Xà Quân Như Mặc

Chương 54: Phủ đệ bị trộm



” Phu nhân, thời gian không còn sớm, có cần Thanh nhi kêu phòng bếp chuẩn bị cơm chiều mời các vị khách quý không?”nghe thì như là chờ hỏi ý kiến Bắc Dao Qung nhưng ý tứ đuổi khách đã quá rõ ràng.

” Đây là tự nhiên!” Bắc Dao Quang gật gật đầu, làm như trách cứ Thanh nhi không hiểu chuyện,” Thanh nhi, ngươi cũng thật là, chuyện này còn phải hỏi sao?”

“Dạ, phu nhân, là Thanh nhi không hiểu chuyện”, Thanh nhi vội vàng cúi đầu nhận sai, hai người bọn họ kẻ xướng người họa, Trần Ngọc Bạch không phải là da mặt dày, còn Tư Đồ Huyền thì lúc đầu muốn ăn vạ ở chổ Bắc Dao Quang nhưng lúc này không khí đã bị phá hư làm sao còn có thể ở lại đây ăn cơm chiều.

Vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ nói,” Đa tạ phu nhân ưu ái, hôm nay Ngọc Bạch chỉ muốn đến làm quen với phu nhân, sau này nếu cầcũng xem ngươi có cần Ngọc Bạch giúp gì không, bây giờ thấy phu nhân đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Ngọc Bạch cũng đã làm phiền phu nhân suốt nửa buổi chiều, trong thành còn có chút việc vặt cần xử lý, Ngọc Bạch cáo từ. Hôm nào phu nhân rảnh, xin mời đến phủ Ngọc Bạch làm khách một chuyến”

“Thiếu thành chủ có việc, Bắc Dao cũng không dám giữ người lại, hôm nay tiếp đãi có chỗ nào không chu đáo mong thiếu thành chủ bao dung, nếu thiếu thành chủ không ngại, Bắc Dao sẽ đến phủ tạ ơn thiếu thành chủ đã hỗ trợ”. Bắc Dao Quang cũng vội vàng đứng dậy đáp lễ.

Trần Ngọc Bạch đứng dậy, Tư Đồ Huyền cũng không thể ngồi lại nên cũng lập tức đứng dậy theo, trên mặt mang theo vài phần sâu xa khó hiểu ” hôm nay quen biết với Bắc Dao phu nhân, thực sự là vinh hạnh của Tư Đồ Huyền, sau khi nói chuyện với phu nhân lại lĩnh hội không ít, ta còn ở lại đây ít ngày, không biết phu nhân có hoan nghênh ta lại tới đây bái phỏng lần nữa không?”

Nghe hắn nói như vậy cũng biết là hắn không cam lòng, sẽ tìm cơ hội quay lại phục thù.

Bắc Dao Quang sợ hắn sao, nhanh miệng đáp ” vương gia là thiên kim chi khu, vô cùng tôn quý, cầu mong vương gia giá lâm còn không kịp nữa là, nếu vương gia không chê phủ trạch đơn sơ mà tới làm khách, Bắc Dao đương nhiên là hoan nghênh hết mình, còn về chuyện thỉnh giáo này nọ thì thực không dám. Bắc Dao chẳng qua chỉ là một thường dân, nào dám chỉ giáo cho vương gia, nếu không chú ý mà nói lời xúc phạm đến vương gia, chẳng phải là lỗi của Bắc Dao sao?”

Lời này có thể hiểu là muốn tới làm khách thì không sao, nhưng nếu muốn tới trả thù thì ngươi sẽ không làm được gì đâu.

Thanh nhi cùng Tư Đồ Y cơ hồ đều muốn vỗ tay tán dương, ngay cả Phong Vô Ảnh vốn là một kẻ không ưa tranh đấu cũng nhịn không được mà nở nụ cười, công phu miệng của nàng quả thật lợi hại a. Tư Đồ Huyền thua chắc rồi.

Quả nhiên, Tư Đồ Huyền nghe vậy, sắc mặt lại khó coi vài phần, lập tức phất tay áo đi ra ngoài, Trần Ngọc Bạch muốn gọi hắn lại cũng không kịp.

