“Anh định đến Bow Street hôm nay phải không?” Lottie hỏi, vừa ấp tách trà trong hai bàn tay vừa nhìn Nick ăn nghiến ngấu một đĩa lớn bao gồm trứng, trái cây và bánh mì nho khô.
Nick liếc nhìn cô với nụ cười ôn tồn thong thả. “Sao em lại hỏi thế?”
Từ lúc họ trở về từ Worcesestershire ba ngày trước đây, anh đã gặp gỡ các chủ nhà băng, thuê một người kinh doanh bất động sản, ghé qua chỗ thợ may của mình, và dành một buổi chiều ở tiệm cà phê của Tom cùng với bạn bè. Với tất cả những gì Lottie biết, thì hôm nay sẽ bắt đầu với lịch trình y hệt – nhưng không hiểu vì sao trực giác đã dẫn cô đến mối nghi ngờ khác.
“Bởi vì có một vẻ gì đó trong mắt anh mỗi khi anh đi gặp sir Grant hay bất kỳ ai ở Bow Street.”
Nick không thể nhịn cười trước nét mặt nghi ngờ của vợ. Cô có những bản năng và sự ngoan cố của một con chó săn chuột – và anh coi đó là lời khen ngợi, mặc dù có thể cô không thấy thế. “Tình cờ là anh lại không đến Bow Street,” anh nói êm ái. Đó là sự thật, mặc dù chỉ theo nghĩa chuyên môn nhất. “Anh chỉ đi thăm một anh bạn. Eddier Sayer. Anh đã kể với em về cậu ấy rồi, nhớ không?”
“Vâng, anh ấy là một trong những thám tử.” Mắt Lottie nheo lại bên trên miệng tách trà thanh nhã. “Hai anh đang lên kế hoạch nào vậy? Anh không định làm chuyện gì nguy hiểm đấy chứ?”
Giọng cô gợn lên một chút sợ hãi, và ánh mắt cô quét lên anh với một sự lo lắng ích kỉ khiến tim anh va mạnh vào lồng ngực. Nick cố sức để hiểu những dấu hiệu đó mang ý nghĩa gì. Hầu như nó có vẻ là cô đang lo cho anh, rằng sự an toàn của anh rất quan trọng với cô. Trước đây cô chưa bao giờ nhìn anh như thế, và anh không chắc mình nên ứng phó ra sao.
Anh thận trọng vươn tay ra và kéo cô ra khỏi ghế, đặt cô lên lòng mình. “Không có gì nguy hiểm hết,” anh nói bên gò má mềm mại ấy. Say sưa bởi mùi vị của làn da cô, anh nương theo con đường của mình tới tai cô và chạm vào thùy tai thanh tú bằng đầu lưỡi. “Anh khó mà liều mạng trở về nhà với em nếu mọi bộ phận không hoạt động tốt.”
Lottie ngọ nguậy trên lòng anh, và cử động đó làm trào lên một làn hơi nóng ở thắt lưng anh. “Anh và Mr. Sayer định gặp nhau ở đâu?” cô khăng khăng.
Lờ đi câu hỏi, Nick lướt tay lên vạt chiếc áo dài buổi sáng của cô, làm bằng loại vải trắng mềm mại in những bông hoa và cành lá nhỏ xíu. Viền cổ áo lượn thấp xuống để lộ đường cong thanh tú của cổ họng cô, phô ra sự quyến rũ quá đỗi uy lực để cưỡng lại. Hạ thấp miệng xuống cổ cô, anh hôn lên làn da ngọt ngào nhấp nhô, trong khi bàn tay anh lẻn vào bên dưới những lớp váy sột soạt của cô.
“Anh không thể đánh lạc hướng em bằng cách đó được đâu,” cô bảo anh, nhưng anh nghe thấy hơi thở cô đứt quãng khi anh tìm thấy nơi mượt mà ở đùi cô. Cuộc thám hiểm của anh tạo ra một cơn sóng khoái lạc thể xác tràn qua người anh, cậu bé của anh dựng đứng lên mạnh mẽ bên dưới mông cô.
“Em không mặc quần trong à,” anh thì thầm, bàn tay lang thang say sưa trên đôi chân trần của cô.
“Hôm nay nóng quá,” cô nói hụt hơi, ngọ nguậy để tránh khỏi anh, đẩy mạnh bất lực vào bàn tay anh bên dưới váy. “Tất nhiên em không cởi nó ra để cho anh lợi dụng rồi, và…Nick, dừng lại. Gia nhân sẽ bước vào đây bất cứ lúc nào.”
“Vậy thì anh phải nhanh lên mới được.”
“Anh có bao giờ nhanh đâu. Nick…ôi…”
Cơ thể cô cong lên áp vào anh khi anh chạm tới những sợi lông quăn giữa hai đùi cô, cái khe hở ngọt ngào đã ẩm ướt khi cơ thể biết kìm chế của cô đã đáp lại sự tiếp xúc của anh. “Anh sẽ làm thế này với em ở vũ hội nhà Markenfield vào tuần tới,” anh nói êm ái, trượt ngón tay cái dọc theo đường ranh giới ướt đẫm của nơi nữ tính của cô. “Anh sẽ mang em đến một góc khuất nào đó…và kéo váy em lên, và vuốt ve trêu chọc em cho đến khi em sẵn sàng.”
“Không,” cô phản đối yếu ớt, mắt nhắm nghiền lại khi cô cảm thấy ngón tay giữa của anh trượt vào bên trong cô.
“Ồ, có chứ.” Nick rút ngón tay thấm ướt của mình ra và cù không thương tiếc vào cái nụ mềm mại căng thẳng cho đến khi cơ thể cô cong lên theo nhịp điệu trong lòng anh. “Anh sẽ giữ em im lặng bằng miệng mình,” anh thì thầm. “Và anh sẽ hôn em trong khi em đạt cực khoái với những ngón tay anh ở trong em…như thế này…” Anh trượt hai ngón tay giữa vào trong cái khe ấm áp đập rộn ràng của cô và khóa kín miệng cô bằng miệng anh khi cô rên rỉ và run lên dữ dội.
Khi anh hút hết những đợt run rẩy sung sướng cuối cùng từ cơ thể cô, Nick dứt miệng ra và mỉm cười tự mãn trên gương mặt đỏ bừng của cô. “Thế đã đủ nhanh với em chưa?”
Giờ giải lao ngắn ngủi ở bàn ăn sáng đã làm cho những giác quan của Nick hoạt bát vui vẻ và tâm trí anh ngập tràn những ý nghĩ dễ chịu về chuyện sẽ xảy ra khi anh trở về nhà vào cuối ngày. Trong tâm trạng phấn khởi, anh thuê một con ngựa để đến chỗ hẹn với Eddie Sayer.
