Xa Gần Cao Thấp

Chương 81: C81: Không có tự tin



Không có tự tin (Du Bạch)

……

Sau lễ mừng năm mới của trường, kỳ nghỉ của Du Nhậm được dành hết vào phòng tự học. Cô là một trong những học sinh chăm chỉ nhất lớp, kết quả đứng thứ hai trong kỳ thi tuyển sinh đại học khiến bạn nào cũng khó hiểu: “Có phải cậu điền nguyện vọng thấp không?”

Sau khi biết nguyện vọng đầu tiên của Du Nhậm là ngôi trường này, ai cũng ngạc nhiên và tiếc nuối nói: “Tình yêu đích thực”

Du Nhậm cúi đầu cười: “Cũng có thể.”

Sau khi Du Hiểu Mẫn biết Du Nhậm sẽ không về Bách Châu nghỉ lễ, cô gặng hỏi: “Hay là có chàng trai nào theo đuổi con?” Để tránh những rắc rối về sau, Du Nhậm nói không có, thực sự không có.

“Con đúng là ngốc, có khi người ta có ý với con mà con không nhận ra ấy chứ.” Du Hiểu Mẫn tưởng tượng ra khuôn mặt ngốc nghếch của con gái mình, thực ra trông cũng rất xinh xắn, sau đó mắng người khác: “Bọn họ đúng là có mắt như mù.”

Nếu không phải ngốc thì là mù, đến bên nhau không làm khổ người khác thì cũng là làm khổ lẫn nhau, Du Nhậm cười trừ.

Du Nhậm không được chàng trai nào theo đuổi chính thức, nhưng vẫn nhận được nhiều lời mời có ý đồ, có lần Liêu Huống mời cô đi ăn tối, Du Nhậm cũng mời lại vì phép lịch sự, anh ấy rất biết giữ chừng mực cân nhắc và chỉ hỏi Du Nhậm rằng: “Vào đêm Giáng sinh em có muốn đến Nhà thờ Thiên Chúa giáo Hỗ Đông cầu nguyện không? Ở đó vui lắm.”

Một là Du Nhậm không thể thức khuya, hai là không có tình cảm gì với ông già Noel nên đã từ chối anh ấy. Liêu Huống nói, hôm đó lãnh đạo công ty nơi anh thực tập cũng sẽ có mặt, nếu đến chào hỏi sẽ có lợi cho Du Nhậm xin thực tập trong kỳ nghỉ đông. Thấy Du Nhậm vẫn không bị lay động, anh liền cắt đứt tần suất liên lạc thường xuyên như dạo gần đây, chỉ gửi tin nhắn chúc mừng vào đầu xuân năm mới.

Thảo nào Nhậm Tụng Hồng hết lời khen ngợi Liêu Huống, anh ấy giỏi tạo ra và nắm bắt cơ hội, cũng rất chững chạc so với tuổi, càng không dài dòng dây dưa. Du Nhậm thực sự có chút ngưỡng mộ sự vững vàng này.

Những người dành thiện cảm cho cô ngoài các bạn cùng lớp ra còn có những bạn từ các khoa khác cũng từng học trường Số 8 Bách Châu. Không như hành vi quấy rối bộp chộp của Chúc Triều Dương trước đây, những người này rất kín đáo và tuần tự tiến dần. Họ tìm cơ hội bắt chuyện với Du Nhậm trong các hoạt động trong câu lạc bộ và lớp học, tuôn những tràng giang đại hải từ những tác phẩm nổi tiếng cho đến sở thích và tình hình quốc tế, nói mãi, nói mãi, cuối cùng dần dần tập trung vào bản thân. Nếu Du Nhậm đưa ra những quan điểm riêng, họ sẽ sững lại một lát, sau đó mới chuyển kịch một vai thành màn đồng ca.

Du Nhậm không thích kiểu “đồng ca đồng cảm” này, đó là điệu bộ chỉ những người quyền cao chức trọng mới có. Về kiến thức và cách nghĩ, cô cho rằng những người cùng tuổi không cần phải cố tỏ ra quan tâm như vậy, nếu không cho cô cơ hội giao tiếp thẳng thắn, lần sau Du Nhậm cũng sẽ dứt khoát từ chối cách tiếp cận của họ: “Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước.”

