Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)

Chương 67: Ai càng cao minh hơn?



Trăng rằm sáng vằng vặc, vốn dĩ không phải là thời khắc thích hợp để đột nhập vào hoàng cung, cho nên nếu muốn cứu người thì phải hành động hết sức cẩn thận, nếu không hành tung của mình sẽ rất dễ bị bại lộ.

Tư Không Tiểu Mễ đã nấp trên đỉnh nóc nhà từ lâu, nhưng chàng vẫn lặng lẽ quan sát tình hình, chưa chịu manh động.

Xuất Trần vẫn khóc rấm rứt cả buổi, dường như cô gái bạc mệnh này muốn dùng nước mắt để gột rửa nỗi đau khổ trong lòng.

Cung nữ Tiểu Xuyến Tử khẽ rảo bước về phía cửa phòng, đến nơi, cô ta ngập ngừng một lúc mới dám dè dặt lên tiếng gọi cửa: “Lang Chủ, Lang Hậu có việc muốn tìm người ạ.”

Qua một lúc lâu mới có tiếng mở cửa, Lang Chủ bước ra ngoài, mặt đăm đăm, sẵng giọng hỏi: “Lại có chuyện gì?”

Tiểu Xuyến Tử lí nhí: “Lang Hậu hay tin người đang ở cùng với Trần Phi nên đã nổi trận lôi đình sai nô tì đến đây tìm người ạ.”

“Hừ! Có giỏi thì mụ ta thử ra lệnh truy sát một lần nữa trước mặt ta xem! Bất luận kẻ đứng đằng sau mụ ta là ai, ta cũng lôi mụ ta ra chém không cần luận tội!”

Gia tộc của Lang Hậu có thế lực cực lớn, nguyên một nửa số quan trong triều đều là thân tín của mụ.

Tiểu Xuyến Tử cúi đầu khẽ nhắc nhở: “Hôm nay là sinh thần của Lang Hậu ạ, mấy bữa trước Lang Chủ có hỏi Lang Hậu muốn mình mừng quà gì, Lang Hậu đã nói: sinh thần năm nay Lang Hậu không muốn phô trương như mọi năm, vì thế quà cáp lễ tiết của các đại thần trong triều cùng với phi tử trong cung đều miễn hết, chỉ muốn Lang Chủ cùng chung vui với Lang Hậu trong một ngày, nhưng hôm nay khi vừa mới bãi triều xong thì người đã vội vã đến chỗ của Trần Phi nương nương, đến giờ vẫn chưa qua chỗ Lang Hậu nên Lang Hậu mới tức giận ạ.”

Lang Chủ liền vỗ trán, tỏ vẻ đã nhớ ra: “Hôm nay là mười lăm à?”

“Bẩm Lang Chủ, hôm nay là mười lăm ạ.”

“Ta quên béng đi mất, ngươi mau bảo Ngự Thiện Phòng làm một ít đồ ăn rồi mang đến tẩm cung của Lang Hậu cho ta.” Rồi lão quay sang ra lệnh cho hai tên thị vệ: “Hai ngươi đứng ở đây canh giữ, không được để bất cứ ai bước ra khỏi phòng, rõ chưa?” Lão nán lại một lúc để quan sát động tĩnh xung quanh, thấy không có gì bất ổn, mới chịu đến tẩm cung của Lang Hậu.

Trời giúp ta rồi! Không có Lang Chủ bên cạnh, khả năng cứu Xuất Trần ra khỏi cung đã tăng lên tám chín phần.

Tư Không Tiểu Mễ bèn nhẹ nhàng bay xuống, lấy một chiếc móc bằng vàng, đu người lên mái hiên, đồng thời nhanh tay điểm huyệt hai tên thị vệ, khiến bọn chúng chưa kịp phản ứng đã ngã vật ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Trong phòng, ánh đèn tù mù, những mảnh áo bị xé rách bươm vương vãi trên đất, không khí tràn ngập mùi nam nữ giao hoan rất đặc thù, màn mùng quết đất, bên trong là một cô gái trông vô cùng tội nghiệp đang ngồi gục mặt khóc rấm rứt, tấm lưng ngọc ngà để lộ ra ngoài, có lẽ đằng trước cũng không có manh vải nào che thân.