Không phải là sáng suốt khi đem một con ngựa tốt hay một cỗ xe riêng đến Blood Bow Tavern, một nơi ưa thích bọn tội phạm hay lui tới, hay còn gọi là “thánh địa ngoài vòng pháp luật.”
Từ lâu Nick đã nhẵn mặt ở Blood Bowl, vì nó là một phần của khu vực quanh Fleet Ditch nơi anh từng sở hữu một băng nhóm đóng đô ở đây. Fleet Ditch, cống rãnh chính của London, cắt qua địa bàn hoạt động khổng lồ của tội phạm. Có thể cho rằng nó là trái tim của thế giới ngầm, ở giữa bốn nhà tù bao gồm NewGate, Fleet và Bridewell.
Trong nhiều năm Nick đã không biết đến một mái nhà nào khác. Vào đỉnh cao sự nghiệp khi là chúa tể của xã hội đen, Nick đã thuê một văn phòng lịch sự trong phố để gặp gỡ những khách hàng của tầng lớp thượng lưu và những đại diện ngân hàng, những người có thể thông cảm được khi phải miễn cưỡng đến Fleet Ditch. Tuy nhiên, anh đã dành phần lớn thời gian ở cái căn cứ không xa biển bắc này, dần dần trở nên quen với mùi hôi thối bất diệt của nó. Ở đó anh lập mưu, giăng bẫy, và khéo léo thiết lập một mạng lưới buôn lậu và đưa tin. Anh đã luôn chờ đợi một cái chết trẻ trong giàu có, đồng ý với những lời của một tội phạm anh đã thấy bị treo cổ ở Tyburn. “Một cuộc đời là đáng giá nếu nó ngắn ngủi nhưng thú vị.”
Nhưng chỉ trước khi anh sắp nhận sự trừng phạt hoàn toàn thích đáng, sir Ross đã bước vào cùng với thỏa thuận bỉ ổi của anh ta. Dù Nick có ghét phải thừa nhận nó đến đâu, thì những năm làm thám tử là quãng thời gian tốt đẹp nhất của anh. Mặc dù anh luôn bực tức những sự điều khiển của sir Ross, vẫn không thể phủ nhận rằng ông anh rể anh đã thay đổi cuộc đời anh theo chiều hướng tốt đẹp hơn.
Nick tò mò liếc nhìn những con đường nhộn nhạo tối tăm, nơi những đám người đi ra đi vào những tòa nhà xiêu vẹo như đang chồng chất lên nhau.
Đến đây sau khi vừa rời khỏi người vợ xinh xắn thuần khiết ở ngôi nhà nhỏ bình yên trên đường Betterton đúng là nghịch cảnh. Kì lạ thay, việc sắp bước vào một cuộc săn đuổi không còn háo hức như mọi khi nữa. Nick đã trông đợi cảm giác hồi hộp đầy hoang dại khi đi rình mò qua khu vực nguy hiểm nhất London, mà thay vào đó…
Anh là đồ đáng nguyền rủa nếu không phải đang hối tiếc vì đã đồng ý đến giúp Sayer hôm nay.
Nhưng tại sao? Anh không phải kẻ nhút nhát, không phải loại quý tộc được nuông chiều. Đó chỉ là…anh có một cảm giác khó hiểu là mình không còn thuộc về nơi này nữa. Anh đã có thứ để mất, và anh không muốn mạo hiểm nó.
Lắc đầu hoang mang, Nick bước vào Blood Bowl và thấy Sayer đang đợi ở một bàn đặt trong góc tối. Quán rượu bốc mùi và bẩn thỉu và đông đúc như mọi ngày, nồng nặc mùi rác rưởi, rượu gin, và mùi cơ thể người.
Sayer đón anh bằng nụ cười thân mật toe toét. Trẻ trung, sôi nổi, và vạm vỡ, không nghi ngờ gì Sayer chính là thám tử giỏi nhất mà sir Grant có khi giờ đây Nick đã rời khỏi lực lượng. Mặc dù Nick vui khi trông thấy bạn mình, anh vẫn có một cảm giác nôn nao kì cục khi nhìn tia sáng sôi nổi liều lĩnh trong mắt Sayer và nhận ra là mình không chia sẻ nó. Nick không nghi ngờ về chuyện những năng lực và bản năng của anh vẫn còn đó, nhưng anh không còn sở hữu lòng khao khát săn đuổi nữa. Anh muốn ở nhà với vợ mình.
Mẹ kiếp, anh nghĩ với sự bối rối ngày càng tăng.
“Morgan sẽ moi ruột tôi như một con cá tuyết nếu ông ta phát hiện tôi nhờ cậu vụ này,” Sayer rầu rĩ nói.
“Ông ta không biết được đâu.” Nick ngồi xuống bàn, lắc đầu từ chối khi phục vụ bàn đến gần họ với một bình bia trong tay. Cô gái có khuôn mặt hơi thô giả đò bĩu môi, rồi nháy mắt khi khép nép quay đi.
“Tôi nghĩ mình có thể tự làm,” Sayer nói khẽ, để ý tới khả năng bị nghe lén. “Nhưng tôi không biết tất cả ngóc ngách của Fleet Ditch rành như cậu.
Không một ai biết cả. Và cậu là người duy nhất có thể dễ dàng nhận dạng thằng cha tôi muốn bắt, vì cậu đã có kinh nghiệm trước đó với hắn ta.”
“Ai vậy?” Nick đặt hai tay lên bàn và lập tức rụt về khi cảm thấy hai ống tay áo dính vào mặt gỗ.
“Dick Follard.”
Cái tên làm Nick ngạc nhiên. Không như tội phạm thông thường khác ở London, hầu hết bọn chúng đều là kẻ cơ hội, Follard thuộc loại cần xem xét để xếp vào dạng đặc biệt nguy hiểm, cả về tài năng và sự vô cảm. Nick đã tóm được Follard hai năm trước, sau khi hắn ăn trộm ngôi nhà một luật sư giàu có, giết người đàn ông và hãm hiếp vợ ông ta khi họ chống cự. Tuy nhiên Follard lại được miễn tội treo cổ và thay vào đó bị đi đày, để trao đổi lại đề nghị đưa bằng chứng tố cáo đồng bọn của hắn.
“Follard bị đưa tới Australia rồi mà,” Nick nói.
“Hắn đã trở lại,” Sayer đáp với nụ cười nghiệt ngã, “như con chó quay lại với đống nôn mửa của nó.”
“Sao cậu biết?”
“Không may là tôi không thể chứng minh được. Nhưng gần đây có nhiều tin đồn về hắn, chưa kể đến một chuỗi những vụ cướp dã man nhìn rất giống kiểu hành động của tên này. Hôm qua tôi đã lấy lời khai của người phụ nữ tội nghiệp bị một tên trộm cưỡng hiếp khi hắn đột nhập vào nhà cô ấy và giết chết người chồng. Cùng một phương pháp đột nhập, cùng những vết dao trên thi thể, và mô tả của người phụ nữ về kẻ tấn công đều giống hệt Follard – nhất là vết sẹo ở cổ bên trái.”
