… và kể cả nếu chuyện đó tệ đến mức ấy, tôi nghĩ anh cũng sẽ không nói với tôi. Còn về đàn bà, ít nhất anh hãy chắc chắn là họ sạch sẽ và không có bệnh tật gì. Còn lại, hãy làm bất cứ cái gì anh cần để có thể chịu đựng cho qua thời gian. Và làm ơn, cố đừng có chết. Dù có thể bị gọi là ủy mị, tôi cũng chẳng biết phải làm sao nếu không có anh.
— của Bá tước Kilmartin gửi em họ Michael Stirling, qua đội Bộ binh cảnh vệ số 52 trong Cuộc chiến tranh Napoleon
Dù cho tất cả những thiếu sót của anh ấy – và Francesca rất sẵn sàng thừa nhận rằng Michael Stirling có rất nhiều lỗi – anh vẫn là người thân yêu nhất.
Anh ấy hay tán tỉnh một cách khủng khiếp (cô đã thấy anh hoạt động, và ngay cả cô cũng phải thừa nhận rằng đến những người đàn bà thông minh cũng như mất hồn khi anh muốn tỏ ra hấp dẫn), và anh ấy chắc chắn không nhìn cuộc đời một cách nghiêm túc hơn như John và cô muốn, nhưng ngay cả thế, cô vẫn không thể không yêu quý anh.
Anh ấy là người hỗ trợ tuyệt nhất John từng có—cho đến khi anh lấy cô, tất nhiên— và trong hai năm qua, anh ấy còn trở thành người bạn tâm sự thân thiết của cô nữa.
Thật buồn cười, chuyện này. Ai mà nghĩ cô đã coi một người đàn ông là bạn thân nhất của mình cơ chứ? Cô không khó chịu khi ở gần đàn ông; với cả bốn ông anh em trai thì thường sự tao nhã sẽ bị vắt sạch, ngay cả trong những sinh vật nữ tính nhất. Nhưng cô không giống như chị em mình. Daphne và Eloise—và Hyacinth nữa, dù cô nghĩ nó còn hơi nhỏ để có thể biết chắc—thường rất cởi mở và vui vẻ. Họ là kiểu phụ nữ giỏi đi săn và bắn súng – những kiểu thú vui thường làm cho họ được gọi là ”những người chịu chơi”. Đàn ông luôn cảm thấy thoải mái với sự có mặt của họ, và cảm giác đó, như Francesca đã quan sát, hoàn toàn từ cả hai phía.
Nhưng cô thì khác. Cô luôn cảm thấy hơi khác những người còn lại trong gia đình. Cô yêu họ mãnh liệt, và sẵn sàng đánh đổi cả cuộc sống vì họ, nhưng dù trông cô giống một người Bridgerton, bên trong cô luôn cảm thấy hơi giống một đứa bé bị đánh tráo.
Khi cả nhà cô đều hướng ngoại, cô… không nhút nhát, chẳng hẳn là thế, nhưng kín đáo hơn một chút, cẩn thận hơn trong lời nói. Cô đã có tiếng vì hay nói kháy và sắc sảo, và cô phải thừa nhận, cô hiếm khi có thể cưỡng lại cơ hội được xỏ xiên các anh chị em của mình bằng một câu nhận xét tỉnh bơ. Cái đó là hoàn toàn vì sự yêu quý, tất nhiên, và có thể do có một chút buồn chán do dành nhiều thời gian quá mức bên gia đình, nhưng họ đều trêu Francesca lại ngay, thế nên mọi chuyện coi như hòa.
Đó là kiểu của gia đình cô. Họ cười, họ trêu chọc, họ cãi cọ. Sự đóng góp của Francesca cho đám hỗn độn ấy chỉ hơi lặng lẽ hơn một chút so với phần còn lại, và hơi tinh quái hơn.
Cô thường tự hỏi có phải cô bị John hấp dẫn phần nào do sự thật đơn giản là anh đã đưa cô ra khỏi sự hỗn loạn thường thấy trong nhà Bridgerton. Chẳng phải là cô không yêu anh; cô có yêu. Cô yêu và kính trọng anh cho đến hơi thở cuối cùng trong cơ thể cô. Anh là tâm hồn đồng điệu của cô, giống cô ở rất nhiều mặt. Nhưng đúng là, theo một cách hơi lạ lùng, ra khỏi nhà mẹ cô là một sự giải thoát, để trốn đến một nơi bình yên hơn với John, người có khiếu hài hước giống hệt cô.