Cô không muốn lãng phí thời gian cho người mà mình không có hứng thú, chỉ muốn về Bách Châu thăm đứa ba, nhưng vừa tính đến các môn học và thời gian để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, người thực tế như Du Nhậm vẫn chọn ở lại trường ôn tập.

Trong những ngày đó, tâm trí cô lúc nào cũng vây quanh “ngày 5 tháng 1” mà Mão Sinh từng nói, cô đã chuẩn bị sẵn sàng đón khách trong khi vẫn tự trách lời mời bốc đồng của mình, vì cô phải ngồi đối mặt với Ấn Tú và Mão Sinh, phải nghênh đón sự soi mói trong ánh mắt Ấn Tú.

Nhưng cô nhớ Mão Sinh. Rất nhiều người yêu nhau để tìm kiếm tri kỷ, Du Nhậm cảm thấy giữa mình và Mão Sinh không tồn tại giao tiếp tri kỷ, thậm chí cô không hiểu giao tiếp tri kỷ là gì. Điều cô quen là sự bầu bạn sáng đêm suốt ngày dài tháng rộng, điều cô thích là yên lặng được làm chính mình với Mão Sinh ở bên. Sự bầu bạn này là hương thơm thầm lặng giúp dưỡng ẩm mọi thứ trong phòng, cũng là trà Cam Minh nóng lạnh vừa miệng mỗi khi khát nước. Hai chữ “tri kỷ” quá sâu sắc, nhiều người vẫn chưa tìm ra tri kỷ của mình.

Một số người sẽ chuyển sang tìm kiếm tri kỷ hoặc cảm xúc trong sự việc hoặc đồ vật. Trong khi, khác với các bạn cùng trường, tài nghệ của Du Nhậm không nổi bật đến thế, cô không hề nhúng tay vào những hoạt động như thể thao, nhảy múa, nhạc cụ hay kịch nói, chỉ thi thoảng xem bên rìa ngoài khi được người khác mời. Ngoài ra, cô chơi với các bạn cũng được coi là hòa hợp, ngoài sự hòa hợp đó chính là sự trống trải, hoảng sợ của tân sinh viên khi bị ném vào môi trường mới, ngoài sự hòa hợp đó còn thiếu tình bạn nhiệt huyết của những học sinh cấp 2. Đều quá khách sáo.

Dưới vẻ ngoài lịch sự và dịu dàng của Du Nhậm, có một trái tim cô đơn đang chờ được ủ ấm. Cô là người đi chọn, những người khác thì không.

Đến ngày 5 tháng 1, hôm đó Du Nhậm treo hồn trên mây nửa tiếng trước giờ tan học buổi chiều. Cô không ngừng xem điện thoại, mong nhận được tin nhắn từ Mão Sinh, nhưng chẳng nhận được gì ngoài của nhà mạng và tin nhắn của bạn cùng phòng. Đến khi cúi đầu lần thứ sáu, giáo viên trên bục chú ý đến cô sinh viên không bao giờ mất tập trung luôn ngồi ở hàng ghế đầu, giáo viên cười như rất hiểu: “Đừng lo thầy dài dòng.”

Du Nhậm đỏ mặt, buộc mình phải bình tĩnh lại tiếp tục nghe giảng.

Đến tận 7h30 tối, Mão Sinh vẫn chưa nối tiếp ước hẹn của họ. Đó là lần hiếm hoi Du Nhậm không đến lớp tự học, thay vào đó cô khoác cặp đi dọc theo bức tường đỏ bên ngoài trường để hít thở không khí trong lành. Đi từ đường Hàm Đan đến cuối đường Quốc Định, đã đến trước cổng một trường đại học khác. Cô ngước nhìn bầu trời, chợt nhận ra sự tự do khi lên đại học chẳng qua chỉ là đi loanh quanh một cách ngẫu nhiên và đôi khi lật một trang sách tự học nào đó trời biết, đất biết, mình cũng biết.

Ngày trước đi học chỉ mong được Mão Sinh đến đón, tận dụng mọi cơ hội để gọi điện cho Mão Sinh. Bây giờ đã có thời gian, muốn gọi điện cũng không cần nhìn ánh mắt bà đội trưởng bảo vệ nữa, ấy thế mà mỗi người một ngả. Cô đang thất vọng vì điều gì? Du Nhậm lắc đầu, quay về ký túc xá.