Tư Không Tiểu Mễ bèn ngoảnh mặt đi, khẽ cất tiếng gọi: “Xuất Trần cô nương!”

“Ai?” Cô gái kinh hãi thốt lên, vội vàng lao về phía chiếc chăn: “Đừng có lại gần, ta đã chịu đủ rồi, xin ngươi hãy tha cho ta!!!”

“Xuỵt!!” Chàng vội ra hiệu cho cô gái im lặng: “Xuất Trần cô nương, tại hạ đến để cứu cô nương, không hề có ý xấu gì cả.”

“Ngươi là ai? Sao lại muốn cứu ta?” Xuất Trần có vẻ không tin chàng cho lắm.

“Tại hạ là bạn của Dịch Thủy Vân.”

“Dịch Lang?” Cô gái lập tức vừa mừng vừa khóc: “Ta có lỗi với chàng, ta đã không thể giữ thân trong sạch để gặp chàng…”

“Xuất Trần cô nương, những chuyện này để sau hẵng tính, việc cấp bách bây giờ là phải mau chóng mặc quần áo để cùng tại hạ trốn thoát ra ngoài, như thế Lang Chủ sẽ không thể bắt cô nương làm con tin để uy hiếp Dịch Thủy Vân.”

“Ta không có quần áo, bộ quần áo trên người ta lúc nãy đã bị tên cầm thú đó xé mất rồi.” Xuất Trần lí nhí trong miệng, Tư Không Tiểu Mễ cũng cảm thấy sượng sùng.

Chỉ ‘cô nam quả nữ’ thôi đã đủ ngại, càng huống hồ là cùng với một cô gái khỏa thân ở trong một căn phòng, tình thế này rất rất chi là khó xử…

“Cô nương cứ lấy chăn quấn quanh người trước vậy, ra khỏi cung rồi chúng ta sẽ tính tiếp.”

Xuất Trần liền với tay kéo chăn về phía mình, vừa quấn vừa cảnh giác nói với chàng: “Công tử đừng có quay đầu lại đó…”

Xì! Cứ làm như cô đẹp lắm đấy, nếu có nhìn ta cũng chỉ nhìn cô ngốc nhà ta thôi…Khụ khụ khụ…Tội lỗi tội lỗi. Cô ngốc đó vẫn chưa là gì của mình, sao có thể tùy tiện cho mình xem cơ thể của cô ấy được…

Tư Không Tiểu Mễ bắt đầu đứng đó tưởng tượng linh tinh.

“Có thích khách! Người đâu!!!! Mau bắt lấy thích khách!!!” Chết rồi! Chắc chắn là có người đã phát hiện ra hai tên thị vệ nằm hôn mê bất tỉnh trước cửa nên vội vàng hô hoán người tới đây!

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, áng chừng có rất nhiều quân lính đang ập về phía này.

“Xuất Trần cô nương! Đã xong chưa vậy? Chúng ta phải thoát ra khỏi đây ngay!!!”

Nghe tiếng chàng thúc giục thì cô gái càng thêm hoảng loạn: “Vẫn chưa xong…A…Sắp xong rồi…Công tử đợi một chút…Trời ơi…Quân lính ập đến rồi…Công tử mau giúp ta một tay!!!”

Quân lính đã bủa vây trước cửa, thi nhau đập cánh cửa gỗ lim chắc nịch thình thình, gọi to: “Xuất Trần cô nương! Xuất Trần cô nương!!!”

Tình thế nguy ngập, Tư Không Tiểu Mễ không thể đợi thêm được nữa, nhanh như cắt, chàng bèn phi về phía giường, vơ vội cái chăn quấn lên người cô gái, đầu vẫn ngoảnh ra phía cửa để đề phòng cảnh giác có kẻ đạp cửa xông vào.

“Công tử quấn nhầm chỗ rồi!” Cô gái khẽ than.

Chàng bèn quay đầu lại, giật mình kinh ngạc: cô ta đâu phải là Xuất Trần cô nương, người trước mặt chàng rõ ràng là ả tiện tì Hàm Phong mà mọi người vẫn tưởng rằng đã bị Cẩm Luân vương tử giết chết kia mà!