“Jesu,” Cau mày, Nick kẹp tay vào sống mũi khi anh xem xét thông tin này. “Tôi không thể tin Morgan lại cử cậu đi bắt Follard một mình.”
“Ông ấy đâu có làm thế,” Sayer vui vẻ nói. “Ông ấy muốn tôi thẩm vấn mấy tên đồng bọn cũ của hắn và gửi thông báo cho hắn. Tôi thà trực tiếp đi bắt Follard còn hơn.”
Nick không thể không cười trước điều đó, biết đích xác phản ứng của Morgan sẽ như thế nào trước tin này. “Nếu cậu thành công, Morgan sẽ lột da cậu vì màn phô diễn ngu ngốc chết tiệt như thế.”
“Phải…và rồi ông ấy sẽ hôn cái mông xương xẩu của tôi vì bắt được một tên đi đày trở về. Và tôi sẽ lên trang nhất tờ Times, với hàng tá phụ nữ cầu xin sự quan tâm của tôi.”
Nụ cười của Nick trở nên nhăn nhó. “Chuyện đó không thú vị như cậu nghĩ đâu,” anh báo cho bạn biết.
“Không à? Chà, dù sao tôi vẫn muốn thử.” Sayer nhướng mày lên trông đợi. “Cậu tham gia chứ?”
Nick gật đầu với tiếng thở dài. “Cậu muốn bắt đầu tìm kiếm ở đâu?”
“Thông tin nói rằng Follard được trông thấy ở khu ổ chuột nằm giữa Hanging Ax Alley và Dead Man’s Lane. Nó như một tổ kiến với những lỗ thủng trên tường và những đường hầm chằng chịt –”
“Rồi, tôi biết nơi đó.” Nick giữ vẻ mặt bình thản, dù anh nhận biết một sự chán ghét lạnh lẽo cuộn lên trong bụng. Anh đã đi vào những khu ổ chuột trước đó, thậm chí với mức chịu đựng cao trước những sự ghê rợn của thế giới ngầm, đó là một kinh nghiệm ghê tởm. Lần cuối cùng anh ghé thăm Hanging Ax Alley, anh đã nhìn thấy một bà mẹ bán con mình làm đĩ để lấy một chai rượu gin, trong khi ăn mày và gái điếm chen chúc trong những ngõ hẻm chật chội như những con cá mòi.
“Chúng ta phải tìm kiếm thật nhanh,” Nick nói. “Một khi chúng nhận ra bọn ta trong khu vực, thì tin tức sẽ lan ra vùn vụt, và Follard sẽ lỉnh đi trước khi chúng ta kịp hướng mắt vào hắn.”
Sayer cười toe toét với sự háo hức sắp bật tung khỏi vòng kìm nén. “Thế thì đi thôi, cậu dẫn đường.”
Họ rời khỏi quán rượu và đi xuyên qua những con đường bị cắt đôi bởi những rãnh nước lộ thiên, mùi hôi thối của xác động vật và rác rưởi mục nát lơ lửng dày đặc trong không khí. Những ngôi nhà lụp sụp dựa dẫm vào nhau như trong tình trạng kiệt quệ, rên rỉ với từng cơn gió mạnh thổi vào. Không có dấu hiệu nào để nhận biết các con đường, cũng không có số nhà hay ngõ. Một người lạ mới đến khu này rất dễ lạc đường và nhanh chóng thấy mình đã bị cướp, bị cắt nhỏ và bỏ lại đến chết trong một cái sân hoặc ngõ hẻm tối tăm nào đó. Sự bần cùng của dân cư khu ổ chuột thật không thể tưởng tượng được, và lối thoát duy nhất của họ là một khoảnh khắc tạm bợ trong tiệm rượu gin. Thật ra, gần như con phố nào cũng có cửa hàng rượu gin.
Nó làm Nick phiền muộn khi chứng kiến cảnh cơ cực của con người xung quanh anh, những đứa trẻ gầy dơ xương, những phụ nữ tàn tạ và đàn ông liều lĩnh. Những sinh vật khỏe mạnh duy nhất còn nhìn thấy là chuột cống và chuột nhắt chạy lon ton qua đường. Cho đến bây giờ, Nick đã chấp nhận tất cả những điều này như một phần tất yếu của đời anh. Lần đầu tiên anh tự hỏi có thể làm gì cho những người đó. Lạy Chúa, họ cần quá nhiều thứ đến mức nó gần như làm anh choáng váng. Anh nhớ lại điều Lottie đã nói với anh chỉ ít ngày trước đây…”Phải có vài lĩnh vực nào đó anh quan tâm,” cô đã nói. “Thứ gì đó anh muốn tranh đấu…” Giờ thì anh đã có thời gian để suy ngẫm, anh phải thừa nhận rằng cô nói đúng. Là Lord Sidney, anh có thể làm được nhiều hơn so với Nick Gentry.
Thọc hai bàn tay vào túi, Nick thận trọng liếc nhìn Sayer, người đang rõ ràng chẳng nghĩ gì khác ngoài việc tìm thấy Dick Follard. Đúng như cậu ta nên làm. Không được sao lãng, Nick cảnh cáo mình, thậm chí khi một giọng nói khác lọc qua tâm trí anh.
“Đến khi một người đàn ông trêu ngươi con quỷ quá nhiều lần,” Morgan đã bảo anh. “và nếu anh ta quá ương ngạnh hay đần độn để nhận ra, anh ta sẽ trả giá bằng máu của mình. Tôi biết khi nào nên dừng lại. Và cậu cũng phải thế…”
Quả thực đây là lúc nên dừng lại, mặc dù chỉ đến khoảnh khắc này Nick mới biết. Sau khi giúp Sayer vụ này, Nick cuối cùng sẽ để danh tính thám tử của anh ra đi và làm lại cuộc đời lần nữa. Lần này là Lord Sidney…một người đàn ông với một người vợ, một ngôi nhà, có lẽ cả những đứa trẻ một ngày nào đó.
Hình ảnh Lottie mang thai đứa con của anh gây ra một nỗi đau đớn ngọt ngào trong lồng ngực. Rốt cuộc anh cũng bắt đầu hiểu tại sao sir Ross lại dễ dàng từ bỏ chức vụ quan tòa khi anh ta kết hôn, và tại sao Morgan đặt gia đình mình lên trên tất cả.
“Gentry,” Sayer lẩm bẩm. “Gentry?”
Lạc trong những suy nghĩ, Nick không để ý cho đến khi Sayer gọi lần nữa.
“Sidney!”
Nick thắc mắc nhìn anh ta. “Gì vậy?”
Sayer đang cau mày. “Giữ cảnh giác đi. Hình như cậu đang để đầu óc đi đâu ấy.”