Căn ký túc xá không có ban công, phải dùng chung phòng tắm và phòng vệ sinh với hơn chục người ấy giống một hộp diêm nhỏ, vài chiếc hộp đều bị nhét đầy. Du Nhậm không có đủ chỗ, trên đầu giường chất đầy hai chồng sách.

Cô khá hài lòng về những môn học, còn lại mọi thứ khác ở đây không có gì đáng ngạc nhiên. Thậm chí còn có lúc Du Nhậm tự hỏi chính mình: Mình đến đây để làm gì?

Đến để làm tròn một lời hứa rỗng tuếch không có hồi đáp, để lấp đầy chấp niệm bằng một thực tế mới toanh và để gặp Mão Sinh Ấn Tú sao? Có phải ngày mai họ sẽ đến không?

Du Nhậm trăn trở suốt nhiều ngày vì một chuyện có thể làm sáng tỏ chỉ bằng một cuộc điện thoại. Khi Mão Sinh đã có một mối quan hệ khác, Du Nhậm bắt đầu kiềm chế bản thân, quá chủ động sẽ thể hiện ra động cơ đáng ngờ, hoàn toàn thờ ơ sẽ hoàn toàn mất đi Mão Sinh.

Giữa sự cân bằng khó xử, Du Nhậm chọn cách chỉ tự làm khó bản thân, cô dựa vào đầu giường, chặn tâm trạng phức tạp bằng sách vở.

Đọc kiệt tác “From the Soil” của Phí Hiếu, cô ngẩn ngơ nghĩ về quê hương của mình. Nhà của Du Nhậm ở là Bách Châu, quê hương của Du Nhậm tên là Du Trang. Cuộc đời của cô luân chuyển hai nơi này suốt mười tám năm, bên cạnh cô lúc này không có ai đang nở rộ trong lòng. Du Nhậm phải thừa nhận rằng bản thân không hề thoải mái như vậy, du lịch nước ngoài gì chứ? Học trao đổi gì chứ? Đôi khi Du Nhậm nghĩ rất cao xa, nhưng nghĩ xong lại thấy nhớ Bách Châu vô cùng, hoa cỏ nơi đó đặc biệt rực rỡ khi cô đi xa, con người nơi đó vẫn đang chờ cô trong thời gian ngưng đọng.

Sau khi đi vệ sinh, Du Nhậm nằm xuống, bạn cùng phòng quan tâm hỏi: “Du Nhậm, cậu không khoẻ à? Sao hôm nay về sớm thế?”

Cô nói hôm nay muốn cho bản thân nghỉ ngơi một chút. Bạn cùng phòng cười: “Cậu có bao giờ cho bản thân nghỉ ngơi đâu?”

Người nói vô tình, người nghe cười cay đắng – họ vẫn chưa đủ chín chắn đến độ lập tức kết thúc cuộc tranh luận nhàm chán về việc “liệu bạn cùng lớp này có chăm chỉ đến mức không cho mình thời gian nghỉ không”. Du Nhậm chọn cách im lặng, mở điện thoại lên, đột nhiên ngồi phắt dậy, có lẽ trong lúc cô đang đi vệ sinh, Mão Sinh đã gọi cho cô hai lần.

Cô vội vàng gọi lại, đầu bên kia không nghe. Trái tim Du Nhậm như chẹn lại một hòn đá, cô đợi gợn sóng này ngừng lại, do dự không biết bao lâu nữa mới nên gọi lại để không tỏ ra mình quá sốt ruột.

Mão Sinh luôn là người chu đáo, Mão Sinh đã gọi đến, trái tim Du Nhậm đập thình thịch đến nỗi sộc lên cổ họng, đợi năm hồi chuông mới bắt máy, trước ánh mắt để ý của bạn cùng phòng, cô bình tĩnh hỏi: “Alo?”

“Mão Sinh”, cô đặt cái tên này trong im lặng.

“Du Nhậm, mình đã tới cổng trường của cậu, rốt cuộc… rốt cuộc nên vào cổng nào đây?” Mão Sinh như con ruồi mất đầu đứng trước cổng trường đại học: “Mình tra cổng chính ở đường Hàm Đan, nhưng tài xế thả mình ở đường Quốc Định, mình đi mãi thấy có gì đó sai sai, nơi này trông không giống trường đại học, sao lại là trường cao đẳng?”

