Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)

Chương 52: Tiên duyên sắp tận



Không khí xung quanh tràn ngập mùi nguy hiểm, hai người ngồi trong phòng cũng cảm nhận được rất rõ có một con sóng ngầm bất minh đang chực trờ dâng trào, giống như có kẻ nào đó đang mai phục chờ cơ hội xông lên.

Rõ ràng, Tiểu Hồ Điệp đã trở thành miếng mồi ngon để cho những kẻ có dã tâm xâu xé. Một khi cô giao tiên căn ra thì ngay lập tức sẽ xảy ra trận chiến sinh tử hòng chiếm đoạt lấy vật báu vô giá này. Nhưng nếu cô không chịu giao ra thì kết quả sẽ là: cả người bị bắt đi, như vậy, tương lai của cô sẽ vô cùng thê thảm.

Vì thế, đêm nay là đêm cực kỳ nguy hiểm.

“Thủy Vân ca ca” Da cô đã bắt đầu chuyển màu, sắp đến lúc biến thân rồi.

Tiếng ‘ca ca’ thốt lên khiến tim Dịch Thủy Vân nhói đau, y nhìn gương mặt gần như trong suốt của cô, kìm lòng không đặng liền vươn tay vuốt nhẹ lên má___lạnh thấu tâm can.

“Muội muội ngốc à, ta không lấy tiên căn của muội nữa đâu.”

“Thủy Vân ca ca, nếu huynh không lấy tiên căn thì làm sao có thể cứu Xuất Trần cô nương được?” Tiểu Hồ Điệp đến lúc này vẫn một lòng lo nghĩ cho người khác: “Nếu dùng đạo hành mấy trăm năm tu luyện để đổi lấy sinh mạng của một con người, muội cảm thấy rất đáng.”

“Ta thấy không đáng.” Bỗng nhiên có người phá cửa sổ xông vào, là Tư Không Tiểu Mễ. Quần áo chàng trắng bạc như ánh trăng, cả người cũng toát ra vầng hào quang sáng chói như ánh trăng.

“Sống chết có số, chúng ta không thể miễn cưỡng thay đổi những thứ đã được định sẵn.”

Cơ thể Tiểu Hồ Điệp lúc nóng lúc lạnh, khó chịu rã rời, chỉ thều thào nói: “Có lẽ sự xuất hiện của ta đã định sẵn phải can dự vào số mệnh của Xuất Trần cô nương, ông trời đã sắp đặt để ta đến cứu cô ấy.”

Sự bực bội trong lòng Tư Không Tiểu Mễ bỗng biến thành sự khâm phục chân thành, vì đạo nghĩa ‘hi sinh thân mình để cứu người khác’ rất hay được người ta oanh oanh liệt liệt thốt lên nhưng những người thật sự nói được làm được thì chẳng có mấy ai. Song, chàng vẫn không thể để cô ngốc này bứt tiên căn giao cho người khác được. Chàng lăm lăm thanh kiếm trong tay, đứng chắn trước mặt cô, chậm rãi nói: “Thế thì sự xuất hiện của ta chính là do ông trời sắp đặt để ngăn cản hành động ngu ngốc của cô, ngăn cô tự hủy đạo hành của mình!”

“Ta không có ngốc!” Tiểu Hồ Điệp gắng sức thốt lên câu cuối cùng rồi lập tức biến thành cái kén lớn.

Niệm Nhi đang canh gác ở ngoài bỗng nghe thấy chấn động bên trong liền xông vào, khi nhìn thấy cái kén to tướng nằm chình ình giữa phòng thì kinh ngạc đến không thốt được thành lời. Dịch Thủy Vân ra lệnh: “Mau ra ngoài canh gác đi, nhiệm vụ đêm nay cực kỳ gian khó, phải hết sức đề phòng đám người đang ẩn nấp chực sẵn ngoài kia!”

Niệm Nhi định thần, vội vã nghe lời ra ngoài canh gác tiếp.

“Ngươi không được phép lấy tiên căn của Tiểu Hồ Điệp!” Tư Không Tiểu Mễ tuyên bố ý kiến của mình.