“Tôi ổn,” Nick nói cụt lủn, nhận ra mình thực sự đã lơ đãng. Ở nơi này, đó là một sai lầm chí tử.
Họ đi vào khu ổ chuột, Nick đánh giá địa hình xung quanh bằng cặp mắt xét đoán, cố nhớ lại mình biết gì về ngóc ngách những ngõ hẻm, đường hầm và đường tắt giữa các tòa nhà. Anh lướt nhẹ bàn tay ngang ngực, kiểm tra trọng lượng chắc chắn của chiếc dùi cui bằng sắt bịt da nằm trong túi.
“Hãy bắt đầu từ hướng phía bắc con đường,” Nick nói. “Ta sẽ đi từ đó đến chỗ rẽ.”
Sayer gật đầu, thân hình căng lên rõ rệt khi chuẩn bị hành động.
Họ lùng sục các ngôi nhà một cách cẩn thận, dừng lại phúc chốc để đặt câu hỏi với những người có khả năng biết điều gì đó. Những căn phòng và hang hốc tù mù tối, chưa kể đến đông nghẹt và hôi hám. Nick và Sayer không gặp phải sự kháng cự nào, mặc dù họ là tâm điểm của những ánh mắt nghi ngờ và căm ghét.
Trong một xưởng sửa chữa gần cuối đường – bề ngoài như một cửa hiệu làm móc khóa, nhưng thực tế là sào huyệt của băng làm tiền giả và lừa đảo – Nick nhìn thấy tia tố cáo trong mắt một ông già gầy gò khi ông ta nghe tới cái tên của Follard. Trong lúc Sayer kiểm tra cửa hàng, Nick đến gần ông già với cặp mắt quan sát.
“Ông biết gì về Follard không?” Nick ôn tồn hỏi, sờ vào mép ống tay áo bên trái của mình, một ký hiệu phổ biến trong những xóm nghèo London. Cử chỉ tinh tế ấy là lời hứa sẽ trả công cho thông tin có giá trị.
Hàng mi mỏng như giấy của lão già cụp xuống trên cặp mắt màu vàng khi ông ta cân nhắc lời đề nghị. “Có thể.”
Nick thả vào lòng bàn tay ông ta vài đồng bạc, và những ngón tay nhăn nheo của ông già khép lại quanh nắm tiền. “Nói cho tôi biết có thể tìm hắn ở đâu?”
“Anh có thể thử ở hàng rượu gin trên Melanchonly Lane.”
Gật đầu cảm ơn, Nick liếc nhìn Sayer với một cái nghiêng đầu ra hiệu đi được rồi.
Vừa ra bên ngoài, họ lập tức đi thẳng đến Melanchonly Lane, chỉ nằm cách hai con phố tính từ Hanging Ax Alley. Cũng như phần lớn cửa hàng rượu gin gần Fleet Ditch, chưa đến giữa trưa mà nơi này đã đông đặc người, với những khách quen say xỉn ngồi bệt dưới sàn trong trạng thái lờ đờ. Sau khi hội ý chớp nhoáng, Nick bước vào trong quán, còn Sayer vòng ra sau ngôi nhà xiêu vẹo xem có lốt thoát ở cửa hậu không.
Khi Nick bước vào, một vài tiếng la ó thù địch vẳng ra từ đám đông. Một thực tế không may là chiều cao và vóc dáng của một thám tử làm cho việc trà trộn vào đám đông của anh gần như bất khả. Rủi ro hơn là Nick đã tạo ra vô số kẻ thù trong thế giới ngầm từ khi anh đưa ra bằng chứng chống lại những đồng đảng của mình và quay sang phục vụ cho Bow Street. Điều đó chắc chắn không làm anh được yêu mến hơn ở Fleet Ditch. Lờ đi những lời lẩm bẩm đe dọa, Nick nhìn khắp đám đông bằng cặp mắt nheo lại.
Bất ngờ anh trông thấy khuôn mặt mình đang tìm kiếm. Qua những chuyến đi từ lục địa này đến lục địa khác, Dirk Follard không thay đổi mảy may, bộ mặt chuột nhắt của hắn nổi bật lên cùng với mái tóc đen bù xù nhờn mỡ, hàm răng sắc nhọn khiến cho miệng hắn trông như hình răng cưa. Ánh măt họ gặp nhau trong một khoảnh khắc băng giá, một sự thách thức tích điện.
Follard lủi đi ngay lập tức, luồn lách qua đám đông với sự thoải mái của loài gặm nhấm khi hắn hướng về phía sau quán. Nick xô vẹt những thân hình lúc nhúc trên đường đi của mình, rẽ bọn họ ra với quyết tâm liều lĩnh. Đến lúc anh ra ngoài ngõ, Follard đã biến mất trong mạng lưới nhằng nhịt của những hàng rào, tường và những ngõ nhỏ vắt ngang. Sayer chẳng nhìn thấy đâu.
“Sayer!” Nick gào lên. “Cậu ở chỗ quái nào thế?”
“Bên này,” tiếng kêu khàn khàn của tay thám tử vẳng đến, và Nick xoay người ngó quanh để thấy thân hình anh ta đang trèo qua hàng rào cao sáu foot để đuổi theo Follard.
Vội vã lao theo, Nick leo qua hàng rào, nhảy xuống đất, và chạy hết tốc lực xuống một con hẻm tối tăm bị phủ bóng bởi những mái hiên nhô ra của những ngôi nhà hai bên. Con hẻm đột ngột bị cụt ở cuối đường, và Nick giảm tốc độ dừng lại khi thấy Sayer đang chằm chằm nhìn lên trên. Follard đang leo lên bức tường ngoài đã hư hại của một nhà kho ba tầng cũ kỹ, trông giống một con sâu khi hắn tìm những chỗ bấu tay vào bề mặt gạch.
Sau khi leo được hai tầng, cuối cùng hắn cũng loay hoay tới được một cái lỗ lớn đủ để nhảy vào. Hình dạng xương xẩu của hắn biến mất bên trong nhà kho.
Sayer căm phẫn chửi thề. “Bọn mình mất dấu hắn rồi,” anh nói thẳng thừng. “Còn khuya tớ mới leo được như hắn.”
Khảo sát bức tường một lát, Nick sải chân vài bước lấy đà rồi quăng người lên. Anh đi theo con đường của Follard, bấm bàn tay và những ngón chân trong mũi giày vào những lỗ hổng vỡ vụn trên tường, dùng chúng làm đòn bẩy. Thở hổn hển vì ráng sức, anh trèo được tới chỗ tên tội phạm biến mất.
“Tốt lắm, Gentry!” Anh nghe Sayer hét lên tán thưởng. “Tôi sẽ tìm cách khác để vào trong.”