Miệng cô ta liền thổi ra một làn khói trắng, cười ma mị nhìn Tư Không Tiểu Mễ: “Tư Không tiểu vương gia, đây là lần thứ hai ngài giúp nô gia mặc quần áo đó nha, nô gia có nên cảm kích tiểu vương gia đến tận đáy lòng không nhỉ~~~”

Là mê hương…

Tư Không Tiểu Mễ dần mất đi ý thức, ngã vật ra sàn, bất tỉnh nhân sự…

*

Nặng, nặng quá! Như có tảng đá nghìn cân đang đè lên trên người mình, hình như cả cơ thể còn bị vật gì đó quấn chặt, chỉ cần cử động nhẹ một cái là lập tức sẽ bị nó xuyên thẳng vào xương.

Tư Không Tiểu Mễ khó nhọc mở mắt, chỉ nhìn thấy bốn xung quanh là dụng cụ để tra tấn, có cái còn thấm đầy máu, trông đến rợn người.

Có tiếng bước chân tiến lại gần, là Hàm Phong, cô ả nở nụ cười mê hồn nói với chàng: “Tư Không tiểu vương gia, ngài đừng cố vùng vẫy, trên những chiếc xích sắt này có gắn kim châm, nếu như không cẩn thận đâm nát cơ thể đầy tôn quý của ngài, nô gia sẽ vô cùng đau lòng đó~~~”

Chàng nhắm mắt, phớt lờ cô ả, lòng đã sớm hiểu ra âm mưu của bọn chúng.

Quả là một cái bẫy vô cùng tinh vi, người lập ra cái bẫy này chính là lão hồ ly _ Lang Chủ và con trai lão _Cẩm Luân vương tử, cùng với sự giúp sức của hai ả tiện tì__ Hàm Phong Hàm Vũ. Cái gì mà âm mưu ‘con cướp ngôi cha’ ‘đang tâm giết chết tâm phúc của cha mình’, cái gì mà ‘nửa đêm hạ lệnh bắt người, cha vì muốn giữ ngôi vua mà thẳng tay trừng trị đứa con trai của mình’, tất cả đều là giả, giả hết! Bọn chúng lao tâm khổ tứ diễn màn kịch này cốt chỉ để đưa chàng vào bẫy.

Chàng cũng đã cân nhắc đến độ xác thật trong lời nói của hai cha con lão nhưng vì muốn cứu người nên chàng đành quyết định đặt một ván cược! Vốn dĩ chàng cũng đã tính trước: nếu có bất trắc xảy ra thì sẽ mau chóng tìm cách thoát thân nhưng không ngờ,chàng lại tính sai một bước. Nào ngờ, cô gái bị Lang Chủ bắt nhốt trong phòng, ngày đêm bị lão cưỡng bức khóc lóc thảm thương lại chính là ả hồ ly tinh Hàm Phong! Càng không thể ngờ, ả ta đã nhân lúc chàng dồn hết tâm trí để đối phó với đám quân lính sắp đạp cửa xông vào, hạ mê hương ám hại chàng!

Hàm Phong dựa cơ thể mềm nhũn không xương của mình vào người Tư Không Tiểu Mễ, vô tình mà như cố ý để lộ bầu ngực trắng nõn, phơi bày ra trước mặt chàng, ngón tay búp măng khẽ vân vê khuôn mặt đẹp không tì vết của chàng, không kìm được bèn cất tiếng khen ngợi: “Tư Không tiểu vương gia là bậc chính nhân quân tử, đàn ông nhất mà nô gia từng được gặp, nếu ngài không ép đôi mắt của mình đừng đáo đưa linh tinh để nhìn trộm nô gia thì có phải ngài đã sớm nhận ra thân phận thật sự của nô gia rồi không? Quả thật, nô gia cũng xém chút nữa thì bị ngài làm cho mềm lòng, suýt nữa thì buột miệng nói ra thân phận của mình! Tư Không tiểu vương gia, nếu ngay từ đầu ngài chịu nghe theo lời lão Thái Hậu, nạp hai chị em nô gia làm thiếp thì nô gia sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ ngài, đâu đến nỗi phải lừa ngài vào cái bẫy này!”