“Cô ấy sẽ không chết đâu.” Đây là lý do duy nhất Dịch Thủy Vân lấy làm cớ để an ủi lương tâm của mình.

“Nhưng sẽ hủy mọi đạo hành của cô ấy!” Tuy không phải là thần tiên nhưng Tư Không Tiểu Mễ vẫn có thể tưởng tượng ra kết cục bi thảm của thần tiên khi mất hết đạo hành.

“Để cứu người con gái của ngươi mà ngươi đang tâm ra tay với Tiểu Hồ Điệp, như thế có công bằng cho cô ấy không???”

Tim của Dịch Thủy Vân như bị xé làm đôi, đau đớn khôn cùng, một nửa là Xuất Trần, một nửa là Tiểu Hồ Điệp. Song, y chẳng còn lựa chọn nào khác: “Xuất Trần tỉnh lại, ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ Tiểu Hồ Điệp đến khi cô ấy tu thành thần tiên.”

“Ngươi quá ích kỷ!!” Tư Không Tiểu Mễ giận sôi gan, lớn tiếng mắng nhiếc y.

“Nếu là ngươi, khi Tiểu Hồ Điệp mất, tiên căn của ta có thể cứu sống cô ấy, vậy ngươi có tìm ta để lấy cho bằng được hay không?” Dịch Thủy Vân vặn hỏi.

Tư Không Tiểu Mễ cứng họng, chỉ im lặng không đáp, xem ra chàng cũng dần hiểu ra cái khó trong chọn lựa của Dịch Thủy Vân, cảm giác nội tâm giày vò cực kỳ đau khổ. Nhưng chàng vẫn phải chọn lựa: vào thời khắc quan trọng này, chàng không thể để Tiểu Hồ Điệp xảy ra bất kỳ bất trắc nào! Nghĩ đoạn, chàng siết chặt thanh kiếm trong tay.

Đêm, yên ắng như tờ, sặc mùi chết chóc. Hai gã đàn ông vẫn thủ thế chưa ra tay, nhưng không khí xung quanh đã nồng nặc mùi thuốc súng từ lâu.

Trận quyết đấu sinh tử sắp nổ ra. Vì hai người con gái mà hai gã quan tâm.

Âm thanh như ‘tằm ăn lá’ truyền tới, dựa theo kinh nghiệm của mấy lần trước, Tư Không Tiểu Mễ đoán Tiểu Hồ Điệp sắp biến thân rồi.

Ánh sáng chói lòa tỏa ra bốn phía, Dịch Thủy Vân vội quay lưng đi, nhân cơ hội, Tư Không Tiểu Mễ liền cởi phắt áo bào, nhắm nghiền mắt, dựa vào cảm giác để chùm lên cơ thể cô, sợ cô lại lộ liễu để người trần xuất hiện trước mặt gã đàn ông khác. Sau đó, chàng cầm kiếm chủ động công kích Dịch Thủy Vân, chàng muốn trong thời gian một canh giờ Tiểu Hồ Điệp biến thân, phải ngăn cản triệt để mọi cơ hội tiếp cận cô của y.

Dịch Thủy Vân thở dài, chỉ đành tiếp chiêu.

Phút chốc, ánh kiếm loang loáng như thiên la địa võng chùm lấy hai gã đàn ông.

Lần biến thân này, Tiểu Hồ Điệp vẫn còn lưu lại chút ký ức, cô đứng bên cạnh cố gắng phát ra những âm thanh ngắt quãng yếu ớt: “Nhổ….tiên căn….Thủy….Vân… ca ca…”

Tư Không Tiểu Mễ nghe thấy Tiểu Hồ Điệp vì Thủy Vân ca ca của cô mà cố gắng kêu y nhổ tiên căn của mình ra thì tức điên lên, dừng tay, quay sang quát cô ràn rạt: “Đồ ngốc kia!!! Cô đứng qua một bên cho tôi! Không được phép nói chuyện!!!”

“Rạt, rạt, rạt….” Tiếng mưa tiễn vang lên, Niệm Nhi quất cây côn trong tay vào không trung, múa tít một vòng, tạo thành hình cái ô, đánh bật những mũi tên sắc nhọn, đang như vũ bão phóng về phía mình. Đám người phục kích bên ngoài xem ra không đợi được đã động thủ rồi.