Nick tiếp tục leo lên bức tường cho đến khi anh bò được vào tầng hai để mở toang hoác. Khi vào được bên trong, anh đứng yên và lắng nghe động tĩnh. Anh nghe tiếng bước chân ở bên trên. Mắt anh chạm phải cái thang dẫn lên tầng thượng, đặt ở nơi mà cầu thang chính chắc đã bị đổ sụp từ lâu.
Nick hướng về phía nó bằng những sải chân vội vã và rón rén. Cái thang còn tương đối mới, nói lên rằng nhà kho này vẫn được sử dụng bất chấp sự đổ nát của nó. Rất có khả năng ngôi nhà này dùng để chứa hàng lậu và đồ ăn cắp, cũng như cung cấp một nơi ẩn náu tuyệt hảo cho những kẻ chạy trốn. Không có những nhân viên thừa hành luật pháp nào dám đặt chân vào cái nơi ọp ẹp này.
Cái thang kêu cót két dưới sức nặng của Nick. Khi lên tới tầng ba, anh thấy ván sàn và rui mè gần như đã mục hết, chỉ để lại một hàng kèo chống đỡ giống như xương sườn của một bộ xương khổng lồ mục nát. Mặc dù ngoài rìa vẫn dính vài tấm ván mỏng manh, sàn nhà ở giữa đã biến mất, lộ ra sàn tầng hai, để lại một khoảng tầm ba mươi bước chân chết chóc khiến người ta rơi thẳng xuyên qua giữa tòa nhà.
Khi Dick Follard vừa trông thấy Nick, hắn quay ngoắt đi và bắt đầu chạy qua một trong những tấm ván. Nick lập tức nhận ra ý định của hắn. Tòa nhà kế bên rất gần chỉ cần ba bước nhảy là tới. Tất cả những gì Follard phải làm là nhảy ra từ một trong những ô cửa sổ trống hoác, và hắn có thể đáp vào mái nhà kề ngay đấy.
Nick đi theo hắn một cách mạo hiểm, gồng mình lờ đi khoảng trống nứt toác bên dưới sàn gỗ. Cẩn thận đặt từng bước chân, anh đuổi theo bóng dáng Follard đang xa dần, lấy lại sự tự tin khi đi qua một thanh dầm vắt ngang giữa nhà. Tuy nhiên, khi anh đi đến cuối đường, một tiếng lắc rắc đáng ngại phá tan im lặng, và anh cảm thấy cây dầm chuyển động dưới chân anh. Trọng lượng của anh quá lớn đối với chất gỗ đã mục nát.
Chửi thề, Nick quăng mình sang thanh dầm kế tiếp, và không hiểu bằng cách nào đã túm kịp lấy nó. Anh mò mẫm bám chặt vào thanh dầm và ôm lấy nó bằng cả hai tay. Một trận mưa rào của gỗ vụn và ván sàn giòn vỡ trút xuống trong âm thanh ầm ầm, trong khi bụi bẩn rơi như kim châm và bột gỗ làm mắt Nick mờ đi. Thở hổn hển, anh gắng sức đu người lên trên thanh gỗ, nhưng một nắm đấm tê cóng bất ngờ giáng vào lưng anh khiến anh suýt ngã. Nick lầm bầm vừa ngạc nhiên vừa đau đớn, và ngước nhìn khuôn mặt hân hoan chiến thắng của Dick Follard phía trên anh.
Một nụ cười nham hiểm tách khuôn mặt loắt choắt của tên khốn ấy ra. “Tao sẽ đưa mày xuống địa ngục, Gentry,” hắn nói, đánh liều bước xa hơn lên cây dầm. Hắn dậm mạnh lên bàn tay Nick bằng bàn chân đi giày ống. Những đốt xương ở ngón tay Nick nứt vỡ, làm bật ra một tiếng gầm gừ đau đớn ở cổ họng anh.
Follard cười phá lên trong niềm hân hoan thất thường. “Một,” hắn hét. “Hai.”
Hắn dậm mạnh lần nữa, sức mạnh tàn phá của chân hắn khiến cơn đau bùng nổ chói lòa lan khắp cánh tay Nick. Chiếc giày của Follard một lần nữa lại giơ lên chuẩn bị cho phát súng ân huệ.
“Ba,” Nick thở hổn hển và tóm lấy mắt cá chân Follard, kéo mạnh.
Bật ra một tiếng thét chói tai, Follard ngã nhào khỏi thanh dầm, thân hình hắn rơi xuống qua hai tầng lầu và tiếp đất với một lực chí tử.
Nick không dám ngó xuống. Anh tập trung toàn bộ tâm trí vào việc trèo lên thanh dầm. Thật không may, sức lực của anh đã bị rút hết, và bàn tay trái của anh đã què quặt. Quằn quại như một con sâu mắc vào lưỡi câu, anh rướn người lên bất lực trước cú rơi tuyệt mệnh.
Ngờ vực, anh nhận ra mình sắp chết.
*****
Tờ giấy run lẩy bẩy trong tay Lottie khi cô đọc lại nó lần nữa.
Lottie
Xin hãy cứu em. Mama nói rằng Lord Radnor đang đến để đưa em đi. Em không muốn đi bất cứ đâu với ông ấy, nhưng mẹ và Papa bắt em phải làm thế. Họ đã khóa em trong phòng cho đến khi ông ta tới. Em xin chị đừng để chuyện đó xảy ra, Lottie, vì chị là hi vọng duy nhất của em.
Em gái thân yêu của chị
Ellie
Một cậu bé trong làng đã mang lá thư đẫm nước mắt này đến không lâu sau khi Nick rời nhà cả ngày hôm đó. Cậu ta khẳng định rằng Ellie đã gọi cậu đến cửa sổ phòng cô và đưa cho cậu lời nhắn. “Chị ấy bảo là nếu cháu mang tờ giấy đến cho cô, cháu sẽ được nhận nửa đồng curon,” cậu nói, đổi chân nọ sang chân kia một cách không thoải mái, như thể nghi ngờ lời hứa sẽ không thành hiện thực.
Lottie đã thưởng cho cậu nửa đồng sovereign thay vào đó, và rồi bảo Mrs. Trend dẫn cậu vào nhà bếp cho cậu ăn một bữa ăn nhanh. Đi đi lại lại quanh tiền sảnh, cô gặm những đốt ngón tay một cách điên cuồng trong khi tự hỏi nên làm gì. Cô không cách nào biết được bao giờ thì Nick về. Nhưng nếu cô cứ ngồi đợi, Radnor có thể đã đem Ellie đi mất rồi.
Ý nghĩ ấy lấp đầy tâm trí cô một nỗi đau đớn đến mức Lottie siết chặt nắm tay và bật lên một tiếng kêu giận dữ. Cha mẹ cô, cho phép Radnor đến mang Ellie ngây thơ tội nghiệp đi…như thể cô bé là một con vật được rao bán. “Nó mới mười sáu tuổi,” cô nói to thành tiếng, gương mặt bừng bừng lửa giận. “Sao họ có thể? Làm thế nào họ sống được với lương tâm mình?”