Anh hiểu cô, anh có thể đoán được cô.
Anh làm cô được trọn vẹn.
Cảm giác lúc cô gặp anh thật kỳ quặc, gần như thể cô là một mảnh ghép lởm chởm cuối cùng cũng tìm thấy cặp. Cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ không phải một cuộc gặp gỡ choáng ngợp bởi tình yêu và đam mê, mà đúng hơn, nó tràn ngập thứ cảm giác kỳ lạ rằng cô cuối cùng đã tìm được một người mà với anh cô có thể hoàn toàn là chính mình.
Nó đã đến ngay lập tức. Nó thật bất ngờ. Cô không thể nhớ anh đã nói gì với cô, nhưng ngay khoảnh khắc anh nói ra câu đầu tiên, cô đã cảm thấy được về nhà.
Và cùng đi với anh là Michael, em họ anh – mặc dù nói thật, hai người giống anh em ruột hơn nhiều. Họ được nuôi nấng cùng nhau, và họ gần tuổi với nhau đến mức họ đã chia sẻ tất cả mọi thứ.
Ừm, gần như tất cả. John là người nối dõi tước vị bá tước, và Michael chỉ là em họ của anh, và thế nên một cách tự nhiên hai cậu bé sẽ không được đối xử giống nhau. Nhưng theo những gì Francesca được nghe, và theo những gì cô giờ đây đã biết về gia đình Stirling, họ đã được yêu thương như nhau, và cô nghĩ đó là điều cốt yếu tạo nên tính hài hước tuyệt vời của Michael.
Bởi vì mặc dù John được thừa kế danh hiệu và tài sản, và, ừm, tất cả. Michael dường như không hề ganh tị.
Anh ấy không hề ganh tị. Điều đó với cô thật đáng ngạc nhiên. Anh ấy đã được nuôi như anh em của John – thậm chí là anh ruột của John – vậy mà anh ấy chưa một lần ghen với John vì sự may mắn của anh.
Và đó là lý do Francesca yêu quý anh ấy hết mức. Michael chắc chắn sẽ giễu cợt nếu cô khen anh về chuyện đó, và cô cũng khá chắc chắn là anh ấy sẽ chỉ ra cả đống việc xấu của mình (chẳng có cái nào là nói quá, cô e vậy) để chứng minh rằng tâm hồn anh ấy đen kịt và anh ấy là một thằng vô lại từ trong ra ngoài – nhưng sự thực của vấn đề là Michael Stirling có một tâm hồn phóng khoáng và khả năng yêu thương người khác không người đàn ông nào có thể sánh được.
Và nếu cô không sớm tìm cho anh ấy một cô vợ, cô sẽ phát điên mất.
”Chị tôi,” cô nói, biết rằng giọng cô vừa đột ngột xuyên qua sự tĩnh lặng của ban đêm, ”thì có gì không ổn?”
”Francesca,” anh nói, và cô có thể nghe thấy sự cáu kỉnh—và, thật may, một chút thích thú nữa— trong giọng anh, ”tôi sẽ không lấy chị cô.”
”Tôi không nói anh phải lấy chị ấy.”
”Cô không cần phải nói. Mặt cô như một quyển sách mở sẵn rồi.”
Cô ngước nhìn anh, dẩu môi. ”Anh còn thậm chí còn không nhìn tôi.”
”Tất nhiên là tôi có, và dù sao, kể cả tôi không nhìn cũng vậy. Tôi biết cô đang định làm gì.”
Anh nói đúng, và điều đó làm cô phát sợ. Đôi khi cô lo là anh ấy hiểu cô chẳng kém gì John.
”Anh cần một cô vợ,” cô nói.
”Chẳng phải cô vừa hứa với chồng là sẽ thôi làm phiền tôi về việc này sao?”
”Tôi không hứa, thực là thế,” cô nói, nhìn anh với với vẻ bề trên. ”Anh ấy đã yêu cầu, tất nhiên—”
”Tất nhiên,” Michael lẩm bẩm.
Cô cười phá lên. Anh luôn có thể làm cô cười.
”Tôi tưởng vợ thì phải nghe theo ý muốn của chồng,” Michael nói, nhướng mày bên phải. ”Thực ra tôi khác chắc chắn là cái đó nằm ngay trong lời thề hôn ước.”
”Tôi sẽ làm hại anh một cách rất tệ nếu tôi kiếm cho anh một cô vợ y như thế” cô nói, nhấn mạnh ý kiến bằng một cái khịt mũi đầy khinh miệt và rất đúng lúc.