” Bắc Dao tiểu thư, nhị ca ta rất kích động, lời nói có chỗ nào đắc tội mong tiểu thư đừng phiền lòng, Tư Đồ Y thay nhị ca ta xinh lỗi tiểu thư”. Thấy Tư Đồ Huyền đã đi xa, Tư Đồ Y lúc này mới chậm rãi đứng dậy thi lễ, cái gọi là nhận lỗi thay nhưng chẳng có mấy phần thành ý, chẳng qua là bỏ đá xuống giếng mà thôi, chuyện này, ai nghe cũng hiểu.

Bắc Dao Quang đương nhiên cũng hiểu rất rõ, vốn không có ấn tượng tốt với Tư Đồ Y, lúc này sắc mặt cũng trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, căn bản là không để thân phận vương gia của hắn vào mắt, âm thanh lạnh lùng thản nhiên nói ” không dám để Trữ Xa vương gia nhận lỗi, nếu mắt Bắc Dao Quang không có vấn đề thì biểu tình của vương gia lúc này chẳng phải là vui sướng khi người gặp họa sao? Thiên Tuyền vương gia không phải là một vị khách được hoan nghênh thì Trữ Xa vương gia ngươi cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, cửa lớn ở phía trước, xin thứ Bắc Dao không tiễn, Thanh nhi, ngươi thay phu nhân tiễn vương gia ra cửa đi”

” Dạ, phu nhân, Vương gia thỉnh!” Thanh nhi lập tức có nề nếp chấp hành nói.

Tư Đồ Y không nghĩ Bắc Dao Quang không nể mặt mũi hắn trước mặt Trần Ngọc Bạch và Phong Vô Ảnh nên sắc mặt hết xanh lại trắng ” ngươi…”

” Vương gia thỉnh!” Bắc Dao Quang cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, Tư Đồ Y cuối cùng hừ nhẹ một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi ra ngòai.

Bắc Dao Quang thấy hắn cũng đi rồi, lúc này mới có chút xấu hổ nói với Trần Ngọc Bạch ” thiếu thành chủ, hôm nay Bắc Dao vô tình làm cho ngươi khó xử, nhưng miếu nhỏ không dung được hai vị phật lớn như hai vị vương gia, làm cho thiếu thành chủ khó xử, xin thiếu thành chủ thứ lỗi”

Trần Ngọc Bạch cũng mỉm cười, ôm quyền đáp lễ, nói lời khách sáo ” hai vị vương gia lòng dạ rộng rãi, chỉ là cùng phu nhân dùa giỡn chút thôi, tất nhiên sẽ không ghi hận trong lòng, hôm nay thực sự là do Ngọc Bạch đường đột, làm cho mọi chuyện không vui, sao có thể trách phu nhân được, Ngọc Bạch xin cáo từ”

Cuối cùng nhìn thoáng qua Phong Vô Ảnh, muốn nói lại thôi, mới xoay người rời đi.

” Vô Ảnh, ngươi có thấy hôm nay ta hơi quá đáng không? thiếu thành chủ là người tốt, ta cũng rất có cảm tình, không nên làm khó hắn mới phải nhưng hiện tại ta thực sự đã đắc tội với người ta, làm cho thiếu thành chủ phải nhận sự tức giận của hai huynh đệ kia. Vô Ảnh, thực xin lỗi”. Bắc Dao Quang nhìn theo bước chân Trần Ngọc Bạch đi xa, thở dài một hơi, nói.

” Bắc Dao, ngươi không cần lo lắng, Ngọc Bạch từ năm mười bảy tuổi đã xử lý chuyện của một nửa Hiệp Khách thành rồi, mọi việc đều xử sự rất trầm ổn, thỏa đáng, tất cả mọi người đều biết, việc này cũng không liên quan đến Ngọc Bạch, hai vị vương gia cũng sẽ không làm khó Ngọc Bạch. Nếu muốn làm khó cũng có tòan bộ Hiệp Khách thành làm hậu thuẫn, sợ là hai vị vương gia có muốn cũng không làm khó được, cái gọi là người tất có tự trọng thì mới được người khác coi trọng, hai vị vương gia lời lẽ bất kính, ý vị sâu xa, hiện giờ là tự rước lấy nhục, làm sao trách được ngươi? Phản bác của người thật sự rất hay, làm cho người ta muốn vỗ tay tán thưởng, cho nên không cần vì thế mà lo lắng, huống chi nếu không có ta, vị Tư Đồ vương gia kia cũng sẽ dùng lời lẽ nhục mạ ngươi, nếu muốn nói xin lỗi thì là ta nói mới phải”