Và không có một lời đề cập nào tới việc kết hôn trong thư, điều chỉ có thể đưa Lottie đến chỗ tin rằng cha mẹ cô gần như đang bán rẻ Ellie vì lợi ích của họ. Nhận thức này làm cô phát ốm.
Không, cô không thể đợi Nick được nữa. Cô sẽ đến đó và tự mình đưa Ellie đi trước khi Radnor tới. Thực ra, Lottie tức giận với chính mình vì đã không làm thế ngay từ đầu. Nhưng ai mà ngờ được rằng Radnor lại muốn Ellie chứ, hoặc cha mẹ cô sẽ giao con bé cho lão ta như thế này.
“Hariet,” cô cao giọng gọi to, sải bước đến cái dây chuông gần nhất và kéo nó điên cuồng. “Hariet!”
Cô hầu phòng tóc đen xuất hiện ngay lập tức, hớt hơ hớt hải đến mức đôi kính lệch cả đi. “Thưa phu nhân!”
“Mang cho tôi mũ áo đi đường .” Ngừng lời, Lottie cân nhắc trong những người hầu của Nick, và quyết định Daniel là người to lớn và tháo vát nhất có thể giúp cô trong lúc Nick vắng mặt. “Bảo với Daniel là anh ấy sẽ hộ tống tôi trong chuyến đi này. Tôi muốn một cỗ xe sẵn sàng ngay tức khắc.”
“Vâng, Lady Sidney!” Harie vội vã đi thực hiện, dường như bị lây sự gấp rút của Lottie.
Chưa đầy một phút, Daniel đã xuất hiện, thân hình cao lớn của anh ta gọn ghẽ trong bộ chế phục màu đen. Anh là một thanh niên chất phác và cường tráng với mái tóc nâu và đôi mắt màu rượu vàng. “Thưa phu nhân,” anh nói, làm một động tác cúi chào hoàn hảo và chờ đợi những chỉ dẫn của cô.
Nhận lấy mũ từ Hariet, Lottie khéo léo buộc dây mũ dưới cằm. “Daniel, chúng ta sẽ tới nhà cha mẹ tôi để đưa em gái tôi đi. Tôi chắc chắn rằng cha mẹ tôi sẽ phản đối quyết liệt. Thậm chí có khả năng xảy ra xô xát…Và trong lúc tôi không muốn có ai bị thương, chúng ta phải mang em gái tôi về đây cùng. Tô tin rằng có thể trông cậy vào anh.
Anh ta hiểu điều cô đang yêu cầu. “Tất nhiên rồi, thưa phu nhân.”
Cô mỉm cười yếu ớt, gương mặt tái nhợt. “Cảm ơn anh.”
Cỗ xe chuẩn bị xong trong thời gian kỉ lục, và Lottie siết chặt tờ giấy bị vo tròn trong lòng bàn tay khi cỗ xe mau chóng lăn bánh rời khỏi đường
Betterton. Cô cố bắt mình suy nghĩ tỉnh táo, để hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Radnor muốn gì ở em gái cô? Trong bao năm Lottie quen biết ông ta, dường như ông ta chẳng mấy để ý đến sự tồn tại của Ellie, ngoại trừ đưa ra những lời nhận xét coi thường – rằng Ellie béo phục phịch, đầu óc đơn điệu, thô lỗ. Sao trong tất cả những phụ nữ ông ta lại chọn con bé làm tình nhân? Có lẽ vì Radnor biết đó là cách tồi tệ nhất để làm Lottie đau đớn. Lão biết cô không bao giờ có thể toại nguyện trong cuộc hôn nhân với Nick khi biết hạnh phúc của mình được mua bằng cái giá của em gái.
Lòng như lửa đốt vì lo sợ và giận dữ, Lottie bấu chặt tay vào váy.
Chỉ mất mười lăm phút để tới nhà cha mẹ cô, nhưng với Lottie sự chờ đợi thật không thể chịu đựng nổi. Khi họ đến con đường có những ngôi nhà kiểu Tudor và cỗ xe của Lord Radnor không thấy xuất hiện, Lottie mới cho phép mình cảm thấy một tia hi vọng. Có lẽ cô không đến quá muộn.
Cỗ xe dừng lại, và Daniel giúp cô bước xuống. Gương mặt bình tĩnh của anh ta làm vững lại những dây thần kinh mòn xơ của cô khi cô bước lên vỉa hè và để anh hộ tống cô đi vào ngôi nhà. Mảnh sân trước trống trơn, sự vắng mặt của những đứa em trai và em gái cô thật kì lạ.
Theo cái gật đầu của Lottie, Daniel dùng nắm tay gõ mạnh vào cửa, báo cho những người trong nhà sự viếng thăm của họ. Cánh cửa nhanh chóng được mở ra bởi một cô hầu gái.
“Miss ‘Oward,” cô hầu thốt lên một cách căng thẳng, đôi mắt mở to trên gương mặt lấm tấm tàn nhang.
“Giờ tôi là Lady Sidney,” Lottie đáp và nhìn sang người hầu của mình. “Anh có thể đợi bên ngoài, Daniel. Tôi sẽ gọi anh nếu cần sự giúp đỡ.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Bước vào nhà, Lottie trông thấy cha mẹ mình đang đứng ở ngưỡng cửa của một trong những phòng tiếp khách…mẹ cô, trông bồn chồn và quả quyết, cha cô thì gần như không thể ngước mắt lên khỏi nền nhà. Những biểu hiện của tội lỗi của họ thổi bùng cơn giận dữ của cô thành sự thịnh nộ âm thầm. “Ellie đâu?” cô hỏi mà không mào đầu.
Mẹ cô nhìn cô bằng vẻ vô cảm. “Đó không phải chuyện của cô nữa, Charlotte. Vì tôi đã làm rõ với cô trong suốt cuộc viếng thăm trước, cô không được chào đón ở đây. Cô đã tự mình cắt đứt khỏi gia đình vì những hành động ích kỉ của cô.”
Một câu trả lời chua cay dâng lên môi Lottie, nhưng trước khi cô kịp thốt ra, thì cô nghe thấy âm thanh ầm ầm quyết liệt từ đằng sau nhà. “Lottie!”
Giọng nói bị bịt lại của em gái cô vọng ra. “Lottie, em ở đây! Đừng bỏ em!”
“Chị đến đây,” Lottie đáp lời và ném cho cha mẹ một ánh mắt hoài nghi. “Xấu hổ thay cho các người,” cô nói nhẹ nhàng, mỗi một từ là một lời cáo trạng. “Các người lập kế hoạch để trao nó cho Radnor, biết rằng chuyện đó sẽ phá hủy bất kỳ cơ hội có cuộc sống tử tế nào của con bé. Sao các người có thể sống được với điều đó?”