“AAAAAAAAA” Một tiếng thét đau đớn, cực kỳ chấn động phát ra từ miệng Tiểu Hồ Điệp, hai gã đàn ông đang tranh đấu vội quay lại nhìn. Chỉ thấy cô đang nằm vật ra đất, thở dốc, tay nắm một sợi gì đó cực mảnh màu vàng, phần gốc vẫn đang chảy máu đầm đìa, trông cực kỳ đáng sợ.

“Thủy…Vân…ca ca, cầm…lấy,…cứu…Xuất Trần…”

“Đồ đần kia!!!”

“Muội muội ngốc!!!”

Ai có thể ngờ, Tiểu Hồ Điệp lại tự mình bứt tiên căn ra, thứ tiên căn này hễ bị nhổ là không thể gắn vào được nữa.

“Muội…không đần…không ngốc…” Tiểu Hồ Điệp cố nhịn cơn đau đớn đang giày vò, lên tiếng phản bác lại lời của hai gã, nghe cô nói thế, tim của Dịch Thủy Vân và Tư Không Tiểu Mễ đều thắt lại.

“Roạt___” Lại có kẻ phá cửa sổ xông vào, vươn tay định cướp tiên căn của Tiểu Hồ Điệp. Nhưng Tư Không Tiểu Mễ đã lẹ tay hơn, phóng kiếm về phía đó, cản đường tấn công của gã, khiến gã lộn vòng, bật vào góc tường. Nhìn kĩ, thì ra là tên Hồng công tử trong đại hội ‘Thực Thần’.

“Roạt___Roạt___” hai tiếng nữa, Hàm Phong Hàm Vũ cũng xông vào, cười phá lên: “Lang Chủ liệu sự như thần: ả nha đầu bám gót Tư Không tiểu vương gia chính là người mà chúng ta cần tìm. Người đâu, mau xông lên cướp lấy món đồ trong tay nha đầu đó cho bọn ta!”

Chớp mắt, mười mấy tên cao thủ từ bên ngoài ập vào, xem ra là đám tử sĩ ‘dám xả thân để hoàn thành nhiệm vụ’ của Lang quốc rồi. Tên nào tên nấy đều đằng đằng sát khí, bày binh bố trận, thể như trước khi hai người họ lấy được tiên căn thì đã giày xéo Tiểu Hồ Điệp nát như cám…

Tình thế nguy cấp, Tư Không Tiểu Mễ vội ôm lấy Tiểu Hồ Điệp, ném tiên căn lên giữa không trung rồi hô to: “Các người cướp đi!”

Dịch Thủy Vân nhanh chóng phi lên bắt lấy tiên căn rồi tiện tay đút vào người, đạp chân vụt lên nóc nhà khiêu khích: “Có giỏi thì đuổi theo ta mà lấy lại này!”

Hồng công tử, Hàm Phong Hàm Vũ cùng mười mấy tên sĩ tử, cả Niệm Nhi đang chật vật đối phó với đám mưa tên bên ngoài đều mau chóng đuổi theo Dịch Thủy Vân, thoáng cái đã mất hút….

Đi rồi, đi hết rồi. Yên tĩnh rồi.

Tư Không Tiểu Mễ ôm chặt lấy Tiểu Hồ Điệp đang mềm nhũn như sợi bún, luống cuống không biết phải làm sao.

“Đồ ngốc kia, ta hận cô lắm cô biết không?” Sao cô có thể không màng tới cảm xúc của ta, tự mình làm chủ bứt tiên căn giao cho người ta hả?”

Đôi mắt trong veo thuần khiết của cô khẽ đong đưa, trìu mến nhìn chàng: “Tiểu…Mễ…ca ca!”

Cuối cùng thì cô cũng đã chịu gọi chàng là ‘Tiểu Mễ ca ca’, nhưng lại là lần cuối cùng… Tư Không Tiểu Mễ tình nguyện để cô mãi mãi coi mình là đầu bếp, hễ mở miệng là ‘Này’ hoặc ‘Ê’ gọi chàng, còn hơn là nghe thấy cô kêu mình thân mật như thế này lần cuối.

