When A Texan Gambles

Chương 9



Sam ngồi phía sau xe và ngắm nhìn cô vợ mới cưới của anh khi cô đi dọc bờ sông. Cuối cùng cô xoay lại và trở về xe. Cô sẽ phải nói chuyện với anh cho dù cô có ghét cái suy nghĩ ấy đến thế nào.

Anh dường như phải tìm ra một điều gì đó để khiến cô không ghét anh. Thực sự nếu như anh có bất kỳ tính tốt nào, anh có thể nói chúng cho cô. Nhưng anh là một kẻ cô độc chỉ có vài người bạn. Và cái điều tốt anh đã làm, anh không thể nói cho ai nghe về nó, thậm chí là với Sarah. Sự sống phụ thuộc vào sự im lặng của anh. Anh đã chôn nhiều cái quan tài chất đầy đá để cho một tên tội phạm có cơ hội thứ hai. Bây giờ anh chỉ ước rằng mình có được cơ hội thứ hai cùng vói cô.

Bây giờ cô đã biết tất cả. Anh là một tên thợ săn tiền thưởng.

Đồ chết tiệt, anh nghĩ, anh sẽ thu xếp ổn thỏa cho cơ hội lần đầu. Ngay từ đầu cô không hề ghét anh. Sự yên lặng sau khi họ kết hôn là quãng thời gian tuyệt nhất mà họ bên nhau. Bây giờ thì cô đã biết hơn một nửa những tên tội phạm ở tiểu bang sẽ vui sướng khi giết được anh, tình trạng giữa Sarah và anh cũng chẳng tiến tiến triển thêm gì.

Nhưng trong công việc của anh, mỗi năm đều có vài kẻ nghĩ rằng chúng sẽ được mọi người tán dương nếu như chúng giết chết anh. Mỗi năm lại càng thêm cố gắng. Đôi khi anh nghĩ mình nên họa một cái lệnh truy nã cho chính mình. Mọi người nghĩ những kẻ xấu xa nên được đem ra trước pháp luật, chỉ là không ai muốn thân thiện với người làm việc đó mà thôi.

Anh đã làm thợ săn tiền thưởng quá lâu để có thể biết làm thế nào nói chuyện với những người bình thường. Có lẽ anh nên đến thăm cô vào cái đêm họ kết hôn. Nếu sau đó cô biết về anh thì cô cũng không quá tức giận như bây giờ.

Nhưng cô dường như quá yếu đuối và sợ hãi, anh quyết định nên chờ đợi. Không có thời gian để mà giải thích tại sao một người đàn ông như anh lại muốn có một người vợ.

“Tôi có một câu hỏi”

Sam không chú ý cô đã quay lại và đi đến phía sau xe. Bây giờ cô đang đứng ngang tầm mắt anh hầu như chạm vào đầu gối anh khi cô nghiêng người về phía anh.

“Chỉ có một câu ư?” anh hỏi, cố gắng hành động như thể hình ảnh cô đứng quá gần không hề quấy rầy anh. Trong khi những kẻ khác đều cố tránh xa tầm với của anh.

“Tại sao anh lại kết hôn với tôi?” Cô thu hẹp mắt như thể cô đang dự định đánh giá câu trả lời của anh một cách cẩn thận.

Sam không chắc anh có biết trả lời nó hay không. Có thể bởi vì trông cô quá đáng thương khi bị nhốt trong ngục. Có thể bởi vì anh đã chán sống cô độc. Có thể cái ý nghĩ cô sẽ đi về nhà của một người nông dân nào đó đã khiến anh khó chịu. “Tôi không biết” Cuối cùng anh thừa nhận. “Có thể tôi đã nghĩ tôi có thể giúp cô. Tôi cho rằng nếu cô sống với tôi thì sẽ dễ dàng hơn khi ở tù” Anh hầu như mỉm cười.