Mão Sinh nhìn chằm chằm “Trường Cao đẳng Giáo dục Thường xuyên” trước mắt rồi nhìn lại: “Mình…” Tràng lải nhải của cô bị Du Nhậm cắt ngang: “Cậu đang ở cổng nào?”

Nghe xong câu trả lời của Mão Sinh, Du Nhậm dở khóc dở cười: “Các cậu ngốc à, nhầm đường rồi, đó là đường Tứ Bình.”

Mão Sinh khựng lại: “Chỉ… chỉ có một mình mình thôi.” Ngay khi buổi biểu diễn trong đêm vừa kết thúc, cô bắt chuyến tàu cuối cùng đến Thượng Hải, nhảy lên một chiếc xe buýt bên ngoài ga tàu để đến trạm lúc 9h30 tối. Sợ sẽ làm phiền Du Nhậm nên Mão Sinh không báo trước, nhưng ước hẹn mơ hồ ngày 5 tháng 1 đã bắt rễ trong tâm trí Mão Sinh từ lâu.

Đứng bên đường chờ Du Nhậm, trong lòng Mão Sinh bỗng dâng lên một luồng an ủi ấm áp và quen thuộc. Mấy tháng nay cô quá cô đơn, tuy vẫn được các bạn, mẹ và sư phụ rất quan tâm, nhưng Mão Sinh tưởng như mình vừa từ ốc đảo bước đến giữa sa mạc, trước sau là mênh mông cát vàng, ánh nắng thiêu đốt càng ngày càng cháy.

Mão Sinh càng trưởng thành, càng không nhìn ra thăng thầm trên gương mặt, song mực nước trong lòng càng lúc càng khô hạn. Không ai có thể làm dịu cơn khát và bảo vệ cô khỏi cái nóng, cô đã tìm kiếm khắp nơi, vẫn không có ốc đảo nào như Ấn Tú hay nguồn suối nào bằng Du Nhậm.

Khi Mão Sinh đang buồn chán nhìn ven đường, bỗng có chiếc taxi dừng lại trước mắt. Du Nhậm nhảy xuống xe đến đứng trước mặt Mão Sinh, cô không còn mặc đồng phục của trường Số 8, thay vào đó là chiếc áo len trắng nhạt khoác thêm chiếc áo phao ngắn bên ngoài. Sau khi nhận được cuộc gọi từ Mão Sinh, cô lao ra khỏi khu ký túc xá và gọi xe tới, thực ra cũng không nhanh hơn đi bộ là bao, chỉ là cô không thể đợi được.

Những giọt mồ hôi trên chóp mũi cô hiển nhiên rất dễ thấy, Du Nhậm lau chúng đi, đôi mắt sau cặp kính của nhảy múa một nỗi niềm hào hứng: “Mão Sinh.”

Sau khi giọng nói trong lòng vang lên, biểu cảm vui mừng của Mão Sinh khiến cô choáng ngợp. Mão Sinh bước đến gần, tay trái cầm hộp quà, tay phải xách túi hành lý, nhấc đồ lên, dang rộng vòng tay, Du Nhậm chỉ khẽ ôm eo cô, hỏi lại: “Ấn Tú đâu?”

Ánh mắt Mão Sinh trầm xuống, vẫn cười nói: “Chia tay rồi.”

Du Nhậm tuy thông minh nhưng vẫn không giải quyết được mớ dây rối đột nhiên vướng trong lòng, cô đang lưỡng lự giữa kỹ năng diễn xuất và logic: vừa chấn động trước cái tin đó của Mão Sinh và Ấn Tú, vừa không thể ngăn được cảm giác vui mừng trào dâng; vừa phải giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày trước mặt Mão Sinh, vừa phải chặn đứng dù chỉ là một chút phấn khích và tò mò nhảy lên; vừa vẫn thích Mão Sinh, vừa muốn giữ nguyên tư thế ngồi sâu trong đường hầm của chính mình. Là một học sinh giỏi đã đấu trí đấu dũng với Du Hiểu Mẫn và những người xung quanh suốt nhiều năm, Du Nhậm giờ đây đang vô thức khoác lên mình hai bộ da.