” Đúng vậy, phu nhân, Thanh nhi cũng nghĩ lời nói của phu nhân là cứng mềm thích đáng, chuẩn xác đến cực điểm, làm cho Thanh nhi cũng phải nhìn phu nhân với cặp mắt khác xưa”, Thanh nhi lộ ra vẻ kích động hiếm thấy.

” Các ngươi đều cảm thấy ta làm đúng như vậy ta cũng an tâm”, Bắc Dao Quang vốn có chút hối hận nhưng được hai người an ủi một lát liền cảm thấy yên tâm hơn nhiều “ Tư Đồ Huyền hôm nay bị mất mặt như thế, chắc trong vòng mấy ngày sau lại tới, nếu hắn lại tới thì ta sẽ dùng những từ như thế này để đối phó hắn”

“Phu nhân nếu không muốn hắn lại đến, cứ để cho Thanh nhi lo”, Thanh nhi nghe vậy lập tức lạnh lùng lên tiếng, hôm nay là do hắn có ý cho bọn họ tiến vào, sau này nếu Tư Đồ Huyền dám lại đến một mình, Thanh nhi hắn nhất định sẽ có biện pháp sửa trị hắn, không cần biết hắn là cái tinh quân gì.

” Không cần! Thanh nhi, đối phó người tự nhiên sẽ có biện pháp, nếu thực sự không được thì ta còn có vật nhỏ, có nó ở đây, ai dám khi dễ ta chứ?”, Bắc Dao Quang mỉm cười, phất tay áo để lộ ra lục thúy xà.

Phong Vô Ảnh nhìn thấy lục thúy xà đã không còn kinh hãi giống như lần đầu nhìn thấy nó, nhưng thấy Bắc Dao Quang muốn dùng nó để đối phó với Tư Đồ Huyền thì cũng đổ mồ hôi lạnh “ Bắc Dao, không thể, hắn dù sao cũng là vương gia, Tóc Đen là rắn kịch độc, lỡ như…”

” Vô Ảnh, ta sẽ không làm cho vật nhỏ thật sự cắn hắn, bất quá dọa hắn mà thôi! Ta vẫn biết chừng mực, ngươi đừng lo lắng cho ta”. Bắc Dao Quang nhịn không được nở nụ cười, nhìn Phong Vô Ảnh nghiêm túc thật có vài phần cảm giác thư sinh cổ hủ, nghĩ tới lại nhớ Phùng Tử Kiện không biết lúc này thế nào?

” Vậy là tốt rồi! Thời gian không còn sớm, ta cũng nên trở về, ngày mai ta không đến đây, có cái gì cần, khiến cho Thanh nhi đến y quán bảo ta một tiếng là được, còn có, tuy rằng Hiệp Khách thành do Ngọc Bạch quản lý nên tình trạng trộm cướp rất hiếm, tuy nhiên dùng vàng ròng làm bảng hiệu cũng quá mức khoa trước, nếu có thể thì nên thay thế cái khác sẽ tốt hơn”

Phong Vô Ảnh đã nói giảm đi rất nhiều, chứ thực ra trong hai ngày qua toàn bộ Hiệp Khách Thành đều đồn đãi, bàn tán về chuyện Bắc Dao phủ giàu phú khả địch quốc, Bắc Dao phu nhân dám mua cây trâm mấy vạn lượng tặng cho nha hoàn, trong nhà đều dùng ngọc thạch làm vật dụng, hàng ngày toàn ăn sơn trân hải vị…Tóm lại là sau khi Bắc Dao Quang điên cuồng mua sắm thì toàn bộ Hiệp Khách thành đều biết Bắc Dao phủ là nhà giàu mới nổi, hơn nữa lời đồn lại thêu dệt quá mức chắc chắn ngày nào đó sẽ đem lại phiền toái cho Bắc Dao Quang, cho nên Phong Vô Ảnh mới cảm thấy sốt ruột.