“À, tôi hiểu” Cô đứng trước anh với hai tay khóa lại phía sau lưng giống như một vị tướng đứng trước lính của mình. “Anh muốn có ai đó chăm sóc cho tất cả những “tai nạn” anh gặp phải. Anh muốn một người mẹ cho những đứa con của anh…”

“Tôi không có bất kỳ đứa con nào” anh nhắc nhở cô.

Cô phất lờ anh. “Anh muốn có ai đó trông nhà cho anh, chỉ là anh không hề có một căn nhà. Và nấu ăn cho anh, ngủ trên giường anh”

Cô trông như một con vụ càng quay nhanh hơn trong gió. “Anh muốn có ai đó phục tùng anh, một người không bao giờ bận tâm mình bị ném ra khỏi cửa sổ. Thế đấy, Sam Gatlin, tôi_”

“Tôi chưa bao giờ nói rằng mình không có một căn nhà”

Sarah xoay vòng lại. “Có, anh có nói thế!”

“Tôi đã nói rằng tôi không có một căn nhà gỗ. Tôi có một ngôi nhà của riêng mình”

Cô trông khá bối rối. “Hãy nói với tôi sự thật: Anh có một căn nhà và không có bất kì đứa con nào?”

Anh nhướng mày lên, không biết làm sao trả lời cô.

Khi anh không nói gì, cô nói thêm. “Có thể tôi nên ném cái hộp may vá của tôi vào bên đầu còn lại của anh”

Trước sự ngạc nhiên của anh, cô tiến lại gần hơn. Với vị trí anh đang ngồi thì lúc này tầm mắt họ ở ngang nhau. “Tôi quên kiểm tra vết thâm tím đó” Cô thầm thì khi chạm qua chân anh, tựa vào đó để nhìn vào trán của anh. “Đôi khi một vết thâm tím cũng tồi tệ như một vết đứt”

Mặt cô ở quá gần đến nỗi mũi anh hầu như chạm vào mũi cô. Cô dùng những ngón tay gạt tóc anh ra khỏi trán, sau đó giữ nó một bên để cô có thể hoàn thành việc xem xét của cô.

Cô hoàn toàn đứng yên trong khi một bàn tay khác của cô chạm vào trán anh.

“Có đau không?” cô hỏi khi ngón tay cô đẩy vào chỗ đau của anh.

Sam cảm thấy những lời nói của cô thổi vào mặt mặt anh. Ngực trái của cô chạm vào cánh tay anh quá nhẹ đến nỗi anh không biết đó là do chúng chạm vào hay anh chỉ cảm thấy sự ấm áp của cơ thể cô quá gần với anh.

Cô di chuyển vào giữa hai đầu gối anh để nhìn gần hơn. “Bây giờ hãy bảo tôi nếu như tôi làm đau anh” cô nói khi cô kiểm tra vùng da nơi trán của anh.

Cô đang giết anh, anh nghĩ thế. Từng luồng khí lắp đầy trong phổi anh tràn ngập mùi hương kim châm tươi mát của cô. Anh đấu tranh với cái thôi thúc muốn kéo cô lại gần hơn. Anh đã tự hứa rằng anh sẽ không chạm vào cô cho đến khi cô yêu cầu anh điều đó, và nếu như không có bất kì thứ gì khác trên thế giới này anh là một người giữ lời hứa, cho dù cô có cám dỗ anh đến thế nào đi nữa.

Cô đối xử với anh giống như một con thú nuôi bị dây gai cắt phải ngay đầu, nhưng anh không quan tâm. Dù sao đi nữa anh đang hưởng thụ nó. Anh thích cái cảm giác bàn tay cô kéo kéo tóc anh và cái cách cô tựa gần bên anh.

“Tôi có một căn nhà” Cuối cùng anh thầm thì khi cô không có ý định rời đi. “Nó nằm ở phía bắc so với nơi này, tại một nông trại nhỏ. Tôi đã không ở đó trong một thời gian dài, nhưng tôi nghĩ mình vẫn có thể tìm ra nó. Có một hàng cây chạy dọc một bên để giữ gió và một cái giếng chứa nước ngọt”.