Anh xoay người và nhìn xuống cô với vẻ mặt hơi gia trưởng. Anh đáng ra nên là một nhà quý tộc, Francesca nghĩ. Anh quá vô trách nhiệm để gánh vác các nghĩa vụ gắn với một tước hiệu, nhưng khi anh nhìn người ta theo kiểu kia, với tất cả vẻ kiêu căng và tự tin, anh hoàn toàn có thể làm một công tước hoàng gia.
”Trách nhiệm của cô với tư cách là Nữ bá tước Kilmartin không bao gồm việc tìm vợ cho tôi,” anh nói.
”Đáng ra phải như thế.”
Anh cười, và điều đó làm cô vui. Cô luôn có thể làm anh cười.
”Được rồi,â” cô nói, tạm thời bỏ cuộc. ”Vậy kể cho tôi cái gì đó xấu xa xem nào. Cái gì đó mà John sẽ không vừa lòng.”
Đó là một trò chơi họ từng chơi, ngay cả với sự có mặt của John, mặc dù John luôn ít nhất cũng giả vờ ngăn cản họ. Nhưng Francesca nghi là John cũng thích nghe các câu chuyện của Michael chẳng kém gì cô. Một khi anh đã hoàn thành việc than phiền bắt buộc của mình, anh luôn dỏng hết tai lên nghe.
Cũng chẳng phải là Michael từng kể cho họ gì nhiều. Anh ấy quá kín đáo về chuyện đó. Nhưng anh ấy gợi ý hoặc bóng gió, và Francesca và John luôn được thỏa mãn hết mức. Họ sẽ không bao giờ đánh đổi hạnh phúc hôn nhân của mình cho bất cứ cái gì, nhưng ai mà không thích nghe qua những câu chuyện chơi bời và một chút gia vị chứ?
”Tôi e là tôi chẳng làm gì xấu xa tuần này hết,” Michael nói, dẫn cô qua chỗ rẽ sang King Street.
”Anh á? Không thể thế được.”
”Chỉ mới thứ ba thôi mà,” anh nhắc cô.
”Đúng thế, nhưng kể cả không tính Chủ nhật, tôi chắc anh chẳng dám báng bổ đến thế” —cô ném cho anh một cái nhìn như nói rằng cô biết khá chắc, anh đã phạm đủ tội lỗi theo mọi cách có thể, dù là Chủ nhật hay không—”vậy thì anh vẫn còn Thứ hai, và một người đàn ông có thể làm khá khá chuyện vào một ngày Thứ hai.”
”Không phải ông này. Không phải Thứ hai này.”
”Thế anh làm gì?”
Anh nghĩ một lúc, rồi nói, ”Chẳng gì cả, thật thế.”
”Không thể thế được,” cô trêu. ”Tôi chắc chắn đã nhìn thấy anh thức ít nhất là một giờ.”
Anh không nói gì, và rồi anh nhún vai theo một cách mà cô cảm thấy rất khó chịu và nói, ”Tôi chẳng làm gì cả. Tôi đi bộ, tôi nói chuyện, tôi ăn, nhưng cuối cùng, chẳng có gì cả.”
Francesca xiết mạnh cánh tay anh một cách vô thức. “Chúng ta sẽ phải kiếm cho anh cái gì đó,†cô nói nhẹ.
Anh quay người và nhìn cô, đôi mắt màu bạc lạ lùng của anh nhìn vào mắt cô với sự dữ dội cô biết anh không thường để lộ ra ngoài.
Và rồi nó biến mất, anh lại trở lại là anh, ngoại trừ việc cô nghi rằng Michael không hoàn toàn là người đàn ông mà anh muốn mọi người tin mình như vậy.
Thậm chí, đôi khi, cả cô.
”Chúng ta nên về nhà,” anh nói. ”Cũng muộn rồi, và John sẽ lấy đầu tôi nếu tôi để cô bị cảm lạnh.”
”John sẽ chỉ mắng tôi ngốc, anh biết rõ điều đó mà,” Francesca nói. ”Đây chính là cách anh nói với tôi anh đang có một cô gái đang đợi, có thể đang chẳng quấn mình trong cái gì ngoài những tấm chăn trên cái giường của cô ta.”
Anh quay qua cô và cười. Trông thật tinh quái và quỷ quyệt, và cô hiểu tại sao một nửa giới thượng lưu – cái nửa là phụ nữ, nói một cách chính xác – hằng tưởng họ yêu anh, ngay cả khi anh không có danh hiệu hay tài sản.