“Huynh…là…người… tốt!” Cô ngốc này nhìn ra ánh mắt đau thương tột độ của chàng, cuối cùng cũng chịu hiểu chàng thật sự lo lắng cho sự an nguy của mình. Song, cô lại không hiểu phải làm sao để biểu đạt sự cảm kích và lòng biết ơn ra cho chàng hay. Lòng tốt của Dịch Thủy Vân, cô có thể giao tiên căn ra để trả, nhưng còn chàng thì sao? Cô dường như thật sự thật sự không có cách nào để trả cho chàng nữa rồi.

“Ta không phải là người tốt!” Chàng ác ý thốt lên: “Cô ăn chực của ta bao nhiêu bữa, ta đã vì cô mà làm bao nhiêu chuyện, sao cô có thể dễ dàng mà ngoảnh mặt bỏ đi như thế hả? Cô là tiên cơ mà, sao có thể nợ người trần chúng ta nhiều như thế hả? Ta không để cô đi đâu, cô phải trả hết nợ rồi mới được đi!!!”

“Vậy…đợi…muội….qua mấy… trăm năm nữa….sẽ trả…lại huynh…”

“Ta không thèm! Mấy trăm năm sau ta chắc cũng đã thành tiên rồi. Không được, muốn trả thì phải trả hết sạch kiếp này luôn!” Tuy thốt ra những lời vô tình nhưng giọng nói phát ra lại rất đỗi nghẹn ngào. Nước mắt rưng rưng chực rơi nhưng chàng cố gắng kiềm nén không để cô trông thấy mình khóc.

Mấy trăm năm, mấy trăm năm sau chàng đã trầm luân được bao kiếp rồi. Nói không chừng, cả hai đều sẽ quên mất đối phương, chàng làm sao có thể tương phùng với cô được nữa đây?

“Tiểu Mễ ca ca…muội…muốn ngủ…” Mí mắt nặng trĩu, cô từ từ nhắm mắt lại, cơ thể càng lúc càng trong suốt, thậm chí còn nhìn rõ cả mạch máu trên người, ngón tay và khuôn mặt bắt đầu sọc lên màu sắc sặc sỡ, lóng lánh ánh quang.

“ĐỪNG NGỦ!!!” Tư Không Tiểu Mễ ra sức lắc cô tỉnh dậy, song tất cả đều vô nghĩa, cô đã chìm vào trạng thái hôn mê mất rồi. Chàng cuống cuồng ôm cô chạy ra ngoài, quỳ sụp xuống đất, ngửa mặt lên trời gào: “Thần tiên ơi____Mau cứu cô ấy, cô ấy là tiên tử của các người, lẽ nào các người chỉ biết trơ mắt đứng nhìn cô ấy chết thôi sao? Nguyệt Lão, ông mau xuống đây cứu cô ấy đi! Nếu ông không chịu xuất hiện, ta sẽ phá hết toàn bộ miếu Nguyệt Lão trong thiên hạ để sau này không ai có thể thờ cúng ông được nữa! Nghe rõ chưa hả? Tư Không Tiểu Mễ ta nói được là làm được!!!!”

Một ông lão già nua ngay lập tức xuất hiện trước mặt chàng, lão thở dốc, chòm râu dài hơn một thước dưới cằm bay phần phật theo gió, trông rất có cốt cách của một tiên gia, chỉ nghe thấy lão thở dài than vãn: “Haiz! Đến muộn mất rồi, muộn mất rồi.”

“Ông là ai?” Tư Không Tiểu Mễ liền giật chòm râu của lão, sẵng giọng nạt nộ.

“Aiya! Nhẹ chút nào! Sao ngươi giống Tiểu Hồ Điệp thế không biết, cứ thích giật râu của ta là thế nào hả?” Lão khẽ quất cây phất trần trong tay, một luồng lực công kích cực mạnh lập tức ào ào ập về phía Tư Không Tiểu Mễ, ép chàng phải lùi lại hai bước.

