Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương

Chương 31: Tự rước lấy nhục



Bưng trong tay mì sợi vừa mới làm xong, Mạn Tâm ngửi mùi thơm thì rất hài lòng, nhìn số mì còn lại mà nói: “Chỗ mì còn lại các người cứ dùng
đi.”

“Nô tì không dám.” Các cô bị dọa, lập tức quỳ xuống.

Mạn Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, mình đáng sợ đến vậy sao? Đành phải nói:
“Vậy được rồi, các ngươi đem những thứ này đến Mạn Tâm các đi.”

“Dạ, Vương phi.” Lúc này bọn họ mới thở phào.

Trong thư phòng.

“Tử Vân, đệ nhớ kỹ, nếu lỡ ngày mốt xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn,
phải lấy an nguy của cô ta làm đầu, lúc đó không được dùng việc công để
trả thù cá nhân, biết không?” Mộ Dung Ưng ở bên cạnh dặn dò.

“Đại ca, huynh nói đi nói lại mấy lần rồi, nếu không phải đệ biết rõ
nguyên nhân thì đễ sẽ nghĩ là huynh coi trọng cô ta quá mức đấy!” Dương
Tử Vân nói, tuy rằng hắn quả thật muốn lấy công báo tư thù, nhưng hắn
cũng tuyệt đối không phải người không biết chừng mực.

“Đừng ba hoa, còn nữa, từ giờ trở đi, đệ phải luôn chú ý đến kinh
thành, nếu có người lạ ra vào, nhất định phải thận trọng.” Hắn còn nói
thêm.

“Yên tâm đi đại ca, đệ cam đoan sẽ không có sơ hở.” Dương Tử Vân vừa
dứt lời, chợt nghe thị vệ bên ngoài cửa hô: “Vương gia, Vương phi cầu
kiến.”

Cô ta đến đây làm gì? Mộ Dung Ưng hơi nghi hoặc, nhưng cất giọng hô: “Vào đi.”

Mạn Tâm bưng đồ ăn thơm ngào ngạt đi vào thư phòng, liền nhìn thấy Dương Tử Vân đã ở bên trong, trực tiếp online casinos phớt vờ hắn đi đến trước mặt Vương gia, đặt đồ ăn xuống: “Ngươi có đói bụng không? Ta đặc biệt làm cho ngươi đó, nếm thử xem có vừa ăn không?”

“Ngươi đích thân làm?” Mộ Dung Ưng có chút kinh ngạc, nàng là công chúa, sao lại biết làm đồ ăn này nọ.

“Ta đích thân làm đó, ăn nhanh đi!” Mạn Tâm mỉm cười đặt đũa vào trong tay hắn, hy vọng hắn có thể thoáng cảm động một chút.

Mộ Dung Ưng cầm đũa nhìn bao quát cả đĩa thức ăn đầy đủ cả mùi vị lẫn màu sắc phía trước, vừa mới muốn động thủ đã bị Dương Tử Vân ngăn cản,
“Đại ca, chờ một chút. Cô ta tốt bụng như vậy sao? Không phải trong đây
có thứ gì không nên có đó chứ?”

“Ngươi nói vậy là có ý gì? Cái gì mà thứ gì không nên có?” Mạn Tâm theo dõi hắn luôn làm mình khó xử.

“Hạ độc, chẳng lẽ cô không có hạ độc sao?” Dương Tử Vân hừ lạnh một
tiếng, nói thẳng ra, hắn hoàn toàn khẳng định trong chuyện này có vấn
đề.

Ánh mắt Mộ Dung Ưng cũng khẽ thâm trầm, hành động của nàng quả thực
vượt ra ngoài dự kiến của người khác, chẳng lẽ mất trí nhớ cũng có thể
tự mình biết làm cái này cái nọ sao?

“Dù có hạ độc, ta cũng không phải cho ngươi ăn, mắc mớ gì tới ngươi?” Mạn Tâm tức giận lườm hắn một cái, rồi nhìn Mộ Dung Ưng nói: “Ta không
có hạ độc, nhưng ngươi có dám ăn không?”

“Có gì mà không dám!” Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào mặt nàng, hắn
tin nàng không dám hạ độc mình một cách trắng trợn như vậy, cầm lấy chén vừa định ăn đã bị Dương Tử Vân đoạt lấy.

“Đại ca, huynh còn dám ăn sao! Đừng lấy tính mạng mình ra mạo hiểm,
có muốn ăn cũng phải bắt cô ta ăn trước cho chúng ta xem!” Hắn ta cầm
chén, đưa tới trước mặt nàng.

Nhưng Mạn Tâm nhìn thấy Mộ Dung Ưng cũng không ngăn cản, khóe môi
chậm rãi nhếch lên một cái, nàng mỉm cười chua xót, “Hóa ra từ trước đến nay ngươi chưa hề tin ta. Được, ta ăn!”

Đoạt lấy đôi đũa trong tay hắn, nàng ăn sạch chén mì hết sức thô lỗ,
rồi quẳng chén và đôi đũa trong tay xuống một cái ‘xoảng’, sau đó đi đến trước mặt hắn: “Ta nói rồi, ta sẽ vì ngươi mà thay đổi, nhưng ngươi cự
tuyệt, thật sự đã không cho ta cơ hội, ta đây có cố sức lấy lòng ngươi
cũng chỉ tự rước lấy nhục.”

Nói xong, nàng xoay người lập tức bước ra khỏi thư phòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.