Mặc kệ tiếng la thét dữ dội của mẹ cô, Lottie sải bước đến phòng Ellie và xoay chìa khóa vẫn nằm trong ổ.
Ellie lao từ trong phòng ra với một cơn lốc của những tiếng nức nở vui mừng, ném mình vào vòng tay Lottie. Mái tóc nâu của em rối bù và lộn xộn.
“Em biết chị sẽ cứu em mà,” em thở hổn hển, chùi đôi má ướt đẫm vào vai Lottie. “Em biết mà, Lottie, hãy mang em đi ngay bây giờ. Ông ta đang đến đấy, ông ta sẽ ở đây bất cứ lúc nào.”
Ôm lấy cô gái đang nức nở, Lottie xoa xoa lưng em và khe khẽ thì thầm. “Chị sẽ luôn đến khi em cần chị, Ellie. Đi thu dọn đồ đạc đi, và chị sẽ đưa em về nhà chị.”
Cô gái lắc đầu kịch liệt. “Không còn thời gian đâu, chúng ta phải đi ngay.”
“Được rồi,” vòng tay qua người Ellie, Lottie bước đi với lưng quay về mặt trước nhà. “Em có thể kể mọi chuyện cho chị nghe khi chúng ta ở trên đường.”
“Lottie,” Ellie vẫn nức nở, “nó quá ư khủng khiếp, quá –”
Cô gái dừng phắt lại với một tiếng thét tắc nghẹn nửa chừng khi họ đến gần cửa ra vào và trông thấy hình dạng gầy đét khắc khổ của Athur, Lord Radnor, đang đứng đó với cha mẹ cô. Ắt hẳn lão ta đã đến ngay sau cô. Lottie không để lộ một cảm xúc nào, nhưng tim cô đập dữ dội trong lồng ngực khi cô nhìn chằm chằm vào cặp mắt đen đầy tính toán của lão. Cô siết chặt cánh tay quanh vai Ellie và nói bằng sự lạnh lùng khác xa những gì đang cảm thấy.
“Tôi không để ông có được con bé đâu, Lord Radnor.”
*****
“Sidney!” Nick nghe tiếng kêu ầm ĩ của Sayer ở nơi nào đó bên dưới. “Đừng buông ra!”
“Không…có ý định ấy,” Nick lầm bầm, cùng lúc đó những ngón tay rướm máu của anh trượt trên thanh gỗ mục.
Có một tiếng gầm âm ỉ trong tai anh. Hai cánh tay anh tê cứng, và cơ thể bị hành hạ bằng cơn đau khủng khiếp. Kì lạ thay, những ý nghĩ của anh trở nên bình tĩnh và rõ ràng khi anh nhận ra Sayer sẽ không kịp tới chỗ mình.
Anh không muốn chết. Thật là mỉa mai, nếu anh lâm vào tình cảnh này chỉ vài tháng trước đây, có thể anh chẳng thèm quan tâm. Cuộc đời ngắn ngủi nhưng thú vị…đó là tất cả những gì mà anh chờ đợi. Anh sẽ không nghĩ tới việc đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Nhưng đó là trước khi anh tìm thấy Lottie. Anh muốn có thời gian với cô. Anh muốn được ôm cô lần nữa. Anh muốn nói với cô anh yêu cô nhiều đến chừng nào, khi mà anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có cảm giác yêu một người nào đó. Và anh muốn chăm sóc cho cô. Nghĩ tới mình không còn có khả năng dõi theo cô nữa… cô sẽ không có ai che chở, bị tổn thương… những ngón tay anh trượt đi thêm một tấc, và anh thở hổn hển. Nhắm nghiền mắt, anh níu chặt lấy thanh dầm, biết rằng với mỗi giây anh giữ được là có thêm một cơ hội được gặp lại cô. Những con quỷ xé toạc mạng sườn anh bằng những cái cưa nóng sáng, cào rách da và bắp thịt, làm mồ hôi túa ra trên mặt và chảy xuống cổ anh thành những dòng suối nhỏ mặn chát.
Lottie, anh nghĩ trong nỗi lo sợ và đau đớn. Có quá nhiều điều mà rốt cuộc anh đã hiểu, và giờ thì đã muộn. Ý nghĩ về cô sẽ là ý nghĩ cuối cùng của cuộc đời anh, tên cô sẽ là âm thanh cuối cùng môi anh phát ra. Lottie…
Đột nhiên một lực ép dữ dội xoắn lấy cổ tay anh, như thể một gọng kìm đã kẹp chặt quanh nó.
“Tôi giữ được cậu rồi,” giọng nói vững vàng của Sayer cắt qua những suy nghĩ như thác lũ của anh. Sayer đang ở trên thanh dầm với anh, bất chấp những tiếng kẽo kẹt cảnh báo của chất gỗ đang rữa ra. Nick muốn bảo cậu ta rời khỏi đây, rằng cái kết cấu này không chịu nổi sức nặng của cả hai, nhưng anh không thể gom được hơi thở. “Cậu phải tin tôi, Sidney,” Sayer tiếp tục. “Hãy thả tay kia ra, và tôi sẽ kéo cậu lên.”
Mọi bản năng của Nick đều rung lên trước lời khuyên này. Thả tay ra ư, treo mình lơ lửng, hoàn toàn phó thác vào sức mạnh của người khác…
“Không có lựa chọn đâu,” Sayer nói qua hàm răng nghiến chặt. “Đi nào, mẹ kiếp, và để tôi giúp cậu. Ngay bây giờ.”
Nick bắt mình thả tay khỏi thanh gỗ. Anh lơ lửng tự do trong một khoảnh khắc khủng khiếp. Anh cảm thấy tay Sayer siết lại thành một gọng kìm có sức nghiền nát và một cú giật phi thường hướng lên trên khi tay thám tử kéo anh được một đoạn đủ xa để giữ thăng bằng trọng lượng của anh trên đầu thanh gỗ kêu răng rắc.
“Nhích về phía trước,” Sayer lẩm bẩm, vẫn nắm chặt tay Nick, và cùng với nhau họ từ từ di chuyển khỏi cú ngã hiểm nghèo. Khi cả hai rút lui khỏi thanh dầm và tìm thấy nơi an toàn của vài tấm ván tương đối lành lặn, họ đổ sụp xuống cạnh nhau, thở hồng hộc.
“Mẹ kiếp,” Sayer ré lên khi anh ta đã thở đủ, “cậu nặng phát gớm, Sidney.”
Đầu óc mụ mẫm, cơ thể bị hành hạ bởi cơn đau, Nick cố lĩnh hội cái ý niệm mình vẫn còn sống. Anh đưa tay áo lau vầng trán đẫm mồ hôi và thấy tay mình cứng đờ và run lẩy bẩy, những bắp thịt bị tận dụng quá nhiều đang nổi quạu.