Tiếng cười của cô chạm má của anh.

“Tôi đã ước anh có một nông trại. Tôi luôn muốn có một nơi để mình gọi là nhà. Người chồng đầu tiên đã hứa cho tôi điều đó. Anh ta bảo với tôi anh ta có một nông trại vào ngày chúng tôi kết hôn, nhưng rồi tôi nhận ra ngân hàng sở hữu toàn bộ nó. Tôi không thể để mình lại thất vọng thêm một lần nữa”

Sam cau mày. Anh không nghe về người chồng đầu tiên của cô.

Cô trở lại xem xét cái trán của anh. “Tôi nghĩ anh không có nguy hiểm nào ngoại trừ cái hộp may vá của tôi”

Cô di chuyển ra khỏi anh cũng nhanh như khi cô bước tới gần, Sarah lầm bầm. “Nếu anh có thể, tôi muốn đến chỗ bọn trẻ trước khi trời tối. Tôi không muốn bọn trẻ nghĩ chúng ta đã bỏ rơi chúng, giống như Tennessee Malone đã làm”

Sam cảm thấy đau khi anh nhíu mày lại. “Bọn trẻ nào cơ?”

“Mấy đứa con của anh. Tôi không quan tâm anh đã nói những gì, chúng ta không thể để bọn trẻ chết trong khu rừng thưa được”. Cô gấp cái chăn lại.

“Tôi đã nói với cô rằng tôi không có…”

Cô lại lần nữa quay lại cách mặt anh có 1 inch, nhìn chằm chằm vào anh giống như cô đang tính tính lôi anh ra đấu súng vậy. “Anh nghĩ sao nếu chúng ta đi đến khu rừng thưa đón những đứa con thực sự của anh và sáng sớm sau chúng ta sẽ bắt đầu đi đến nông trại tưởng tượng của anh?”

Sam mỉm cười. “Hoặc là chúng ta đến đón những đứa trẻ tưởng tượng của cô và đi đến căn nhà thực sự của tôi”

Sarah liếc anh, không hề chùn bước.

“Tôi và cô sẽ thỏa thuận với nhau thế này. Chúng ta sẽ ở lại khu rừng thưa đêm nay, nhưng nếu như trời sáng mà bọn trẻ không xuất hiện, chúng ta dở đồ và rời đi. Tôi cần phải đưa cô đến một nơi nào đó an toàn nhanh đến mức tôi có thể. Reed đã xác định nhìn thấy tôi chết, và tôi thì không vội vã gì đi cho hắn một phát đạn khác”

Lo lắng hiện ra trong mắt cô. “Một đêm ở khu rừng thưa và sau đó chúng ta rời đi. Đồng ý chứ?”

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhưng không làm gì hết. Anh chỉ muốn cảm nhận sự mềm mại của nó thật lâu.

Sau đó cô rời đi, vòng quanh xe và trèo vào ngồi trên ghế. “Tôi sẽ gọi anh khi chúng ta đến dòng sông. Cho đến khi đó anh hãy cố ngủ chút đi”

Sam ngã người tựa vào đống chăn. “Cô biết đường sao?”

Sarah nhấc cằm. “Tôi là người đã tìm ra nó lần đầu tiên, không phải sao?”

Anh nhìn lên bầu trời và tìm hiểu xem tại sao những người góa phụ lại nhiều hơn những người đàn ông góa vợ. Cô xác định là muốn giết anh. Nếu như cô mà nhớ được một cái hố nào đó trên đường thì anh sẽ phải ngạc nhiên lắm.

Anh liếc về phía hai chai rượu whiskey mà Mr.Moon đã để chung với đồ dự trữ. Chân anh vẫn còn run với cơn đau dai dẳng và cánh tay thì vẫn còn đau như quỷ, nhưng anh không chắc chắn muốn nghe cô nói thêm gì nếu anh đưa tay với lấy một chai. Anh nốc toàn bộ số nước trong bi-đông và cố thư giãn.