”Cô nói cô muốn cái gì đó xấu xa, đúng không?” anh hỏi. ”Cô có muốn biết chi tiết hơn không? Màu của những tấm chăn, chẳng hạn thế?”
Cô đỏ mặt, khỉ thật. Cô ghét khi mình đỏ mặt, nhưng ít nhất phản ứng đó đã được màn đêm che giấu. ”Không phải màu vàng, tôi hy vọng thế,” cô nói, bởi vì cô không thể để câu chuyện kết thúc bằng sự ngượng ngùng của mình. ”Nó làm cho người ta trông nhợt nhạt.”
”Tôi sẽ không quấn chăn,” anh kéo dài giọng.
”Kể cả vậy.”
Anh cười, và cô biết anh biết rằng cô chỉ nói vậy để kết thúc câu chuyện. Và cô nghĩ anh sẽ dành cho cô cái chiến thắng nho nhỏ đó, nhưng rồi, ngay khi cô vừa định thở phào trong im lặng, anh nói, ”Đỏ.”
”Gì cơ?” Nhưng tất nhiên cô biết ý anh là gì.
”Chăn màu đỏ, tôi nghĩ thế.”
”Tôi không thể tin anh lại nói với tôi về cái đó.”
”Cô vừa mới hỏi, Francesca Stirling.” Anh nhìn cô, và một lọn tóc đen thẳm như màn đêm rủ xuống trán anh. ”Cô còn may là tôi sẽ không kể với chồng cô đấy.”
”John sẽ không bao giờ lo lắng về tôi,” cô nói.
Trong một thoáng cô không nghĩ anh sẽ trả lời, nhưng rồi anh nói, ”Tôi biết,” và giọng anh thật trầm và nghiêm túc. ”Đó là lý do duy nhất tại sao tôi trêu cô.”
Cô đang nhìn vỉa hè, kiếm những chỗ gồ ghề, nhưng giọng anh nghiêm trọng đến mức cô phải nhìn lên.
”Cô là người phụ nữ duy nhất mà tôi biết sẽ không bao giờ phản bội,” anh nói, chạm vào cằm cô. ”Cô không biết là tôi ngưỡng mộ cô đến thế nào vì điều đó đâu.”
”Tôi yêu anh họ anh,” cô thì thầm. ”Tôi sẽ không bao giờ phản bội anh ấy.”
Anh thu tay về lại bên hông mình. ”Tôi biết.”
Trông anh thật đẹp trai dưới ánh trăng, và khao khát tình yêu đến mức không thể chịu đựng nổi, điều đó làm trái tim cô như vỡ ra. Chắc chắn không phụ nữ nào có thể cưỡng lại anh, không thể với gương mặt hoàn hảo và cơ thể cao lớn, cơ bắp đó. Và bất cứ ai chịu bỏ thời gian khám phá cái ở bên trong sẽ hiểu về anh như cô đã hiểu – một người đàn ông tốt bụng, trung thành và thực sự đàn ông.
Và một chút quỷ quyệt nữa, tất nhiên, nhưng Francesca đoán rằng đó là mới là cái đầu tiên hấp dẫn phụ nữ.
”Chúng ta đi chứ?” Michael nói, bỗng nhiên lại trở lại vẻ hấp dẫn. Anh nghiêng đầu về phía nhà, và cô thở dài quay lại.
”Cảm ơn anh đã đưa tôi ra ngoài,” cô nói, sau vài phút im lặng dễ chịu. ”Tôi không nói quá khi nói rằng tôi sắp phát điên vì cơn mưa.”
”Cô không nói thế,” anh nói, và ngay lập tức tự đá cho mình một phát ở trong đầu. Cô ấy đã nói cô cảm thấy hơi khó ở, không phải là cô sắp phát điên, nhưng chỉ có một thiên tài ngớ ngẩn hoặc một tên ngốc si tình mới nhận ra sự khác biệt.
”Tôi không nói như vậy sao?” Cô nhăn trán. ”Được rồi, chắc chắn là tôi đã nghĩ thế. Tôi đã khá lờ đờ, nếu anh cần phải biết. Không khí trong lành đã làm tôi khá nhiều.”
”Thế thì tôi rất vui vì đã giúp được,” anh nói vẻ lịch lãm.
Cô mỉm cười khi họ bước lên những bậc cấp Ngôi nhà Kilmartin. Cánh cửa mở ra ngay khi bàn chân họ bước lên bậc trên cùng—người quản gia hẳn đã nhìn thấy họ— và rồi Michael đợi trong khi Francesca cởi áo khoác trong sảnh trước.