“Ta chính là Nguyệt Lão mà ngươi muốn phá miếu đây!” Mấy bữa trước, lão say mèm, ngủ không biết trăng sao gì, vừa mới mở mắt tỉnh dậy thì nghe thấy Hồng Nương tức tốc chạy vào bẩm báo tình thế nguy ngập của Tiểu Hồ Điệp. Nghe hung tin xong thì lão hốt hoảng, vội vội vàng vàng chạy đi ngăn cô nhất thời dại dột mà xuống tay hủy đạo hành tu luyện trăm năm của mình, nào ngờ, vẫn chậm một bước.

Tư Không Tiểu Mễ mừng đến phát điên: “Nguyệt Lão, xin ông cứu Tiểu Hồ Điệp với!”

Nguyệt Lão cúi người cẩn thận xem xét vết thương của cô rồi lại nhìn chân tay cô, cuối cùng lắc đầu: “Tiên căn một khi đã mất thì không thể trở thành tiên được nữa.”

Vừa mới nhen nhúm được một chút hi vọng thì câu nói của lão lại làm tâm can của chàng tan nát chỉ trong nháy mắt: “Thế thì ông cứ chờ ta hạ lệnh dỡ sạch miếu của ông đi!!!”

Nguyệt Lão chau mày, chỉ trích: “Ay. Anh bạn trẻ à, đừng có bốc đồng như vậy. Tốt xấu gì thì ta cũng là thần tiên, cậu phải có thái độ kính trọng với ta mới đúng chứ?”

Không nói thì chẳng sao, vừa nói một cái là Tư Không Tiểu Mễ liền kích động tột độ, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hai mắt đỏ ngầu như hai hòn than, hung tợn quát ầm lên: “Tiên tử dưới chướng của mình xuống trần gian gặp nạn nguy hiểm đến tính mạng thì chỉ biết kêu là: không thể cứu được! Ông là loại thần tiên quái quỷ gì thế hả? Đến tiên tử thân cận nhất cũng không thể cứu nổi, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn cô ấy biến lại thành bướm, người phàm bọn ta việc quái gì phải kính trọng, sùng bái ông hả?”

“Ai nói là nó sẽ biến lại thành bướm hả?”

“Không phải vừa nãy ông nói…” Đôi mắt đang ngập ngụa bi thương bỗng lóe lên tia hi vọng, tâm trí của chàng lập tức bay bổng lên tận không trung, lâng lâng khó tả.

“Ta bảo là không thể trở thành tiên được nữa, chứ có nói là biến lại thành bướm đâu nào?” Nói rồi, Nguyệt Lão ngồi xếp bằng, nhắm mắt, bắt đầu niệm chú.

Lúc này, kỳ tích bắt đầu xuất hiện. Một mùi thơm ngát bỗng lan tới, một đàn bướm không biết từ đâu bay lại, thoáng chốc đã che kín cả một mảng trời, trên lưng mỗi con bướm đều địu một hũ phấn. Khi bay gần đến Tiểu Hồ Điệp, chúng liền rắc hũ phấn lên người cô, sau việc thì bay đi. Rất nhiều bướm, rất nhiều phấn hoa, chỉ một chốc, người cô được đống phấn hoa sặc sỡ, dày đặc phủ lên, trông chả khác gì một nấm mồ hoa.

Nguyệt Lão rút ra một sợi tơ hồng, tung lên nấm mồ hoa, chớp mắt, nó liền kết thành một thể với đám phấn hoa, nháy mắt đã biến thành một cái kén bảy màu. Nguyệt Lão đứng dậy, tay cầm phất trần, lượn quanh cái kén ba vòng từ trái qua phải, rồi lại lượn từ phải qua trái ba vòng nữa, cuối cùng dừng lại, niệm to: “Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo, thiên địa hữu tình, công đức vô lượng, trả lại hình người cho ta!”

Câu thần chú vừa được niệm xong, cái kén lập tức được tách ra làm đôi, trong làn sương trắng mờ ảo, một cô gái từ từ hiện ra. Cô gái đó mặc bộ váy tơ tằm bảy màu cực chất, khuôn mặt mỹ miều đẹp như hoa mẫu đơn, khí chất thuần khiết tao nhã như hoa lan, bước đi uyển chuyển như sen nở, thân hình mềm mại như cành liễu: “Tạ ơn Nguyệt Lão gia gia đã cứu mạng con.”

