Luôn đe
dọa người ta, haizz! Vũ Lâm co lại bả vai quyết định hỏi tiếp vấn đề, “Tại
sao…… đám người đó ghét ta? Còn nữa…… tại sao ngài nói ta…… từng
giết ngài một lần? Ta không hiểu.”
Nói tới
đây ngọn lửa trong mắt hắn nhất thời chuyển sang lạnh lùng, “Nàng không nhớ ?”
“Nhớ
cái gì?” Nàng vẫn không hiểu ra sao.
“Năm
nàng tám tuổi ở miếu xà vương đã xảy ra chuyện gì.”
“Ngài……”
Nàng thoáng cái lạnh cả sống lưng, “Ngài chính là con rắn đó?”
Bàn tay
của Từ Chấn đặt lên cổ nàng, không biết muốn hay không muốn giết nàng, cảm xúc
lành lạnh làm cho nàng khẽ run.
“Đúng
vậy, lúc ấy ta đang tu luyện linh châu thấy nàng ngủ dưới tàng cây, ta chỉ khẽ
hôn nàng một cái, sau đó đã chết trong tay nàng.”
Hắn
vươn đầu lưỡi rất nhẹ rất nhẹ liếm lên môi nàng.
Vũ Lâm
cả người cứng ngắc, nàng nhận ra nụ hôn này, quả thật là nụ hôn đầu tiên của
nàng!
“Ta……
Ta thật sự đã giết ngài? Vậy ngài…tại sao còn ở nơi này?” Cho dù nói lắp nàng
vẫn muốn hỏi rõ ràng.
“Nàng
giết chính là thân rắn của ta, Nhan Thán Sinh, Lâm Minh Hiên cùng Kha Hân Khởi
đều nhìn thấy, cũng may bọn họ đúng lúc dùng linh châu vẫn chưa luyện xong cứu
lại hình người của ta, nhưng từ đó về sau ta chỉ có thể xuất hiện trong đêm tối,
không thể trực tiếp nhìn ánh mặt trời, nếu không trong vòng ba ngày sẽ hóa
thành tro.”
Khó
trách hắn chỉ xuất hiện vào ban đêm, khó trách bức màn lại dày đến thế, cũng
khó trách mọi người đều dùng ánh mắt cừu hận nhìn nàng!
“Ngài
…ngài hận ta không?” Nàng run rẩy hỏi rồi lại sợ hãi nghe được đáp án.
“Hận?”
Miệng hắn cong lên lộ ra nụ cười châm biếm, “Ta nên hận nàng, tất cả bởi vì một
nụ hôn mà bị nàng giết, để cho ta ngày ngày đêm đêm sống trong bóng tối, không … biết được cảm giác đứng dưới ánh mặt
trời là thế nào, lúc nào cũng phải chú ý an toàn sinh mạng của mình, sợ không
cẩn thận một chút sẽ tan thành mây khói! Nàng nói đi ta có nên hận nàng hay
không?”
Nghe
được cuối cùng Vũ Lâm căn bản không dám nhìn thẳng vào cặp mắt của hắn, đành
phải nhắm chặt hai mắt“Thực xin lỗi, là ta sai! Ta lúc ấy quá sợ hãi, ta không biết bản thân gây họa lớn như vậy,
ta…… Ta thực xin lỗi ngài!”
Bàn tay
đặt lên cổ nàng bắt đầu dùng sức, chỉ cần dùng một chút lực là có thể làm cho
nàng hít thở không thông, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai giống như từ
dưới đất vọng lên“Nàng thiếu ta rất nhiều cho nên nàng phải làm vương hậu của
ta sinh con nối dòng cho ta, mới có thể bù lại tất cả thiệt thòi ta đã chịu, đã
hiểu chưa?”
“……
ta……” Nàng cảm thấy hít thở khó khăn cơ hồ nói không ra lời, sâu trong lòng
lại cảm thấy rất lạnh rất lạnh, đấu tranh nói ra lời thật lòng.“Ta không muốn
như vậy! Là ta thiếu ngài nhưng ta không nghĩ vì vậy mà phải gả cho ngài! Ta
tình nguyện làm nô lệ cho ngài cả đời, làm việc mỗi ngày cho đến chết, đó mới
là hình phạt ta phải chịu!”