”Anh sẽ ở lại làm một ly nữa chứ, hay là anh phải đi ngay cho kịp buổi hẹn?” cô hỏi, mắt ánh lên vẻ tinh quái.
Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ ở phía cuối sảnh. Đã tám rưỡi, và trong khi anh chẳng có chỗ nào để đi— chẳng có cô nào đợi anh cả, mặc dù anh chắc chắn có thể tìm ra một cô trong chớp mắt, và anh nghĩ là anh sẽ—anh không cảm thấy thích ở lại Ngôi nhà Kilmartin cho lắm.
”Tôi phải đi,” anh nói. ”Tôi có nhiều việc phải làm.”
”Anh chẳng có việc gì để làm hết, và anh biết thế,” cô nói. ”Anh chỉ muốn tỏ vẻ xấu xa.”
”Đó là trò giải trí khá tuyệt,” anh lầm bầm.
Cô mở miệng để phản bác, nhưng rồi Simons, người hầu mới thuê của John, xuống cầu thang.
”Thưa bà?” anh ta hỏi.
Francesca quay về phía anh ta và nghiêng đầu, ra hiệu anh ta tiếp tục.
”Tôi đã gõ cửa phòng ông và gọi tên ông ấy—hai lần— nhưng ông có vẻ đang ngủ rất say. Bà vẫn muốn tôi đánh thức ông dậy chứ?”
Francesca gật đầu. ”Ừ. Tôi rất muốn để anh ấy ngủ. Anh ấy làm việc rất căng dạo gần đây” —cô hướng đoạn cuối về phía Michael—”nhưng tôi biết cuộc gặp của anh ấy với Ngài Liverpool rất quan trọng. Anh nên— Không, đợi đã, tôi sẽ tự đánh thức anh ấy dậy. Thế tốt hơn.”
Cô quay về phía Michael. ”Tôi sẽ gặp anh ngày mai?”
”Thực ra, nếu John chưa đi, tôi sẽ đợi,” anh trả lời. ”Tôi đi bộ đến đây, nên tôi cũng có thể mượn xe anh ấy khi anh ấy xong việc.”
Cô gật đầu và bước nhanh lên cầu thang, bỏ lại Michael chẳng có việc gì để làm ngoài việc ngâm nga khe khẽ trong khi lơ đãng quan sát những bức tranh trong sảnh.
Và rồi cô kêu thét lên.
Michael không nhớ mình đã chạy lên cầu thang, nhưng không hiểu bằng cách nào anh đã có mặt ở đây, trong phòng ngủ của John và Francesca, căn phòng duy nhất trong nhà anh không bao giờ xâm nhập. ”Francesca?” anh thở dốc. ”Frannie, Frannie, có chuyện—” Cô đang ngồôi bên cạnh chiếc giường, nắm chặt cánh tay John, cánh tay đang thả lửng bên cạnh. ”Đánh thức anh ấy dậy đi, Michael,” cô kêu. ”Đánh thức anh ấy đi. Vì tôi. Đánh thức anh ấy dậy!”
Michael cảm thấy như thế giới của anh như trôi tuột đi. Chiếc giường ở phía bên kia căn phòng, cách xa cả mười hai feet, nhưng anh biết.
Không ai hiểu John rõ như anh. Không ai cả.
Và John không có ở đó trong phòng. Anh ấy đã đi rồi. Cái ở trên giường kia—
Đó không phải là John.
”Francesca,” anh nói khẽ, chầm chậm tiến về phía cô. Tay chân anh cảm thấy lạ lẫm, kỳ quặc và lờ đờ một cách kinh khủng. ”Francesca.”
Cô ngước nhìn anh với cặp mắt mở lớn, đau đớn. ”Đánh thức anh ấy dậy, Michael.”
”Francesca, tôi—”
”Ngay bây giờ!” cô gào lên, lao người về phía anh. ”Đánh thức anh ấy dậy! Anh làm được mà. Đánh thức anh ấy! Đánh thức anh ấy!”
Tất cả những gì anh có thể làm là đứng đó trong khi cô đấm tay vào ngực anh, đứng đó trong khi cô túm cà vạt anh mà lắc mà kéo cho đến khi anh há miệng để hớp không khí. Anh thậm chí không thể ôm cô, không thể an ủi cô, bởi vì chính anh cũng hoảng loạn và vỡ tan y như vậy.