” Thanh nhi, bảng hiệu của chúng ta là làm bằng vàng?”, Bắc Dao Quang ba ngày rồi chưa ra khỏi cửa, nên không biết có chuyện như vậy, lúc này nghe Phong Vô Ảnh nói thế cũng rất kinh ngạc. Cái gọi là có tiền không nên khoe, tuy rằng nàng có nhiều tiền xài mãi không hết nhưng cũng không nên phô trương, làm như vậy chẳng khác nào nói với kẻ trộm nhà này rất nhiều tiền sao? Nghĩ tới chuyện điên cuồng mua sắm ngày hôm qua, Bắc Dao Quang lại thêm ảo não, đã biết lời đồn còn nhanh hơn gió thổi, ngày hôm qua nàng còn làm như thế, không làm cho người ta cảm thấy nàng giàu có, xài tiền như nước sao được? Thật sự là thất sách.

” Phu nhân, là Thanh nhi suy nghĩ không chu đáo, sáng mai ta sẽ thay đổi”, Thanh nhi cũng hiểu làm vậy không ổn, thật sự là hồ đồ.

” Vô Ảnh, may mắn là ngươi nói ra, nếu không ta với Thanh nhi cũng không biết. Như vậy đi, khi tấm bảng kia tháo xuống xong thì tặng cho y quán của ngươi, khoan từ chối, nghe ta nói trước đã, ta không phải coi thường ngươi, cũng biết rằng ngươi không thiếu tiền, cũng không phải khoe khoang ta giàu có mà ý của ta là dùng mấy cái chữ bằng vàng kia đi mua dược liệu, giúp cho những người nghèo không có tiền mua dược liệu, coi như là làm từ thiện đi, ta nghĩ Hiệp Khách thành dù giàu thế nào cũng sẽ có người nghèo và kẻ ăn xin. Ta là một nữ tử, xuất đầu lộ diện thì không hay, ngươi là đại phu, hành y tế thế, cứu người là thiên chức của ngươi, cho nên đừng cự tuyệt ý tốt của ta, được không?”

Phong Vô Ảnh vốn định nói cái gì đó, nghe nàng nói vậy thì biết không thể cự tuyệt, nên cười khổ “ Bắc Dao, ngươi thực sự là có tài ăn nói, rất thuyết phục, ta thừa nhận ta không cãi lại ngươi, ngày mai khi mấy chữ vàng kia được đưa tới, ta sẽ tiến hành đại hội khám bịnh miễn phí, ta thay mặt dân chúng nghèo khổ trong phòng cảm ơn ngươi”

” Vô Ảnh, ngươi biết ta không thích nghe mấy lời như vậy, ta cũng không có làm gì, ngược lại ngươi mới phải làm rất nhiều việc, ta mới phải cảm ơn ngươi. Trời cũng không còn sớm, ngươi về đi, ngày mai ta sẽ sai hạ nhận mang tấm biển đến y quán của ngươi”. Bắc Dao Quang lắc đầu cười.

Bắc Dao Quang tính toán tự nhiên là tốt lắm, lại không biết kế hoạch cản không nổi biến hóa, ban đêm có kẻ trộm đến náo loạn Bắc Dao phủ, lấy được tấm biển trước cửa lớn còn chưa có thỏa mãn lòng tham, bọn chúng còn tiến vào trong phủ làm khinh động bọn người làm, cả đám hùa nhau bắt trộm, kết quả kẻ trộm không bắt được mà còn có mấy người bị thương, khi Thanh nhi đuổi tới thì bọn trộm đã biến mất dạng.

Bắc Dao Quang tức giận đến không ngủ được, suốt đêm chờ Phong Vô Ảnh đến trị thương cho mấy hạ nhân, ngay cả Trần Ngọc Bạch cũng nghe được tin, mang theo Hàn Tùy, Thất Vọng Đau Khổ cùng tới.