Trước khi họ đến được dòng sông, mây giăng đầy trời. Anh từ từ thận trọng đến bên cạnh cô. Dùng chân không bị thương, cố gắng tự khuyến khích bản thân và kéo lưng cô tựa vào người anh khi những con ngựa làm nước bắn tung tóe lên. Lúc này, chỉ với một cánh tay giữ lấy cô, anh cảm nhận cô không ổn.

“Cô ổn cả chứ?” anh hỏi khi cô đập vào người anh.

“Không” cô trả lời mà không nhìn vào anh. “Lưng tôi thực sự như muốn gãy cả ra. Tôi không được khỏe cho lắm, anh biết đấy”

“Cô đang làm rất tốt” anh động viên khi tay anh trượt dọc cánh tay của cô và động viên sự cố gắng của cô. “Cô đã làm rất tốt trong lần trước. Bây giờ nó sẽ không khó hơn đâu”

Nhưng cả hai người đều đã kiệt sức khi đến được dòng sông.

“Làm sao anh tìm ra được nơi này?” Sarah hỏi khi họ dỡ đồ.

“Một người bạn đã cho tôi biết về nó” Anh không nói thêm người bạn đó là một tên tội phạm. “Anh ta nói anh ta có thể trèo lên những cái cây nếu như anh ta không muốn ai tìm thấy anh ta”

Cô thả rơi cái chăn khi cô đang dỡ hàng. “Trèo lên cây” cô thì thầm khi cô vội vàng đi về phía rừng gỗ bông.

Sam nhìn cô di chuyển dọc theo hàng cây, đang nhìn chằm chằm vào những cành cây.

“Đây nè!” Cô la lên. “Chúng ở đây nè”

Sam đi khập khiễng đến và ngước lên nhìn theo hướng cô chỉ. Ánh sáng làm cản trở tầm nhìn của anh, ánh sáng và bóng râm lẫn lộn vào nhau, nhưng sau vài phút anh đã nhìn thấy. Một cái gác được xây giữa hai cành cây khổng lồ cách mặt đất chừng 8 feet. Cái sàn đủ rộng để có thể nhìn thấy một cái chăn và chắc chắn để cho 2 hay 3 người đàn ông ở trên đó.

“À, Tôi thấy nó rồi” anh di chuyển lại gần. “Toàn bộ thời gian tôi ở đây tôi đã không để ý đến nó”

Ba cái đầu nhỏ thò ra khỏi căn nhà trên cây. “Bọn trẻ kìa!” anh thì thầm kinh ngạc.

Sarah thúc vào sườn anh. “Dĩ nhiên là đám trẻ rồi. Chúng là con của anh”

Họ nhìn bọn trẻ trèo xuống cây. Anh nghĩ anh nên tranh luận với cô một lần nữa về việc anh không có đứa con nào hết, nhưng với chứng cứ trước mắt, anh không thể nào cứ khăng khăng là không.

“Xin chào” K.C nói khi con bé đến được mặt đất và nhìn chằm chằm vào anh. “Chúng cháu không nghĩ cô và chú sẽ trở lại”

Hai đứa nhỏ hơn đứng bên cạnh con bé, nhìn anh như thể anh là một tên khổng lồ.

Sarah chạm vào đầu từng đứa. “Dĩ nhiên là cô và chú phải trở lại rồi, nhưng lần này mấy đứa phải đi theo nha. Không được chạy trốn nữa đâu”

K.C lắc đầu. “Ông Malone đã bảo chúng cháu chỉ được an toàn khi ở đây. Không phải nơi nào khác. Ông ấy nói cha sẽ đến đây đón tụi cháu”

“Cha cháu đây nè” Sarah mỉm cười. “Cô và chú dự định đưa mấy đứa đến nơi nào đó ấm áp hơn để sống. Chờ cho đến khi cô cho mấy đứa xem cuộn len cô đã mua để may áo cho mấy đứa”

Nếu Sarah để ý thì sẽ thấy bọn trẻ chỉ nhìn chằm chằm vào Sam thì cô sẽ không bình luận cái gì nữa.

