỡ đem Hứa Thanh ôm đến trong căn phòng nhỏ ở hậu viện, trong phòng có một cái giường, ngày thường cũng chính là nơi để nghỉ tạm.

Tạ ca nhi vừa nghe Lâm Phương Lương nói, nhớ tới một ít phản ứng của thai phu giai đoạn đầu, ánh mắt sáng ngời, ngẩng đầu lại vừa lúc đối diện với gương mặt tươi cười của Lâm Phương Lương, không hài lòng lườm một cái, người này thật là, cũng không nhìn Lý Trường Phong người ta lo lắng muốn chết rồi, cố tình còn để người ta lo lắng tăng cao.

Lâm Phương Lương thật vất vả mới có cơ hội trêu đùa Lý Trường Phong một chút, làm sao có thể vứt bỏ cơ hội này, vì thế hắn cố ý làm vẻ mặt trầm trọng, đè thấp âm thanh buồn bã nói với Lý Trường Phong, “Hứa tẩu, bệnh này cũng không dễ trị a.”

Lý Trường Phong trong lòng đau đớn, gắt gao nắm lấy tay Hứa Thanh, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Hứa Thanh, trong lúc nhất thời, căn phòng nhỏ liền tràn ngập bầu không khí bi thương, điều này lại làm cho Lâm Phương Lương cảm thấy khó xử, Tạ ca nhi hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Phương Lương một cái, vội vàng giải thích nói: “Đừng lo lắng, Thanh ca nhi đây là có thai, đây chính là một chuyện vui lớn!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.