Phong Vô Ảnh vừa nghe Thanh nhi phái người đến gặp hắn, nói là trong phủ xảy ra chuyện, hắn liền sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lúc này nhìn thấy Bắc Dao Quang không có bị gì mới thở dài một hơi, thần sắc vẫn không trấn tĩnh như trước “ Bắc Dao, ngươi không sao chứ?”

” Ta không sao, ta ở tại nội viện, có Thanh nhi bảo vệ, bọn cướp cũng không có tiến tới trong này, phòng ở cách xa nên khi Thanh nhi đến nơi thì bọn chúng đã bỏ chạy. Có nhiều tiền quả thật phiền toái, mà thật ra trong phủ cũng không có tài sản gì đáng giá”. Bắc Dao Quang ngồi xuống trước mặt một nam phó, nhẹ giọng hỏi “ ngươi có khỏe không? Đừng lo lắng, Phong đại phu đã đến đây, nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi, vừa rồi các ngươi đã anh dũng bảo vệ phủ, ta rất cảm động, sau này nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi, cứ dưỡng thương cho tốt”

” Cám ơn phu nhân, phu nhân đối chúng ta tốt như vậy, cho chúng ta ăn, cho chúng ta mặc, còn xem chúng ta như người nhà, cho nên bảo vệ phủ an toàn cũng là bổn phận của chúng ta, đừng nói là vết thương nhỏ, dù dùng cả tính mạng, chúng ta cũng nguyện ý”, nam phó cảm động đáp.

Bắc Dao Quang nằm mơ cũng không nghĩ tới, chẳng qua chỉ cho bọn họ mấy bộ đồ vải thô thế nhưng lại thu được tâm của bọn họ, làm cho bọn họ ngay cả mạng cũng không tiếc để bảo hộ phủ đệ, làm cho nàng cảm động lại có chút xấu hổ, quyết định sau này sẽ càng trân trọng họ hơn.

“Đừng nói thế, sau này nếu bọn cướp có đến nữa thì nhớ kỹ phải bảo hộ sinh mạng của mình mới là chuyện quan trọng nhất, bọn họ muốn lấy cái gì thì cứ để cho chúng lấy, sinh mệnh của các ngươi so với mấy thứ kia đáng gia hơn nhiều, hiểu không? Đồ vật là vật ngoài thân, chỉ có mạng người, mất đi rồi thì không thể tìm lại được. Nếu các ngươi cũng xem ta là người nhà thì sẽ không muốn để ta đau khổ, có phải không?”

“Phu nhân, ngươi, ngươi thật tốt”. Hai nha hoàn Xuân Hoa, Xuân Thủy nghe Bắc Dao Quang nói vậy cảm động đến rơi nước mắt, người bị thương đang nằm trên mặt đất cũng muốn đứng lên quỳ lạy Bắc Dao Quang nhưng bị Phong Vô Ảnh giữ lại “ đừng nhúc nhích, thương thế của ngươi không nhẹ đâu”

” Phu nhân, ta, chúng ta–” Vài người nghẹn ngào, khóc không nói nên lời.

” Tốt lắm, ta đã nói rồi, trong phủ chúng ta không có quy củ phải quỳ, cho nên sau này không cần quỳ, cũng không cần xưng là tiểu nhân, nên gọi tên của mình hay dùng cái gì đó để tự xưng cũng được, bây giờ dưỡng thương là quan trọng nhất, chuyện khác không cần nói tới”

Bắc Dao Quang nói xong liền đi tới thi lễ với Trần Ngọc Bạch “ thiếu thành chủ, thật sự là có lỗi đã làm người thức giấc, đêm khuya còn phải đến đây, thực sự là xin lỗi”

” Phu nhân không nên nói như thế, phu nhân ở trong thành do Ngọc Bạch quản lý lại xảy ra chuyện như vậy là do Ngọc Bạch quản lý không nghiêm, phu nhân yên tâm, Ngọc Bạch nhất định sẽ bắt được bọn cướp để trả lại vật đã mất cho phu nhân.”. Trên mặt Trần Ngọc Bạch cũng thể hiện sự áy náy, Hàn Tùy cùng Thất Vọng Đau Khổ cũng tức giận không ít, bọn họ đã an bài người chung quanh Bắc Dao phủ thế nhưng vẫn bị bọn cướp cướp đi tấm bảng hiệu mà không hay không biết, nếu không phải bọn chúng đụng phải một tên nam phó thức đậy đi tiểu đêm thì chẳng phải đến ngày hôm sau Bắc Dao phủ mới biết tấm bảng không cánh mà bay. Bởi vậy có thể khẳng định bọn cưới không chỉ một người mà là vài người, hơn nữa võ công cũng không tầm thường, nhưng người có thân thủ như vậy sao lại đi làm ăn trộm?