“Giờ ta cho ngươi cơ hội để hầu hạ hắn, ngươi có đồng ý không?” Giọng của gã đàn ông vang lên, lạnh như băng, rét như sương.

Hàm Phong vội sửa lại quần áo, đứng sang một bên: “Cẩm Luân vương tử, nô tì chỉ đang chế nhạo hắn thôi ạ. Loại đàn ông không có ham muốn như hắn, dù có tướng mạo tuấn tú bất phàm đi chăng nữa, thì cũng chỉ là kẻ bỏ đi thôi ạ!”

“Hừ! Không phải là hắn không có ham muốn mà là hắn không thèm để ý đến bọn ngươi! Nhưng người đàn bà trong tâm trí của hắn lại khác, hắn chỉ một lòng một dạ vì cô ta, nếu không, tại sao hắn lại bất chấp nguy hiểm để xông vào cấm cung giải cứu một kẻ không quen không biết như thế??”

Cẩm Luân vương tử híp mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tư Không Tiểu Mễ, giở giọng khiêu khích: “Ta nói có đúng không hả, Tư Không tiểu vương gia? Sao? Cả đời chiến công hiển hách, nay lại bị bại dưới tay một ả đàn bà, mùi vị thế nào?? Có muốn cứu Dịch Thủy Vân ra không? Chúng ta cùng thương lượng điều kiện trao đổi nhé???”

“Hừ! Dịch Thủy Vân không hề nằm trong tay các ngươi. Nếu không các ngươi đã chẳng phải mất công bày ra vở kịch này làm gì. Mục đích chính của các ngươi là muốn dùng chúng ta làm con tin để ép Dịch Thủy Vân trao đổi đan dược ‘cải tử hoàn sinh’. Ép Dịch Thủy Vân phải chọn lựa giữa việc cứu Xuất Trần và cứu bọn ta!” Việc đã đến nước này, mục đích cuối cùng của hai cha con hắn cũng không có gì là khó đoán.

Chàng bèn nói tiếp: “Lần trước, sở dĩ Lang Chủ đích thân đưa công chúa Anh Hoa đến Tư Không hoàng triều là nhằm kiếm cớ bố trí cao thủ vào trong kinh thành để tiện cướp tiên căn của Tiểu Hồ Điệp. Chỉ tiếc là, tiên căn đã bị Dịch Thủy Vân lấy mất nên các ngươi đành phải ra về tay không. Cuối cùng mới phải tính đến cách đưa ta và Tiểu Hồ Điệp vào bẫy.”

“Đúng thế, ngài nói đúng lắm!” Cẩm Luân vương tử cười sảng khoái tán dương kẻ bại trận dưới tay mình: “Tư Không tiểu vương gia quả nhiên là thông minh hơn người, chỉ tiếc là, ngài đã ngộ ra hơi muộn, nếu không đã không bị ta giam vào chỗ này! ‘Sườn núi phía Nam cách đây mười dặm’ là nơi Tiểu Hồ Điệp đang chờ ngài có phải không? Ta đã sai người đi đón cô ta về đây rồi, chỉ một lát nữa là hai người sẽ có thể trùng phùng. Ha ha ha~~~”

Lúc này, Hàm Vũ vội bước vào, ghé sát vào tai Cẩm Luân vương tử thì thầm, chỉ thấy hắn biến sắc, quát lên: “Sao có thể như thế hả???”

“Ha ha ha ha~~~~Sao lại không thể chứ?” Tư Không Tiểu Mễ liền phá lên cười: “Ngươi tưởng ta không biết ngươi đã gài tai mắt vào quán trọ nơi bọn ta đang ở sao? ‘Sườn núi phía Nam cách đây mười dặm’ là ta cố ý nói cho các ngươi nghe, Tiểu Hồ Điệp căn bản đã không hề đi theo hướng đó~~~”

Mắt Cẩm Luân vương tử liền long sòng sọc: “Nói! Cô ta đã đi đâu? Nhược bằng không, ta sẽ khắc hai nhát dao lên khuôn mặt đáng chết của ngươi, để xem sau này ngươi còn có thể quyến rũ được ai!!!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.