Nguyệt Lão thở dài: “Ngươi mất tiên căn, vốn dĩ sẽ phải biến thành bướm, tu luyện lại từ đầu, nhưng niệm tình ngươi vì muốn cứu người mà tự hủy đạo hành, nguyện hi sinh thân mình để tác thành lương duyên cho người khác, nghĩa cử cao đẹp này âu cũng là đã tích được rất nhiều công đức. Chính vì thế ta mới dám ra tay giúp ngươi trở lại hình người, chỉ tiếc tiên duyên đã tận, ngươi nay đã là người phàm, không thể cùng ta quay về thiên đình được nữa.”

“Vậy phải làm sao ạ?”

Nguyệt Lão cảm thấy cực kỳ áy náy, lúc đầu lão bắt cô xuống trần gian tu luyện còn bản thân thì ở trên thiên đình uống rượu say túy lúy, nhỡ mất thời khắc quan trọng nên mới khiến Tiểu Hồ Điệp trở nên như vầy.

“Chuyện đã đến nước này, chỉ còn cách bẩm báo đầu đuôi câu chuyện với Ngọc Hoàng đại đế, hi vọng Ngọc Hoàng sẽ cho phép ngươi được vào vòng luân hồi, dùng thân phận người phàm để tu công tích đức, kiếp sau ta sẽ đến đón ngươi về Nhân Duyên điện, tiếp tục làm tiên.”

Tiểu Hồ Điệp nghe không hiểu liền hỏi: “Thế là sao ạ?”

Cả một đêm bị giày vò, hết khổ lại vui, Tư Không Tiểu Mễ cuối cùng cũng lấy lại được sự minh mẫn: “Ý là: giờ cô đã bị giáng thành người phàm, phải ở dưới trần gian thêm mấy chục năm nữa, kiếp sau đầu thai thì sẽ được thành tiên!”

Nguyệt Lão vuốt râu gật gù: “Đúng thế!”

Hành động của lão vừa hay lại hợp với tâm ý của Tư Không Tiểu Mễ, chàng cười tươi như hoa: “Ha ha, cảm tạ Nguyệt Lão nhiều lắm. Yên tâm đi, miếu của lão, ta sẽ không ra lệnh dỡ bỏ nữa. Không những không phá bỏ mà còn được ta tán dương hết lời, khiến cho người người nhà nhà đều đổ xô đến thờ cúng lão nữa đó.”

Nghe xong, Nguyệt Lão không hề tỏ ra vui mừng mà lại nhăn mặt cười khổ: “Ay, anh bạn trẻ à, trước lúc cứu Tiểu Hồ Điệp, ta vẫn chưa được sự đồng ý của cậu đã tự tiện làm việc này, giờ mới dám nói, mong là cậu đừng trách ta nha.”

“Việc gì thế?” Tư Không Tiểu Mễ lo lắng không yên nhìn lão, hễ lão mở miệng ra nói câu nào là phải hít thật sâu để chuẩn bị tinh thần nghe câu nấy. Tin tốt, tin xấu cứ liên tiếp nhau, chẳng biết đâu mà lần…chàng bị xoay vòng vòng, chóng hết cả mặt, thót hết cả tim.

“Lúc cứu Tiểu Hồ Điệp ta đã dùng một sợi tơ hồng, chắc cậu cũng nhìn thấy rồi đúng không?”

“Đúng là có thấy nó, không ngờ tơ hồng của Nguyệt Lão lại hữu dụng đến thế. Không những có thể kết đôi thành lứa cho người phàm mà còn cứu được mạng của người khác nữa.” Chàng uốn lưỡi khen ngợi hết lời.

“Sợi tơ hồng ấy là của cậu đó!”

“Sao cơ?” Từ nhỏ đến lớn, đầu óc chàng vốn luôn nhanh nhạy, tinh thông mọi việc trên thế gian, nhưng vào thời khắc này thì lời của Nguyệt Lão lại khiến chàng mông lung không tài nào hiểu cho nổi.