Hai người đang không ngừng suy nghĩ, điểm xem trong thời gian qua có đại đạo giang hồ nổi tiếng nào ghé qua hoặc ở lại đây, nhưng dường như đều không có, còn một số thần thâu cao thủ trong thành thì khinh thường đi trộm ba cái đồ vàng bạc tục tằng như vậy, nếu muốn lấy thì phải là trân bảo, huống chi có câu con thỏ không ăn cỏ gần hang, hang ổ bọn họ đều ở đây, sao lại có gan mà ra tay ở đây chứ? Không phải là tự mua dây buộc mình sao?

Như vậy kẻ trộm chỉ có thể là nhân vật giang hồ nào đó đi qua Hiệp Khách thành, có lẽ bọn họ trước kia không phải là cường đạo hay xuất thân là ăn trộm, nghe đồn đãi Bắc Dao phủ giàu có nên nhất thời nổi lòng tham mới tiến vào Bắc Dao phủ ăn trộm, muốn nhân chuyến này kiếm được một mẻ lớn, điều này cũng giải thích vì sao khi bị gã nam phó bắt gặp lại không có giết người diệt khẩu, bởi vì bọn họ chỉ cần tiền, không muốn mạng người, như vậy phạm vi tình nghi cũng được thu hẹp lại, chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút, điều tra các nhân vật hai phái hắc bạch ra vào Hiệp Khách thành là có thể.

“Thiếu thành chủ, thuộc hạ đi điều tra những nhân vật khả nghi, trong vòng ba ngày, nhất định sẽ bắt được bọn cướp”, Hàn Tùy cùng Thất Vọng Đau Khổ run run nói.

” Ân! Đi thôi! Không cần kinh động hai vị Tư Đồ Vương gia! Lại càng không phải kinh động cha ta!” Trần Ngọc Bạch đồng ý, cũng không quên dặn dò.

“Dạ, thiếu thành chủ”, Hàn Tùy cùng Thất Vọng Đau Khổ đồng thanh đáp, ban ngày bọn họ chỉ ở bên ngoài, không có vào Cảnh Xuân Viện nên không biết ban ngày mấy người kia đã nói chuyện gì, chỉ biết đầu tiên là Thiên Tuyền vương gia Tư Đồ Huyền một thân hồng y tức giận vội vàng rời đi, không lâu sau là Trữ Xa vương gia nho nhã cũng mặt lạnh bỏ đi, cuối cùng là thiếu thành chủ, tuy không tức giận nhưng vẻ mặt có chút ảo não, biểu tình trước giờ bọn họ chưa từng thấy nên đối với Bắc Dao phu nhân rất tò mò, không biết nàng là một nữ tử như thế nào mà làm cho ba vị chủ tử quyền thế ngập trời này rơi vào thế hạ phong như vậy?

Cho nên giờ phút này nghe được chủ tử nhà mình dặn dò như vậy, bọn họ cũng không lấy làm ngạc nhiên, dù sao ban ngày đã chia tay trong không khí không vui như vậy, buổi tối lại xảy ra chuyện bị cướp, vẫn không nên cho bọn họ biết là tốt nhất.

“Lại làm phiền thiếu thành chủ”, Bắc Dao Quang khách khí nói “ mấy thứ bị mất kia nếu không lấy lại được cũng không sao, chỉ cần người không có việc gì là tốt rồi”

” Phu nhân không cần vì thế lo lắng, việc này đều giao cho Ngọc Bạch đi!”

Sau khi Phong Vô Ảnh băng bó cho những người bị thương xong, Thanh nhi cũng đã trấn an những người còn lại, đưa bọn họ trở về phòng ngủ xong thì trời cũng vừa sáng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.