“Ăn tối chưa? Tìm chỗ nào đó ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Du Nhậm nhiệt tình sắp xếp chỗ dừng chân cho Mão Sinh, tiện thể giúp Mão Sinh xách hành lý. Mão Sinh từ chối, Du Nhậm vỗ vào mu bàn tay Mão Sinh: “Đừng khách sáo như vậy.”

Mão Sinh nhất quyết dù có là lịch sự hão cũng muốn tự mình làm. Mà khắp người Du Nhậm vẫn đổ mồ hôi. Hai người đi bộ hơn mười phút thì tìm thấy một quán Quảng Đông phục vụ đồ ăn nhẹ vào đêm khuya. Du Nhậm nhớ, đã lâu lắm rồi họ không đi bộ cùng nhau như thế này.

Gọi cháo loãng và hoành thánh cho Mão Sinh, cộng thêm nửa con vịt quay, hai ngày tiền ăn uống của Du Nhậm hết bay, nhưng số tiền thưởng mới là thứ khiến cô giàu sụ: “Mua điện thoại và máy tính, cũng mua quà cho ông bà và mẹ, mình vẫn còn 20.000 tệ cho bản thân.”

Câu nói ấy khiến người đã đi làm một năm mà chỉ tiết kiệm được mấy vạn tệ như Mão Sinh nghẹn ngào: “Tốt nhất vẫn nên đi học.” Cô vừa cười vừa cắn miếng vịt quay trên đũa.

Mão Sinh ăn rất nhanh, cả hai đều không tiếp tục chủ đề chia tay. Du Nhậm nói “nghỉ ngơi” và thế là họ thực sự đang nghỉ ngơi. Có lẽ Mão Sinh đã thấm mệt do gian nan qua chặng đường dài, nên cô ấy hững hờ hơn một chút so với lần trước họ gặp nhau vào năm ngoái. Du Nhậm đứng yên tại chỗ cũng mệt mỏi, cúi xuống, khoé mắt dõi theo những ngón tay gầy và trắng nõn đang cầm đũa của Mão Sinh.

Không thể kiềm chế được, lại nhìn khuôn mặt của Mão Sinh thêm lần nữa. Mão Sinh cười nhìn Du Nhậm với miệng đầy đồ ăn, Du Nhậm cũng mỉm cười. Mão Sinh gắp vịt quay cho Du Nhậm: “Sao cậu không ăn?” Du Nhậm nói mình đã no, nhưng vẫn động đũa cùng Mão Sinh.

Chủ để nói chuyện giữa hai người cũng đang nghỉ ngơi. Ăn no nê, Mão Sinh nói để mình tiễn cậu đến trường, ngày mai đợi cậu tan học, chúng ta sẽ gặp lại sau, mình tự mình đi dạo cũng được. Cô không mời Du Nhậm nán lại nói chuyện hiện tại hay kể về quá khứ.

“Người nhà cậu có biết cậu tới Thượng Hải một mình không?” Du Nhậm lo lắng vì mẹ của Mão Sinh.

“Biết, mình nói mình nhận việc nên chạy ở hai nơi.” Mão Sinh đã học cách nói dối, có chút xấu hổ giải thích: “Mình nói đó… cậu biết mẹ mình đấy, rất hay lo lắng.”

Nhưng Du Nhậm – người đã nói với bạn cùng phòng rằng mình sẽ không quay lại – đã lên kế hoạch sẵn, cô quay người chỉ về phía nhà nghỉ ở ngã tư phía trước: “Ký túc xá của mình không kiểm tra nghiêm ngặt, chỉ cần hỏi và xin phép là được.”

Giọng nói vui mừng và êm tai của Mão Sinh cất lên: “Được.”

Giọng điệu này khiến Du Nhậm vui vẻ, Du Nhậm đã chờ đợi sự tự do thoả thích thế này suốt hai năm. Cô lắng nghe tiếng bước chân của hai người, phía sau có tiếng thở phì phò của người chạy bộ buổi đêm, Mão Sinh kéo Du Nhậm về bên cạnh mình để bảo vệ cô, động tác của Mão Sinh rất tự nhiên như thể chưa từng bị thời gian tạm dừng.