Và rồi ngọn lửa như vụt tắt trong cô, và cô gục xuống trong cánh tay anh, nước mắt cô ướt đẫm áo sơ mi của anh. ”Anh ấy đau đầu,” cô nấc khẽ. ”Chỉ thế thôi. Anh ấy chỉ bị nhức đầu thôi. Chỉ là một cơn đau đầu thôi mà.” Cô ngước nhìn anh, mắt cô dò khắp gương mặt anh, tìm kiếm một câu trả lời anh không bao giờ có thể cho cô. ”Chỉ một cơn đâu đầu thôi mà,” cô lại nói.
Và trông cô như vỡ vụn.
”Tôi biết,” anh nói, mặc dù anh biết thế là không đủ.
”Ôi, Michael,” cô nức nở. ”Tôi phải làm gì đây?”
”Tôi không biết,” anh nói, bởi vì anh không biết. Từ Eton, Cambridge, và quân đội, anh đã được luyện tập quen với mọi thứ mà cuộc sống một quý ông người Anh có thể mang đến. Nhưng anh chưa được luyện tập cho chuyện này.
“Tôi không hiểu,” cô nói, và anh đoán cô đã nói rất nhiều, nhưng chẳng có gì có ý nghĩa đối với đôi tai của anh. Anh thậm chí không đủ sức để đứng, và cả hai cùng ngồi thụp xuống thảm, dựa và thành giường.
Anh nhìn trống rỗng vào bức tường phía kia, tự hỏi tại sao anh không khóc. Anh cảm thấy tê dại, người anh nặng trịch, và anh không thể rũ bỏ cảm giác rằng tâm hồn anh đã bị lôi tuột ra khỏi cơ thể.
Không phải John chứ.
Tại sao?
Tại sao?
Và khi anh ngồi đó, lờ mờ nhận ra những người hầu đang tụ tập ngay bên ngoài cánh cửa để mở, anh nhận ra Francesca đang nấc lên đúng những lời như vậy.
“Không phải John chứ.”
“Tại sao?”
“Tại sao?”
“Anh có nghĩ bà ấy có mang không?”
Michael nhìn chằm chằm Ngài Winston, một thành viên mới và rõ ràng là hăng hái quá mức của Ủy ban đặc quyền của Thượng viện, cố hiểu xem ông ta đang nói gì. John mới chết chưa đầy một ngày. Vẫn còn khó để có thể hiểu được bất cứ thứ gì. Và giờ đây người đàn ông nhỏ béo múp này, yêu cầu gặp mặt, lải nhải về nghĩa vụ thiêng liêng nào đó với hoàng gia.
”Quý bà,” Ngài Winston nói. ”Nếu bà ấy đang mang thai, nó sẽ làm mọi chuyện sẽ phức tạp hơn.”
”Tôi không biết,” Michael nói. ”Tôi không hỏi cô ấy.”
”Anh cần phải làm. Tôi chắc anh đang rất háo hức được quyền quản lý tài sản mới của mình, nhưng thực sự chúng ta phải xác định xem bà ấy có mang bầu không. Hơn nữa, nếu bà ấy thực sự mang bầu, một thành viên của ủy ban chúng tôi sẽ phải có mặt vào lúc sinh nở.”
Michael cảm thấy mặt anh đang dài thuỗn ra. ”Gì cơ?” anh chỉ có thể nói được thế.
”Đánh tráo em bé,â” Ngài Winston nói vẻ trầm trọng. ”Đã có những trường hợp—”
”Vì Chúa—”
”Đó là để bảo vệ anh cũng như bất kỳ ai khác,” Ngài Winston chen vào. ”Nếu quý bà sinh một cô bé, và nếu không có ai có mặt để chứng kiến, có gì có thể ngăn bà ấy tráo đứa bé bằng một bé trai?”
Michael thậm chí không thể cho phép mình trả lời.
”Anh cần phải tìm hiểu xem bà ấy có mang không,” Ngài Winston nhấn mạnh. ”Cần phải có nhiều sự chuẩn bị.”
”Cô ấy mới góa chồng hôm qua,” Michael nói sẵng. ”Tôi sẽ không làm cô ấy thấy nặng nề hơn với những câu hỏi thọc mạch như thế.”
”Còn nhiều cái bị ảnh hưởng ở đây hơn là cảm xúc của quý bà,” Ngài Winston đáp trả. “Chúng ta không thể chuyển giao tước hiệu bá tước nếu có sự nghi ngờ về người kề tục.”