“Mỗi người trên thế gian này chỉ có một sợi dây tơ hồng, tơ hồng của cậu đã bị ta lấy để cứu Tiểu Hồ Điệp mất rồi. Vì thế, giờ cậu không còn dây tơ hồng nào khác….” Nguyệt Lão ray rứt không dám nói hết câu.

Tiểu Hồ Điệp lập tức hiểu ý: “Thế có nghĩa là hắn không thể kết duyên cùng ai được nữa có đúng không ạ? Chẳng trách, khi xưa con nhờ người tính nhân duyên hộ hắn thì người lại không thể xem được, hóa ra là như vậy.”

Ai dè, Tư Không Tiểu Mễ lại thở phào nhẹ nhõm, ra chiều chẳng bận tâm cho lắm: “Chỉ cần cứu được Tiểu Hồ Điệp thì nhân duyên của ta có đáng là gì đâu.” Con gái dưới trần gian, chàng chẳng hề để mắt đến cô nào. Tơ hồng tặng cho cô tiên ngốc này là hợp lý nhất.

*

Tiểu Hồ Điệp bịn rịn không nỡ rời xa Nguyệt Lão, phải mất nguyên một canh giờ mới từ biệt xong, cô lôi ra một loạt danh sách các thần tiên trên trời hay cùng lão uống rượu ra để đếm rồi dặn lên dặn xuống, hết ngọt thì nhạt, kêu lão không được uống quá nhiều rượu. Nguyệt Lão nhăn mặt thầm kêu khổ nhưng vẫn không thể không nghe. Song, nếu cứ để cô thao thao bất tuyệt thì ba ngày ba đêm sau cũng không thể hết chuyện, Tư Không Tiểu Mễ nôn nóng, chồn chân, không nhịn được liền lôi cô đi một mạch.

“Đi đâu???” Tiểu Hồ Điệp vội hỏi.

Chàng bực bội trợn mắt nạt nộ: “Ta đi đâu cô đi đấy. Có nợ thì phải trả, nếu kiếp này không trả hết thì kiếp sau đừng có hòng đòi làm tiên!”

“Thế ta phải trả kiểu gì bây giờ?” Gã này sao mà băm trợn dữ vậy, sợ quá!

“Đợi ta nghĩ ra rồi sẽ nói cho cô biết!” Chàng lại đanh mặt cảnh cáo cô: “Mạng của cô là do ta cứu, cho nên cô thuộc về quyền sở hữu của ta. Về sau, hễ cô làm gì đều phải hỏi ý kiến ta trước, nếu ta không chấp thuận thì cô đừng có hòng mà đòi tự mình làm chủ, nghe rõ chưa?”

“Gì chứ? Mạng của ta là do Nguyệt Lão cứu cơ mà, liên can gì đến ngươi?”

Chàng liền nổi cơn tam bành: “Ta nói ta cứu thì chính là ta cứu! Cô đã hồi sinh lại rồi cơ mà, sao vẫn đầu óc vẫn trì độn thế hả? Ngay cả ân nhân cứu mạng cũng không rõ là thế quái nào hả?” Đáng lẽ lúc nãy phải thương lượng với Nguyệt Lão trước, bảo lão tẩy phăng não của cô ta đi thì mới đúng, đỡ phải lúc nào cũng ức hộc máu vì mấy câu nói ngu ngốc của cô ta nữa.

“Ta không có ngốc!” Tiểu Hồ Điệp lên tiếng phản bác.

“Biết rồi, biết rồi, đói chưa hả?” Chàng lảng sang chuyện khác.

Không nói thì chẳng sao, vừa nhắc đến một cái là bụng cô liền kêu lên rồn rột. Cô bèn gật như giã tỏi.

“Cô có biết ai là người nấu ăn giỏi nhất thế gian này không?”

“Bạch chưởng quầy của Vân Trung Khách!” Mấy ngày gần đây, ngày nào cô cũng lê la ở Vân Trung Khách để chực ăn mà.

“Sai!”

“Thế là ai?” Trí tò mò của cô được chàng khiêu khích thành công.

Chàng liền đắc chí vênh mặt lên tự hào đáp: “Là mẹ của ta. Giờ ta sẽ dẫn cô đi gặp mẹ!”

Cho cô công chúa Anh Hoa đó giật mình chết giấc luôn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.