Cảm xúc của Du Nhậm được đánh thức trước lực kéo rắn chắc như vậy, cô dừng lại, nhìn Mão Sinh: “Sao cậu…” Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy? Đứa trẻ năm đó trốn sau cửa lén thơm lên má mình rồi bỏ chạy ngay đã trưởng thành, Mão Sinh của hiện tại, phần lớn quá trình lớn lên của Mão Sinh đều nhờ ơn Ấn Tú. Du Nhậm hầu như không hề tham gia, cô rất buồn vì sự vắng mặt của mình.

Bắt đầu từ thời khắc này, những mong đợi tràn đầy của cô đã bật nắp mạnh mẽ sau khi đã lên men, rò rỉ từng chút một: “Sao cậu không để ngày mai hẵng đến? Đã muộn như thế, nhỡ mình đã ngủ thì sao?” Thay bằng cách nói khác, sẽ không khó xử.

“Không sao, mình sẽ tìm chỗ ở tạm, ngày mai gặp thế nào cũng được, mình sẽ ở Thượng Hải trọn hai ngày mà.” Mão Sinh vác túi hành lý lên vai: “Hả? Cậu sao thế Du Nhậm?”

Du Nhậm cảm thấy bản thân mình ảo não chán chường trước mặt Mão Sinh, cô vén tóc nói: “Không sao, hôm nay đến cũng vừa vặn, mai là thứ Bảy, mình không có tiết học.” Câu trước đá câu sau, thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng đôi mắt của Mão Sinh.

Cậu đến tìm mình sau khi chia tay làm gì? Sao cậu không nói? Thỏ Quái, cậu đã thành tinh. Du Nhậm bật cười: “Mão Sinh, lần đầu tiên mình cảm thấy, cậu thật giống người lớn.”

Người lớn sẽ không hễ gặp ai là kể khổ: Yêu nhiều thì mệt, nghĩ nhiều thì đau. Người lớn bẩm sinh đã có một căn hầm, nơi bắp cải mùa đông và đá viên mùa hè được xếp gọn gàng, người khác không nhắc, họ cũng coi như không có chuyện gì xảy ra.

Mão Sinh mím môi: “Cậu cũng giống người lớn.” Chỉ là, kiểu tóc này “trường tồn” quá. Mão Sinh tiến đến gần, nhìn kỹ hàng tóc mái và phần tóc đuôi hơi nhuộm vàng của Du Nhậm, cô gái dưới ánh đèn đường có chút hoảng loạn trước hành động đột ngột của Mão Sinh, tay đột nhiên nắm lấy góc áo của Mão Sinh. Mão Sinh thấy vết nốt ruồi đen vô cùng nhỏ trên môi cô vẫn còn đó, rãnh nông trên mí mắt thì đang run rẩy.

Nhìn đến khi trái tim thắt lại, cô hơi giãn xa khoảng cách, đưa tay chạm lên đầu Du Nhậm. Trong những tháng ngày tươi đẹp năm xưa, hai đứa trẻ sẽ ôm chặt nhau bên bờ sông Bách Châu, lấy cơ thể và sức lực để bày tỏ nỗi niềm lưu luyến.

Du Nhậm đợi, nhưng không thấy cái ôm của Mão Sinh, chỉ thấy được Mão Sinh vuốt tóc cho mình: “Nhưng, để như vậy trông cũng rất đẹp.” Mão Sinh nói, cô quay đi, túm những sợi tóc vướng trong cổ áo của mình: “Là nhà nghỉ đó sao?” Cô nhìn xung quanh và hỏi.

Du Nhậm – người suýt chút nữa làm ra chuyện ngoài ý muốn – âm thầm hít một hơi, gật đầu: “Ừ.” Bắt đầu từ lúc nào mà Mão Sinh biết dừng lại đúng lúc hơn cả mình? Chẳng trách bạn ấy có thể bắt đầu lại từ đầu, còn ban nãy mình vẫn đang mong đợi điều gì đó sẽ xảy ra.

Cô gái thất vọng với chính mình và cả Mão Sinh nhẹ nhàng bước lên đường, nghe thấy Mão Sinh đi bên cạnh cũng thở dài: “Du Nhậm, đừng… mình thực sự không có tự tin vào bản thân.”

……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.