“Kệ xác danh hiệu bá tước,” Michael nổi khùng.
Ngài Winston há hốc miệng, lùi lại với vẻ sợ hãi thấy rõ. “Ngài nên quên câu đó đi, thưa ngài.”
“Tôi không phải ngài của ông,” Michael sẵng giọng. “Tôi chẳng phải của ai—” Anh dừng lời, ngồi sụp xuống một cái ghế, cố vượt qua sự thực là anh gần như muốn phát khóc. Ngay ở đây, trong phòng làm việc của John, với người đàn ông tí tẹo đáng nguyền rủa này, người dường như không thể hiểu rằng có một người vừa mới chết, không phải chỉ là một bá tước, mà là một người, Michael muốn khóc.
Và anh sẽ, anh đoán vậy. Ngay khi Ngài Winston đi, và Michael có thể khóa cửa lại và đảm bảo không ai nhìn thấy anh, anh sẽ vùi mặt vào hai bàn tay và khóc.
“Phải có ai đó hỏi bà ấy,” Ngài Winston nói.
“Sẽ không phải tôi,” Michael nói với giọng thật thấp.
“Vậy thì tôi sẽ làm.”
Michael bật dậy từ chiếc ghế và ghim chặt Ngài Winston vào bức tường. “Ông sẽ không đến gặp Quý bà Kilmartin,” anh gầm gừ. “Ông thậm chí sẽ không được thở chung một bầu không khí. Tôi nói đủ rõ chưa đây?”
“Đủ rồi,” người đàn ông nhỏ hơn ho lên.
Michael buông tay, lờ mờ nhận ra mặt Ngài Winston bắt đầu chuyển sang màu tía. “Đi ra,” anh nói.
“Anh sẽ cần—”
“Đi ra!” anh gầm lên.
“Tôi sẽ trở lại ngày mai,” Ngài Winston nói, bước vội. “Chúng ta sẽ nói chuyện khi anh có tâm trạng bình tĩnh hơn.”
Michael dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm vào lối ra đang mở. Chúa ơi, sao nó lại thành ra thế này? John thậm chí còn chưa được ba mươi. Anh ấy là hình ảnh của sự khỏe mạnh. Michael xếp thứ hai trong thứ tự thừa kế ngôi vị bá tước, nếu như John và Francesca không có con, nhưng chẳng ai từng thực sự nghĩ anh sẽ được thừa kế.
Thế mà anh đã nghe thấy những người trong câu lạc bộ gọi anh là người đàn ông may mắn nhất nước Anh. Qua một đêm, anh đã đi từ rìa xã hội quý tộc vào thẳng ngay trung tâm của nó. Dưởng như chẳng ai hiểu rằng anh chưa bao giờ muốn chuyện này. Không bao giờ.
Anh không muốn danh hiệu bá tước. Anh muốn anh họ của anh trở lại. Và dường như không ai hiểu điều đó.
Ngoại trừ, có thể là, Francesca, nhưng cô ấy đã quá ngập chìm trong sự đau đớn của chính mình để có thể hiểu được nỗi đau trong tim Michael.
Và anh sẽ không bao giờ yêu cầu cô phải thế. Không, khi mà chính cô đang héo hắt đi.
Michael vòng tay quanh ngực mình khi anh nghĩ đến cô. Suốt cuộc đời còn lại của anh, anh sẽ không thể quên hình ảnh gương mặt của Francesca khi mà sự thực cuối cùng cũng được thừa nhận. John không ngủ. Anh ấy sẽ không dậy nữa.
Và Francesca Bridgerton Stirling, với tuổi hai mươi hai trẻ trung, là người buồn rầu nhất người ta có thể tưởng tượng được.
Một mình.
Michael hiểu sự tuyệt vọng của cô rõ hơn bất kỳ ai có thể nghĩ được.
Họ đã đặt cô vào giường đêm đó, anh và mẹ cô, người đã vội đến sau khi được tin nhắn gấp của Michael. Và cô đã ngủ như một đứa trẻ, thậm chí không hề thút thít, cơ thể cô rũ ra sau cú sốc.
Nhưng khi cô tỉnh dậy sáng hôm sau, cô mím chặt môi trên theo kiểu quen thuộc, quyết tâm tỏ ra mạnh mẽ và vững vàng, xử lý hàng loạt những thứ vụn vặt đổ xuống ngôi nhà sau cái chết của John.