Bởi vì
hận thù kết hợp với hôn nhân, nàng nghĩ đến thật sự rất bi ai ! Nàng từng giết
hắn một lần thì phải trả lại sinh mạng đời sau.
Nếu như
nàng đã yêu hắn, vậy lại ngốc tới cực điểm!Thay vì như thế nàng tình nguyện lựa
chọn cả đời làm nô, làm công việc cực nhọc, ít nhất tim nàng có thể bình tĩnh.
Bàn tay
vẫn để nguyên tại cổ“Nàng nói gì? Nàng nói lại lần nữa cho ta nghe!” Hắn dùng
lực siết chặt cổ nàng, không thể tin được bản thân nghe cô đang cự tuyệt.
Vũ Lâm
ho khan một tiếng, dùng một tia sức lực cuối cùng nói:“Ta…… Ta không làm
hoàng hậu của ngài, không nên lấy nhau vì lý do này, ngài…… ngài không yêu
ta, ta cũng không yêu ngài, chúng ta…… không nên
ở cùng một chỗ ……”
Hắn lựa
chọn nàng chẳng qua vì muốn trả thù việc trước đó, hoàn toàn không phải xuất
phát từ cảm tình hay tình yêu, điều này làm cho cô gái như nàng làm sao có thể
tiếp nhận?
Hơn nữa
ngay tại thời điểm cô cho rằng bọn họ có thể yêu nhau…… “Ta mặc kệ yêu hay
không yêu, cũng không quan tâm bọn họ phản đối thế nào, nàng là của ta!Nàng
vĩnh viễn là của ta.”Hắn đột nhiên ôm lấy nàng, hai người cùng nhau ngã trên
giường lớn.
Nghe
được cô cự tuyệt, lý trí trong đầu hắn đều bị phẫn nộ bao phủ, người khác phản
đối hắn còn có thể hiểu nhưng nàng cự tuyệt lại khiến hắn tức giận! Không, hắn không cho phép mười năm chờ đợi lại thất
bại, tuyệt đối không cho phép!
“Ngài……”
Vũ Lâm thấy ánh mắt cuồng loạn của hắn giống như biến thành một người khác,
“Ngài…… ngài muốn làm gì?”
“Không
cho phép nói chuyện! Không cho phép hỏi nhiều! Nàng chỉ cần nhớ kỹ, nàng vĩnh
viễn là xà hậu của ta!” Nói xong hắn liền hôn lên đôi môi hé mở, ngăn lại tất
cả vấn đề nàng muốn hỏi, bắt đầu lửa nóng triền miên.
Nàng
căn bản vô lực phản kháng, chỉ có sa vào trầm luân cùng hắn trên xà vương gấm,
phổ ra giai điệu nam nữ quấn quýt si mê ……“Nói cho ta biết, thân phận của
nàng là gì?”
“Ta…
Ta không biết……”
“Ta là
xà vương, nàng là xà hậu, nói lại một lần theo ta!”
“Ngài……
A…… nhẹ một chút!”
Từ Chấn
đưa mông nàng lên cao, từ phía sau mạnh mẽ mà có lực tiến vào, một lần lại một
lần đoạt lấy non mềm của nàng, giống như muốn mượn động tác như vậy biểu thị
công khai chủ quyền sở hữu của mình.
“Đau
không? Ta làm nàng đau sao?” Mặc dù còn đang giận giữ hắn vẫn thả lỏng chậm lại
động tác.
“Không
phải đau…… Là chịu không nổi……” Vũ Lâm không tự giác nói ra lời thật.
Hai tay
của hắn đặt lên hai vú trắng nõn của nàng, phóng túng vuốt ve“Ta muốn nàng
chịu không nổi! Ta nhất định phải bức nàng nói ra!”
“Đừng……
đừng như vậy…”
Nàng
thở gấp cầu xin tha thứ, lại không chống nổi dục vọng dâng cao của hắn, để mặc
hắn ta cần ta cứ lấy, qua lại thăm dò nơi ấm áp xinh đẹp của nàng, giống như
muốn chiếm hết tất cả của nàng.
“Nàng
không vui sao? Đừng hòng gạt ta!” Mồ hôi của hắn rơi xuống trên người nàng tạo
thành một loại khoái cảm trơn trượt nóng bỏng.