Sayer ngồi lên và quan sát anh với sự lo âu rõ rệt. “Có vẻ như cậu vừa hành hạ mấy bắp thịt của mình. Và tay cậu trông như vừa bị đẩy xuyên qua một cái rây bột ấy.”
Nhưng anh còn sống. Thật kì diệu đến khó tin. Nick đã có được sự ân xá mà anh không xứng đáng, và có thánh thần chứng giám, anh sẽ nắm lấy vận may này. Khi anh nghĩ đến Lottie, anh bị một nỗi khao khát khủng khiếp phủ chụp lấy.
“Sayer,” anh cố gắng cất giọng khàn khàn, “tôi vừa quyết định vài chuyện.”
“Ồ?”
“Từ giờ trở đi, cậu phải tự tìm lấy đường đi cho mình quanh Fleet Ditch.”
Sayer đột ngột toét miệng cười, dường như hiểu những lí do ẩn sau sự dữ dội của anh. “Tôi cho rằng cậu nghĩ mình quá tốt đẹp so với nơi này. Giờ cậu là tử tước rồi, tôi biết chỉ là vấn đề thời gian trước khi cậu bắt đầu khoác cái vẻ cao quý lên thôi.”
*****
Lord Radnor rõ ràng là kinh ngạc khi thấy Lottie trong ngôi nhà của gia đình cô. Ánh mắt đen tối khắc nghiệt của lão di chuyển từ cô sang Ellie, so sánh hai người họ, ghi chú những điểm khác biệt. Khi lão nhìn lại Lottie, khuôn mặt lão rắn lại với căm ghét và ham muốn trộn lẫn.
“Cô không có quyền xía vào,” lão nói.
“Em gái tôi là một cô bé vô tội chẳng làm hại gì ông cả,” Lottie nổi giận. “Nó không đáng phải gánh chịu hậu quả những hành động của tôi. Hãy để nó yên.”
“Ta đã đầu tư mười hai năm của mình vào cô,” Radnor nói giữa hàm răng sin sít, bước dấn lên một bước. “Và ta sẽ được đền bù những năm tháng đó không bằng cách này thì cách khác.”
Lottie liếc nhìn cha mẹ ngờ vực. “Cha mẹ không thể định giao em ấy cho ông ta thật chứ! Sao hai người có thể trượt xa khỏi sự đứng đắn đến thế?
Chồng con đã nói sẽ chăm lo cho hai người và trang trải những khoản nợ.”
“Với cách này thì Ellie sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn,” cha cô lầm bầm. “Lord Radnor sẽ chu cấp đầy đủ cho con bé –”
“Cha không bận tâm đến sự thực là ông ta định biến em ấy thành nhân tình sao?” Lottie trừng trừng nhìn cả hai. Trong khi Ellie co rúm lại đằng sau và khóc nức nở nơi lưng cô.
“Tôi không cho phép điều đó! Tôi đi đây, và đưa cả Ellie đi nữa – và nếu ai dám đặt một ngón tay lên người chúng tôi, người đó sẽ phải trả lời với Lord Sidney.”
Nhắc đến Nick hình như làm Lord Radnor tức điên. “Sao cô dám? Cô đã lừa gạt, phản bội, và sỉ nhục ta quá mức chịu đựng, và giờ cô định lấy đi của ta vật bồi thường mà ta yêu cầu sao?”
“Ông đâu có muốn Ellie,” Lottie nói, vững vàng nhìn lại lão. “Ông muốn trả đũa tôi, để trừng phạt tôi vì đã cưới người khác.”
“Phải,” Radnor bùng ra giận dữ, dường như đã mất hết tự chủ. “Phải, ta muốn trừng trị ngươi. Ta nhấc ngươi lên khỏi vũng bùn, và ngươi lại tự dìm mình xuống thấp lần nữa, ngươi đã làm chính bản thân mình đồi bại, và khi làm thế, ngươi đã cướp đi của ta thứ duy nhất ta khao khát.” Lão lao đến chỗ cô bằng những sải chân hùng hổ. “Hàng đêm ta nằm trên giường hình dung ngươi với con lợn đó,” lão hét vào mặt cô. “Sao ngươi có thể chọn con vật ghê tởm đó thay vì ta chứ? Tên dơ dáy trụy lạc nhất trong –”
Lottie thu tay lại và tát mạnh vào mặt lão, lòng bàn tay cô đập vào một bên mặt lão với một lực tê rần. “Ông không xứng gọi tên anh ấy.”
Ánh mắt họ khóa vào nhau, và Lottie thấy những dấu vết cuối cùng của sự minh mẫn biến mất trong mắt Radnor. Lão chồm về phía cô, hai bàn tay cắm vào người cô như móng vuốt diều hâu, và lão lôi mạnh cho đến khi cô ngã vào lão. Đằng sau cô, Ellie thét lên sợ hãi.
Cha mẹ Lottie hình như quá đỗi choáng váng để kịp nhúc nhích khi Lord Radnor lôi cô ra khỏi nhà. Bị giữ chặt trong cánh tay lão, Lottie loạng choạng và vấp ngã xuống các bậc thang. Radnor hét lên câu gì đó với người hầu của mình, trong khi cô giãy giụa và vùng vẫy trong tay Radnor, cho đến khi lão bạt tai cô, giáng một cú đấm vào tai cô. Lottie ngẩng lên và lắc đầu để làm tan đi cơn choáng váng. Ánh mắt cô bắt gặp Daniel, đang đứng trong vòng vây của những người hầu của Radnor. Bất chấp khổ người của Daniel, anh ta không đấu lại hai người đó.
“Phu nhân,” Daniel kêu lên, và lảo đảo lùi về sau khi một cú đấm nặng nề nhằm thẳng giữa mặt anh.
Radnor vùi tay vào trong tóc Lottie và cuộn những ngón tay vào những lọn tóc. Khóa cánh tay còn lại quanh cổ cô, lão buộc cô đi cùng lão đến xe ngựa.
“Nhìn này, Radnor –” giọng nói lo âu của cha cô vẳng đến. “Chúng tôi đã nói là ông có thể có Ellie. Thả Lottie ra đi, và chúng tôi sẽ -”
“Đây là thứ ta muốn,” Radnor nổi khùng, lôi Lottie đi với khuỷu tay kẹp vào cổ cô, làm cô nghẹn thở và buồn nôn khi hớp lấy không khí. “Không thỏa thuận gì nữa. Không cần thay thế. Ta sẽ có Charlotte và mặc xác các ngươi đi.”
Lottie cào cấu điên cuồng cánh tay kìm kẹp của lão, phổi cô cảm giác như sắp nổ tung. Cô không thể thở được…cô cần không khí…những vệt đen và đỏ làm mờ tầm nhìn của cô, và cô cảm thấy mình rũ xuống trong gọng kìm nghiệt ngã của lão.