Vấn đề là, chẳng ai trong bọn họ có một chút khái niệm nào về những thứ lặt vặt đó. Họ còn trẻ, họ còn vô tư. Họ chưa bao giờ nghĩ họ phải ở bên một cái chết.
Ai mà biết được, ví dụ như là, Ủy ban đặc quyền sẽ nhúng tay vào? Và yêu cầu một ghế hạng nhất chứng kiến thời khắc đáng ra là rất riêng tư của Francesca?
Nếu ngay cả khi cô thực đang có mang.
Khỉ thật, anh sẽ không hỏi cô.
”Chúng ta cần phải nói cho mẹ anh ấy,” Francesca đã nói sáng hôm đó. Thực ra, đó là điều đầu tiên cô nói. Chẳng có mào đầu, chẳng có chào hỏi, chỉ là, ”Chúng ta cần phải nói cho mẹ anh ấy.”
Michael đã gật đầu, bởi tất nhiên là cô đúng.
”Chúng ta cũng phải nói cho mẹ anh nữa. Cả hai đều ở Scotland; họ chưa biết được đâu.â”
Anh lại gật đầu. Đó là tất cả những gì anh có thể.
”Tôi sẽ viết lời nhắn.”
Và anh gật đầu lần thứ ba, tự hỏi không biết anh thì phải làm gì.
Câu hỏi đó đã được trả lời khi Ngài Winston đến gặp, nhưng Michael không thể chịu đựng nổi khi nghĩ về cái đó lúc này. Nó có vẻ quá khó chịu. Anh không muốn nghĩ về tất cả những gì anh sẽ có sau cái chết của John. Sao lại có người có thể nói như thể có điều gì đó tốt đẹp từ sau tất cả những chuyện này cơ chứ?
Michael có cảm giác anh đang tuột dần xuống, trượt trên mặt tường cho đến khi anh ngồi bệt trên sàn nhà, hai chân gập lại phía trước, đầu anh tựa lên hai đầu gối. Anh không muốn thế này. Phải không?
Anh từng muốn Francesca. Chỉ thế thôi. Nhưng không phải thế này. Không bằng cái giá này.
Anh chưa bao giờ ghen tị với John về sự may mắn của anh ấy. Anh chưa bao giờ thèm khát danh vị đó, tiền bạc đó hay quyền lực đó.
Anh chỉ thèm khát vợ anh ấy thôi mà.
Giờ thì anh phải tiếp nhận danh hiệu của John, thay thế vị trí anh ấy. Và cảm giác tội lỗi đang xiết chặt nắm tay không khoan nhượng của nó quanh tim anh.
Phải chăng anh đã mong như thế này? Không, anh không thể. Anh không.
Có phải không?
”Michael?”
Anh nhìn lên. Đó là Francesca, vẫn với cái nhìn trống rỗng đó, gương mặt cô là một cái mặt nạ rỗng tuếch và nó cứa vào tim anh còn sâu hơn tất cả những lời khóc than buồn phiền của cô có thể gây ra.
”Tôi đã gửi thư cho Janet.”
Anh gật đầu. Mẹ của John. Bà sẽ vụn ra mất.
”Và cả mẹ anh nữa.”
Bà cũng sẽ như người mất hồn, giống hệt như vậy.
”Còn có ai nữa mà anh nghĩ—”
Anh lắc đầu, nhận ra rằng anh nên đứng dậy, nhận ra rằng phép tắc yêu cầu anh phải đứng lên, nhưng anh không thể gom nổi sức lực. Anh không muốn Francesca nhìn thấy anh yếu đuối như vậy, nhưng anh không thể cưỡng lại được.
”Cô nên ngồi xuống,” cuối cùng anh nói. ”Cô nên nghỉ.”
”Tôi không thể,” cô nói. ”Tôi cần phải… Nếu tôi dừng lại, chỉ một tích tắc thôi, tôi sẽ…”
Câu nói của cô ngắt quãng giữa chừng, nhưng cái đó không quan trọng. Anh hiểu.
Anh ngước nhìn cô. Mái tóc màu hạt dẻ của cô túm lại đơn giản phía sau, và gương mặt cô nhợt nhạt. Trông cô thật trẻ, như vừa mới ra khỏi lớp học, chắc chắn là quá trẻ để chịu đựng nỗi đau kiểu này. ”Francesca,” anh nói, câu nói của anh không hẳn là một câu hỏi, giống như một lời thở dài hơn, thật sự là vậy.
Và rồi cô nói. Cô nói mà không cần anh phải hỏi.
”Tôi đang có mang.”