Chỉ có K.C là nhìn cô, rõ ràng không tin một lời nào. Sarah ôm hai đứa nhỏ hơn, và đề nghị làm cái gì đó cho chúng ăn. Khi những đứa nhỏ bắt đầu phụ cô gom củi để đốt lửa, tay Sam dừng K.C lại.

Anh chờ cho đến khi Sarah ở đủ xa để không nghe thấy gì, anh cùng K.C đi đến hàng cây. Đứa bé trông có vẻ sợ hãi nhưng con bé vẫn vâng lời đi theo anh.

Sau khi họ đã ra xa vài feet, Sam từ từ ngồi xuống một thân cây, để anh dường như không quá to lớn so con bé. Khi con bé không nói gì, anh thì thầm. “Cháu biết chú không phải là bố của cháu phải không?”

K.C gật đầu khi con bé nhìn xuống những ngón tay của nó. “Cháu đã nghĩ chú có thể là bố cháu. Cháu chưa bao giờ gặp ông ấy vào ban ngày cả, và cháu nhớ rằng có lần đã nhìn thấy chú nói chuyện với mẹ cháu. Nhưng giọng nói của chú và bố cháu không giống nhau. Ông ấy luôn trở về nhà vào lúc đêm khuya. Cháu có thể nghe thấy ông nói chuyện với mẹ. Mẹ cháu nói lúc nào bố cũng trông chừng bọn cháu, thậm chí ngay cả khi chúng cháu không biết ông ấy ở xung quanh. Đôi khi cháu tỉnh giấc và lắng nghe ông nói chuyện. Cháu thích giọng nói của ông”

Sam quan sát con bé. “Mẹ cháu tên là gì?”

“Molly” con bé trả lời. “Nhưng mẹ cháu đã chết”

“Và tên của bố cháu?”

“Mẹ chưa bao giờ nói cho cháu biết. Mẹ nói rằng tốt nhất là không ai được biết, thậm chí là cả cháu” Những giọt nước mắt xuất hiện trong mắt con bé. “Cháu không biết vì sao bà không nói cho cháu biết. Cháu sẽ không nói điều gì với bất kỳ ai. Cháu hứa”.

Sam nghĩ rằng anh nên vỗ nhẹ vai để an ủi con bé, nhưng anh nhận ra anh có thể dọa chết con bé nếu như anh làm thế. “Chú biết bố cháu là ai, KC, và chú biết ông ấy ở nơi nào, nhưng mẹ cháu đã đúng, điều quan trọng là không những chúng ta phải giữ bí mật tên của bố cháu mà bất kì điều gì về ông cũng phải bí mật cho đến khi chú đưa cả ba đứa đến gặp bố”

Anh nhìn Sarah di chuyển quanh đóm lửa, trông cô giống như một cô gà mẹ đang chăm sóc mấy đứa con. “K.C” Anh thì thầm mà không nhìn vào con bé. “Cho đến khi chúng ta tìm ra bố ruột của cháu, cháu có thể tiếp tục nên nói với mọi người chú là bố của cháu. Nó sẽ tốt cho cả cháu và chú”

Đứa bé gật đầu. “Nhưng khi chúng ta tìm thấy ông ấy, ông ấy sẽ nói chuyện với bọn cháu chứ?” Con bé cố kìm lại nước mắt. “Bố sẽ muốn chúng cháu chứ? Bố sẽ yêu chúng cháu phải không ạ?”

Sam nhìn con bé, đôi mắt xanh đầy chờ mong. “Chú biết rằng ông ấy yêu các cháu. Ông ấy sẽ muốn cả ba đứa bọn cháu”. Sam cười toe toét. “Nhân tiện, cháu có màu mắt giống như ông ấy đấy. Cháu sẽ biết khi nào cháu gặp ông ấy”

Trước khi anh có thể phản ứng, đứa bé đã làm một hành động rất kì lạ. Con bé đã quấn hai cánh tay quanh cổ anh và ôm chầm lấy anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.